Sáng hôm sau, vị thái giám hớn hở loan tin là Bảo An điện đã không còn ma quỷ gì hết. Sau đó còn dấy lên tin đồn "Nô tỳ Thục Nhi sau khi ngã hỏng đầu còn có thể trừ ma"
Tôi ôm đầu, quả thực cũng không thể giải thích được, dù sao tối hôm đó là tôi nói với tên thái giám kia như vậy mà, cũng không thể bán đứng tên nhóc kia, đành cứ để vậy đi
Tin đồn lan truyền rất nhanh, tôi dường như bỗng chốc trở thành idol giúp dân trừ hại của những tiểu nô tài trong cung. Bọn họ cũng nhìn tôi với con mắt khác xưa hẳn. Trước là nhìn tôi như một kẻ điên, giờ lại nhìn tôi như một vị thần
Đệt, bà đây chỉ là người phàm nha mấy người!!!
Nhưng nếu bọn hắn biết được sự thật, liệu sẽ có phản ứng gì nhỉ?
Tôi nhìn tên nhóc đang chăm chú giảng kinh thư cho tôi, chân mày bỗng chốc co lại
- A Thục, ngươi nhìn ta làm cái gì?
- Không có gì
- Ngươi nói là ngươi đuổi ma à?
- Không nói, là bọn họ nghĩ, nhưng liền biết không thể thanh minh nên cứ để như vậy
- Đa tạ ngươi, A Thục
Tôi liếc nhìn tên nhóc, cũng không nói quá nhiều. Còn Thiên Minh từ khi biết tên tôi, mở miệng ra là A Thục, A Thục, chẳng bao giờ gọi thẳng là Thục Nhi. Tôi mặc dù đối với cái tên Thục Nhi này có vài phần dè bỉu nhưng so với tên A Thục có lẽ dễ nghe hơn nhiều
- A Thục, ngươi hôm nay sẽ kể cho ta chuyện gì?
Tôi cúi đầu, vân vê lòng bàn tay, sau đó ngẩng đầu lên, bắt đầu kể câu chuyện của chính mình
- Một tiểu cô nương, sống ở một thế giới. Nơi ấy có rất nhiều thứ mới lạ như TV, điện thoại di động, máy tính, máy giặt. Nhưng bỗng một ngày tiểu cô nương đó lại muốn đến một nơi mà cuộc sống vô cùng đơn giản. Cho đến khi đến được nơi đó, tiểu cô nương đó liền muốn quay về nơi mà trước đây tiểu cô nương đó sống, nhưng hoàn toàn không thể quay về được
- Có một nơi như vậy sao? TV, điện thoại di động, máy tính,máy giặt là gì?
- Ừ, có một nơi như thế, nơi mà chỉ ngồi một chỗ là có thể nói chuyện hoặc nhìn thấy một người cách đó cả ngàn dặm. Ngài thấy các tiểu cung nữ vất vả giặt đồ đằng kia không? Máy giặt chính là thứ giúp họ giảm bớt mọi việc. Y phục chỉ cần phân loại y phục, cho vào máy giặt, đổ thứ nước đặc biệt vào rồi chỉnh một chút, chưa đến nửa canh giờ là y phục sạch sẽ thơm tho. TV chính là như một thứ giúp ngài nhìn thấy bản thân mình đang chạy nhảy vui đùa trong đó nhưng không thể chạm vào, cũng không thể đánh lại
- Tại sao ngươi biết có một nơi như thế?
Tôi chột dạ, bộ dạng có chút lúng túng, khẽ mỉm cười nói
- Ta là nghe một gia gia nào đó gặp trên đường kể rồi vô tình nhớ được thôi
- Ngươi rất kỳ lạ. Bình thường mọi nô tài trong cung đều cần ngân lượng, ngươi lại không cần, chỉ cần ta dạy cho ngươi chữ viết
- Mỗi người có một ước nguyện khác nhau. Ước nguyện của ta là học chữ, có gì sai sao? Biết chữ rất hữu dụng đấy. Sau này khi ta xuất cung rồi có thể ngao du thiên hạ mà không sợ người ta lừa bịp nữa
Tên nhóc trầm ngâm một hồi rồi không bắt bẻ gì nữa
- Nhưng ngươi kể cho ta câu chuyện ấy, là muốn nói với ta điều gì?
Tôi mỉm cười, lấy tay xoa đầu thằng bé
- Muốn vương gia biết rằng, trên đời này làm việc gì cũng phải cẩn trọng, suy nghĩ thật kỹ, tính toán thiệt hơn trước sau rồi hẵng làm. Không đến lúc làm rồi, hối hận không kịp
Thằng nhóc gạt tay tôi ra, vẻ mặt cáu bẳn
- Vô lễ
- Trước giờ ngài thấy ta hành lễ với ngài bao giờ không?
Tiểu Vương gia gật đầu, liền đưa cuốn kinh thư cho tôi rồi nhanh chóng lủi mất dạng
Tôi lật giở cuốn kinh thư, được một lúc thì có tiếng gào lên của cung nữ tổng quản
- Thục Nhi, ngươi lại trốn việc rồi. Còn không mau chuẩn bị trà cho vạn tuế gia
Tôi đút vội cuốn kinh thư vào ngực áo rồi chạy vội vào phòng trà, mau chóng chuẩn bị
Tẩm cung của hoàng thượng chật kín các quan đại thần. Tôi bưng khay trà, đầu cúi thấp, len lén ngẩng đầu lên mấy lần nhưng chưa nhìn kĩ được khuôn mặt hoàng thượng thì đã cúi hẳn xuống
Cung nữ tổng quản ra ngoài, tôi thì bị phân phó ở lại dọn dẹp.
- Các ngươi lui hết ra đi
Nghe câu như thế là biết hoàng thượng nhất định muốn bàn đại sự. Tôi theo mấy cung nữ khác, dần dần lui ra
Tôi tựa lưng vào cột, đọc cuốn kinh thư. Các cung nữ khác thì bàn tán xì xào khá nhiều nhưng tôi thì không mấy để tâm. Tôi cúi đầu, đang đọc tiếp thì nghe có tiếng gọi lảnh lót quen thuộc
- A Thục
Thôi chết cha, sao tiểu vương gia này lại đến đây lúc này nhỉ?
Các cung nữ khác quỳ rạp xuống, tôi cũng theo phản xạ quỳ xuống theo
- Vương gia cát tường
Thiên Minh ngồi xuống, ngó ngó nhìn tôi, tôi theo phản xạ cúi xuống thấp hơn. Thằng bé liền ngồi xuống bệt xuống sàn, miệng nhỏ giọng trách móc
- A Thục, sao hôm nay ngươi khác quá vậy? Có phải là bị bệnh rồi không?
Tôi ngẩng đầu lên, trừng mắt, đầu ngọ ngoạy ý chỉ cái tên điện. Thiên Minh nhìn tôi rồi nhìn cái tên tẩm cung một hồi thì bật cười
- Ngươi không sợ ta, nhưng lại sợ hoàng huynh ta? A Thục, ta dù sao cũng là dưới hai người trên vạn người, ngươi làm vậy là rất không tôn trọng ta. Ngươi nói xem tại sao?
Vì ngươi là trẻ con, không biết chừng mực, chuyện như thế này còn có thể bô bô ra làm ta thật thảm hại
Đương nhiên, điều này tôi chỉ dám nghĩ trong đầu, giây phút này không dám nói ra miệng, bèn cúi đầu
- Vương gia tha tội, nô tỳ không dám
- A Thục, ta không muốn ngươi như vậy. Ngươi ngồi dậy
Thiên Minh dìu tôi lên. Tôi cố gắng cự tuyệt, còn lườm thằng bé nhưng nó chỉ coi tôi là không khí, còn cười cười tiếp tục lôi tôi dậy
Đệt, thằng nhóc rõ ràng đang cố ý. Không biết nó muốn giở trò gì nữa
- A Thục, ta đột nhiên hiểu ra rất nhiều đạo lý. Hôm nào rảnh ngươi lại kể cho ta nghe về tiểu cô nương đó nhé
- Thiên Minh
Giọng nói vừa rồi đương nhiên không phải của tôi mà là của cái vị cao cao tại thượng đứng đầu một quốc gia kia
Tôi vừa đứng dậy liền quỳ rạp xuống, miệng lắp bắp mấy chữ rồi im lặng
- Hoàng huynh
Thiên Minh chạy tới chỗ vị hoàng thượng họ Lưu kia. Tôi vẫn cứ bảo là nhất định sẽ cố gắng không bị chú ý tới để vài năm nữa được phóng thích ra ngoài sẽ đi du sơn ngoạn thuỷ. Lần này hay rồi, sao lại nhây vào cái tên nhóc rắc rối này chứ?
- Hoàng Huynh, đệ gặp được một tiểu cung nữ rất thông tuệ tên là Thục Nhi. Nàng ta dạy đệ rất nhiều đạo lý
Chậc, kể mấy câu chuyện bịa, giảng vài ba cái đạo lý, sau đó đòi học chữ, vậy cũng được coi là thông tuệ?
- Thiên Minh, đệ không được giao du với lũ nô tài thấp kém như thế
Hừ, thấp kém cái đầu nhà ngươi
Thiên Minh lắc lắc cái đầu nhỏ
- Những triết lý mà Thục Nhi nói quả thực rất cao siêu. Nàng ta dạy đệ cách dùng người, dạy đệ không được lỗ mãng trước mọi chuyện, còn dạy đệ phải suy tính thiệt hơn trước khi làm một chuyện gì đó nữa
Đệt, tôi chỉ dạy tên nhóc ấy không được nói dối với nên suy nghĩ trước khi làm việc, sao giờ lại biến thành cái gì dùng người, cái gì suy tính thiệt hơn, cái gì lỗ mãng cơ?
- Một tiểu cung nữ mà biết những đạo lý ấy sao?
- Vâng. Cho nên đệ mới dạy chữ cho nàng ta
- Điều kiện trao đổi?
- Vâng. Đệ ban đầu đưa ngân lượng, nàng ta liền cứ thế cự tuyệt luôn, nói muốn học chữ
Cái tên nhóc chết tiệt kia, ngươi đang làm gì vậy hả?
- Hoàng huynh, đệ muốn lập nàng ta làm vương phi
- Không được
Tôi hét lên, mất tự chủ lảo đảo đứng dậy. Hoá ra cái mục đích của thằng nhóc chết tiệt kia là như vậy. Đôi mắt tôi liếc qua một tia sắc lạnh nhìn nó nhưng nhanh chóng thu về
Vị Hoàng thượng chau mày, tới lúc này tôi mới nhìn rõ thánh nhan của hoàng thượng. Quả thực là uy nghiêm ngút trời. Đúng là tuổi trẻ tài cao, tương lai khẳng định rất có tiền đồ
- Lần đầu tiên có người dám nhìn chằm chằm trẫm như vậy
Tôi giật mình, biết vừa nãy hơi lỗ mãng bèn quỳ rạp xuống
- Hoàng thượng tha tội
- Ngươi nói xem, tại sao lại không được? Làm vương phi của Thiên Minh chẳng lẽ không tốt sao?
- Vương gia Thiên Minh chưa đến tuổi thành gia lập thất, với nô tì có thể chỉ là sự yêu thích nhất thời. Thiên Minh còn trưởng thành, còn có thể có tình cảm ái nam ái nữ với một người khác. Nô tì hơn Vương gia mười tuổi. Đến lúc vương gia trưởng thành liền đi tìm hoa thơm cỏ lạ, không màng tới phận già nua như nô tỳ. Nô tỳ không muốn sống cuộc sống như thế
- Ta sẽ yêu thương ngươi
Thiên Minh quả quyết. Tôi hừ lạnh, nhóc con vắt mũi chưa sạch hiểu thế nào là tình yêu mà đòi nói chuyện yêu đương?
- Có thể bây giờ vương gia yêu thương nô tỳ, nhưng vương gia có chắc năm, năm nữa vương gia vẫn yêu thương nô tỳ không?
- Nhưng ngươi được sống cuộc đời giàu sang phú quý
- Cuộc sống sơn son thiếp bạc như chim lồng cá chậu, với cuộc sống lang bạt nghèo khó mà tự do, nô tỳ thích cái thứ hai hơn
Tiếng cười giòn giã của vị hoàng thượng trẻ tuổi
- Ngươi, hoá ra có một mộng tưởng thật là xa xôi. Ngươi không muốn một cuộc sống phồn hoa phú quý, lại muốn sống một cuộc đời lang bạt, cũng giống như việc ngươi muốn Thiên Minh dạy chữ cho ngươi chứ không muốn ngân lượng. Ngươi biết cái gì ngươi cần cho lâu dài chứ không hề suy tính chỉ cái trước mắt. Ngươi khác xa với những nữ tử tầm thường khác, thậm chí là thông tuệ hơn rất nhiều những tiểu thư đài các. Một câu nói ra liền không để người khác phản bác lại. Người đâu, mau mau đưa nàng ta gột rửa, tối nay đưa đến tẩm cung của trẫm
- Hoàng huynh là...
- Hoàng thượng, không được. Hậu cung có ba ngàn giai lệ, ai cũng có sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành, hà cớ gì hoàng thượng lại chọn một bông hoa cỏ dại ven đường như nô tỳ? Xin hoàng thượng nghĩ lại để tránh phiền lòng văn võ bá quan
Thiên Minh hình như định nói gì đó, nhưng thấy tôi nói như vậy lại im lặng không nói nữa
- Trẫm chỉ là trêu đùa ngươi một chút thôi. Cung nữ tổng quản
- Dạ có nô tỳ
- Từ nay để thục nhi tới tẩm cung của trẫm hầu hạ
- Đa tạ hoàng thượng
Tôi biết ngay là với nhan sắc cùng gia thế của Thục Nhi, nếu tên hoàng thượng này có đầu óc một chút liền sẽ không lỗ mãng lập tôi làm phi tử. Mới ổn định triều chính không lâu, lại lập một nô tỳ xuất thân không mấy tốt đẹp làm phi, khó tránh khỏi dị nghị trong ngoài
Tên Hoàng Thượng này xem ra cũng không phải dạng trâu chó gì, cũng có suy nghĩ gian xảo như ai. Đúng là tôi ở bên cạnh hắn liền phải cẩn thận một chút.