Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta - Lâm Uyên Ngư Nhi

chương 54

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Ôn Thiên Thụ nghĩ trăm lần cũng không ra: "Thiên Vạn nói cậu ấy phát hiện chúng ta ở trên vách đá, như vậy, là ai cứu chúng ta từ dưới vực lên?"

Hoắc Hàn biết việc này căn bản không lừa được cô, nhưng mấy phen suy nghĩ, cũng không tìm được lý do thích hợp, cô quá thông minh, huống chi cô cũng hiểu biết tính tình anh, nói dối rất dễ bị nhìn thấu, huống chi nói dối trước sau vẫn là nói dối, cho dù là thiện ý, cũng không được chấp nhận.

Cô không phải cô gáo nhỏ mười bảy mười tám tuổi, cô đã trưởng thành, có thể đảm đương, gặp chuyện sẽ không giống như năm đó mơ hồ tránh né, cô cũng có quyền lợi được biết một bộ phận chân tướng.

Cô hẳn là biết, trên đời này còn có một người đàn ông khác, yêu thương cô sâu đậm, hơn cả núi cao, hơn cả biển rộng.

"Cái này có phải không thể nói hay không?"

"Không phải," Hoắc Hàn lấy lại tinh thần, hôn lên má nàng, "Thụ, anh cho em xem thứ này."

Cái gì a, làm cho thần bí như vậy.

Hoắc Hàn từ phía dưới gối đầu sờ đến miếng ngọc Phật, ánh mắt đầu tiên Ôn Thiên Thụ nhìn đến nó, theo bản năng liền đi sờ sợi dây bạc trên cổ mình, "Sao lại ở chỗ anh."

Không đúng.

Cô nhẹ nhéo ngọc Phật trước ngực, lại nhìn khối trong lòng bàn tay anh, lông mi mảnh dài run rẩy vài cái, mí mắt theo sau lại dùng sức nhấc lên, trong mắt vỡ toang ánh sáng nhỏ vụn mênh mang, "Đây là ..."

Cô nghe được chính mình dùng thanh âm vỡ vụn đến cơ hồ không thành hình trạng hỏi anh, "Sao lại thế?"

Trong đầu trống rỗng, muốn bắt lấy cái gì, lại cái gì cũng không bắt được.

Khối ngọc Phật này sinh thời không rời khỏi người cha cô, cùng khối cô mang kia là một đôi, mặt trên khắc chữ "Phồn", hợp lại chính là nhũ danh của cô "Phồn Phồn", ngọc Phật thuộc về cha cô sao lại xuất hiện trên tay Hoắc Hàn?

Còn có, ngọc Phật cùng việc bọn họ được cứu có quan hệ gì?

Vì cái gì Hoắc Hàn nói, em nhìn đến nó, tự nhiên sẽ hiểu rõ.

Cô sẽ hiểu rõ cái gì? Cô nên hiểu rõ cái gì sao?

Buổi tối ngày đó ở dưới vực sâu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Ký ức quá mơ hồ.

Cô chỉ nhớ mang máng ánh sao đầy trời rơi xuống, dừng ở giữa trán cô, cực kỳ ấm áp.

Cô còn nhớ rõ có đôi tay ôm lấy mình, người nọ hẳn là rất khẩn trương, đôi tay đều đang phát run, chưa tỉnh lại, nhưng ý thức nói cho cô, rất an toàn, có thể yên tâm ngủ.

Cô vẫn luôn cho rằng đó là Hoắc Hàn.

Thì ra ... không phải sao?

Trong chớp nhoáng, một ý niệm mãnh liệt phá tan hàng rào, đột nhiên không kịp phòng ngừa mà nổ tung trong đầu, Ôn Thiên Thụ chịu đựng hốc mắt đang dần đỏ lên, "Người đó là ..."

Nhưng là, sao có thể chứ?

Ông không phải đã ...

Ngón tay Hoắc Hàn nhẹ ấn lên môi cô.

Cô nhắm mắt lại, nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống mu bàn tay anh.

Anh cúi đầu, hôn môi cô.

Từ khóe môi đến môi tâm, kiên nhẫn ôn nhu mà hôn, đầu lưỡi nếm đến một cỗ chua xót nhàn nhạt, anh lấy đầu lưỡi tách mở hàm răng, lúc sâu lúc cạn mà mút ...

Cô gắt gao ôm cổ anh, giống như người đang lênh đênh trong biển cả ôm lấy một khúc gỗ trôi nổi, cô không có kết cấu mà mút khiến lưỡi anh hơi đau.

Mừng như điên, sợ hãi, hối hận ... Nhiều cảm xúc như vậy, đều có trong nụ hôn này.

Trong đầu "Ong ong ong" hiện lên từng lời chú Trần đã nói, "Cha cháu nói, mỗi một phân tiền ông ấy để lại cho cháu đều sạch sẽ."

Khi đó còn có điều nghi hoặc, vì sao phải đặc biệt cường điệu hai chữ "Sạch sẽ", hiện tại rốt cuộc đã hiểu, thì ra còn có tiền không sạch sẽ.

Ông thế nhưng đã mất đi lương tri, gia nhập hàng ngũ tập đoàn "Ty", chẳng lẽ ông đã quên bá phụ chết như thế nào sao?

Ôn Thiên Thụ trong lòng rất loạn, bên này nghĩ một chút, bên kia nghĩ một chút, suy nghĩ đan xen, cô thậm chí muốn lật đổ khả năng cha mình còn sống...

"Em," cô nhấp nhấp môi, "Em muốn một mình yên tĩnh."

Nói rồi mở cửa phòng bệnh đi ra ngoài.

Lúc này, bác sĩ mới vừa thay ca, hành lang vắng lặng, ban đêm nổi gió, ánh đèn nhu hòa phảng phất đẩy hình bóng cô đi về phía trước, Ôn Thiên Thụ ngồi xuống cuối ghế dài.

Đôi tay đè lên đầu gối, đầu cúi thấp.

Gió thổi khiến tóc cô khẽ nhếch lên.

Suy nghĩ rất nhiều chuyện, nhưng lại giống như cái gì cũng không nghĩ đến, trái tim trống vắng.

Đêm càng sâu, Ôn Thiên Thụ xoa xoa cánh tay, lấy ra di động, nhấn mở danh bạ, tìm một số điện thoại gọi đi.

Sau khi vang lên sáu bảy hồi chuông bên kia mới có người tiếp: "Alo." Thanh âm phụ nữ mềm mại, còn mang theo buồn ngủ mông lung.

Ôn Thiên Thụ nhìn thoáng qua màn hình, xác định không gọi sai, "Tiểu Ca, để Chu Mộ Sơn nghe điện thoại."

"Tiểu Thụ?"

Thanh âm của cô có điểm không thích hợp, Bạch Tuyết Ca lo lắng hỏi, "Có chuyện gì xảy ra sao?"

Ôn Thiên Thụ vẫn là câu kia: "Để Chu Mộ Sơn nghe điện thoại."

Vài giây sau.

Thanh âm Chu Mộ Sơn truyền đến: "Tiểu Thụ."

Quá an tĩnh, còn có thể nghe được tiếng anh ta xuống giường, đi lại.

Ôn Thiên Thụ buông ra môi dưới đang cắn chặt, "Anh, em có việc muốn hỏi anh."

Chu Mộ Sơn đi đến ban công, nghe thấy cô nói: "Em muốn xác nhận một chút, trước kia anh nói kết quả giám định pháp y, là bởi vì mất máu quá nhiều, vượt qua điểm tới hạn, trên pháp luật có thể tuyên cáo tử vong."

"Phải."

Anh ta là nhóm người đầu tiên chạy tới hiện trường tai nạn, lúc ấy trời mưa to, trên mặt đất đầy máu, bị gió thổi tới trên đường đối diện, giống như một dòng sông màu đỏ chảy xuôi.

Ý nghĩ đầu tiên lúc ấy là, người khẳng định là không sống nổi. Sau đó pháp y cũng căn cứ cái này hạ bản án tử vong.

"Ngoại trừ lượng máu xuất huyết, không có chứng cứ khác phải không?" thanh âm phía sau thấp đến mức chỉ một mình cô có thể nghe thấy, "Hiện trường cũng không tìm được thi thể."

"Không." Chu Mộ Sơn nói, "Sao đột nhiên lại hỏi cái này?"

"Anh, hình như em ..." ngữ khí Ôn Thiên Thụ hơi ngừng một chút, "Mơ thấy cha em."

Chu Mộ Sơn nghĩ đến ba ngày nữa là Trung Thu, khó trách cô khác thường như thế. Trước kia tuy rằng hai cha con cũng rất ít khi ở bên nhau ăn tết, nhưng khi đó không giống nhau, hiện tại người ... cũng không còn.

Nào còn tròn đầy nữa đây? (Ở đây ý chỉ Tết Trung thu của TQ là một dịp lễ quan trọng mang tính xum họp gia đình, tác giả dùng từ "viên" nên mình để tròn đầy thể hiện tính tròn của trăng dịp Trung Thu tượng trưng cho gia đình đủ đầy viên mãn)

"Tiểu Thụ, đạo lý em đều hiểu, chỉ là chưa thoát ra được, đây chỉ là tạm thời. Nghe anh, đừng nghĩ gì cả, ngủ một giấc thật tốt."

"Vâng, em biết rồi, tạm biệt."

"Chờ một chút," Chu Mộ Sơn gọi lại cô, "Có tin tức về mẹ kế của em. Bạn anh tra được thông tin nhập cảnh của cô ta, cô ta dùng hộ chiếu giả."

"Có thể tìm được người sao?" Ôn Thiên Thụ trực giác người phụ nữ này cùng tập đoàn "Ty" có quan hệ nào đó, có lẽ chính cô ta đã mê hoặc mượn sức cha ... Rốt cuộc mọi sự khác thường đều phát sinh từ khi cô ta xuất hiện.

Chu Mộ Sơn trầm mặc một lát, "Rất khó." Đối phương không phải là nhân vật đơn giản.

Ôn Thiên Thụ lẩm bẩm tự nói: "Hoắc Tư Hành hẳn là sẽ có biện pháp." Phương pháp của hắn rất nhiều, hai giớ hắc bạch đều phải cho hắn mặt mũi.

Xem ra lại phải phiền toái hắn một lần.

Kết thúc trò chuyện, cô nhìn xem thời gian, đã hơn giờ, quan hệ của cô với Chu Mộ Sơn rất tốt nên quấy rầy lúc đêm khuya cũng không sao, nhưng Hoắc đương gia này tính tình không tốt lắm, gọi hắn từ ôn nhu hương dậy chẳng khác nào chịu ngược. (ôn nhu hương ám chỉ người yêu, ý là thời điểm cùng người yêu đang ...)

Ôn Thiên Thụ thu điện thoại lại, an tĩnh nhìn trăng rằm nơi chân trời.

Khóe mắt lơ đãng thấy bóng dáng trên vách tường, đôi khi thật là kỳ quái, yêu một người, không chỉ có thanh âm của người ấy, đến bóng dáng cũng có thể dễ dàng phân biệt.

Cô đi qua.

Hoắc Hàn thấy cô, sửng sốt một chút, khóe miệng cong lên.

Ôn Thiên Thụ đỡ anh, áo bệnh nhân thực lạnh lẽo, rốt cuộc anh đã đứng ở chỗ này bao lâu? Sẽ không phải chân trước cô mới vừa đi sau lưng anh liền ra tới? Bên ngoài lạnh như vậy, chân còn đang bị thương, sao có thể chịu được lăn lộn như vậy?

Hai người cùng nhau trở về phòng bệnh.

Ôn Thiên Thụ trong lòng cất giấu tâm sự, không ngủ được, Hoắc Hàn nằm tại bên người, giường bệnh không lớn, hơi xoay người một chút đều có thể tạo ra động tĩnh, cô cưỡng bách chính mình bình tĩnh lại.

Vô luận thế nào cô cũng không tin cha mình sẽ làm việc như vậy.

Nhưng mọi người trước kia cũng đều nói, Thiên Mẫn Chi là người chồng, người cha khó gặp, ai có thể nghĩ đến ông thế nhưng ngoại tình, thậm chí đối với con gái duy nhất chẳng hề quan tâm đâu?

Khi đó cô cũng cảm thấy ông không phải là người như vậy, nhưng mà sự thật làm người ta quá thất vọng buồn lòng.

Nhưng vẫn là cảm giác có chỗ nào không đúng, là cái gì đây?

Không hề dự triệu ngoại tình, người vợ hoạn nạn nâng đỡ hơn hai mươi năm, nói ly hôn liền ly hôn, thái độ kiên quyết, hoàn toàn không có đường sống để quay lại, lúc ấy mẹ cô Ôn Hoàn đau lòng muốn chết, cả ngày lấy nước mắt rửa mặt, thậm chí còn tự sát, nếu không phải cha kế Chu Tiềm đúng lúc phát hiện ...

Dường như ở thời gian rất ngắn, cha cô đã cùng rất nhiều người liên hệ. Có lẽ là vì làm mới thân phận để chuẩn bị gia nhập tập đoàn "Ty", nhưng có hay không một loại khả năng khác... Ông đem những người thân cận nhất đều đẩy ra, kỳ thật là vì ... Ông kỳ thật cùng bác Thiên Hành Chi đều là ...

Ôn Thiên Thụ nghĩ đến trái tim muốn nhảy ra ngoài.

Chỉ nghe được một tiếng thở dài nhẹ nhàng, tiếp theo nụ hôn của Hoắc Hàn liền rơi xuống trên mí mắt cô, "Còn chưa ra khỏi ngõ nhỏ?"

Có ý gì?

Ôn Thiên Thụ đột nhiên ngẩng đầu, đụng phải cằm anh, cô nhìn vào đôi mắt đen nhánh thâm thúy kia, "Hoắc Hàn, ông ấy là người tốt, đúng không?"

"Phải."

"Thật vậy sao, không gạt em?"

"Thật sự."

Cô cười cười nhưng nước mắt lại rơi.

Đó là cha cô.

Ông còn sống ở trên đời này.

Ông ẩn núp bên người rắn độc.

Tối hôm qua ông đã tới, lại không dấu vết đi rồi.

Cô cảm thấy phi thường hổ thẹn, khi biết ông còn sống, ý niệm đầu tiên nghĩ đến chính là ông đã trở thành một thành viên của tập đoàn "Ty".

Cha cô là người tốt.

Ông đang làm một việc vô cùng đáng khâm

phục.

Ôn Thiên Thụ lại không khỏi lo lắng, nói năng lộn xộn: "Kia tối hôm qua ông đã cứu chúng ta, ông ... sẽ không có việc gì đi?"

Hoắc Hàn cũng không rõ ràng lắm, chỉ là an ủi cô nói, "Anh nghĩ vậy, trong lòng ông ấy hẳn là hiểu rõ."

Xuyên qua ánh đèn ngoài cửa, cô nhìn thấy cằm anh nổi lên màu đỏ, giống như dỗ trẻ con, "Hôn một cái liền hết đau."

Thật tốt a ...

Cha, cầu mong cha nhất định phải bình an trở về.

Thân thể Hoắc Hàn vốn khỏe mạnh, chỉ mất ba ngày, các vết thương trên người đã khôi phục phần lớn.

Trong khoảng thời gian anh nằm viện, những việc kế tiếp liên quan đến bình hoa cổ kia vẫn luôn do Đường Hải cùng Thịnh Thiên Chúc làm hết phận sự đem tiến triển mỗi ngày đều báo lại đây.

"Chuyên gia văn vật đã nghiên cứu qua, bình hoa xác thật là chính phẩm, nhưng cũng chưa tìm được cái gì gọi là manh mối."

"Manh mối còn chưa tìm được."

"Giống như trên."

"Có khả năng đây chỉ là Bạch Dạ ngụy trang hay không?" Ôn Thiên Thụ mang bao tay, cầm kính lúp, đem miệng bình, thân bình cùng đế bình đều lăn qua lộn lại, tinh tế nghiêm túc kiểm tra một lần lại một lần, vẫn là không có bất luận phát hiện mới gì.

Hoắc Hàn rót cho cô ly nước ấm đặt trong tầm tay, "Uống đi."

Cô đã liên tục nhìn hơn ba giờ, chưa uống một giọt nước, môi khô khốc.

Ôn Thiên Thụ buông bình hoa, quay đầu tới nói chuyện cùng anh, không nghĩ tới Hoắc Hàn ngồi gần như vậy, môi không cẩn thận cọ qua cằm anh, cô trộm nhìn qua cửa phòng đang khép hờ, sẽ không ai đi chú ý phòng họp nhỏ tạm thời này, liền tiến đến bên tai anh, "Kỳ thật còn có một phương thức giải khát khác."

Cô nhìn thấy hầu kết anh chuyển động, liền biết anh đã hiểu ý mình.

Chỉ là, môi hai người mới vừa dán lên, Thịnh Thiên Chúc mang theo cơm hộp vừa đưa tới tông cửa tiến vào, "Chị Thiên Thu, anh Hàn, ăn cơm!"

"Ai, em cái gì cũng chưa thấy a." Cậu đem đồ vật đặt lên bàn, lại làm ra động tác tự chọc hai mắt, "Em mù."

Hoắc Hàn gõ một cái trên đầu cậu.

Ôn Thiên Thụ cười nhìn qua, "Cẩn thận không đem đầu gõ hỏng mất."

Thịnh Thiên Chúc đi đến phía sau cô, "Vẫn là chị của em thương em."

Ôn Thiên Thụ lại nói: "Mắt đã mù, đầu óc lại không dùng được, thật sự là không được."

Thịnh Thiên Chúc đôi tay chống eo, "Được lắm, hai vợ chồng phối hợp khi dễ cẩu độc thân cẩu em đây." Vừa vặn Đường Hải và Dương Tiểu Dương cùng nhau đi vào, ánh mắt cậu sáng lên, "Hồ ca, tiểu Dương, hai người phân xử công bằng cho em, có thể như vậy sao?"

Đặc biệt là anh Hàn của hắn, thấy sắc quên nghĩa cũng quá rõ ràng rồi, bên tai lại mềm, cái gì cũng nghe bà xã mình, còn có hình dáng đàn ông không?

Đường Hải nhún vai tỏ vẻ thương mà không giúp gì được.

Với những việc có liên quan đến thần tượng, Dương Tiểu Dương từ trước đến nay không có biện pháp xử lý công bằng, thần tượng vô luận nói cái gì, làm cái gì đều là đúng, đành phải cầm cơm hộp, ngồi một bên ăn.

Thịnh Thiên Chúc tức giận đến phát cười.

Đường Hải lắc đầu, đi đến bên cạnh bàn, "Vẫn không có gì tiến triển sao?"

Ôn Thiên Thụ gật gật đầu.

Hoắc Hàn nói: "Ăn cơm trước đi."

Bữa tối thế nhưng còn rất phong phú, ba món ăn một canh, hương vị cũng không tệ lắm.

Ôn Thiên Thụ sức ăn không lớn, ăn một phần ba liền no rồi, dư lại tự nhiên là Hoắc Hàn giúp cô giải quyết, Đường Hải nhìn thoáng qua, lại làm bộ như không có việc gì mà quay đi, hướng trong miệng đút một miếng cơm.

Thịnh Thiên Chúc và Dương Tiểu Dương cùng ghé vào một chỗ lẩm bẩm lầm bầm.

Cô cầm cái ly chậm rì rì uống nước.

Bình hoa sẽ lấy phương thức gì cất giấu manh mối đây? Chỉ còn thiếu nước đập ra để nhìn.

Ôn Thiên Thụ buông cái ly, ánh mắt lại phóng tới trên thân bình, từ trên xuống dưới nhìn, cô bỗng nhiên mở to hai mắt —

"Hoắc Hàn!"

Cô thật sâu hít một hơi, "Trong nước hình như có chữ viết."

Tất cả mọi người đều vây lại xem.

Ôn Thiên Thụ hỏi: "Thấy được không?" Hẳn là không phải ảo giác của một mình cô đi?

"Thấy được." Bốn người còn lại cơ hồ trăm miệng một lời.

Xuyên thấu qua ly pha lê nhìn vào thân bình, trong ly đựng đầy nước hiện lên một con chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, nhưng cũng không khó nhận ra.

Thịnh Thiên Chúc hô nhỏ: "Mẹ kiếp! Này cũng mẹ nó quá mơ hồ đi?"

Dương Tiểu Dương nói: "Đây là chữ Bắc."

Nhưng vì cái gì chỉ có một chữ? Này không phải mò kim đáy biển sao?

Hoắc Hàn cầm cái ly, chậm rãi di quanh thân bình, Ôn Thiên Thụ nín thở ngưng thần, "Đừng nhúc nhích."

Lúc này, mọi người lại ở trong nước thấy được một chữ "Nam".

Dùng phương thức như vậy, cuối cùng tổng cộng ở trên bình hoa tìm được bốn chữ, "Bắc, Nam, Nhạn, Về."

Đường Hải: "Nam Bắc Nhạn Về?"

Thịnh Thiên Chúc: "Có thể hay không là Nam Bắc Về Nhạn?" Manh mối đơn giản lại quý giá như vậy, một phán đoán sai lầm cũng có khả năng làm ra hậu quả trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.

Dương Tiểu Dương cũng thử nói: "Cũng có thể là Nam Nhạn Bắc Về."

Ôn Thiên Thụ tiếp theo nói, "Còn có Nhạn Bắc Nam Về."

Hoắc Hàn nói: "Đúng vậy."

Tất cả mọi người đều đã nhìn qua.

Là ai đúng?

———

Tác giả có lời muốn nói: Viết đến có điểm kích động, sẽ là ai đúng đây?

Tính tình không tốt lắm Hoắc lão bản lại ra tới đánh cái nước tương

Lại muốn mở ra bản đồ mới, ta phải đi ôn tập một chút ngọt văn trước kia là như thế nào viết ra tới ~

Truyện Chữ Hay