Thanh niên tóc vàng thấy được biểu lộ nghiêm túc của đội trưởng cũng phần nào hiểu được, đem lời muốn nói nuốt vào trong bụng, xem như là chưa từng nghe chưa từng biết, cái gì cũng không.
Đội trưởng thấy được biểu hiện của thanh niên tóc vàng thì hài lòng, nếu không phải đây là em của chiến hữu hắn gửi thì còn lâu mới ưu ái như vậy, hắn bản năng nhắc thêm một câu.
“ Kor, lần này anh trai ngươi gửi đến nhờ ta là để cho ngươi tích luỹ cống hiến, kinh nghiệm, có được nội tình để tranh cử suất thi vào Tông Sở, lần này cố gắng lập công nhiều vào.
”
Kor nghe được đội trưởng nói thì hai mắt sáng lên, lần này anh trai hắn cũng đã dặn dò kỹ càng phải kiếm nhiều quân công nhưng không ngờ lại là để tranh thủ suất thi vào Tông Sở.
Trên mảnh lục địa này chỉ cần là thế lực siêu phàm giả mạnh mẽ không ai không biết Tông Sở, đây là nơi đào tạo ra tinh anh nòng cốt cho Chiến Thần Điện, một trong những thế lực hùng mạnh và lâu đời nhất, rất khó truy ra đã tồn tại bao nhiêu năm, chỉ có thể biết là nó là một trong những thế lực khống chế lục địa này, khống chế hướng đi của lịch sử.
Mà chỉ cần vào được Tông Sở thì là tinh anh trong tinh anh, kém lắm tốt nghiệp ra cũng là một Tông Đồ, chức vị không phải một đội trưởng có thể so sánh, dù cho không theo Chiến Thần Điện thì bên ngoài cũng có rất nhiều thế lực bỏ giá cao muốn về, đây hầu như là một bước lên trời, lần này hắn phải cố gắng hết sức để có thể vào được Tông Sở.
“ Đa tạ đội trưởng, Kor sẽ không quên ơn ngài dìu dắt!”
Kor cuối đầu thật sâu cảm tạ đội trưởng, đội trưởng thấy được hành động và biểu lộ của hắn thì hết sức hài lòng gật đầu, biết báo ơn, biết cố gắng không kiêu ngạo, rất tốt, lần này trở về khả năng cao sẽ có cơ hội vào được Tông Sở, về sau ít nhiều cũng có chỗ dựa.
.
.
Bên trong toa tàu hạng ba tồi tàn đầy mùi ẩm mốc, dầu nhớt, thuốc lá, rượu bia quyện vào nhau cực kỳ khó chịu, cùng với đó là người đông chen lấn khiến không khí càng ngột ngạt, rất khó có thể tưởng tượng đám người sẽ có thể chịu đựng cảm giác này mấy ngày nữa.
Đồng thời bên trong cũng rất ồn, tiếng nói chuyện, chửi rủa, tiếng hát hò, khóc lóc, đủ loại già trẻ nam nữ vang lên cực kỳ tạp nham khó chịu.
Trong một góc hẻo lánh ở cuối toa tàu, một người che kín toàn thân bởi áo choàng màu xám cũ kỹ đang lẳng lặng đứng đó, nón trùm đầu che khuất gương mặt chỉ lộ ra một đôi mắt tĩnh lặng, đúng vậy, rất tĩnh lặng nhưng không giống như mặt hồ tĩnh lặng mà là tĩnh lặng như người chết, nếu không phải tim hắn còn đập cùng với nhịp thở đều đặn thì sẽ chẳng khác nào một cái xác chết.
Bên trong áo choàng, tay phải hắn khẽ nâng lên, bên trong đang cầm lấy một chiếc cân với hai đầu cân bằng khá giống biểu tượng cái cân trong luật pháp, bề ngoài khá cổ xưa tuy nhiên vẫn tản mát ra một chút gì đó khá đặc thù.
Hai mắt hắn chợt liếc xuống, tay phải càng nắm chặt lấy chiếc cân hơn, dường như đây mới là sinh mạng hắn, không, dường như còn quan trọng hơn cả sinh mạng hắn, ánh mắt bên trong không khỏi loé lên một tia thù hận rồi lại biến mất, tận dụng thời gian thong thả ngắn ngủi trong đầu không khỏi hồi tường chuyện vừa qua.
Hắn tên là Dante, là cô nhi, từ nhỏ được Luật Điển Thành nhận nuôi, sau đó lớn lên cũng không phụ kỳ vọng mọi người mà thi vào được luật sư, mục tiêu của hắn là phấn đấu trở thành thẩm phán chấp chưởng Luật Điển cùng Cán Cân Công Lý, dùng nỗ lực bản thân phát triển hệ thống luật sư trở nên mạnh mẽ, đưa luật điển trở thành nơi công lý, công bằng, công chính nhất trên mảnh lục địa này.
Tuy nhiên vào một tháng trước, đúng vậy, hắn không tài nào quên được đêm đó, hắn cùng bạn bè vẫn như thường ngày sau buổi ăn đêm sẽ đọc thêm sách nhưng hôm đó vừa đọc xong chưa kịp về phòng ngủ thì cả đám người lao vào bên trong Luật Điển Thành, gặp người liền giết, máu chảy thành sông, hắn cùng vài đồng bạn may mắn nhờ các thành biên Bồi Thẩm Đoàn dùng tính mạng ngăn trở mới thoát đi được.
Lúc đi bọn họ chia nhau ra để tránh bị bắt một lần, chia ra nhiều đường ít nhiều cũng sẽ có người thoát được tiếp nối ý chí xây dựng lại Luật Điển Thành, lúc thoát đi mỗi nhóm cầm theo một thần khí, hắn cầm theo Cán Cân Công Lý, có người cầm đi Luật Điển, Búa Phán Xử, cùng với hàng loạt các loại thánh khí chạy đi, sau khi tách ra đội hắn đã bị diệt sạch chỉ còn lại bản thân trốn thoát được ra Đông Hải, một tháng nay hắn trốn chui trốn nhủi né tránh kẻ địch, lần này xác định không có ai theo dõi nên quyết định mang theo Cán Cân Công Lý đi về trung tâm lục địa tìm kiếm đường phát triển.
Sở dĩ lựa chọn chuyến tàu hoả này là vì hắn thấy được có khá nhiều quý tộc bên trên chắc chắn sẽ mang theo nhiều hộ vệ, có thể phần nào uy hiếp được đám người kia sáng tạo cơ hội cho hắn chạy thoát, cùng với địa vị quý tộc cũng có thể khiến đám người kia kiêng kỵ chút ít tránh trường hợp huỷ diệt cả một đoàn tàu.
Hắn thề, nhất định sẽ giết chết đám người kia, xây dựng lại Luật Điển Thành.
Đừng nghĩ hắn là Luật Sư mà hiền hậu, đây chỉ là một cách gọi mà thôi, khá giống với bên Tông Sở gọi là Tông Đồ, bọn hắn đều là siêu phàm giả, chỉ là lý tưởng theo đuổi khác nhau, bản thân cũng là thế lực khác biệt nhưng đều có khả năng chiến đấu khủng khiếp vượt xa người thường có thể tưởng tượng được.
Hắn đã dùng qua ma dược trung cấp, sức chiến đấu tương đương cấp C, người thường gặp hắn chỉ có đường chết, tuy nhiên so với đám người đuổi giết lại không là gì, bọn họ có rất nhiều siêu phàm giả sơ cấp cùng trung cấp, thậm chí cao cấp và siêu cấp cũng có, nếu không đã không huỷ diệt được Luật Điển Thành, phải biết Thẩm Phán là người đã sử dụng ma dược siêu cấp, sức chiến đấu cấp A.
Thêm nữa Thẩm Phán còn có thần khí bên người, sức chiến đấu mạnh hơn người sử dụng ma dược siêu cấp bình thường nhiều lắm, nằm ở cấp A+ nhưng vẫn bị thua thì có thể thấy được kẻ địch mạnh tới mức nào, không phải hắn hiện tại có thể chiến thắng được, thực lực còn kém rất xa đâu.
Đang lúc hắn lâm vào suy tư, cách đó năm cây số, tên đội trưởng cầm ống nhòm nhìn mội hồi sau đó thả xuống tiện tay đẩy thụt vào ngắn lại cho vào túi, đây là loại ống nhòm đơn kiểu cũ có thể kéo dài ra thụt vào canh chỉnh độ xa gần.
Hắn không quay đầu mà mở miệng nói lớn.
“ Toàn đội chuẩn bị, tàu hoả cách nơi này năm cây số chẳng mấy chốc sẽ đến, mang theo vũ khí theo ta!”
“ Tuân lệnh đội trưởng!”
Đám thành viên phía sau nghe được thì hưng phấn la to, hai tay đấm vào nhau vang lên âm thanh bịch bịch, một bộ ngươi đừng cản ta, để ta xung phong đi chém nó, lần này đám thành viên ai nấy cũng đều biết đây là một nhiệm vụ rất đơn giản, đi lên xoát chút quái đứng hô trợ sức liền được, sau đó trở về nhận lấy khen thưởng, nhiệm vụ lần này giống như là cho không cống hiến.
Một đám người nhanh chóng theo đội trưởng di chuyển ra bên ngoài bìa rừng đứng chặn bên trên đường ray dường như không hề sợ sệt xe lửa lao đến sẽ đụng chết bọn họ.
Bên trên đầu tàu, lái tàu đang nhà nhã ăn lấy bữa tối, thời gian dùng bữa chính là thời gian hắn thích nhất trong ngày, dù sao lái tàu cả ngày rất chán và tẻ nhạt, chỉ khi ăn mới làm hắn cảm giác được chút ấm áp để biết bản thân mình còn sống, đây cũng chính là tình hình chung của người dân, công nhân thời này, mờ mịt về tương lai, không biết bản thân cố gắng vì cái gì, chỉ là tồn tại chứ chẳng phải là sống.
Ăn xong bữa ăn, nhấp lấy một ngụm cà phê bã cho tỉnh người, đây là loại cà phê lấy lại bã cà phê đã pha qua một lần, giá cả khá tiện nghi phù hợp dạng người như hắn, dù sao cà phê mới giá quá đắt, hắn không hưởng thụ nổi, chỉ có thể dùng loại hàng tiện nghi này, dù sao mùi vị cũng tạm, cái chính là nó có thể khiến hắn tỉnh táo để lái xe.
Hắn đưa tay lên chỗ gờ trước dự định mở ra ngăn kéo lấy ra gói thuốc lá rẻ tiền đốt một điếu thì chợt ngừng tay lại, hắn thấy phía xa xa hình như có một đám người đang đứng chắn lấy, qua ánh đèn lờ mờ phía trước đầu tàu có thể thấy được ít nhất có hơn mười người, hắn không khỏi mở miệng chửi bậy.
“ Lũ muốn chết này!”
Sau đó đưa tay lên kéo còi tàu, tiếng còi tàu vang lên đinh tai trong màn đêm tĩnh lặng giữa núi rừng, đám người nghe thấy thì đứng tách ra hai bên, lái tàu bên trên không khỏi đưa tay lau mồ hôi lạnh trên trán, may mắn mà tránh ra, nếu không khả năng sẽ xảy ra án mạng, tàu hoả rất khó dừng đột ngột.
Tuy nhiên chưa kịp đợi hắn lấy lại tinh thần thì một tiếng vang to lớn xuất hiện, thân tàu cũng rung lắc một chút, hắn cố gắng đưa đầu ra ngoài cửa sổ nhìn về phía sau thì không khỏi hít một ngụm khí lạnh, toa tàu sau cùng như bị thứ gì va trúng khiến thân bị xé toạc ra một lổ hổng, đám người kia thình lình nhảy hết vào bên trong lổ hổng trên thân tàu.
Lái tàu không khỏi ngẩn người, với tốc độ này mà còn nhảy chính xác như thế thì hoàn toàn vượt quá nhận biết của hắn về người thường, đám người này rất không đơn giản, khả năng cao là lổ hổng kia cũng do bọn họ gây nên.
Ở phía toa tàu hạng nhất sau cùng tiếp giáp với toa tàu hạng hai, Tatsumi cùng Akame vừa ăn tối xong đang định thư giãn thì nghe thấy được tiếng động lạ cùng với thân tàu rung lắc khiến hai người không khỏi giật mình, nhanh tay cầm lấy Teigu của mình mở ra nóc toa tàu nhảy ra bên ngoài hướng về cuối toa tàu chạy đến, đây chính là con đường thuận tiện nhất bây giờ, không bị ảnh hưởng bởi đám hành khách đông dẫn đến chậm trễ.
.