Viên Bằng Phi một bên khóc lóc một bên thả ra chất lỏng trước sau, khuôn mặt đều bị nước mắt cùng nước miếng biến thành bẩn hề hề, huống chi y chỉ bị cởi dây lưng, quần khoét lỗ, lộ ra phân thân cùng hậu huyệt, chiến phục vốn anh dũng bất phàm nay sũng nước, Viên Bằng Phi thoạt nhìn cực kỳ chật vật.
“Thực bẩn a.” Lý Vân Thiên ghét bỏ nói, mở quạt thông gió, đồng thời mở nước mức lớn nhất, hướng vòi nước về phía Viên Bằng Phi.
Viên Bằng Phi bị phun nước, thần trí chậm rãi hồi phục lại, y ngẩng đầu nhìn Lý Vân Thiên, trong mắt có sợ hãi, cũng có phẫn hận.
“Không phục ta quản giáo sao? Nhìn bộ dạng bẩn thỉu của ngươi xem, gương mặt anh tuấn như vậy, trong mông lại giấu nhiều thứ bẩn như vậy.”
Lý Vân Thiên giẫm lên Viên Bằng Phi, dùng chân gảy phân thân lộ ra ngoài, phân thân bị khi dễ thực thảm vẫn hồng phấn đáng yêu, run run rẩy rẩy phun ra nước mắt hưng phấn.
“Nam nhân thấp hèn vì bị sáp nhập đạo niệu quản, bị súc ruột mà ngạnh lên, thì có tư cách gì lộ ra vẻ mặt này chứ?”
Lý Vân Thiên dùng dòng nước cẩn thận cọ rửa bộ đội đặc chủng, sau đó tay không ngừng, lột quần áo y.
Dáng người Viên Bằng Phi vô cùng tốt, rèn luyện đều đặn khiến bắp thịt y rắn chắc, cũng không phải loại bắp thịt như vận động viên thể hình, đường cong của y lưu sướng, giống một con báo hung mãnh.
Tắm xong cho bộ đội đặc chủng bị lộ ra trọn vẹn, Lý Vân Thiên thả lỏng áp chế cho y, quả nhiên Viên Bằng Phi lập tức dùng thân mình thoát lực bỏ chạy ra ngoài.
Trên mặt đất in những dấu chân ướt sũng.
Lý Vân Thiên nhàn nhã nhìn Viên Bằng Phi nghiêng ngả lảo đảo chạy về phía trước. Bộ đội đặc chủng trải qua huấn luyện khắc nghiệt vốn không đến mức yếu ớt như vậy, chẳng qua trước sau hàm chứa gần lít nước hơn nửa giờ làm cho thể xác và tinh thần y đều mệt mỏi, huống chi y bị thôi miên khí lực và tốc độ đều chỉ bằng một phần mười ban đầu.
“Nghĩ đến, Viên Bằng Phi chính là một Binh ca phi thường ưu tú a!” Lý Vân Thiên trong lòng nghĩ.
Viên Bằng Phi vừa cố gắng chạy, vừa muốn tháo khẩu gia cố định miệng y xuống.
Nhưng y làm thế nào cũng không tháo được…
Đây cũng là một nội dung thôi miên, vô luận thế nào bộ vị bị buộc chặt cũng không thể giãy khỏi, là nội dung Lý Vân Thiên thêm cho Viên Bằng Phi khi đeo khẩu gia lên.
Vì thế Viên Bằng Phi đáng thương đành phải mang theo khẩu gia khiến y khuất nhục vạn phần, miệng không thể ngậm lại, vô vọng mà bỏ chạy. Khi y chạy đến phòng khách, muốn lay tỉnh ca ca vẫn mê man mở rộng hai chân, hiển nhiên cố gắng của y chỉ là phí công, muốn cõng Lục Á Sanh rời khỏi đây, lại thế nào cũng không thể xê dịch người đang ngủ say. Thấy Lý Vân Thiên lần thứ hai tới gần, Viên Bằng Phi đành phải bỏ chạy một mình.
Chậm rãi đẩy con mồi vào tuyệt cảnh, sẽ có khoái cảm thi ngược. Nhìn bộ đội đặc chủng bất lực giãy dụa, khí lực vốn tráng kiện cùng kỹ thuật đánh đấm cao siêu để y tuyệt đối không e ngại đối kháng cận thân, nhưng bị nhược hóa rồi, y chỉ có thể như tiểu động vật lưu lạc trốn trong góc, e ngại tùy thời sẽ bị bắt. Nội tâm vẫn là bộ đội đặc chủng hung mãnh, nhưng thân thể đã ở thời điểm y không biết mà biến thành nhu nhược phế tài.
Lý Vân Thiên chậm rãi đi đến bên Viên Bằng Phi làm thế nào cũng trốn không thoát, đành phải cuộn mình giấu sau sô pha.
Viên Bằng Phi nghe thấy tiếng bước chân thì run rẩy một chút, tuy rằng sợ hãi, nhưng vẫn ngẩng đầu lên nhìn Lý Vân Thiên, mà không phải yếu đuối chôn đầu giữa đầu gối.
Lý Vân Thiên nắm tay y kéo lên. Bởi vì trong tiềm thức vô luận thế nào cũng vô pháp địch nổi, thêm hạn chế không thể ra tay công kích, Viên Bằng Phi mới có thể biểu hiện nhu nhược như vậy, dù sao Lý Vân Thiên vẫn muốn cam đoan an toàn cho mình. Hiện tại Viên Bằng Phi trên cơ bản đã buông tha chống cự, Lý Vân Thiên vuốt cơ bụng mềm dẻo rắn chắc của y, trêu đùa: “Sao không chạy nữa?”
Viên Bằng Phi nhắm mắt lại, miệng mang khẩu gia vô pháp nói ra, y cũng không muốn phát ra âm thanh khiến đối phương đắc ý.
Nếu thân thể vô pháp chống cự, ít nhất y có thể tiêu cực không phản ứng lại.
“Nếu nhắm mắt không muốn nhìn, ngươi cũng không cần mở mắt ra.” Lý Vân Thiên nói, tiếp theo lấy một cái che mắt, cột vào sau đầu Viên Bằng Phi, lại dùng máy trợ thính chặn lỗ tai y.
Thị giác và thính giác đều bị phong bế, bộ đội đặc chủng bất an xoay đầu, rất nhanh bị cố định. Lý Vân Thiên mang y đến một phòng trống, vỗ vỗ mặt y, đè chân y xuống.
Phía dưới là một cái ghế dựa, hai bên là tay vịn đệm mềm, sau lưng là da lông mềm mại thoải mái, chỗ ngồi cũng là mặt gỗ bóng loáng. Lý Vân Thiên để Viên Bằng Phi ngồi vào ghế xong, lấy dây thừng trói chặt y lại. Đầu tiên là trần trụi nửa thân trên, hắn vừa trói, vừa nâng hai chân Viên Bằng Phi lên, khoát lên tay vịn, tay và chân cột chặt vào nhau. Chân y gấp xuống, vừa hay có thể cột vào chân ghế.
Chân bị nâng lên, nửa thân dưới của Viên Bằng Phi không hề che dấu hoàn toàn bại lộ dưới tầm mắt Lý Vân Thiên.
Lý Vân Thiên dùng ngón tay sờ sờ cúc lôi vì bất an mà co rút, Viên Bằng Phi mãnh liệt run lên một chút.
Ánh mắt lỗ tai đều bị phong bế, thân thể Viên Bằng Phi trở nên càng mẫn cảm, y chỉ có thể dựa vào xúc giác cảm thụ thế giới bên ngoài.
Lý Vân Thiên cười khẽ một chút, động tác mềm nhẹ lật ghế, lưng ghế chạm đất, như vậy hậu huyệt bị bại lộ bên ngoài của Viên Bằng Phi liền vừa vặn đối diện trần nhà.
Lý Vân Thiên lấy mấy khiêu đản, nhét hết vào cúc lôi hoàn toàn không có biện pháp chống cự, sau đó mở công tắc.
Chấn động rất nhỏ từ trong cơ thể Viên Bằng Phi truyền ra, thân thể bộ đội đặc chủng run rẩy, phân thân đứng lên.
Lý Vân Thiên dùng ngón tay khuấy vài cái trong miệng Viên Bằng Phi, cuối cùng vừa lòng đứng lên, đóng cửa rời khỏi phòng này.
Đi vào phòng khách, Lý Vân Thiên ngồi xuống bên cạnh Lục Á Sanh, vỗ vỗ mặt y.
“Ca nô, tỉnh lại.”
Lục Á Sanh rên rỉ một tiếng, chậm rãi mở mắt ra.
“Ta đây là…” Y nhớ tới cảnh tượng lúc trước — đương nhiên là sau khi bị thôi miên —
“Bị chủ nhân làm đến ngất đi?”
Lục Á Sanh cảm thấy thập phần hổ thẹn khốn quẫn, y nhớ tới đệ đệ y sắp tới đây, mở miệng hỏi: “Chủ nhân, đệ đệ của ta…”
“Tỉnh lại đã mở miệng nhắc nam nhân khác, chủ nhân rất không hài lòng a!” Lý Vân Thiên xụ mặt nói.
Lục Á Sanh vội vàng bò xuống sô pha, quỳ gối dưới chân Lý Vân Thiên, “Chủ nhân, ta không phải ý này, ta không phải quan tâm nam nhân khác…”
Ca vương đối mặt với ngàn vạn người xem vẫn tự nhiên, hào quang bắn ra bốn phía giờ phút này lại giống một nam nhân chất phác vụng về, càng muốn giải thích, càng tìm không được ngôn ngữ thích hợp.
“Đệ đệ của ngươi…” Lý Vân Thiên chậm rãi mở miệng.
Lục Á Sanh ngẩng đầu.
“Còn nói không quan tâm.” Lý Vân Thiên cười lạnh một tiếng.
Lục Á Sanh gấp muốn khóc.
Lý Vân Thiên trọc người quỳ dưới chân một hồi, sau đó thiện tâm đại phát, bịa một lý do dỗ y, “Đệ đệ ngươi vừa mới gọi điện, hôm nay y lại có chuyện không tới được.”
Cảnh mình mở chân hầu hạ dưới thân nam nhân không bị đệ đệ bắt gặp, điều này làm cho Lục Á Sanh thở ra một hơi.
“Vậy, ngươi muốn dùng cái gì bồi tội đây? Vì ngươi ngất xỉu đi, chủ nhân ta còn chưa tận hứng đâu.”
Lục Á Sanh nghe vậy, đỏ mặt ghé lại, hé miệng bắt đầu liếm phân thân thật lớn của Lý Vân Thiên.
Lý Vân Thiên sờ sờ đầu Lục Á Sanh, tỏ vẻ cổ vũ.
Lục Á Sanh hàm chứa phân thân của Lý Vân Thiên, miệng không tự chủ được mỉm cười, y càng thêm ra sức dùng đầu lưỡi hầu hạ chủ nhân.
“Ngồi lên đi.” Lý Vân Thiên mở miệng, “Miệng nhỏ phía dưới của ngươi vẫn là thiếu thao, nhanh như vậy đã ngất xỉu đi, thật sự là không giữ bổn phận của nô lệ.”
“Dạ…” Lục Á Sanh mới được khen ngợi, tâm tình mới bay lên liền hạ xuống, ngoan ngoãn lên sô pha, mở đùi ra, lấy tay cố định phân thân của chủ nhân đỉnh vào giữa hai đùi mình, chậm rãi ngồi xuống.
Ca vương ngồi trên thân nam nhân chủ động phun ra nuốt vào phân thân trong cơ thể, tuyệt đối không thể tưởng được đệ đệ y giờ phút này không chỉ ở cách y một vách tường, hơn nữa hai chân mở rộng cột vào ghế, hậu huyệt đối diện trần nhà, bởi vì khiêu đản trong thân thể mà cao trào liên tục đâu!