Đêm khuya, trong phòng ngủ In đang ngồi đọc một số tư liệu các thế giới mới kết nối, mấy ngày gần đây có chút nhiều, tuy nhiên cũng không phải cứ hễ kết nối sau thì là thế giới mạnh mà chỉ là số ít thế giới mạnh, còn lại đa phần vẫn là các thế giới khá bình thường, giống như con người, người hiện đại chắc chắn sẽ thông minh hơn phong kiến, nô lệ tuy nhiên cũng không phải hoàn toàn, mà rất nhiều người lại đa phần là người bình thường, chỉ có số ít là thiên tài mà thôi.
Bên cạnh đèn bão ( một loại đèn dùng gas đốt sáng, ai ngày xưa nhà hay thiếu điện khả năng biết loại đèn này, nhưng thật ra nó được phát minh khá sớm, từ những năm cách mạng công nghiệp lần đầu), dựa vào ánh sáng của đèn In tiện tay ghi chú lại một số thứ cần thiết lên sổ tay.
Mặc dù có thể ghi vào thiết bị đầu cuối trong vòng tay nhưng hắn vẫn có thói quen ghi chú vào bên trong sổ tay những điều quan trọng, đây là thói quen từ đời trước, khi đó tận thế đến ăn bữa nay lo bữa mai, thậm chí còn không biết tiếp theo bản thân có xui xẻo mất mạng hay không, ghi chú lại để mỗi ngày qua hắn còn biết được bản thân đã sống thêm được một ngày, đồng thời cũng là phòng khi chết đi may mắn có người tìm được xác sẽ còn có thể biết được hắn là ai, cuộc đời trải qua những gì, dù cho đó chỉ là hi vọng nhỏ nhoi.
Bởi là con người ai chả muốn chứng minh sự tồn tại của bản thân mình, ai lại muốn bản thân chết đi vô nghĩa và bị quên lãng như chưa từng tồn tại?
Phía trên ghi chú lại một chút rồi hắn cất lại quyển sổ, dù sao ánh sáng từ đèn bão cũng không thuận tiện như ánh đèn điện, do thời gian khá cấp bách nên đám người chưa kịp sửa chữa lại con tàu, một phần cũng là vì nguỵ trang tránh bị phát hiện dấu vết, nhiều khi một hành động nhỏ vô ý cũng có thể dẫn phát sai lầm huỷ cả kế hoạch lớn nên hắn bảo đám thuộc hạ cứ giữ nguyên.
Hiện tại hắn ở là thuộc căn phòng hạng sang, thường dành cho quý tộc trên các con tàu viễn dương thời bấy giờ, nói thì thấy tệ nhưng thật ra trải nghiệm trên này còn tốt hơn tàu ở thế giới hải tặc hai năm trước, chẳng qua hiện tại theo công chiếm càng nhiều thế giới thu được càng nhiều vật dụng hiện đại khiến thứ này có vẻ bình thường mà thôi, nếu đặt hai năm trước thì có khi tranh nhau sứt đầu mẻ tráng.
In hạ dần độ sáng đèn bão, bỗng nhiên mũi ngửi được hương thơm làm hắn quay người lại, ánh mắt bắt gặp một thân ảnh cao gầy, thân hình lồi lõm vũ mị đang quấn trong một chiếc khăn tắm, cái chính là đôi gò bồng nàng quá cao, có chút quá khổ làm cho chiếc khăn có chút khó khăn vây lấy nhưng cũng không thể che được đồi núi ngạo nghễ này, trên người nàng còn lại những giọt nước ướt át do lau chưa hết bỏ sót lại, tóc trên đầu ươn ướt quấn vào bên má cùng với hương thơm thoang thoảng khiến khung cảnh cực kỳ dẫn dụ người phạm tội.
Hắn nhìn thấy không khỏi thấp giọng mắng một tiếng.
“ Yêu nữ!!”
Đúng, đây chắc chắn là yêu nữ, là từ lúc nào nhỉ?
Khoản chừng bốn ngày trước đi, hắn vẫn còn nhớ như in tình cảnh lúc đó.
Hôm đó sau khi từ trong hầm ngầm về thì Esdeth vào phòng hắn báo cáo gì đấy, rồi có uống tí nước đổ lên đồ, rồi con yêu nữ này đã tranh thủ quấn lấy hắn, đúng, hắn bị con yêu nữ này cường bạo, tục xưng bị hiếp.
Hắn đoán cũng là con yêu nữ Esdeth này giả làm đổ nước chứ làm gì có chuyện chiến lực cấp S lại hậu đậu như thế, đến cấp độ này dù là một chiếc lá rơi trong phạm vi năm mét quanh cơ thể cũng có thể cảm nhận được huống chi là ly nước, thậm chí với tốc độ phản xạ của nàng cũng thừa sức ngăn cản chiếc ly đổ vào người.
Sau đó con yêu tinh này thừa dịp hắn mất cảnh giác dùng tuyệt đối linh độ, đúng vậy, bất thình lình mở đại chiêu, dùng unti chơi hắn, đống băng thời gian thừa dịp đó nhảy đến ôm lấy cổ hắn, quấn lên không khác một con rắn mềm mềm trơn tru.
Rồi thì tranh thủ dịp hắn chưa kịp phản ứng mà thừa cơ hôn một cái, ánh sáng cả phòng nhanh chóng biến mất chỉ để lại màn đêm sâu thẩm, nhưng sâu bên trong nó thì lại không yên tĩnh như màn đêm mà lại diễn ra một cuộc chiến đấu cao độ giữa nữ tướng quân anh dũng cùng quỷ vương tàn ác, thỉnh thoảng lại có âm thanh chém giết kỳ lạ vang vọng khắp phòng.
Khụ khụ, tĩnh lược vạn chữ, tránh làm hư trẻ vị thành niên.
Sau đó thì mỗi ngày hắn đều có một màn kiều diễm thế này, ngẫm lại mấy ngày nay cũng thật là xa đoạ.
Nghĩ tới đó hắn lại nhẹ nhàng đưa tay tắt đi đèn bão, thuận tay bế con yêu nữ trước mắt lên…
.
.
Trên chiếc giường lớn, In mở mắt ra xoay người ngồi dạy, quay đầu nhìn về phía bên cạnh thấy Esdeth vẫn còn đang ngủ thì khẽ mỉm cười đưa tay kéo chăn đắp lại cho nàng, mặc dù đang ngủ say nhưng dường như cảm nhận được hắn kéo chăn cho nên đôi mày cũng giãn ra, bộ mặt khá an tường hạnh phúc.
Đôi khi In cũng không khỏi suy nghĩ, cái nàng cần thật ra đơn giản chỉ là cùng với người mình yêu qua hết tháng ngày vui vẻ, thậm chí có thể vì thứ này mà trả giá hết thảy, đến chết cũng muốn được ôm người mình yêu cùng nhau.
Hắn đoán cuối cùng không phải Akame đối chiến thắng nàng mà là thấy được Tatsumi chết khiến nàng cũng không còn động lực, cũng muốn đi cùng hắn nên không phát huy được hoàn toàn sức mạnh, sau cùng còn cố gắng ôm lấy Tatsumi cùng nhau hoá thành bụi trần.
In có chút không hiểu Tatsumi nghĩ gì mà lại bỏ qua một người con gái tốt như vậy, đối tốt với hắn cơ hồ không hề giữ lại gì cả, có thể vì hắn mà làm tất cả để theo bên phe cách mạng bên kia cơ chứ?
Nhưng không sao, hiện tại cuộc đời nàng đã bị hắn thay đổi, cái kết quả bi thảm kia tuyệt sẽ không xuất hiện trên người nàng một lần nào nữa.
Hắn cẩn thận đi xuống giường vào trong phòng tắm vệ sinh cá nhân rồi tắm gội đôi chút để tỉnh táo cũng là rửa trôi đi một chút mùi vị tàn tích củ cuộc chiến đấu mãnh liệt đêm qua, đợi chút tinh thần sản khoái thì hắn nhanh chóng cất bước đi ra bên ngoài, theo dự tính chiều nay sẽ cặp bến, hắn tranh thủ tận hưởng một chút gió biển xem như là kỳ nghỉ thư giãn, cũng khá lâu không đi thuyền kiểu này, có chút nhớ lại thời kỳ còn lẻn vào bên trong hải quân đi luyện kiếm tìm kiếm cơ hội đột phá.
Vừa bước ra khoan tàu thì đã thấy Akame cùng với Tatsumi đang đứng cạnh mạn tàu nhìn ngắm ra biển, trên mặt chất chứa đầy vẻ ưu tư, không biết là đang suy nghĩ đến chuyện gì, từ khi mấy này nay lên tàu ngoại trừ ngày đầu có say sóng với lại hưng phấn lần đầu nhìn thấy biển ra thì còn lại đều ngẩn người như thế, mà In cũng lười quản, yêu làm gì làm, miễn đừng làm ra yêu thiêu thân tự tìm đường chết là được.
Mà lại hắn cũng nhớ nguyên tác cuối cùng Akame có ra biển tìm kiếm cách trị di chứng sử dụng nguyền rủa lên người mình và đã trị được, điều này cũng khiến hắn không khỏi nghĩ đến trong lục địa khả năng có người mang năng lực nguyền rủa nên mới phải mất mấy ngày đi thuyền để nguỵ trang bản thân là một quý tộc ẩn thế lâu đời.
Khoảng cách lục địa càng ngày càng gần, nếu thời tiết không có gì bất thường thì đến giữa trưa sẽ cập cảng, bên kia đã có người đợi sẵn.
Lúc này mặt biển khá yên bình, nước trong xanh không ô nhiễm, sóng vỗ lăn lăn vào mạn tàu khiến bọt nước tung toé lên, khung cảnh cực kỳ yên bình, thỉnh thoảng còn có một vài con cá heo đang đổi theo đàn cá mòi, chốc chốc lại làm một cú cắt ngang bắt đi vài con cá, bên trên bầy trời lại có lũ hải âu, mòng biển thừa cơ bay xuống cắp lên vài con cá.
Nếu không phải còn có việc quan trọng thì hắn sẽ mang theo Esdeth đi thêm mấy ngày làm cử tuần trăng mật lượn quanh trên biển.
Đám thuộc hạ thấy In đang ngắm biển cũng không ra làm phiền, bọn hắn được huấn luyện rất kỹ, dù cho CP hay CP đều rất thành thạo việc phục vụ các thiên long nhân, hiểu ý biết điều chính là nguyên tắc sống cơ bản nhất.
Akame suy nghĩ vẩn vơ một hồi thì dường như cảm nhận được gì đó, quay người lại thấy được In cũng đang ngắm biển thì có chút thất thần, phải nói thật là ngắm từ góc này hắn rất đẹp trai, thân hình cao lớn cân đối như tượng tạc, gương mặt góc cạnh với sống mũi cao, đôi mắt đỏ trắng đặc biệt đầy cuốn hút, trên thân còn toả ra khí thế vương giả nhàn nhạt.
Đây chính là hình mẫu lý tưởng trong lòng của các cô thiếu nữ, vừa đẹp trai, nhà giàu lại có thực lực, ai mà khống thích?
Tuy nhiên chỉ là ngắn ngủi giây lát thì ánh mắt nàng lại nghiêm nghị trở lại, dù sao ý chí nàng rất mạnh mẽ, trong nguyên tác cũng đã biểu hiện rõ điều này, nếu không mạnh đã không giữ được thanh kiếm Teigu bị nguyền rủa Murasame, đồng thời cuối cùng còn tự tàn bằng cách sử dụng nguyền rủa lên chính bản thân mình mà không chết, điều này cũng đã nói lên một số thứ.
Nàng nhanh chóng nhìn lấy người đàn ông trước mắt, nàng muốn xem xem đây rốt cuộc là một người thế nào mà lại có thể thu phục được nữ tướng quân Esdeth, thậm chí là thống nhất cả mảnh đất ấy.
Thật ra để nói mà hận In thì Akame cũng không hẳn là hận, nàng khác xa các thành viên trong nhóm Night Raid, nàng hiểu rõ việc bản thân làm và đám người quân cách mạng muốn thứ gì, thái độ ra sao đối với bọn họ.
Nàng không mù quáng tin tưởng vào lời nói một bên phía quân cách mạng mà liều mạng vì bọn hắn, nàng chỉ là tuần theo bản tâm, cảm giác đế quốc không có tất yếu phải tồn tại, thậm chí bị diệt đi còn có lợi hơn là giữ lại, còn về sau thế lực nào lên cầm quyền nàng cũng không quá quan tâm, dù cho tệ nhất cũng chỉ như bây giờ, nhưng khả năng cao ít nhiều cũng sẽ cải thiện bớt, đời nào lên chả có mấy năm đầu thi hành chính sách tốt, còn về sau vương triều mục nát thì đó lại là chuyện sau này, ít nhất sẽ không phải trong mấy năm gần nhất, sợ là lúc đó nàng cũng đã không còn sống trên cõi đời, vương triều nếu mục nát thì lại sẽ có người khác tiếp tục hành vi như các nàng, nhóm người Night Raid, đó là quy luật tất yếu, có chèn ép sẽ có phản kháng..