Thời Hạn Chia Tay

chương 8

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Hôm sau, ngày nghỉ kết thúc, Âu Quan Lữ đến công ty sớm hơn bình thường.

Anh sửa sang lại bàn làm việc, tiến độ công việc, anh mượn cớ có việc, bên cạnh cửa phòng, liên tiếp nhìn ra hành lang, chờ một bóng dáng xuất hiện.

Các đồng nghiệp lục tục vào phòng làm việc, Hồ Nhã Nam cũng tới, cho đến khi thấy bóng dáng của Trình Dư Nhạc, anh vội vã ra khỏi phòng làm việc.

“Nhạc Nhạc?”

Trình Dư Nhạc nghe thấy tiếng gọi thì ngẩng đầu lên. “Chào buổi sáng…” Cô mang khẩu trang, tối hôm qua ngủ không ngon cộng thêm việc bị cảm, cả người phờ phạc.

Chỉ bị trong mắt mông lung của cô nhìn, tim anh liền đập rộn lên. “Chào buổi sáng…” Anh chờ cô, trông cho giải quyết xong mọi chuyện lại không biết nói gì, anh đột nhiên đưa tới một hộp kẹo ngậm. “Cho cô.”

Cô sững sờ một lúc, mới nhận lấy. “Cảm ơn.”

“Cô bị cảm khá hơn chút nào chưa? Sau khi về nhà không đi khám bác sĩ sao?”

“Không có, hôm qua là chủ nhật, bệnh việc không mở, không đi khám được.”

“Có khả năng phải cấp cứu đó, cô bị sốt hai ngày, cồn không đi khám bác sĩ, ngộ nhỡ nặng hơn thì thế nào?”

“Không nghiêm trọng như vậy, chỉ cảm vặt thôi.” Là cô ngã bệnh cho nên nghe lầm, anh vẫn lo lắng cho cô sao? Cô nhìn anh, anh ngưng mắt nhìn cô, muốn nói lại thôi, trong mắt là lo lắng không giấu được, lòng cô ấm áp. Giữa bọn họ không còn chút quan hệ nào, vì sao anh vẫn quan tâm cô như vậy? Cô nhớ tới ánh mắt buổi tối hôm đó em trai miêu tả, chẳng lé anh thật sự đối với cô…

Anh người yên lặng nhìn nhau, không khí tế nhị, tình cảm gợn sóng… cho đến khi Hồ Nhã Nam đi lại, phá vỡ im lặng.

“Học trưởng, sao anh biết Nhạc Nhạc bị cảm?” Hồ Nhã Nam đặt câu hỏi. Ánh mắt hai người này rất không thích hợp, nhưng Âu Quan Lữ và Trình Dư Nhạc? Hai người này căn bản giống như hai chiếc xe lửa, không thể gặp nhau!

“A… Cô ấy mang khẩu trang, nhìn một cái là biết mà.” Âu Quan Lữ gượng cười.

Đúng sao, nghe giọng điệu của học trưởng, quả nhiên đã biết Trình Dư Nhạc bị cảm từ trước, Hồ Nhã Nam sinh nghi, làm nũng nói: “Hai ngày nay em cũng bị cảm, vừa rồi lúc nói chuyện với anh còn ho khan, sao anh không chú ý tới em, không mua kẹo ngậm cho em?”

“Anh không biết em bị cảm, nếu không anh nhất định sẽ mua.” Anh âm thầm cầu nguyện Hồ Nhã Nam nhanh chóng rời đi, anh muốn ở cùng một chỗ với Trình Dư Nhạc, anh có lời muốn nói với cô…

“Có thật không? Học trưởng là nhất, luôn quan tâm chuyện của đồng nghiệp nữ chúng e, em rất cảm động đó!”

Sắc mặt Trình Dư Nhạc biến hóa. “Tôi đi trước.” Cô nặng nề đi về phía bộ phận thiết kế. Đối với chuyện của nữ đồng nghiệp đều quan tâm giống nhau đúng không? Chuyển đối đúng là vô cùng tự nhiên mà, ngày hôm qua là cô, hôm nay chuyển sang Nhã Nam, quan tâm cô và quan tâm Hồ Nhã Nam cũng không có gì khác biệt, cô cảm động cái gì? Thật ngốc.

“Chờ một chút, Nhạc Nhạc…” Âu Quan Lữ muốn kêu cô, nhưng Hồ Nhã Nam lai ríu rít cuốn lấy anh.

“Học trưởng, ba ngày không gặp, sao anh biết Nhạc Nhạc bị cảm? CÒn mua kẹo ngậm cho cô ấy từ trước? Hơn nữa không phải anh ghét cô ấy ư, tại sao lại đột nhiên quan tâm đến cô ấy như vậy?”

“Học muội, nghe nói em bị cảm?” Âu Quan Lữ âm thầm nghiến răng. Biết rõ anh muốn nói chuyện với Nhạc Nhạc, lại còn giả vờ cái gì hả?

“Học trưởng cũng muốn mua kẹo ngậm cho em đúng không?” Hai mắt Hồ Nhã Nam sáng lên. A, cô ái mộ học trưởng, ánh mắt anh lấp lánh tiến lại gần cô, nhịp tim cô đập nhanh, si ngốc nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, Âu Quan Lữ lộ ra một nụ cười thân thiết, đưa tay về phía cô… chỉ về máy nước uống bên cạnh cô.

Âu Quan Lữ cười tít mắt. “Em nhìn này, máy nước uống, công ty chuẩn bị vì mọi người, bên trong có nước nướng giờ, em nhanh tới uống, uống nhiều một chút, anh tin chắc bệnh cảm của em sẽ lui.”

Hôm nay vừa đúng là cuộc họp thường lệ của mỗi tháng, tất cả mọi người đi đến phòng hội nghị, nghe tổng giám đốc báo cáo kế hoạch công việc trong một tháng tới.

Âu Quan Lữ ngồi cùng một chỗ với đồng nghiệp cùng ngành. Không khí hôm nay của buổi họp có chút vui vẻ, thỉnh thoảng có tiếng cười trộm, cố rất nhiều người nhìn anh, anh không quan tâm, ánh mắt nhìn về phía bộ phận thiết kế. Trình Dư Nhạc và Tiểu Huệ đang ngồi sóng vai nhau,sắc mặt cô tiều tụy, vẫn cố gắng nghe báo cáo của tổng giám đốc, anh nhìn cảm thấy vừa tức giận vừa đau lòng. Cô cần phải hành hạ mình như vậy sao? Tại sao không xin nghỉ để đi khám?

Kể từ sau khi nói chuyện ở trên hành lang vào buổi sáng, cô không để ý đến anh nữa, làm như không thấy anh.

Anh âm thầm cười khổ. Cô đúng là không thể chờ đợi để đêm mọi thứ về điểm xuất phát,nhưng anh lại bị cảm giác động lòng vây khốn, xua đi không được.

Anh vẫn luôn cho rằng tình yêu giống như việc viết phần mềm, khi anh loại bỏ một số liệu, nó sẽ không xuất hiện trong trình tự nữa, anh bỏ đi tình yêu trong cuộc sống, cho rằng việc không có nó cũng không sao, ai ngờ nó chỉ im lặng ẩn núp, lặng lẽ chờ thời cơ… sau đó phản pháo.

Trước đây, một mình anh sống cuộc sống tự do tự tại, sau này vẫn có thể tiếp tục sống như vậy, nhưng nội tâm lại không giống trước. Anh yên lặng khát vọng cô, lại không thể nói ra, nhiều năm không theo đuổi phụ nữ, anh không biết nên bày tỏ thế nào, chỉ mới nghĩ đến cô tim anh đã đập loạn, đầu óc nóng lên, giống như cậu thiếu niên mới trải qua mối tình đầu, lồng ngực nóng bỏng, khổ sở vấn vương, chậm chạp không dám hành động.

“Này, Quan Lữ.” Đồng nghiệp bên cạnh lấy cùi chỏ thúc anh, nhỏ giọng hỏi: “Ba ngày này cậu đi nghỉ ở đâu?”

“Lên núi.” Anh thận miệng nó, vẫn nhìn chằm chằm Trình Dư Nhạc.

“Lên trên núi sao? Một mình cậu đi?”

Đồng nghiệp chợt mập mờ cười. “Đừng giả vờ nữa, cậu và Nhạc Nhạc đi hẹn hò, đúng không?”

Anh rùng mình một cái. “Sao cậu biết…” Lại kịp thời thay đổi. “Cậu đang nói nhảm gì vậy?”

“Cậu chưa nhìn hình sao?” Đồng nghiệp chuyển laptop cho anh, Một thông tin hiện lên trang chủ công ty, thoáng chốc anh như bị ngũ lôi oanh đỉnh (năm tia sét đánh xuống đầu) – trên màn hình là hình ảnh của anh và Trình Dư Nhạc! Trong tấm ảnh chính là hình hai người mặc chiếc áo đối polo màu vàng chanh, hiển nhiên là bị chụp trộm vào hôm qua lúc hai người xuống núi.

“Ba ngày nghỉ này, Tiểu Lưu đi nghỉ ở ‘Phong túc Độ giả Sơn Trang’ cùng bạn gái, cậu ấy còn nói nhìn thấy cậu và Dư Nhạc ở cùng một chỗ, còn tưởng nhìn lầm, chụp lại rất nhiều hình xác nhận lại có phải là hai người không.”

Âu Quan Lữ đừng hình. Tên nhiều chuyện nhất Tiểu Lưu lại dài lười nói lung tung nhờ mọi người xác nhận, rõ ràng là tên sợ thiên hạ không loạn. Xem ra Tiểu Lưu không biết mục đích thật sự của anh khi đến đó, như vậy là tốt nhất, anh không hi vọng chuyện mình thừa kế di sản bị phơi ra ngoài ánh sáng.

Đồng nghiệp nhỏ giọng nói: “Này, cậu và Nhạc Nhạc quen nhau sao? Bình thường hai người cãi qua cãi lại, chẳng lẽ chỉ là giả? Diễn cũng quá tốt đó? Sao lại muốn lừa gạt mọi người như vậy?”

“Mình và cô ấy không có quan hệ.”

“Có mà, hai người mặc áo tình nhân, ba ngày nay lại ở cùng nhau, không phải quen nhau thì là gì? Thừa nhận đi chứ.”

“Chúng mình không hẹn hò.” Cô nhìn thấy không? Anh nhìn về phía Trình Dư Nhạc, Tiểu Huệ đang nhỏ giọng nói với cô, chuyển laptop cho cô xem, tròng mắt uể oải của cô bỗng chốc trợn tròn, nhìn chằm chằm vào màn hình ba giây, sau đó nhìn về phía anh.

Anh đột nhiên có cảm giác bị hiểu lầm cũng không sao, thật ra thì, anh có chút hưởng thụ khi bị mọi người hiểu lầm hai người là một đôi, nhưng cô giống như rất để ý, liên tiếp nháy mắt với anh, tròng mắt anh hạ xuống. Cô ghét anh như vậy sao?

Hẳn anh cũng đọc tin tức này rồi? Trình Dư Nhạc nghĩ, anh luôn dặn dò cô phải giữ bí mật, bây giờ chuyện bị lộ, anh không muốn nhanh chóng giải thích sao? Còn ngẩn người gì vậy?

“Tốt lắm… đến đây thôi.” Tổng giám đốc thông báo hội nghị kết thúc. “Sau một tháng, bên công trình sẽ phải bận rộn một chút, mọi người phải chịu khổ rồi. Kế tiếp là lúc đưa ra kiến nghị, có người nào có ý kiến không?”

Âu Quan Lữ giơ tay. Tổng giám đốc nói: “Nói đi.”

Âu Quan Lữ bước lên. “Kì nghỉ lần này, tôi có yêu một cô gái, cùng cô ấy có ba ngày nghỉ tuyệt diệu.

Các đồng nghiệp ồn ào, bàn luận xôn xao. Quai hàm Trình Dư Nhạc cũng muốn rơi xuống.

“Lúc nghỉ phép chúng tôi không hẹn mà gặp, ở cùng nhau ba ngày, cho nên cái nhìn của tôi với cô ấy thay đổi, yêu cô ấy, tôi đã tỏ tình với cô ấy, bị cô cự tuyệt. Nhưng tôi vẫn yêu cô ấy…” Anh hết sức kìm nén gương mặt nóng ran, rất muốn nhìn gương mặt Trình Dư Nhạc lúc này, lại không dám nhìn. Cô nghe được ý nghĩa trong lời nói của anh không?

“Tóm lại, đây là chuyện riêng, vốn không cần phải nói cho mọi người, nếu các vị thật sự tò mò, tôi đây sẽ giải thích đơn giản một chút, hi vong mọi người không hỏi nhiều nữa, tôi tỏ tình thất bại, mấy người hỏi tới khác gì đang rắc muối lên vết thương của tôi, làm đồng nghiệp nhiều năm, mấy người không biết nói chuyện này sẽ tổn thương tôi sao?”

Anh cao một mét chín kết hợp với ánh mắt đe dọa, cho dù tâm hồn bát quái của mọi người mạnh mẽ cũng bị thêu sạch, không còn người nào dám hỏi, A, sao lại có thể truy cứu ngay trước mặt như vậy, đương nhiên là muốn truy cứu lén lút! Ánh mắt mọi người đảo quanh giữa Âu Quan Lữ và Trình Dư Nhạc, ngầm hiểu, chủ đề bát quái trong tuần chính là cái này!

Mắt lạnh của Trình Dư Nhạc nhìn vào góc tường, không đếm xỉa đến.

Tổng giám đốc ho nhẹ một cái. “Không có chuyện gì, tan họp.” Mọi người rời khỏi phòng họp, tổng giám đốc đi qua Âu Quan Lữ thì nghiêm mặt hỏi: “Cậu có hiểu ‘kiến nghị’ tạm thời là gì không?”

“Tôi hiểu, không liên quan đến chủ đề không liên quan tới nội dung chính cuộc họp, tạm thời nói ra ý kiến gọi là kiến nghị tạm thời. Tôi không thỏa mãn được lòng hiếu kì của mọi người, mọi người nhất định không cách nào làm việc tốt, hiệu suất giảm xuống, suy nghĩ vì công ty, tôi không nói không được.”

Tổng giám đốc cười, ánh mắt giống như đang nói. “Cậu được lắm, không có cách bắt buộc cậu”, lắc đầu một cái, cười rời đi.

Âu Quan Lữ đứng ở góc hành lang, đám đồng nghiệp đã đi hết, Trình Dư Nhạc ra khỏi phòng họp cuối cùng, trên hành lang chỉ còn lại hai người họ. Đôi mắt mèo của cô nhìn anh như phóng hỏa.

“Anh điên ư! Anh nói lung tung cái gì vậy? Không phải đã nói không muốn người khác biết sao?”

Ánh mắt tức giận của cô làm anh đau nhói. Cô cứ bài xích chuyện bọn họ bị biết như vậy sao? Anh giả bộ không để ý nhún vai. “Tôi cảm thấy quan trọng, nhất là mọi người không biết được mục đích thật sự của chúng ta khi đến đó, chỉ cần có thể lừa được là được rồi.”

“Vậy anh không thể nghĩ ra một lý do khác sao?”

“Lý do vừa rồi không được sao? Tôi cảm thấy như vậy rất hợp tình hợp lý.”

“Đâu có? Vẻ mặt và giọng nói của anh vừa rồi giống như…” Cô khổ não. “Hoang đường!” Mặc dù anh đổi chỗ nhân vật, nhưng cô biết rõ, anh đang nói chuyện cô tỏ tình với anh lúc ở chân núi, còn diễn giống như anh vừa mới động lòng, anh đang châm chọc cô sao? Cô vừa lúng túng vừa giận.

“Sao lại hoang đường?” Cô lại đánh tâm tình của anh rơi xuống một tầng. “Tôi còn thấy tôi nói rất hay, cô có thể nghĩ ra lý do tốt hơn sau khi xem hình ba phút không? Vậy cô nguyện ý đứng lên nói cô yêu tôi?”

“Trừ yêu còn lý do gì khác không?”

“Tiểu Lưu chụp lại cũng không chỉ một tấm, nếu tôi không cố gắng nói sự thật gần sát, cậu ta lại lấy hình khác ra, đến lúc đó muốn tự bào chữa thế nào? Nếu không cô nói cho tôi biết, chúng ta mặc áo giống nhau, cùng nhau đến núi, còn có cái cớ nào tốt hơn?”

“Luôn có lý do khác có thể nói…” Vì gần sát thực tế, mà có thể chà đạp tình cảm của cô trước mặt mọi người sao? Não phải cô phát run.

“Có lý do gì? Thật xin lỗi tôi nghĩ dốt, đại não tôi không nghĩ được lý do nào khác, mời khai sáng tôi được không?” Không phải cô rất thông minh linh hoạt sao? Anh nói trắng ra như vậy, cô sao lại không hiểu? Cô vẫn khinh thường tình cảm của anh, căn bản không muốn nghĩ nhiều? Ngực của anh giống như có một tảng đá lớn ngăn chặn, đau đớn khó chịu.

“Anh có thể nói khác đi, giả sử như chúng ta là thành viên hội sản xuất và tiêu thụ chanh của Đài Loan, năm nay chanh bị ế, chúng ta hẹn nhau lên núi nghỉ ngơi kiêm đi họp…”

“Nghe rất ngu.” Anh cười lạnh.

“Có thể ngu xuẩn nhưng còn tốt hơn anh nói yêu tôi!”

“Tại sao?”

“Bởi vì như vậy căn bản không thể nào!” Cô đang chuẩn bị khôi phục tâm tình, làm việc tốt, vì sao anh lại không chịu buông tha cô? Yêu anh khiến cô kiệt sức, cô mệt mỏi, mặc kệ.

Cô nghiêm mặt. “Hi vọng anh không nói lung tung như vậy nữa, đồng nghiệp nhất định sẽ nói huyên thuyên, để mặc họ đi, chờ một thời gian, bọn họ quên, cũng sẽ không nhắc lại nữa. Về sau ở công ty chúng ta càng ít tiếp xúc càng tốt, không nên cung cấp chuyện cho bọn họ. Tôi muốn về làm việc.” Cô quay đầu rời đi.

Cứ như vậy? Cự tuyệt anh, vạch rõ giới tuyến với anh, đến đây chấm dứt? Anh bỏ đi tôn nghiêm, gắng sức lần cuối cùng. “Tôi nói thật.”

Nhưng bước chân của cô chỉ ngừng lại một chút, sau đó rời đi, không quay đầu lại nhìn anh lấy một cái.

Trình Dư Nhạc đùng đùng tức giận trở về chỗ ngồi.

Tiểu Huệ lập tức lại gần. “Sao rồi? Dáng vẻ của cậu giống như muốn khóc.”

“Anh ấy rất quá đáng…” Cô suy sụp hạ mặt, kể cho bạn tốt nghe nội dung câu chuyện vừa rồi nói với Âu Quan Lữ.

“Hội sản xuất và tiêu thụ chanh, đây là thứ quái quỷ gì vậy? Đây là thứ cậu nghĩ đến.” Tiểu Huệ cười ha ha, nhưng nghe đến câu cuối cùng, ngược lại cô trầm tư. “Anh ấy nói anh ấy cũng nghiêm túc…”

“Đúng vậy, nghiêm túc nói móc mình.”

“Nếu như anh ấy muốn chế giễu cậu, anh ấy có thể nói cậu tỏ tình, lực sát thương không phải lớn hơn sao?”

Trình Dư Nhạc sửng sốt, Tiểu Huệ tiếp tục phân tích. “Nhưng anh ấy lại nói chuyện tỏ tình thành anh ấy, mình cảm thấy anh ấy như đang bảo vệ cậu?”

Thật sao? Trình Dư Nhạc nửa tin nửa ngờ. “Vậy tại sao anh ấy lại cố tình nói mình thích một người nào đó?”

“Anh ấy nói cũng đúng mà, trên tấm hình hai người mặc đồ giống nhau, hơn nữa tên đàn ông nhiều chuyện Tiểu Lưu đã theo dõi hai người ba ngày, chuyện gì cũng biết, nếu đổi lại là mình, cũng rất khó có thể nghĩ ra cách giải thích tốt hơn.” Tiểu Huệ cười hì hì. “Mình cảm thấy anh ấy cũng thích cậu đó, vừa rồi anh ấy còn tỏ tình với cậu trước mặt mọi người.”

Thật sao? Trình Dư Nhạc nhớ tới bộ dạng anh đứng dậy lên tiếng trong phòng họp, anh không tự tin giống thường ngày, có chút bối rối, thái độ anh mạnh mẽ nhưng ánh mắt lại hơi hốt hoảng, vì bảo vệ cô mà vươn mình ra, nhưng lại thủy chung không nhìn cô một cái, chẳng lẽ anh thật… Trái tim cô đập mạnh một hồi, nóng bỏng, thoáng sau lại lạnh đi.

“Vậy tại sao lúc ở chân núi, anh ấy nghe được mình thẳng thắn bày tỏ tình cảm với anh ấy, ngược lại còn mắng mình.”

Bởi vì xấu hổ, ngượng ngùng không muốn thừa nhận? Nhưng khi anh nói mình tỏ tình thất bại, tại sao không thẹn thùng? Hoặc vì khi đó không thương, hiện tại lại yêu? Nhưng sau đó khi hai người ở chung một chỗ, vì sao anh không nói gì? Chẳng lẽ câu ‘tôi nghiêm túc’, thật sự anh đang thừa nhận tình cảm của mình?

Cô càng nghĩ càng mê mẩn, càng nghĩ càng rối rắm, cả buổi trưa, công việc cũng không hoàn thành.

Tấm hình trên bảng tin của công ty vẫn ở đó, không ai bình luận phía dưới, Tiểu Lưu cũng không đăng hình mới lên, có thể nói mọi người khiêm tốn hơn, chỉ nhắn tin cho nhau qua mns.

Cho tới bữa trưa, bộ phận trang trí mua sushi, bên ngoài đưa tới thì Trình Dư Nhạc ra ngoài lấy.

“Hello, chị Nhạc Nhạc! Cảm ơn chị lần trước giới thiệu cho em hai cửa hàng đó, em và bạn mình đi mua quần áo, thật sự rất rẻ!” Em trai đưa đồ ăn tới cười tít mắt.

“Thích là tốt rồi, trước kia chị đọc sách cũng thường tới đó tìm.” Trình Dư Nhạc cười nhận lấy túi đồ ăn, cô thường tới nhà hàng Nhật này dùng cơm, cũng quen cậu sinh viên đại học đang làm việc ở đó.

“Còn có đây là danh thiếp em thiết kế, chị làm trang trí, giúp em xem có gì không tốt không?”

“A, làm rất đẹp…” Trình Dư Nhạc nhận lấy danh thiếp nhìn, đột nhiên có tiếng bước chân truyền đến, cô ngẩng đầu, nhìn thấy Âu Quan Lữ đang xách túi đồ ăn đi từ ngoài vào.

“Nhường đường một chút.” Hành lang rõ ràng rất rộng, anh lại cố tình đâm vào sau lưng em trai giao hàng, ngại người ta chặn đường.

“A, xin lỗi.” Em trai giao hàng vội tránh ra, cười nói với Trình Dư Nhạc. “Vậy em về trước.”

Em trai giao hàng vừa đi, Âu Quan Lữ vẫn đứng tại chỗ không di chuyển, anh nhìn cô, tròng mắt đen giống như xoáy nước trong một cái đầm u buồn, cô giống như bị cuốn vào, không thể hô hấp, không thể dời tầm mắt.

“Cô nhận danh thiếp của cậu ta.” Anh như có ngụ ý.

“A, đúng vậy.” Cô không hiểu ý anh.

Anh đề cập tới bento ( món cơm hộp rất phổ biến ở Nhật Bản) trên tay cô, đi về phía bộ phận trang trí. “Cậu ta mới mấy tuổi? Non như vậy mà cô cũng muốn?” Tim anh giống như kết lại, cô vừa trở về, liền không đợi được đi tìm đối tượng rồi.

Lần này cô đã hiểu, cô bước nhanh đuổi theo anh. “Cậu ấy là bạn tôi, Niệm Đại Tứ, làm việc ở nhà hàng.” Anh cho rằng cô có ý với cậu nhóc đó, nhìn qua rất để ý, cô mừng thầm, cố ý nói: “Thật kỳ quái, anh giống như đang ghen?”

Anh nhíu mày. “Ai ghen?” Anh không ăn giấm, anh uống, cho nên hiện tại đang chua chết đi được. “Tôi chỉ hi vọng cô không gây hại cây mầm của quốc gia.”

Chỉ như vậy sao? Nhìn sắc mặt lạnh lùng của anh, giọng nói giống như chỉ dùng một nửa giọng thường ngày để nói với cô, cho nên anh không ghen sao? Nhưng nếu thật sự không quan tâm, cũng sẽ không ngạc nhiên như vậy khi cô nhận lấy danh thiếp của người khác, sẽ không chỉ nói vài ba lời rồi bỏ qua cô. Đến tột cùng anh đang nghĩ gì?

Hình như anh nhận thấy tầm mắt của cô, quay đầu nhìn lại, cô lập tức làm như không có việc gì quay đầu.

Chờ anh thu hồi tầm mắt, cô lại nhìn trộm anh. Gò má anh ngăm đen kiên nghị, lông mi dày như đang suy nghĩ gì đó, mang theo hai túi đồ ăn nặng nề lại giống như đang mang hai túi vải bông. Cánh tay anh lộ ra bên ngoài ống tay áo, bắp thịt hiện lên, cô nhớ anh cầm tay cô, lòng bàn tay thô ráp ấm áp như vỏ cây, cô rất thích tay anh. Nghĩ lại, gò má cô nóng lên, một cảm xúc thân mật lệ thuộc tự nhiên sinh ra.

Anh lại phát hiện cô nhìn lén anh, tròng mắt nhìn lại cô, cô vội vàng tránh đi. Chờ tầm mắt anh di chuyển, cô lại nhìn lén anh lần nữa, nhìn nét mặt anh, suy đoán anh đang nghĩ gì? Rốt cuộc anh có thích cô không? Sau đó tầm mắt anh lại nhìn lại, cô lần nữa né tránh, cứ tới tới lui lui như vậy, ánh mắt của hai người như đang chơi trốn tìm.

Anh nhỏ giọng hỏi. “Ánh mắt cô có tật xấu sao?”

Cô lúng túng, gương mặt đỏ lên. “Không có, chỉ hơi ngứa.” Nào có ai lại nói chuyện với cô gái mình thích như vậy?

Hừ, đáp án tất nhiên là không thích rồi! Cô nhất thời nhụt chí, rất ấm ức.

Thế nhưng anh lại cười, liếc xéo hai con mắt đen như mực lại mê người của cô, cô vừa nghĩ chắc chắn anh tuyệt đối không thích mình lại lảo đảo muốn ngã. Bọn họ đi vào bộ phận thiết kế, Âu Quan Lữ đặt đồ ăn trên khay trà, các đồng nghiệp nhiều chuyện đang theo dõi anh.

“Cảm ơn.” Trình Dư Nhạc tiện tay ném danh thiếp mình vừa nhận được lên bàn làm việc, bắt đầu chia cơm, các đồng nghiệp vây lại, Âu Quan Lữ lui ra, đi lại gần bàn làm việc của Trình Dư Nhạc, nhìn tấm danh thiếp.

Anh thầm hừ một tiếng. Anh không tin cô sẽ thích một cậu nhóc không đủ lông đủ cánh này. Trên bàn cô có vô số sổ ghi chép, anh mở ra, bên trong đều là danh thiếp của đàn ông, chức vụ từ phó tổng quản lý đến đầu bếp nhà hàng đều có. Anh rút mấy tờ giấy nhớ sau lưng ra, trên đó còn viết ‘hài hước’ , có ‘phong độ quý ông’, chắc là cô ghi lại những bản chấp của những người này làm cô thích.

Cô thật đúng là có rất nhiều kế hoạch, ngay cả địa điểm hẹn hò cũng suy nghĩ kĩ.

Tưởng tượng cô chọn một người trong đó, anh như uống vào một chai giấm. Anh và cô đấu khẩu với nhau rất nhiều ngày, đều chưa từng lui bước, chẳng lẽ sau khi yêu cô, biến thành một tiểu quỷ nhát gan chưa đánh đã chạy sao?

Dĩ nhiên không. Anh đã sớm có kế hoạch, mà cô khiến cho ý chỉ chiến đấu của anh sục sôi. Anh giơ túi đồ ăn lên nhanh chóng rời đi.

Mấy phút sau, người trong bộ phận thiết kế lấy được cơm hộp, đi về nghỉ ngơi dùng cơm, Âu Quan Lữ lại chạy về bộ phận thiết kế không một bóng người, tới mười phút sau mới rời đi.

Giờ nghỉ trưa kết thúc, mọi người trở lại vị trí công tác.

Sau ba giờ trưa, một mùi hương lạ xâm nhập vào bộ phận thiết kế, có người bóp mũi.”Mùi gì vậy?” Một đồng nghiệp chạy đi nhìn.

Trình Dư Nhạc mặc dù chẹt mũi, cũng ngửi thấy mùi vị sặc nồng này, rất giống hương trà gừng mà Âu Quan Lữ nấu cho cô uống. Cô đặt sách tham khảo mà một tuần rồi chưa có đến, cô đang muốn hỏi tiệm sách, mở cuốn sổ ghi chép ra, cô kinh ngạc hô lên.

Trong sổ sao toàn là danh thiếp của Âu Quan Lữ? cô lật từng trang sổ ghi chép ra kiểm tra, đây vốn là của cô không sai? cô lật giấy, danh thiếp trên đó mất tích, lại biến thành danh thiếp của Âu Quan Lữ. cô rút r, lật r phía sau, có viết "phong thái quý ông".

Mỗi một danh thiếp đều có viết chữ "Có cảm giác ẩn giấu", "chững chặc có thể tin được", "thành khẩn trung thực".. Thấy "đẹp trai tiêu sai" thì cô không nhịn được bật cười lên, đúng là anh dám viết cái này.

Anh biết cô thu thập danh thiếp của đàn ông có dụng ý gì, anh ném hế toàn bộ danh thiếp trong đó, thay bằng của anh, ở sao lưng mỗi danh thiếp, bắt chước cô ghi lại những ưu điểm đó.

cô không ngốc, có hiểu đây là anh đang im lặng thổ lộ, cô cười, lại có một chút khóc.

thật tốt thì ra anh thích cô, cả hai lo được lo mất, suy nghĩ lung tung, tất cả giờ đây đều thông suốt. cô nên giận anh không nói tiếng nào vứt hết danh thiếp của cô, nhưng cô lại thấy anh bá đạo biểu hiện công khai như thế này rất lãng mạng đấy.

đi ra ngoài nhìn đồng nghiệp trở lại: "Là Quan Lữ đang nấu đồ ăn trong bếp, cậu ta nấu trà gừng, nói muốn nấu cho một người bị cảm uống.." Cố ý phóng đại âm thanh, noi cho tất cả mọi người trong phòng làm việc nghe.

Trình Dư Nhạc dĩ nhiên cũng nghe thấy, nhưng bộ dạng như rất bận rộn, còn chưa được uống trà gừng, trái tim cô đã cảm thấy ấm ap ngọt ngào. Anh chờ lát nữa sẽ mang trà gừng đến cho cô sao? Anh sẽ nói gì? cô lại muốn nói với anh cái gì? cô rất mong đợi.

Nhân viên đứng ở bếp, Âu Quan Lữ xem thì tốt rồi. Khoảng ba rưỡi anh sẽ tìm cô, đến lúc đó cô nên nhìn quyển sổ danh thiếp bị anh động tay động chân, công thêm việc anh nấu trà gừng cho cô, tin rằng cô sẽ rất cảm động, anh không cần nói nhiều, cô có thể hiểu hoàn toàn tâm ý của anh, ừ, thật tốt, thậy hoàn mỹ!

Anh đặt trà gừng đã nấu xong bên cạnh bếp, sau đó trở về chỗ ngồi, ba giờ rưỡi, anh trở lại phòng bếp.

Vừa vào phòng bếp, anh liền thấy Hồ Nhã Nam đang đứng trước bếp, nồi trống rỗng, cô đang cầm cái côc, đang uống trà gừng anh dùng tình yêu để nấu, uống đến say sưa ngọt ngào.

Nhìn thấy anh, Hồ Nhã Nam cười vui vẻ: "Học Trưởng, cám ơn anh! Trà gừng uống rất ngon!"

"cô.. cô uống?" Anh trợn mắt há mồm.

"Đúng vậy, em nghe đồng nghiệp nói, anh nấu cho người bị cảm, không phải nấu vì em sao? Cho nên em nhanh chóng chạy tới uống... Để tranh cho nó không bị lạnh, em rất cảm động đó, anh nấu trà gừng cho em!"

Âu Quan Lữ khiếp sợ đến nói không ra lời. cô cảm động cái đầu cônas! Cũng không phải nấu cho cô uống!

Hồ Nhã Nam phát hiện vẻ mặt anh không đúng. "không phải của em sao?" cô kinh hoảng. "Người bị cảm không phải là em? Chảng nhẽ..." cô nghĩ đến Trình Dư Nhạc cũng bị cảm giống cô, gương mặt trắng xanh, cô cũng thấy tấm hình đó, nhưng học trưởng không phải nói tất cả kết thúc rồi sao?

Chính là cái "Chẳng lẽ.." Anh không còn hơi sức để nói. "cô uống, cô thích thì uống đi..., là nấu cho cô uống, không sai." Uống, uống hết đi. Chẳng nhẽ kêu cô ói ra sao? Vậy để cô nghĩ vậy đi, tranh cho hai vên lúng túng.

Lời anh vừa dứt, đột nhiên bên cạnh có truyền đến tiếng bước chân, anh ló đầu ra ngoài, chỉ thấy một thân anh vội chạy đi, anh lên tiếng: "Nhạc, Nhạc!"

Trình Dư Nhạc giống như không nghe thấy, đi càng nhanh hơn.

"Nhạc, Nhạc!" Anh đuổi theo, từ phía sau cầm lấy tay cô. "Em đi đâu? không phải em muốn vào bếp sao?"

"Tôi không có, không có, tôi chỉ đi ngang qua." cô muốn tránh đi, nhưng bị anh giữ chặt lại.

Chậm chạp không đợi được anh, cô dứt khoát tới xem, liền thấy Hồ Nhã Nam đang uống trà gừng, lại nghe anh nói nấu trà vì học muội, vậy... Vậy tại sao lại lén lút thay danh thiếp của cô? Anh cố ý đùa bỡn cô sao? Nhìn cô như đứa ngốc mê luyến anh, không kiềm chế được, chủ động dâng tới cửa, cảm thấy rất thú vị sao?

cô tức giận, lệ rơi xuống càng nhanh, nhưng không lộ ra vẻ mặt bi thương, chỉ lạnh lùng nói: "Tôi muốn về làm việc. Tôi chỉ tới lấy lại những danh thiếp anh lấy."

Con mắt đen của anh nheo lại: "Em không cần những tấm danh thiếp đó."

"Tôi cần, trả cho tôi, ngay lập tức!" cô lạnh lùng nói, có mấy người thì đầu ra từ văn phòng làm việc.

Lòng anh như bị đánh một cái, đây chính là câu trả lời của cô, anh bày ra tâm ý của mình cho cô xem, cô lại muốn đòi lại những tấm danh thiếp đó.

cô cự tuyệt anh.

Sắc măgj anh xanh mét "Được đi theo tôi, tôi có thứ cho cô." Anh xoay người đi theo dọc hành lang, cuối cùng là một cái ban công dài, anh mở cửa, đi lên ban công.

Trình Dư Nhạc run sợ nghiêm mặt, theo sau anh đi lên ban công, đưa tay đóng cửa, ngăn ánh mắt tò mò của các đồng nghiệp.

"Tôi rất ghét cô." Âu Quan Lữ lạnh nhạt nói.

Thoáng chốc, lòng cô tràn ngập lửa giận. Người đàn ông này… được voi đòi tiên! Cười nhạo cô, lừa gạt cô, cuối cùng còn phải hạ thấp cô, cô thật sự đã nhìn lầm anh, anh quá ác liệt, quá cay nghiệt, căn bản không đáng giá để cô đau lòng.

Cô ngẩng đầu nói: “Không cần anh nói, tôi rất rõ…”

“Tôi còn chán ghét bản thân mình hơn.” Âu Quan Lữ thong thả đi lên ban công. Nơi này là tầng sáu, hai tay anh tựa vào lan can, mắt nhìn xuống dưới đường. Ánh mặt trời mùa hè nóng bỏng, không tới một phút, trán anh đã thấm đầy mồ hôi, vậy mà trái tim anh lại lạnh như Bắc Cực.

“Cô hại tối hôm qua tôi không ngủ được.” Anh nhìn đường phố, lẳng lặng nói: “Tôi nằm trên giường, tôi muốn quên cảm giác với cô, nhưng không có biện pháp… Kết quả tôi làm ra chuyện ngu xuẩn, buổi sáng trong cuộc họp lại nói ra lời như vậy, cô không có phản ứng, khi đó tôi đã hiểu, nhưng tôi vẫn chưa từ bỏ ý định, lại đi trộm danh thiếp của cô, kết quả thế nào? Khiến cho chính mình hết sức xấu mặt.”

Anh nhắm mắt lại, cười khổ. “Đều do cô làm hại, cô hại tôi trở nên không giống mình, làm một đống chuyện ngu xuẩn mà bình thường không bao giờ làm, giống như một kẻ ngu rỗi hơi, không quên được cô, lại không dám nói thẳng những gì trong lòng. Đáng sợ nhất là cô hại tôi thành như vậy, cho dù cô không quan tâm tôi, tôi vẫn thích cô… Cô biến tôi thành một tên không giống với trước đây, tôi khá lo lắng sẽ không trở về được là chính mình. Nhưng ngay cả như vậy, tôi cũng không hối hận vì đã thích cô, chỉ rất xin lỗi, gây phiền hà cho cô.”

Anh quay đầu lại. “Nhưng tôi sẽ cố gắng kiềm chế, tuyệt đối không tới quấy rầy cô lần nữa. Danh thiếp của cô… trả lại cho cô.”

Anh lấy ra những tấm danh thiếp trả lại cho cô, nhưng không nhìn cô, anh không muốn cô nhìn thấy vẻ mặt mình lúc này, cảm xúc bi thương và lòng tự ái không cho phép anh nhận sự thương hại. Nếu cô không có hứng thú với anh, anh sẽ không tiếp tục dây dưa không thả, anh sẽ chết tâm.

Nhưng cô lại chậm chạp không chịu nhận, anh nâng tầm mắt lên, chỉ thấy vẻ mặt cô ngốc lăng, ánh mắt hoảng hốt giống như chưa từng thấy qua anh.

“Anh đang nói bậy cái gì đó?” Anh nói quá nhanh, quá nhiều, cô còn không kịp hiểu, chỉ biết là anh đang chỉ trích cô, luôn miệng nói cô hại anh, anh còn hoang đường nói…

“Anh yêu tôi? Rõ ràng anh chán ghét tôi không phải sao?”

Anh nhíu mày. “Tôi nói như vậy lúc nào?”

“Là anh nói để tất cả mọi chuyện lại trên núi, xuống núi sẽ không liên quan mà!”

“Đúng là tôi nói như vậy, như vậy là chán ghét cô sao? Là cô bóp méo lời nói của tôi đó chứ.”

“Rõ ràng dáng vẻ của anh giống như không muốn nhắc đến, như vậy cũng không tính sao?”

“Mặc kệ cô nghĩ thế nào, tôi tuyệt đối không có ý đó.” Suy nghĩ của hai người khác nhau giống như sự chênh lệch của mực nước sông và mực nước biển, anh hỏi lại. “Từ lúc nào, cô bắt đầu cảm thấy tôi chán ghét cô?”

“Lúc ở trên núi, tôi nói chuyện điện thoại với Tiểu Huệ, anh nói tôi cho Tiểu Huệ những điều đó, một chữ anh cũng không muốn nghe." Khó quên được vẻ mặt lãnh khốc của anh, nếu như cô nhạy cảm một chút, có thể sẽ khóc lên ngay tại chỗ.

"Tôi nói như vậy có gì sai? Lúc đó cô đang cười tôi... Dĩ nhiên tôi không muốn nghe."

cô trố mắt: "Tôi cười anh khi nào?"

"Lúc nói điện thoại, rõ ràng cô đang cười." thật không biết sao khi bị cười nhạo như vậy, anh vẫn có dũng khí làm chuyện điên rồ này?

Đúng, cô nhớ cô có cười, còn Bị Tiểu Huệ ngăn lại: "Tôi cười vì tôi hồi hộp được không? Khi đó tôi đang nói chuyện với Tiểu Huệ về anh. Tôi rất lo lắng, khi lo lắng tôi sẽ cười khúc khích."

"Hai người nói cái gì?"

"Bởi vì dường như tôi yêu anh, bọn tôi đang phân tích xem anh có cảm giác giống như tôi không..." cô bỗng dưng im miệng, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.

cô yêu anh? cô yêu anh? Tinh thần anh chấn động.

cô lại nói: "Nếu như anh thích tôi, tại sao không nói ra?"

"Tôi cho là cô biết, mà Tiểu Huệ cũng giễu cợt tôi, sao có thể nói ra? Hơn nữa trước đây chúng ta luôn cãi qua cãi lại. Tôi cảm thấy cô không thể yêu tôi, cô thì sao? không phải cô cũng không bày tỏ sao?"

"Giống như anh nói, chúng ta thường hay cãi nhau, hơn nữa anh nói không muốn dính tới tình yêu, đương nhiên tôi cảm thấy không có hi vọng, không dám nói mà!" cô méo miệng. "Hơn nữa lúc đó Anh cũng rất hung dữ, coi như tôi muốn nói cũng không dám."

Anh buồn cười. "Bình thường cãi nhau với tôi, cô rất hung dưc mà, sao lại sợ tôi hung dữ với cô?"

"Cái này không giống trước đây tôi không thích anh." Bởi vì thích anh, coi như anh chỉ khinh miệt nhìn một cái, cũng cảm thấy nặng hơn việc một tảng đá lớn rơi trúng đầu, đau hơn cả việc bị dao chém. Thích anh độ khó rất cao, giống như đi trên sợ dây bị kéo lên trời cao, mỗi một bước đều phải cẩn thận, nhưng chỉ cần anh lộ một chút gì đó thể hiện anh yêu cô. cô liền không thể chờ được chạy như bay về phía anh, yêu thật là mâu thuẫn! Nó khiến cho cô lúc khiếp đảm, lúc lại dũng khí tăng lên mười phần.

Anh cũng có cảm giác như vậy. Trước kia nếu có người, nói anh sọ Trình Dư Nhạc, anh sẽ hừ mà coi thường, nhưng mới vừa rồi, cô tức giận tới đòi danh thiếp, cả đời anh chưa từng buồn bã như vậy, cho tới mấy phút sau nói hết tất cả, giông như ngồi lên um-night speed, trước tiên đẩy anh vào vùng bùn tuyệt vọng, sau đó lại ném anh bay lên trời cao.

cô làm anh sợ, nhưng chỉ cần cô yêu anh, anh lại can đảm tiếp tục bị cô kiểm soát, tâm tình cũng giao cô quản.

Hai người nhìn nhau mỉm cười, rõ ràng rất thông minh, nhưng vì sao khi đối mặt với tình yêu, cả hai đều giống như đứa ngốc tay chân luống cuống? Ở bên kia tôi đoán anh anh đoán tôi, cũng không dám chủ động nói rõ, đều cho trong quá khứ luôn trong trang thái đối địch trở thành chướng ngại vật trong tình yêu.

Âu Quan Lữ thanh thanh cổ họng. "hiện tại... Em còn muốn lấy lại danh thiếp không?" Anh nhìn cô, ánh mắt nóng rực, rốt cuộc đã xác định được tâm ý của cô, vứt đi mọi lo lắng, anh mỉm cười, tràn đầy tự tin.

Ánh mắt anh cường thế không kiêng kị như một tên cướp biển, sắp sửa chiếm đoạt cô, thấy vậy cả người Trình Dư Nhạc tê liệt. cô cố ý nói: "Em còn đang suy nghĩ. Bây giờ abh nói ba ba hoa như vậy tại sao, lúc này lại nấu trà gừng cho Nhã Nam?" Nghĩ đến cô liền tức.

"Đó là do cô ấy nghĩ sai!"

"Chính miệng anh nói nấu trà gừng cho cố ây uống ... Uố..ng!"

"Sao Anh có thể nấu cho cô ấy uống? Vốn anh muốn nấu cho em, kết quả cô ấy hiểu lầm, cho là nấu vì cô ấy, anh sợ cô ấy lúng túng, tuỳ nói, giải thích như vậy em đã chấp nhận chưa?" Khó trách vừa rồi cô lại quay đầu rời đi, gọi cô cũng không để ý, do cô đang ghen, giận anh, anh thầm vui mừng.

"Được rồi, em tiếp nhận nhưng danh thiếp em vẫn phải lấy lại." Trong những người đàn ông đó có vài người là bạn tốt của cô, yêu là yêu, không cần phải cắt đứt liên lạc với những người đó.

"Được rồi." Âu Quan lữ lấy danh thiếp ra, đợi cô đưa tay, anh chơtj xoay người, mạnh mẽ vứt ra ngoài ban công! Hoa bay đầy trời, danh thiếp bay về phía trời xanh, sau đó rơi xuống.

Anh quay đầu nhìn cô: "đã có anh, còn cần những tấm danh thiếp này làm gì?"

Trình Dư Nhạc không biết nên khóc hay nên cười, không nhìn ra ham muốn chiếm hữu của anh lại mãnh liệt như vậy, nhưng cảm giác được người khác quan tâm cũng không tệ. "Âu tiên sinh tư thế ném dang thiếp của anh thật đẹp trai..." Chỉ có vấn đề nhỏ.

"E hèm."

Mặt anh rất hài lòng! cô ầm thầm buồn cười. "Nhưng mà anh ném danh thiếp xuống như vậy là ném giấy vụn, tạo ra đồ bỏ đi, anh còn muốn thế nào?"

Đúng rồi! Anh sửng sốt, xấu hổ.

"A... Vậy phải làm sao giờ?"

Làm thế nào? Tất nhiên là nhặt lên rồi, còn phải làm sao?"

Truyện Chữ Hay