Thời Không Song Song: Hoàng Thượng Nô Tỳ Biết Sai Rồi

chương 13: em trai của tiên hoàng

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hôm sau tỉnh dậy, tôi thấy mình đã nằm trên giường, trang sức trên đầu được tháo xuống để lên bàn, cả cái khăn che mặt của tôi nữa. Ngoài mấy cái thứ ấy ra, quần áo của tôi căn bản vẫn còn nguyên

Xem ra đúng là tôi, à nhầm, Thục Nhi xấu tới nỗi hắn cũng không muốn động vào rồi

Tiếng gõ cửa cùng tiếng gọi của nô tỳ

- Nương Nương, nên đi gột rửa rồi ạ

Nương Nương? Cái đéo gì sau một đêm lại có cái danh xưng kỳ quặc này. Còn nữa, tối hôm qua có chuyện gì xảy ra đâu, gột cái gì mà gột

- Ngươi nói cái gì vậy? Ta không hiểu lắm

- Sáng nay hoàng thượng ban chiếu chỉ, phong người làm Thục Chiêu Nghi. Nô tỳ chúc mừng nương nương

Tôi như sét đánh ngang tai. Đệt, thoả thuận của chúng tôi đâu, sao lại biến thành thế này vậy?

- Mang nước cho ta rửa mặt. Gột rửa à? Được rồi, gột thì gột

Hừ hừ hừ, Lưu Vân chết tiệt. Tôi lại bị hắn chơi xỏ rồi

Sau khi mọi thủ tục hoàn tất, tôi không ở trong thư phòng được phân phó mà tiến thẳng ngay tới thư phòng của Lưu Vân

- Nương nương, thứ cho nô tài, không thể làm trái ý chỉ của hoàng thượng

Tôi lườm anh chàng quân lính nọ. Hôm trước là hắn ta cản tôi, hôm nay cũng là hắn ta cản tôi. Anh bạn, tôi ghi thù với anh rồi đấy

- Lưu Vân chết tiệt, ngươi ra đây cho ta. Dám làm không dám chịu à? Cái đồ rùa rụt cổ. Ngươi ra đây cho ta. Ngươi xoay ta vòng vòng như vậy, chơi ta như vậy chắc vui lắm ha. Lưu Vân chết tiệt, mau ra đây, hôm nay ta đồng quy vu tận với ngươi. Cùng lắm thì cái mạng này ta không cần nữa

Tôi gào thét một hồi, thở hồng hộc hồng hộc ngồi phịch xuống

- Khi quân phạm thượng. Thục Chiêu Nghi thật không biết phép tắc

Tôi quay đầu lại, Lưu Vân đang ở đằng sau đi tới, khuôn miệng đã nhếch lên, dường như đang cười. Tôi nhìn tên quân lính phía trước, tất cả đều đang xanh mặt quỳ xuống

- Ngươi nhìn xem bộ dạng của ngươi có xứng với danh Chiêu Nghi mà trẫm ban cho không? Người đâu, phế bỏ tước hiệu Chiêu Nghi của Thục Nhi, từ nay về sau mãi làm nô tỳ

Tôi đơ ra một lúc. Chiều hướng phát triển nhanh đến nỗi chính bản thân tôi còn thấy khó tin

Đệt, lại vừa bị chơi xỏ rồi

Trong một ngày từ nô tỳ lên làm Chiêu Nghi rồi từ Chiêu Nghi biến thành nô tỳ, quá nhanh quá nguy hiểm, đến tôi còn không phát hiện ra rốt cuộc tôi rốt cuộc cũng đã từng làm một nương nương đấy.

Việc này đương nhiên dẫn tới dị nghị trong ngoài, chủ yếu là nói xấu tôi. Tôi cũng kệ vì dù sao cũng quá quen rồi

Vì để chuẩn bị cho hôn lễ, tôi xin phép Lưu Vân để về nhà vài ngày. Lưu Vân làm bộ bất cần nên tôi coi là hắn đã đồng ý, trực tiếp thu dọn đồ về luôn

Trong căn nhà nhỏ cũng được bài trí xêm xêm, tất cả đều là màu đỏ rực rỡ. Mặc dù ở đây với thế giới của tôi khác nhau nhưng khi kết hôn thì vẫn lấy màu đỏ là chủ yếu

Tôi nhìn vị tẩu tử đang cắt chữ hỉ, rồi đến cô bé khoảng tuổi đang quét sân trong vườn nhà và nhìn đứa trẻ đang nằm trong nôi

- Đại tẩu

Vị đại tẩu kia đầu hơi ngẩng lên một chút sau đó dừng động tác, vui vẻ chạy lại cầm lấy tay tôi

- Thục Nhi đấy à?

- Vâng, Đại tẩu

Cô ấy nhìn gương mặt tôi, lấy tay sờ nhẹ lên má, nước mắt trực trào ra

- Muội vất vả rồi

Tôi mỉm cười, có lẽ Đại Trương và Tiểu Trương cũng đã kể sơ qua tình hình rồi cho nên vị Đại Tẩu kia mới bày bộ dạng xúc động như vậy

- Đại Tẩu, tỷ chuẩn bị đến đâu rồi?

- Cũng xêm xêm rồi. Muội thấy đó, đường đường là hai vị tướng quân mà Đại ca ở nhà lớn, tiểu đệ lại nhà nhỏ. Tỷ và đại ca của muội cũng đã khuyên đệ ấy chuyển về ở với chúng ta, nhưng đệ ấy nói đây là căn nhà phụ mẫu để lại, cho nên ta cũng đành hết cách

Đại tẩu mỉm cười hiền dịu nhìn tôi sau đó niềm nở kéo tôi vào trong

- Muội mới về, cần nghỉ ngơi, vào trong kia nghỉ đi

- Vậy muội giúp tỷ trông hài tử. Tiểu hài tử này tên gì vậy tỷ

- Đứa lớn Là Lam Hoa, tuổi, đứa bé là Đại Quân, mới được tháng tuổi thôi

Tôi nhìn đứa bé Đại Quân đang nằm trong nôi, bất giác lại nhớ đến em trai mình

“Hải Đường, mẹ mới sinh em bé này con. Là em trai, con có thích không?”

“Hải Đường, nên đặt tên em trai là gì con nói cho bố nghe xem?”

“Hải Đường, không được nghịch ngợm em bé biết chưa?”

“Hải Đường, đừng nghịch em bé. Mẹ mệt rồi để mẹ ngủ nhé con”

“Hải Đường….”

- Thục Nhi

Tôi quay ra, đại tẩu lo lắng nhìn tôi, tôi bất giác sờ lên mặt, quả thực đã chảy nước mắt từ lúc nào

- Thục Nhi, tỷ biết muội chịu nhiều uất ức. Nhưng muội còn có chúng ta mà. Đừng lo, có đại ca, đại tẩu, có nhị ca, còn có thêm nhị tẩu nữa, sẽ không để ai bắt nạt tiểu muội muội này đâu

- Tỷ tỷ

Tôi ôm chầm lấy đại tẩu, bắt đầu khóc lớn, khóc đến độ mấy đứa trẻ cũng được đà khóc theo

Tiểu Trương đã về, trên tay xách một đống đồ, nhìn thấy tôi ở đây, đã xúc động mà ôm chầm lấy tôi

- Nhị ca xin lỗi, nhị ca đã không bảo vệ được cho muội, để muội chịu uất ức. Xin lỗi muội, xin lỗi muội

- Muội không sao, hoàng thượng cũng không có làm gì muội. Việc muội bị giáng chức cũng là kế hoạch của hoàng thượng, vừa giúp muội, lại vừa giúp ngài. Huynh không cần lo

Tiểu Trương buông tôi ra, lau nước mắt trên mặt tôi

- Muội nói thật chứ?

Tôi gật đầu quả quyết, đại tẩu cùng nhị ca nắm chặt lấy tay tôi, luôn miệng nói tốt quá rồi, tốt quá rồi

Sau một màn sướt mướt như vậy, chúng tôi lại túm tụm chuẩn bị. Đại Trương trước mới nhận được tin báo nên phải cấp tốc tới Bắc thành vì vậy buổi lễ kết hôn của vị em trai này đương nhiên là khó có thể dự

Buổi tối, mặc dù vị đại tẩu nằng nặng kêu tôi sang nhà cô ấy ngủ lại, nhưng không hiểu sao tôi lại có cảm giác thân thuộc với ngôi nhà này, thế là không rời đi nữa. Ở bên đấy cô ấy còn có gia nhân, kẻ qua người lại. Bên này có mỗi mình tiểu Trương, cho nên tôi mới quyết định ở lại

- Tiểu Thục

Tôi đang sắp xếp chăn màn chuẩn bị đi ngủ thì Tiểu Trương bước vào

- Nhị ca, có gì không

- Tiểu Thục

Tiểu Trương lại im lặng. Tôi kéo kéo anh ra phòng khách, nhấn anh ngồi xuống ghế rồi tự mình cũng ngồi xuống ghế đối diện

- Huynh có chuyện gì muốn nói với muội?

- Tiểu Thục. Nếu sau này muội xuất cung mà không có ý chung nhân, ta ta…

- Huynh không cần nói. Muội hiểu ý huynh, cũng biết là huynh làm như vậy là muốn tốt cho muội, cũng là vì áy náy. Nhưng muội sẽ không thành thân. Sau này xuất cung sẽ đi ngao du bốn bể, cũng không có ý định thành thân. Cho nên huynh không cần cảm thấy có lỗi gì với muội hết

Tôi vỗ tay Tiểu Trương, mỉm cười nhìn anh. Tiểu Trương mắt rưng rưng nhìn tôi. Tôi bèn ôm chầm lấy anh ấy, vỗ vỗ vai

- Huynh là nhị ca của muội, làm sao có thể thành thân với muội được chứ? Việc của huynh là chuẩn bị tốt cho hôn lễ ngày mai, biết chưa?

Tiểu Trương vẫn sướt mướt. Tôi bèn buông anh ấy ra rồi đập mạnh vào vai anh ấy

- đường đường là tướng quân cai quản thị vệ trong hoàng cung, sao lại khóc lóc như nữ nhân như thế. Nhị ca, huynh phải phấn chấn tinh thần lên, có như vậy mới có thể rước tẩu tử của muội về nhà chứ. Cố lên

Tôi động viên tinh thần anh ấy một lát, sau đó xem lại đồ đạc một chút rồi mới đóng cửa đi ngủ

Vì là mùa hè nên khá nóng, tôi cũng không ngủ được, cứ thế đạp chăn ra. Trước ở hạ chí phủ còn mát mẻ, giờ về đến nhà sao lại nóng thế không biết

Tiếng mở cửa, tôi theo phản xạ ngưng ngọ nguậy. Đang định phán đoán xem là ai thì bóng người ấy lại gần tôi đắp chăn cho tôi rồi đi ra ngoài

Tôi cứng đơ người nhìn tấm chăn được đắp gọn gàng, thiếu chút nữa là bật khóc. Tiểu Trương vẫn luôn tốt với tôi như vậy. Trong hai vị ca ca, tôi vẫn là thân với Tiểu Trương hơn, đối với vị ca ca này vẫn có vài điểm yêu quý cùng trân trọng. Từ khi tôi xuyên không đến nay, mấy lần đạp chăn lung tung ra ngoài, đều không có ai giúp tôi đắp lại. Lam Đoá lại ở khác phòng tôi. Mấy lần tôi ho khù khụ đều cười cười cho qua. Lỗi của tôi mà, trách ai được. Đây là lần đầu tiên có người chỉnh đốn lại chăn giúp tôi

Tiểu Trương và Lam Đoá đều là người tốt, lại yêu nhau thật lòng. Xem ra tôi hi sinh như vậy, quả là xứng đáng

Hỉ đường đông nghẹt người, hầu hết là mấy anh binh lính thị vệ đến góp vui, còn lại là bà con lối xóm đến chúc phúc cho chú rể

Tôi ở lại dọn dẹp một chút, cũng không tiện cho đôi vợ chồng son nên sang ở nhà đại tẩu. Dù sao hai ba ngày nữa tôi cũng trở về cung rồi. Nghe mấy anh binh lính bàn tán là sau khi tôi đi, Lưu Vân liền truyền ý chỉ hồi cung ngay hôm đó

Tôi cũng chỉ biết vậy. Nhiều anh còn nói hoàng thượng là không nỡ bỏ tước vị của tôi đâu, nhưng vì thấy tôi không muốn nên hắn cũng không mấy cưỡng cầu. Chứ nếu mà không mặn mà gì, tôi nói hắn như thế chẳng phải xử chết tôi rồi sao

Thực ra bọn hắn không biết, đây rõ ràng là thoả thuận của chúng tôi, ai mà biết được hắn dùng phương pháp này chứ? Mà cũng đúng, phương pháp này vừa giúp biến hắn thành quân vương si tình nhưng cũng vừa vặn biến tôi thành con đàn bà lăng loàng, không có liêm sỉ

Lưu Vân, anh làm vậy cũng hơi thâm đấy

Sau hai ba ngày ở lại cùng với đại tẩu thì cuối cùng cũng có người đến đưa lệnh bài, truyền ý chỉ của hoàng thượng nói tôi muốn bao giờ vào cung cũng được

Aha, vậy tôi ở đây đến khi xuất cung thì vào lấy đồ cũng được ha

Đùa chứ nếu mà được như thế thì tốt quá

Tôi báo với anh thị vệ không cần phiền phức thế rồi nhanh chóng thu dọn đồ đạc, cùng thị vệ nhập cung luôn

Tôi vẫn làm nô tỳ trong tẩm cung của Lưu Vân nhưng ít gặp hắn hẳn. Hắn không năng tới tìm tôi, tôi thì cũng chẳng rỗi hơi đi tìm hắn làm gì. Việc này khiến mọi người đồn ầm lên, nói cả hai chúng tôi đều có nỗi khổ tâm, nên cho dù thật lòng thương yêu nhau nhưng bắt buộc phải rời xa nhau

Tin đồn cũng biến chuyển nhanh chóng ghê

Hôm đấy khi đang lau dọn thư phòng của Lưu Vân thì đột nhiên hắn xông vào, đằng sau còn có một người nữa

Tôi nheo mắt nhìn, người phía sau lại gần tôi, lúc này tôi mới nhìn kỹ được hắn, há hốc miệng lắp bắp

- Lưu Nhất Phong, sao ngươi lại ở đây?

A Thục, lại gặp nhau rồi. Mà hình như độc của ngươi vẫn chưa hết hẳn nha, mắt mờ tới nỗi mãi mới nhìn ra ta

Lưu Nhất Phong cười cợt nhả. Tôi liếc nhìn Lưu Vân rồi nhìn Lưu Nhất Phong

Đệt, bộ dạng cợt nhả quen thuộc, biết hết mọi chuyện năm đó, sao tôi lại không nghĩ ra hắn là người hoàng thất nhỉ, còn tự nghĩ là nước Đại Lưu có khác, lắm người họ Lưu ghê chứ. Giờ ngẫm lại, đệt, thật muốn tự vả vào mặt mình

- Nô tỳ vô lễ, đây là hoàng thúc của trẫm, còn không mau quỳ xuống

Lúc này tôi mới hoảng hồn, theo phản xạ quỳ rạp xuống

- A Thục, đứng lên đi, bổn vương không trách ngươi

Tôi đứng dậy nhìn hắn đang cười cợt nhả. Đệt mợ điệu cười này quen thuộc như thế, tôi còn thấy ngờ ngợ. Bây giờ mới nhận ra rõ ràng là cùng một khuôn mới Lưu Vân mà

- Các ngươi ra hết ngoài cho trẫm

Nô tỳ và nô tài lập tức rút lui, ngay cả tôi cũng không ngoại lệ

- A Thục, ngươi không ở lại à?

Người vừa nói câu đó là Lưu Nhất Phong. Tôi ngẩng đầu, gượng cười không nói gì rồi nhanh chóng lủi mất dạng

Tôi không có tâm tư đi mà quản chuyện cũng như hóng hớt nên sau khi rời thư phòng của Lưu Vân tôi đến khu giặt đồ xem có giúp được gì thì giúp

Vừa phơi xong đồ lên giá, quay ra đã thấy Lưu Nhất Phong đang khoanh tay đứng đằng xa. Hắn cười cười nhìn tôi, sau đó giơ tay vẫy vẫy tôi

Tôi lau tay đang ướt vào quần áo làm ướt nhẹp một mảng rồi vội vàng chạy tới chỗ Lưu Nhất Phong

- Ngài tìm ta sao?

Hắn cười cười lấy tay xoa đầu tôi

- Bổn vương về báo tin cho hoàng thượng, sau đó lập tức rời đi. Đi ngao du giang hồ

Hắn nói rồi mỉm cười nhìn tôi. Đôi mắt tôi khẽ nheo lại

- A Thục có muốn đi cùng ta không?

Tôi ngạc nhiên nhìn hắn

- Ngài vẫn muốn nghiên cứu ta à?

- Nghiên cứu. À, đúng, ta vẫn còn nhiều điểm tò mò về ngươi. Mà A Thục, ngươi thoải mái nói những từ đấy không sợ bị phát hiện à?

- Ngài không biết thì thôi, từ khi ta đến đây, có tin đồn nào mà không phát sinh rồi chứ. Còn có tin đồn ta là yêu quái. Ngài còn muốn nghiên cứu ta nữa không?

- A Thục, ngươi đúng là càng ngày càng thú vị. Mặc dù ta rất muốn đem ngươi theo, nhưng ngươi lại là nữ nhân của hoàng thượng. Hoàng Thượng không cho ta đem ngươi theo. Thôi, ta chỉ có thể đến đây nói cáo biệt với ngươi

Hắn xoay người rời đi, não tôi sau khi hoạt động phân tích thì bắt đầu hét ầm lên

- Ta không phải nữ nhân của hắn đâu, tuyệt đối không phải!!!

Truyện Chữ Hay