Thái dương lộ ra hình dạng hoàn chỉnh phía chân trời, ánh sáng nhàn nhạt ban đầu dần nhiễm mây đỏ xung quanh, ráng màu trải xa, bóng Nhạn Bắc tháp cũng bắt đầu nghiêng trên ngọn cây.
Ôn Thiên Thụ dựa trên vai Hoắc Hàn ngủ bù, Thịnh Thiên Chúc và Dương Tiểu Dương để không trở thành bóng đèn đã chạy đến một bên nhỏ giọng nói chuyện, cô gối lên hơi thở mát lạnh quen thuộc, được ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, rất thoải mái, nhưng không bao lâu, một trận tiếng cười từ xa tới gần, phá vỡ mộng đẹp.
Hoắc Hàn đang vẽ lại lược đồ đơn giản ảnh tháp biến hóa theo thời gian, nhận thấy cô khẽ cau mày một chút, sau đó tỉnh lại, anh dừng bút, "Là du khách."
Nhạn Bắc tháp là cảnh quan trọng điểm nhất của thành phố Sơn, trong đó lại có một khối đá tam sinh nhân duyên nổi tiếng nhất, tự nhiên hấp dẫn không ít du khách từ ngàn dặm xa xôi đến.
Ôn Thiên Thụ xoa xoa mắt, mê mang "Vâng" một tiếng.
Anh hỏi: "Còn muốn ngủ tiếp không?"
"Không cần." Nói đến cũng kỳ quái, lúc trước ở chùa Thanh Minh tu sửa bích hoạ, mỗi đêm cơ hồ đều xuất hiện tình trạng mất ngủ, ngày hôm sau tuy rằng tinh thần không đến mức uể oải, nhưng trong lòng lại rõ ràng, chẳng qua là ỷ vào sử dụng trước tinh lực của tuổi trẻ nhưng cũng không phải kế lâu dài.
Nhưng mà, khi đó cô lại vô cùng tham luyến loại cảm giác này.
Có lẽ là cảm thấy tương lai chỉ là một bóng dáng mơ hồ, cũng không biết sẽ gặp được anh một lần nữa.
Ôn Thiên Thụ tiến đến nhìn anh vẽ, có chút kinh ngạc, nhìn không giống do người chưa học vẽ ra, "Anh có học qua phác hoạ sao?"
Hoắc Hàn trầm thấp cười, "Tự học một chút." Đối chiếu với một ít bản vẽ hỏng cô để lại, từng chút từng chút mà vẽ, dùng để tiêu bớt những đêm dài trằn trọc khó ngủ.
Trái tim cô nhẹ nhàng rung động, "Khi nào?"
Cô nhớ rõ khi đó hai người ở bên nhau, anh cầm tới bút chính là công thức hóa học cùng nguyên lý thực nghiệm hóa học, đúng là chưa thấy anh vẽ bao giờ.
Hoắc Hàn không nói chuyện.
Ôn Thiên Thụ nhẹ đâm bả vai anh, "Nói a."
Kỳ thật đã biết đáp án.
Tầm mắt anh có chút mất tự nhiên dừng ở một khối đá xanh cách đó không xa, "Sau khi em rời đi."
Nghe chính miệng anh nói ra năm chữ này, Ôn Thiên Thụ thế nhưng sinh ra một loại cảm giác bị thủy triều lay động, là ánh mặt trời quá chói đi, hốc mắt tựa hồ có cảm giác ấm nóng tràn ra.
Sau khi cô rời đi, anh tham gia bộ đội đặc chủng, trở thành một cảnh sát bảo vệ văn vật, thậm chí học phác hoạ, hết thảy đều có quan hệ với cô.
Ôn Thiên Thụ rũ xuống hai mắt, "Vẽ không tồi, cực cho chân truyền của em."
Hoắc Hàn hơi cong ngón trỏ quát chóp mũi cô, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười: "Chân truyền của em vẫn là để lại cho con của chúng ta đi."
Đáy lòng cô sớm đã tràn lan mật ý, "Anh có nghĩ tới con sao, là con trai hay con gái?"
Hoắc Hàn nói: "Là con gái." Lớn lên giống cô.
"Chắc chắn vậy à," Ôn Thiên Thụ cười đến rung động cả lồng ngực, "Vạn nhất là con trai thì sao?"
"Vậy món nợ này phải tính đến trên đầu mẹ của con trai anh rồi."
"A, sao có thể không nói đạo lý như vậy."
Bên miệng Hoắc Hàn vẫn ngậm một tia cười nhạt, "Phải."
Di động trong túi liên tục rung lên, Đường Hải gọi điện thoại tới.
Anh nghe máy, "Hồ."
"Hoắc Hàn," Đường Hải vào thẳng chủ đề, "Tôi cùng mấy người đồng sự cơ hồ lật từng tấc đất núi Nam Quy lên rồi, vẫn không có phát hiện gì."
Chỉ có hoa hồng đầy núi, hiển hiện trong đầu không bỏ đi được, trở thành ấn tượng sâu sắc nhất.
"Đúng rồi, bên cậu có tiến triển gì không?"
Hoắc Hàn trầm ngâm nói, "Còn đang tiến hành, trước mắt không xác định phương hướng là chính xác hay không." Nhưng chỉ cần có khả năng, nhất định phải đi thử xem.
Từ khi Bạch Dạ nói trên bình hoa có thể tìm được manh mối về Đội trưởng Chu, trong lòng Hoắc Hàn đã hiểu rõ, Chu đại ca đã dữ nhiều lành ít, Bạch Dạ sẽ không cho phép một kẻ "Phản bội" mình tiếp tục sống trên đời này, nhưng dù chỉ còn lại một đống xương khô, cũng muốn tìm được anh ấy.
Đường Hải cùng Thịnh Thiên Chúc sao lại không rõ đạo lý này? Dù có thế nào đi nữa, gặp nguy hiểm lớn hơn nữa, cũng muốn đưa Chu đại ca một đoạn đường cuối cùng.
Nam tử hán đại trượng phu, có máu có thịt có tình có nghĩa.
"Được," Đường Hải nói: "Nhớ giữ liên lạc."
Trò chuyện kết thúc.
Ôn Thiên Thụ nói: "Em có một loại trực giác, Nhạn bắc nam quy chính là như chúng ta nghĩ."
Hoắc Hàn gật gật đầu.
"Đội trưởng Chu là người thế nào?" Ôn Thiên Thụ chỉ biết anh ta đã từng là học sinh của giáo sư Ngô, giáo sư Ngô đánh giá rất cao anh ta, thậm chí đối với việc anh ta mất tích đến nay vẫn còn canh cánh trong lòng.
Hoắc Hàn từ di động tìm được một tấm hình đã vàng, đàn ông Tây Bắc cao lớn, khuôn mặt cương nghị, anh ôm súng trường đứng dưới tàng cây, ánh mắt lộ ra kiên định.
"Anh ấy chỉ mang theo bọn anh ba tháng."
Nhưng loại tình nghĩa anh em khắc vào xương cốt này lại là cả đời.
Ôn Thiên Thụ cũng trầm mặc theo, chốc lát sau mới lên tiếng, "Chu đại ca có còn người thân không?"
"Cha mẹ anh ấy mất sớm, còn có vợ và con trai sáu tuổi, hiện tại hẳn là học tiểu học."
Trụ cột gia đình sớm đi, chỉ còn lại vợ góa con côi, thật khiến cho người ta thổn thức.
Nhưng anh hùng không cần sự thương hại, vợ con của anh hùng cũng giống vậy.
Du khách ngày càng nhiều, tiếng người ồn ào.
"Anh Hàn, chị Thiên Thụ!" Trên đỉnh Tháp truyền đến tiếng Thịnh Thiên Chúc, khi hai người theo tiếng nhìn qua, cậu đang cùng Dương Tiểu Dương không ngừng đong đưa đôi tay, ý bảo bọn họ nhìn —
bóng Nhạn Bắc tháp đang tiếp cận hướng chính Nam.
Nhạn Bắc đem Nam Quy. (Quy – Về)
Hoắc Hàn kéo theo Ôn Thiên Thụ, "Đi, chúng ta đi xem."
Bọn họ đuổi theo bóng tháp vào rừng cây nhỏ.
Nhạn Bắc tháp trên hẹp dưới phình, phía trên xoay quanh một con rồng đá, ở nơi cao nhất là một viên long châu từ trong miệng rồng đá nhổ ra to bằng quả dưa hấu.
Bóng ảnh ở hướng chính nam.
Long châu trên mặt đất hình thành một cái bóng tròn tròn.
Chân Ôn Thiên Thụ đang được đường tròn của bóng ảnh vòng quanh, gió thổi lá bay, tạt vào bên chân cô.
Hoắc Hàn nhặt nhánh cây cô, lấy cô làm tâm, vẽ một hình tròn đường kính mét, vòng lại phạm vi đại khái.
Lúc này, Thịnh Thiên Chúc và Dương Tiểu Dương cũng tránh khỏi đám người chạy tới.
Địa phương này hẻo lánh nên gần như không nhìn thấy bóng dáng những người khác, bốn người đều không nói chuyện, thế giới phảng phất chỉ còn lại những ngọn gió xẹt qua đầu mang đến động tĩnh rất nhỏ.
Một hồi sau.
Thịnh Thiên Chúc nhẹ nhàng hỏi, "Anh Hàn, là ở chỗ này sao?" Chính ở lớp đất dưới chân này.
Hoắc Hàn nói, "Phải."
Rốt cuộc tuổi không lớn, tâm lý cũng tương đối yếu, khó tránh khỏi xúc cảnh sinh tình, Thịnh Thiên Chúc quay người đi hút hút mũi.
Dương Tiểu Dương nhìn cậu khó chịu thành như vậy, trong lòng cũng thực hụt hẫng, nhưng lại không biết nói gì để an ủi, đành phải đứng ở cạnh bên.
Ôn Thiên Thụ đến bên cạnh Hoắc Hàn, đụng đụng tay anh, không nghĩ tới bị anh ôm chầm lấy, dường như muốn ôm vô sát nhập vào thân thể của mình, "Để anh ôm trong chốc lát."
Cô nhẹ giọng trấn an anh khó có khi lộ ra vẻ yếu ớt.
Hoắc Hàn nói: "Anh không sao."
Dù là kết quả đã được dự đoán trước, nhưng khi hiện thực chân chính gặp phải, cũng không cho bọn họ thêm bao nhiêu dũng khí.
Thịnh Thiên Chúc mất một hồi lâu mới bình phục lại cảm xúc, Hoắc Hàn nói, "Các cậu đi lấy công cụ trên xe lại đây, cố gắng không làm kinh động người khác."
Mười phút sau, ba người bắt đầu khởi công, Ôn Thiên Thụ đứng ở bên cạnh xem.
Xẻng công binh không biết đụng tới thứ gì cứng rắn, khiến hổ khẩu (phần giữa ngón cái và ngón trỏ) Thịnh Thiên Chúc tê dại, cậu đào đất ở bốn phía lên, không phải quan tài trong tưởng tượng, mà là một khối đá hình vuông.
"Anh Hàn."
Hoắc Hàn tự nhiên cũng thấy được, "Lật nó ra."
Khối đá cũng không quá nặng, hai người hợp lực dọn nó đi, một cửa động màu đen đồng dạng từ từ xuất hiện trước mặt mọi người, Ôn Thiên Thụ nhịn không được hỏi, "Đây là cái gì?"
Hoắc Hàn hướng bên trong ném một hòn đá to bằng nắm tay, nghiêm túc nghe tiếng vang, "Hẳn là trộm động (động hay hố do bọn trộm mộ tạo ra để trộm mộ), sâu gần hai mươi mét."
Ôn Thiên Thụ: "Anh là nói mặt dưới này là mộ địa?" Hơn nữa còn đã bị bọn trộm mộ thăm qua, nói không chừng lại là cổ mộ.
Cái này cùng suy đoán trước đó có chút sai lệch.
"Rất có thể." Hoắc Hàn nói: "Thiên Vạn, lấy dây thừng lại đây, chúng ta đi xuống nhìn xem."
Ôn Thiên Thụ nói: "Em cũng phải đi."
Hoắc Hàn nhìn cô, "Em cùng Tiểu Dương lưu lại mặt trên, vạn nhất xảy ra chuyện gì còn tiếp ứng."
Bạch Dạ đã trăm phương nghìn kế đem bọn họ dẫn tới nơi này, tự nhiên sẽ không phải là đột nhiên mở lòng từ bi làm việc thiện, dưới mộ này sẽ có cái gì, ai cũng không nói được, duy nhất xác định chính là dù cho nguy hiểm lớn đến đâu, cũng phải đi xuống.
Xem thái độ lần trước, Bạch Dạ đối với Ôn Thiên Thụ vẫn chưa phải là đuổi tận giết tuyệt, trước mắt đối với anh mà nói, cô có tác dụng kiềm chế nhất định, cho nên, người của Bạch Dạ tạm thời sẽ không xuống tay với cô.
Nhưng để ngừa vạn nhất, vẫn phải lưu lại Dương Tiểu Dương ở bên người cô để bảo hiểm, hơn nữa ở phương diện hạ mộ (xuống mộ hay đi vào mộ) này kinh nghiệm Tiểu Dương không nhiều lắm, cũng không cần thiết mạo hiểm đi theo.
Ôn Thiên Thụ biết dụng ý của anh, "Được."
Hoắc Hàn buông tay cô ra, hướng trên người buộc dây thừng, cô bỗng nhiên đứng lên, "Nhất định phải chú ý an toàn."
"Đương nhiên." Anh gật gật đầu, "Chờ anh."
Hoắc Hàn cùng Thịnh Thiên Chúc thuận lợi dọc theo cửa trộm động xuống đến đáy mộ, hai người trong tay cầm súng cùng đèn pin, một trước một sau sờ soạng đi qua mộ đạo, nghe được tiếng nước như có như không, hẳn là có mạch nước ngầm ở gần đây.
Hoắc Hàn dừng bước chân, kỳ quái, sao cảm giác như có gió thổi tới từ một hướng khác? Nghiêm túc cảm thụ lại tựa hồ như không có.
Thịnh Thiên Chúc quay đầu lại, "Anh Hàn! Tới chủ mộ thất!" (Chủ mộ thất là trung tâm mộ, nơi đặt quan tài chính hay nơi chôn người có địa vị quan trọng nhất trong mộ)
Đây xác thật là Mộ lớn, chỉ là đồ vật bên trong đều đã bị dọn sạch, toàn bộ bên trong có vẻ trống rỗng, trên thạch đài (đài giống như bàn bằng đá) hình chữ nhật đặt một cành hoa khô, hơi nước không còn, từ rất lâu trước kia đã mất đi sự sống, nhưng bởi không khí khô ráo nên được bảo tồn cực kỳ hoàn hảo, nghiễm nhiên là một đóa hoa cúc trắng và một đóa hoa cúc vàng — dấu hiệu đặc thù của tập đoàn "Ty".
Căn mộ trống này không thể nghi ngờ là tác phẩm của bọn họ.
Thịnh Thiên Chúc nghiến răng nghiến lợi mà vê nát hoa, cánh hoa không còn nguyên dạng rơi xuống mặt đất, bị cậu đạp dưới chân.
Tiết xong phẫn uất trong lòng, lúc này mới phát giác phía sau Hoắc Hàn đứng ở cửa phòng trong, thân thể thẳng tắp lại cứng đờ, phảng phất như một phiến băng khắc, cậu nhẹ giọng gọi, "Anh Hàn."
Thịnh Thiên Chúc chạy nhanh tới, hình ảnh trước mắt khiến trái tim cậu hung hăng run lên.
Hóa ra không phải một đống xương khô, mà là một khối thi thể hoàn chỉnh còn mềm, lấy tư thế nửa dựa vào vách tường như vậy, có thể thấy được khi còn sống đã trải qua thống khổ cỡ nào.
Nước mắt cậu cứ như vậy chảy xuống.
Sinh ra làm dũng sĩ, sau khi chết vẫn bất khuất.
Bên cạnh đội trưởng Chu còn rơi một chiếc di động, tính mạng anh lúc ấy đã nguy trong sớm tối, nhưng vẫn cố nén để gửi cho Cục phó Trần một tin tức cuối cùng, thân phận bại lộ, sứ mệnh chưa xong, cả đời tiếc nuối.
Cái liếc mắt cuối cùng của anh là nhìn về phía ngón áp út tay trái của mình, mặt trên mang nhẫn kết hôn của anh và vợ, một cái nhẫn vô cùng đơn giản màu bạc, bởi vì nguyên nhân nào đó mà lúc này đã rơi đến chỗ móng tay.
Hoắc Hàn chậm rãi quỳ xuống, thanh âm mang theo nghẹn ngào rất nhỏ: "Chu đại ca, chúng tôi đến mang anh về nhà."
Thịnh Thiên Chúc cũng đi theo khóc thành tiếng: "Chu đại ca, chúng em đến mang anh về nhà."
Hai người hướng anh dập đầu lạy ba cái.
Tiếp theo bọn họ liền bắt đầu động tác.
Thịnh Thiên Chúc đột nhiên dùng sức hút ngược một ngụm khí lạnh, đôi mắt trừng lớn, tim đập nhanh lại giống như là không hề đập, đến thanh âm cũng đều đứt quãng, "Hàn, anh Hàn ... Chu Chu Chu đại ca ... giống như ... còn có ... tim ... tim đập!"
Hoắc Hàn cũng nhận thấy không thích hợp, rùng mình, thấp giọng nói, "Đừng nhúc nhích!"
Anh thật cẩn thận xốc lên áo ngoài của Chu đại ca, "Là lựu đạn."
———
Tác giả có lời muốn nói: Không cần đánh ta, nửa đêm, lại một người ở khách sạn, ta cũng ... viết thật sự sợ hãi.
Phú cường dân chủ hài hòa hoà bình ...
Ngẫm lại quá nửa bộ phận có bao nhiêu ngọt, miêu ~
———
Edit: hôm qua đi đám cưới nay mới về nên up tạm chương, mai sẽ có chương nha