Thời Gian Sánh Bước Bên Em

chương 37: anh rất vui khi được thân mật với em

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Ngọc Anh | Beta: Tiểu Đậu Đậu

“Tay cậu lại đau à?” Dư Thanh thấy cô cứ liên tục xoa tay nên tò mò hỏi.

“Dạo này trời trở lạnh, cậu nên chú ý tự chăm sóc bản thân một chút.”

Mai Nhiễm ngừng xoa tay, vuốt lại hai bên tóc mai, che đi đôi tai đang dần nóng lên.

Đau nhưng cũng không đến nỗi quá đau, chỉ là bị khó chịu thôi!

“Không đúng”, Dư Thanh lại nói,

“Mình nhớ cậu bị thương tay phải mà, sao lại xoa tay trái chứ? Không lẽ đau tay cũng bị di căn à?”

Đôi tai cô hồng lên như mã não.

Mai Nhiễm ấp úng, “Ờ thì…… A, hôm nay thời tiết có vẻ tốt ……”

“Ha ha ha”, Dư Thanh đi tới

“Tối qua thế nào hả? Có bị hỏi không?”

“Tối qua.” Mai Nhiễm khó khăn lặp lại hai chữ này, thật ra thì……Một lời khó nói rõ được!

Trí nhớ của cô về chuyện hôm qua lũ lượt ùa về, lúc vừa nói xong câu liền cảm giác được chỗ ấy của anh cứng lại. Sau đó thì mạnh mẽ hôn cô, nắm lấy tay cô từ từ tiến lại gần….. vị trí đó.

“Hả, cậu nói gì?”

Mắt Dư Thanh sáng lên như đèn pha, chớp chớp,

“Cậu đã xem video hôm qua mình gửi chưa vậy?”

“Chưa”. Mai Nhiễm khẽ ngáp.

Cô làm gì có thời gian xem chứ. Hôm qua kịch liệt đến nửa đêm, ba giờ sáng mới đi ngủ, sáng nay khó khăn lắm cô mới dậy được.

“Tiếc ghê!” Dư Thanh cười lớn, lấy di động ra xem lại video một lượt.

“Lúc trước không phải chính cô ta phao tin đồn cậu làm phẩu thuật thẩm mỹ sao? Đúng là nghiệp quật, đáng đời.”

Mai Nhiễm dựa vào cột, đôi mắt rũ xuống, “Nói thật, nếu không phải có ảnh chụp ngày xưa của cô ta……”

“Cậu có ảnh chụp ngày trước của cô ta sao?” Dư Thanh nhào qua ôm bả vai cô, “Cho mình xem đi!”

Có một câu nói rất trí lý, đáng sợ nhất không phải là biết con người trước kia của bạn, mà là chứng cớ chứng minh điều đó.

“Để ở nhà rồi.” Mai Nhiễm nói.

Dư Thanh cười tà ác, “Xuất sắc, sau này nếu cô ta còn đến kiếm chuyện, cậu công khai luôn những bức ảnh chụp đó đi! Nếu cậu sợ phiền phức, cứ giao việc đó cho mình.”

Nếu để giải quyết được mớ bòng bong này thì cô coi như cũng mắt nhắm mắt mở làm loại chuyện này.

Mai Nhiễm cười cười, nhìn sang thấy quản gia đi về phía bọn cô.

“Tiểu thư, bố cô đã về, ông chủ nói muốn cô qua đó một chút.”

“Ông ta sao còn có mặt mũi trở về?” Dư Thanh tắt nụ cười, vẻ mặt lạnh lùng, “Tôi không đi!”

Quản gia khó xử đứng nguyên tại chỗ.

Mai Nhiễm kéo tay cô, “Thanh Thanh, hôm nay sinh nhật ông ấy, đứng gắt gỏng như vậy. Dù sao, ông ta cũng là bố cậu.”

“Mình không có người bố này!” Dư Thanh giận dỗi gào to.

Mai Nhiễm chọc đúng chỗ nhột của cô bạn: “Có hay không chính cậu biết rõ hơn ai khác.”

Dư Thanh giận muốn bốc khói giậm chân nhưng vẫn đi theo quản gia.

Ông cụ Dư đã lớn tuổi, sức khỏe không còn như xưa, vì vậy buổi tiệc tổ chức sớm, bắt đầu lúc bốn giờ chiều. Bây giờ vẫn còn sớm, Mai Nhiễm nhìn ngó xung quanh giết thời gian.

Góc vườn tô điểm tuyệt đẹp bởi hoa Quế vào độ nở. Dưới tàng cây, Mai Nhiễm ngẩng đầu lên nhìn từng tán lá xanh mướt đang ôm ấp lấy những đóa hoa trắng mịn. Gió nhẹ đong đưa, cô đưa tay đón lấy đóa hoa xinh đẹp, thích thú đưa lên chóp mũi ngửi, rồi bỏ vào túi áo khoác.

Lại đi tiếp qua hành lang phía trước, cô nhìn thấy hình bóng quen thuộc. Mai Nhiễm âm thầm cắn đầu lưỡi.

Sao người muốn né tránh, lại luôn có thể ngẫu nhiên gặp được?

Phó Thời Cẩn nhìn thấy cô, đáy mắt thâm trầm ngập tràn vui vẻ, cứ thế yên lặng chăm chú ngắm cô. Tưởng như trong ánh mắt đấy toàn bộ đều là hình bóng cô, không một ai khác.

Mai Nhiễm bước chậm rãi đến gần, cách anh vài bước thì dừng lại nói, “Sao anh lại ở đây?”

“Muốn anh ôm em qua sao?” Anh hé môi cười.

Lúc đầu cô chưa hiểu rõ, mấy mấy giây sau mới phản ứng lại lời anh nói mang ý gì, trong nháy mắt đi tới trước mặt anh.

“Anh đang đợi một người.” Anh trả lời câu hỏi trước đó.

“À.”

Đợi cô phải không? Ôm cây đợi thỏ? Chui đầu vào lưới?

Sau chuyện tối qua, giờ chạm mặt anh, Mai Nhiễm thấy trống ngực cô nhảy liên hồi, ngay cả hơi thở cũng không kiểm soát được.

Sao anh có thể thản nhiên như vậy chứ?

Anh chợt đưa tay ra, Mai Nhiễm theo phản xạ lùi lại một bước, nhưng anh lại nhanh tay ôm lấy eo cô.

“Thơm quá”, anh hít một hơi sâu, nhặt mấy bông hoa vương trên tóc cô, vê nhẹ,

“Đây là hoa Quế phải không?”

“Anh thích không?” Mai Nhiễm với vào túi lấy ra, “Ở đây em vẫn còn một ít.”

Cằm anh chạm nhẹ trên đầu cô, lại hít hà một chút, “Em thơm quá.”

Mai Nhiễm mỉm cười dựa vào lòng anh.

“Nhiễm Nhiễm”, hơi thở anh lướt qua bên tai, giọng nói trầm thấp hòa cùng vị quyến rũ, “Anh thực sự rất vui khi có thể thân mật với em như vậy.”

Giọng anh càng thấp xuống, “Chỉ với em thôi”.

Em là của anh, anh cũng là của em. Vì vậy, em không cần phải ngại ngùng.

Mai Nhiễm: “……..Vâng”.

Phía sau đột nhiên có vài tiếng ho nhẹ, cô hoảng sợ quay đầu lại, vội vàng tách ra, “Bố”.

Ban đầu anh nói ở đây chờ người, chính là đợi bố sao?

Sao anh không nói sớm chứ? Không biết bố đã ở đây từ bao giờ, còn chuyện bọn họ vừa nói …… Mai Nhiễm ngại đến nỗi tìm được cái lỗ nào ở đây chui xuống luôn cho xong.

So với cô, Phó Thời Cẩn bình tĩnh hơn, đương nhiên chỉ một chút thôi. Bị bố vợ tương lai bắt gặp cảnh như vậy cũng không phải chuyện anh có thể lường trước được.

Chỉ tại lúc nãy quá tập trung, nên anh không nghe được tiếp bước chân đến gần.

“Tiểu Nhiễm”, Mai Hồng Viễn nhìn con gái mình, ánh mắt cười hiền, “Có mấy người bạn cảm thấy hứng thú với cổ vật, bố có thể tạm thời mượn Thời Cẩn được không?”

Ông lại nói thêm một câu,

“Sẽ không lâu lắm đâu, chỉ nửa tiếng là xong”.

“Bố!’ Mai Nhiễm kêu, ngay sau đó chạy nhanh ra ngoài!

Mai Hồng Viễn thật sự giữ lời, nửa tiếng sau liền thả người, nhưng Mai Nhiễm thì không biết đã chạy đi đâu.

Sau đó Phó Thời Cẩn hỏi người phục vụ, mới biết cô và Dư Thanh đến miếu tổ cầu phúc cho ông cụ Dư. Mười phút trước khi tiệc chính thức bắt đầu, anh mới thấy Mai Nhiễm xuất hiện.

Mai Nhiễm và Dư Thanh mặc váy giống nhau, nhìn giống như hai chị em song sinh, chia ra ngồi hai bên trái phải ông cụ Dư, nói chuyện làm ông vui vẻ, tiếng cười ngập tràn.

Mai Nhiễm hiếu kính tặng ‘Băng tâm bạch ngọc’ đúng ý lão gia, ông xem như bảo bối mang ra khoe với mọi người, rồi lại nhanh chóng cất đi, làm như để người khác xem nhiều một chút sẽ khuyết mất một mảnh trong tâm ông vậy.

Dư Thanh bĩu môi, “Ông thiên vị quá, hôm qua ông còn nói rất thích ngọc như ý cháu biếu mà!”

“Người ta có câu ‘Lòng bàn tay, hay mu bàn tay cũng là thịt’, ông cụ Dư cười hớn hở,

“Ông đều thích, đều thích hết!”

“Như vậy còn được”, Dư Thanh cười.

Bố Dư Thanh cũng ở đây nhưng nãy giờ Dư Thanh đều vờ như không thấy, người đàn ông trung niên ngồi uống rượu một mình hiu quanh, gượng cười chua xót.

Sai một li đi một dặm, trên đời này quả nhiên không có thuốc hối hận.

Bảy giờ tiệc tan, khách vãn dần, phục vụ mau chóng dọn dẹp. Ông cụ Dư uống say được Dư Thanh và Mai Nhiễm đỡ về phòng nghỉ ngơi.

Vừa ra ngoài thì gặp được quản gia tới đưa canh giải rượu, cô hỏi, “Ông ấy đâu?”

“Ông ấy có vẻ uống nhiều lắm, mười phút trước tài xế đã đưa ông về khách sạn, bây giờ chắc vẫn đang trên đường đi.”

Dư Thanh nhàn nhạt lên tiếng.

Trong lòng cô lại có chút bực bội, ở khách sạn làm gì? Làm vậy để ai xem?

Mai Nhiễm không nói thêm gì, chỉ lẳng lặng cùng cô tản bộ dọc theo hồ.

Đi được một đoạn, Dư Thanh đột nhiên nhớ ra gì đó, vội lấy di động ra, “Quản lí của mình nói, tối nay Mai Mộng Nhiên sẽ xuất hiện trên mục [Tin tức giải trí]. Úi, mạng bị làm sao vậy, sao mãi không load được, di động mình để G mà!”

Cô thậm chí còn đứng lên tảng đá để tìm tín hiệu, thử một lúc không được, cuối cùng bỏ cuộc.

“Mình muốn xem lần này cô ta thanh minh như thế nào!”

“Cảnh đêm đẹp quá”, Mai Nhiễm kéo cô. Hai người cùng nhau ngồi bên thành cầu, “Nhắc tới cô ta làm gì mất vui!”

“Chuẩn luôn!” Dư Thanh dựa vào cô, ngẩng đầu nhìn lên những ngôi sao xa xa trên bầu trời, “Đoán thử xem, theo cậu mẹ mình là ngôi sao nào?”

“Kia kìa!” Mai Nhiễm vừa nói vừa chỉ.

“Sao cậu biết?”

“Bởi vì bên cạnh kia là mẹ mình”, Mai Nhiễm nói, “Hai người sinh ra đã là chị em tốt, bây giờ nhất định vẫn như vậy!”

“Cậu nói đúng!” Dư Thanh cười ngả vào vai cô, “Chị em tốt!”

Mai Nhiễm cảm giác trên vai thấm ướt, cô nhẹ nhàng cất giọng, “Ở thời gian đẹp nhất của chúng ta …….”

Tiếng hát du dương hòa quyện cùng gió nhẹ bay đi. Tin tức giải trí trên TV vừa lúc bắt đầu phát đoạn phỏng vấn của khách mời.

“Khách mời kỳ này của chương trình chính là ca sĩ nổi tiếng Mai Mộng Nhiên, hiện đang nắm giữ rất nhiều bản hit trong list [Những bản nhạc Trung Quốc hay nhất].” MC hướng về phía máy quay, “Mộng Nhiên, cô hãy chào hỏi khán giả xem đài đi.”

“Chào các bạn, tôi là Mai Mộng Nhiên.”

Người dẫn chương trình rất nhanh dẫn dắt câu chuyện vào chủ đề chính, xoay quanh sự kiện phẫu thuật thẩm mỹ của cô.

Mai Mộng Nhiên tươi cười, khéo léo trả lời không chút hoang mang nào, “Đối với mỗi một vấn đề, khi học trung học chúng ta đều đã được học, sự khúc xạ của ánh sáng sẽ khiến vật thể có thể bị biến dạng.”

“Đến nỗi đôi mắt của tôi,” Mai Mộng Nhiên nói tới đây thì nghịch ngợm chớp chớp mắt, “Do thể chất của tôi, chỉ cần tôi khóc, sau đó mắt tôi sẽ bị một to một nhỏ, việc này cũng khiến tôi không biết nên làm sao.”

MC cười cười đồng thuận, “Điều này cũng bình thường thôi mà, khi tôi cảm thấy không khỏe, mí mắt tôi cũng sẽ sụp xuống vậy ……..”

Người đàn ông ngồi trên sofa trước màn hình TV ngờ ngờ vực vực hỏi, “Em có chắc cô ta và người phụ nữ trong bức ảnh là cùng một người không?”

“Không phải sao”, Ngô Ngọc Uyển dùng khăn giấy lau mồ hơi trên cổ, “Lúc đầu em cũng suýt chút nữa không nhận ra”.

Người đàn ông mở mắt nhìn trừng trừng qua lại hình ảnh ở trên TV và tấm ảnh. Dù các nét trên khuôn mặt đều được chỉnh sửa rất tốt nhưng vẫn rất giống về tổng thể hình dáng, nên vẫn nhìn ra được là cùng một người.

“Tin được chết liền.”

“Anh đừng vò nhàu nó nữa!” Ngô Ngọc Uyển giằng lại tấm ảnh, “Hai hôm nữa em phải trả lại rồi”.

“Cái gì?! Em muốn trả cho nó?” Người đàn ông tỏ thái độ không đồng ý, “Cái này là cây rụng tiền đấy! Chẳng lẽ em nghĩ về sau chúng ta cứ uống gió Tây Bắc mà sống sao!?”

“Chó cùng rứt Giậu” Ngô Ngọc Uyển hừ lạnh, “Cô ta không phải kẻ ngốc, anh cho rằng cô ta sẽ để yên sao?”

“Nhưng, muốn bắt thóp cô ta cũng có rất nhiều cách”.

Bà ta bỗng nhiên thở dài, “Em vẫn có phần áy náy không yên!”

“Đêm qua em mơ thấy bố cô ta tới tìm em, quỳ gối trước giường em khóc suốt một đêm! Khi ông ta còn sống em đã cắm sừng ông ta nhiều lần nhưng cũng không thể hoàn toàn trách em được! Ai bảo ông ta quá vô dụng, vô hiệp ba phút thì đã… Em chột dạ quá! Anh nói xem ông ta chết rồi còn phải vì đứa con gái ruột mà cầu xin em cho qua chuyện này, nhưng em biết ông ta không phải người như thế…….”

Dạo gần đây, Ngô Ngọc Uyển càng ngày càng yếu, thường bị ảo giác, ban đêm hay mơ thấy ác mộng, có khi còn bị bóng đè.

Lúc trước bà ta có quen qua vài người bạn trai, người hiện tại coi như tương đối lâu dài, ở vấn đề kia còn thỏa mãn được bà. Ngô Ngọc Uyển đối với ông ta chưa đến mức tốt tới độ moi hết tim gan ra nhưng cũng không có chuyện gì là không nói.

“Anh Triệu….” Bà nũng nịu gọi hắn, chân bà đưa từ cẳng chân hắn lên đến bụng.

Triệu Lượng bàng hoàng nhìn chằm chằm bức ảnh: “Còn định trả lại?” Bà ta ngốc nhưng hắn không ngốc. Thời điểm này, việc Mai Mộng Nhiên phẫu thuật thẩm mỹ đang rất hot, mang tấm ảnh này ra bán có thể được giá khá cao! Tiền tình gì gì liền tự chạy vô túi ngay …….

Người đàn bà bất thình lình tiến sát tới, hắn rùng mình, thấy ả gần sát, vùng ngực chỉ thấy da bọc xương, mồ hôi liên tục túa ra đầm đìa, lại thêm cái mụn mủ kia nữa….. Hắn cảm giác phần cơm tối đang bị nghẹn lên, buồn nôn chết được, vội vàng đẩy ả ra, “Trước khi sổ xố tối nay có kết quả, giờ không thể xả hơi được”.

Ngô Ngọc Uyển đá chân anh ta, “Mẹ kiếp!”

“Sao chỉ có mỗi một tấm này thôi?”

“Nó xưa nay không thích chụp ảnh, em với nó cũng không thân thiết gì, từ trong núi đi ra chỉ có năm mươi đồng tiền, quần áo còn không mua thêm, làm gì có thể nhàn nhã mà chụp ảnh? Lúc trước cũng chỉ hù dọa nó, ai biết nó lại bị lừa.” Ngô Ngọc Uyển cười nói, “May mắn em về quê một chuyến, nên mới lấy được tấm ảnh này từ chỗ dì ba của nó …”

Màn đêm treo vầng trăng tròn vành vạnh, trời tối dần tĩnh lặng hơn.

Di động Dư Thanh bỗng vang lên, Mai Nhiễm nghiêng qua nhìn xem ai gọi tới, cô sửng sốt một chút.

Dư Thanh cũng nhìn thấy, nét mặt khác thường, chặn ngay cuộc gọi, không quá vài giây, người kia lại gọi lại.

“Cậu nên nghe đi, biết đâu lại có việc gấp.”

“Không nghe!”

Mai Nhiễm biết tính cô, nếu đã quyết định việc gì là cô sẽ làm đến cùng.

Đúng là sau đó di động cũng không lại reo nữa.

Những chiếc thuyền neo dưới chân cầu, hai ngọn đèn dầu ở đầu thuyền bị gió thổi lắc lư qua lại, Mai Nhiễm dùng tay ôm lấy bả vai mình đứng lên “Gió lên rồi, chúng ta về thôi.”

Có ánh sáng hắt tới, cô nhìn sang, thấy rõ trong xe một người đàn ông đang ngồi, hết kinh ngạc lại chuyển qua cười thản nhiên, “Thanh Thanh, cậu nhìn xem, một anh chàng ngọc thụ lâm phong, phong lưu phóng khoáng nhé!”

Câu này là cô học lúc cùng ông xem diễn, chỉ nghe qua một lần, không hiểu sao nói lại được y nguyên không sót chữ nào.

Diệp Khởi Hàn giơ di động vẫy vẫy hướng các cô.

Anh cũng không rõ vì sao, tối qua nghe cô lạnh lùng nói “Hẹn gặp lại”, tim bỗng trùng xuống, toàn thân như con rối gỗ bị người khác điều khiển, trong đầu chỉ có một ý nghĩ: tiếp cận cô, tới gần cô hơn.

May cho anh là địa chỉ của cô cũng không quá khó tìm.

Khó là ở chỗ, cô không chịu nhận điện thoại của anh, kể cả khi anh đứng trước mặt, cô cũng nhìn với ánh mắt quá bình thường.

Có một chiếc đèn thuyền bị gió thổi tắt, Mai Nhiễm lại cảm thấy mình như cái bóng đèn, ở lại thật không tốt, xoay người đi qua phía chân cầu.

Ai ngờ còn chưa đi xa, lại thấy ở chân cầu bên kia một bóng dáng quen thuộc, hai chân dài tùy ý vắt chéo, tư thế lười biếng không hiểu sao lại trông thanh cao, đôi mắt đẹp như biết cười nhìn cô.

Rất rõ ràng, anh đã đứng ở chỗ này từ lâu rồi.

Hai chân Mai Nhiễm tự nhiên bủn rủn.

Thì ra.

“Phong lưu phóng khoáng?” Anh kéo tay cô, ôm cô ngồi trên đùi mình, “Ngọc thụ lâm phong?”

Mai Nhiễm nhẹ giọng giải thích, “Hiểu lầm, hiểu lầm thôi”.

Không phải cô chưa từng chứng kiến cảnh anh ghen, may là ở dưới vòm cầu có một cây ngô đồng cao, cành lá xum xuê che đi ánh trăng đỉnh đầu, bao phủ bọn họ trong bóng tối, không lo bị người khác nhìn thấy hình ảnh cấm trẻ em này.

Đêm buông xuống, nước sông trôi vừa êm ả vừa đượm tình.

Ở đầu cầu, có đôi tình nhân dựa vào nhau tâm sự.

Ngày hôm sau, Mai Nhiễm và Phó Thời Cẩn cùng nhau quay về thành phố A, tới nơi đã là giờ chiều. Vừa về tới sân bay, hai người đã bị thư kí của bố cô chặn lại.

Hai tiếng trước, lộ ảnh của cô ca sĩ Mai Mộng Nhiên trước khi phẫu thuật thẩm mỹ, làm dân tình xôn xao.

Ba mươi phút trước, Mai Hồng Viễn, đại gia số một thành phố S cũng bị phanh phui vụ việc bao nuôi nữ sinh.

Sau này, suốt một thời gian dài người ta kháo nhau vụ “Phốt Song Mai”.

Truyện Chữ Hay