Thời Gian Sánh Bước Bên Em

chương 27: đàn anh thổ lộ với cậu?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Halie | Beta: Thạch Họa Lam + Oanh Kiyomi

Hai người hẹn gặp nhau lúc giờ sáng ở quán cà phê gần bệnh viện. Lúc Mai Nhiễm đến, Châu Nhất Miểu đã ngồi được gần một giờ, nhìn thấy cô thì vội vàng đứng lên: “Em đến rồi.”

“Đàn anh.” Mai Nhiễm đặt túi xách sang một bên, gật đầu chào anh: “Anh đến sớm vậy sao?”

Cô không có thói quen để người khác phải chờ, nên mỗi lần đều đến trước giờ hẹn mười phút.

“Không.” Châu Nhất Miểu mỉm cười: “Mới vừa ngồi một lúc thôi.”

Mai Nhiễm yên lòng, gọi phục vụ tới kêu một ly Cappuccino, ngẫm nghĩ một hồi lại kêu thêm một miếng bánh kem Matcha.

Phục vụ ghi nhớ rồi nhìn sang Châu Nhất Miểu hỏi: “Cà phê của anh chắc đã lạnh rồi, anh có cần đổi lại không ạ?”

Châu Nhất Miểu tựa như có chút xấu hổ: “Không cần, cám ơn.”

Kỳ thực, từ lúc Mai Nhiễm ngồi xuống đã nhận ra chàng trai đối diện có chút khác lạ. Anh hơi khẩn trương, bộ dạng đứng ngồi không yên, cô cũng thấy buồn cười với suy nghĩ này: “Chắc chỉ là ảo giác chăng? Cuộc giải phẫu dù khó đến đâu cũng không làm bác sỹ Châu Nhất Miểu nhíu mày, sao anh có thể khẩn trương được?”

Có điều, cô nghĩ đi nghĩ lại, bỗng nhiên trong lòng như bị tảng đá lớn đè nặng: “Anh Châu, chẳng lẽ là kết quả kiểm tra…”

“Không phải.” Châu Nhất Miểu vội vàng phủ nhận, bàn tay đặt bên tay ghế đột nhiên nắm chặt lại, rồi chậm rãi buông ra: “Kết quả kiểm tra lần đầu, tạm thời không phát hiện vấn đề gì cả.”

Mai Nhiễm lúc này mới tươi cười: “Vậy là tốt rồi, em còn nghĩ là…” Cô không nói tiếp, nhấc ly cà phê lên uống một ngụm.

“Gần đây cuộc sống có tốt không?”

“Khá tốt” Mai Nhiễm ngẩng đầu: “Anh thì sao?”

Châu Nhất Miểu cười nhìn cô, suy nghĩ bay trở về nơi căn nhà nhỏ trên núi trong mênh mông mưa phùn, hơi nước phảng phất như một mảnh sa mỏng phủ trên sườn núi, thấp thoáng như tiên cảnh. Đường đá dẫn vào thôn ướt đẫm nước mưa, con đường mà năm xưa bị người và gia súc đi hoài đến hóa xanh giờ đây im lìm tĩnh lặng.

Ánh đèn ở nhà vẫn mờ nhạt như cũ, bố tiếc không thay bóng đèn tốt hơn, tiền mỗi năm anh gửi về còn nguyên vẹn không sót một đồng, chuẩn bị cưới một người vợ tốt cho con trai trong tương lai.

Mẹ mặc tạp dề bận rộn trong căn bếp nhỏ vừa thấp vừa tối, hơi nước mờ mịt, củi lửa trong bếp lò cháy rừng rực, gương mặt mẹ đầy nếp nhăn, nhưng thi thoảng lại mỉm cười vui vẻ.

Em gái vừa vào cấp dùng cột tóc hoa rất xinh xắn, im lặng ngồi bên bàn ăn làm bài tập, trong miệng còn ngậm kẹo que anh mang về, đầu lưỡi hồng nhạt nhẹ nhàng liếm liếm môi, mặt mày lộ nét cười giống như trăng non trên trời.

Hết thảy những điều này đều khiến Châu Nhất Miểu chua xót, đáy mắt ngấn lệ.

Anh rất muốn cứ như vậy, cả đời đều ở bên cạnh họ.

Châu Nhất Miểu cảm giác như chính mình đang đứng ở một ngã tư đường, mờ mịt không biết làm sao. Trước đây trong đời không phải chưa từng có lúc gian nan như vậy, không có bối cảnh, không tiền, không thế, ở thành phố đến đèn cũng không dám mở quá sáng, anh từng bước leo lên cao, đều lấy máu và nước mắt để trả giá lớn.

Chỉ là, lúc này đây không giống trước, anh không có quyền lựa chọn đi bên trái hay là đi bên phải.

Đêm trong núi tĩnh lặng, Châu Nhất Miểu nằm ở giường gỗ trên gác mái, không chớp mắt mà nhìn ngôi sao nhỏ trên bầu trời ngoài cửa sổ.

Những vật vĩnh hằng ấy có lẽ đã tồn tại ngàn năm vạn năm, nhưng đã làm sao? Chúng nó vô tri vô giác, không có bất kỳ tình cảm gì.

Anh nhìn trời từ lúc đầy sao đến khi phía Đông hừng sáng, gà trống đầu thôn ngẩng đầu ưỡn ngực kêu to, ngày qua ngày không biết mệt mỏi, mỗi sáng nó đều đánh thức từng người, từng cành cây ngọn cỏ trong thôn.

Dưới lầu truyền đến tiếng thầm thì của bố mẹ:

“Con trai vất vả lắm mới về nhà một lần, hình như lại gầy đi.”

“Đúng vậy.” Bố đang thở dài.

“Ông Châu, ông ăn sáng xong chạy ù lên thị trấn mua đồ ăn ngon hơn về cho A Miểu bồi bổ đi.”

Nghe đến đó, Châu Nhất Miểu rốt cuộc chống đỡ không nổi, nghiêng đầu nặng nề ngủ mất.

Lúc tỉnh lại ánh nắng đã chiếu vào nóng cả chân, anh xuống giường, đi chân trần đến bên cửa sổ. Cửa sổ gác mái đối diện với vườn rau sau nhà. Mẹ đang cầm rổ đựng đồ ăn, động tác nhanh nhẹn cắt rau hẹ, lưng bà đã có chút cong, tóc bạc hai bên thái dương cũng đặc biệt chói mắt.

“A Miểu, sao không ngủ thêm chút nữa?”

“Mẹ, con tới giúp mẹ.”

“Không cần không cần.” Bà vội xua tay: “Con cứ đứng ở đằng đó đi, đừng để cho nước bùn làm bẩn quần áo mình.”

“Ôi.” bà thở dài bất đắc dĩ: “Cái đứa nhỏ này!”

Châu Nhất Miểu cầm một túm rau hẹ để vào rổ đồ ăn, đón nhận đôi mắt đong đầy yêu thương hiền từ, anh lại nhanh chóng quay đầu.

“Mẹ!” Anh bỗng nhiên chỉ vào một cây hồng cao lớn tươi tốt bên cạnh giếng: “Cây này không phải đã…”

“Đúng vậy.” mẹ Châu cười cười: “Mẹ cũng cho rằng nó không sống nổi, còn định bảo bố con có thời gian thì bổ nó ra nhóm lửa, nào ngờ đầu xuân năm nay nó lại bắt đầu đâm chồi, giờ còn kết trái nữa.” Giọng nói của bà có chút tiếc nuối: “Mẹ nhớ rõ lúc nhỏ con thích ăn quả hồng nhất, tiếc là giờ nó còn non, đợi chín rồi mẹ sẽ nhờ người mang một ít cho con.”

Dường như thứ từng tắc nghẽn nơi lồng ngực biến mất chỉ trong nháy mắt, ý cười của Châu Nhất Miểu nồng đậm như ánh mặt trời rực rỡ: “Mẹ, cám ơn mẹ!”

“Thằng nhỏ này, nói ngốc cái gì vậy?” Mẹ Châu giận cười.

“Anh Châu?”

Châu Nhất Miểu đột nhiên hoàn hồn.

Mai Nhiễm buồn cười: “Em thấy hình như anh vừa đánh rơi linh hồn ở đâu mất rồi đấy, gọi anh mấy lần mà cũng không phản ứng.”

“Xin lỗi em”, anh ngượng ngùng cười: “Chúng ta nói đến chỗ nào rồi?”

“Tối hôm qua anh nói có rất chuyện quan trọng muốn nói với em, chuyện gì vậy?”

Cô vừa hỏi vừa cười, Châu Nhất Miểu lại có cảm giác khẩn trương xưa nay chưa từng có, móng tay cắt sát bấm thật sâu vào lòng bàn tay, đợi lúc lâu, anh hít một hơi thật sâu, “Em còn nhớ anh từng nói muốn mở một tiệm cơm gia đình nhỏ không?”

Mai Nhiễm gật đầu: “Đương nhiên nhớ rõ.”

Dường như anh đã đưa ra quyết định trọng đại nào đó, đột nhiên đứng lên, từ trên cao nhìn xuống cô, hơi thở nơi cánh mũi phập phồng dồn dập.

Anh không thể tiếp tục giấu giếm nữa. Sau khi trải qua quãng ngày dài khó khăn kia, tình cảm đối với cô đã đầy ắp đến mức sắp không đè nén được.

Anh muốn cho cô biết!

Trên thế giới này, có một người đàn ông không cầu kết quả nhưng vẫn thích cô như vậy.

Phần cảm tình này của anh không hề hèn mọn, quang minh lỗi lạc, thản nhiên ngay thẳng!

“Anh từng mong muốn rằng, nếu em là bà chủ của tiệm cơm đó, thì thật tốt biết bao…”

Đó chắc chắn là cuộc sống tương lai tốt đẹp nhất, hạnh phúc nhất mà anh có thể tưởng tượng được.

Từ quán cà phê đi ra, suốt đường Mai Nhiễm đều thất thần, ngay cả nhận điện thoại của Phó Thời Cẩn cũng chậm mất nửa nhịp.

“Ở nhà à?”

“Dạ… Không phải, còn ở bên ngoài.”

“Xảy ra chuyện gì vậy?” Giọng anh ngầm mang theo lo lắng.

Mai Nhiễm không biết nên nói với anh như thế nào, việc kia cơ bản là nằm ngoài dự liệu của cô, anh Châu sao lại đối với cô…

“Nhiễm Nhiễm?”

“Em không sao.” Cô nhẹ nhàng hít thở: “Chắc khoảng nửa giờ nữa là có thể đến nơi.”

“Chú ý an toàn.” Bên kia dừng một chút lại nói: “Anh chờ em.”

Đến lúc tài xế hỏi cô lần thứ ba là cần đi nơi nào, Mai Nhiễm mới ngơ ngẩn lấy lại tinh thần, vội vàng đọc địa chỉ.

Đáy lòng nổi lên gợn sóng, trong khoảng thời gian ngắn vẫn chưa bình tĩnh được, cô lại gửi cho Dư Thanh mấy tin nhắn.

Lúc đến nhà họ Phó, Phó Thời Cẩn đang ở trong phòng khách xem tin tức, hai chân thon dài tùy ý bắt chéo, ngoài dáng vẻ lười biếng còn mang theo mấy phần ưu nhã, nghiêng đầu nhìn thấy cô, khuôn mặt điển trai hiện lên ý cười: “Đến rồi à.”

Sắc mặt của anh tốt hơn so với hôm qua rất nhiều, xem ra hiệu quả của châm cứu cũng không tệ lắm. Mai Nhiễm đến ngồi xuống bên cạnh anh hỏi: “Hiện giờ anh cảm thấy thế nào?”

Anh cầm lấy bàn tay mềm mại của cô, nhẹ nhàng nắn bóp, hơn nửa thân người cũng thuận theo nhích lại gần, hơi thở nóng hổi phả lên gương mặt trắng nõn của cô: “Đầu còn hơi đau.”

Giống như nhớ đến điều gì, anh híp lại đôi mắt thâm thúy: “Anh nhớ rõ có một lần em giúp anh mát xa, cảm giác rất thoải mái.”

Mai Nhiễm còn không biết người nào đó đang “được đằng chân lân đằng đầu”, tin là thật mà mát xa cho anh, chỉ là còn chưa có ấn huyệt được bao lâu lại bị anh cầm tay lại, cô khó hiểu nhìn qua.

“Anh khá hơn nhiều rồi” anh nhẹ cười, nói một câu khiến người ta khó hiểu: “Anh không nỡ để em mệt mỏi.”

Nhưng Mai Nhiễm lại lập tức hiểu được.

Ý anh chỉ bàn tay cô đã từng bị thương, nhưng vì sao lời này nghe qua lại… ái muội như vậy?

Nhìn cô gái này dần dần nổi lên màu hồng nhạt bên tai, nghĩ rằng hiệu quả mong muốn đã đạt được, Phó Thời Cẩn thỏa mãn dựa vào bên người cô, tiếp tục xem tin tức.

Nhưng thực rõ ràng, tâm tư của anh phần lớn đều ở trên người cô, cả sự khác thường nhỏ xíu giữa chân mày Mai Nhiễm anh đều thu hết vào mắt, nhưng không gặng hỏi cô.

Ngồi như vậy hơn nửa tiếng đồng hồ thì bà cụ mặc tạp dề vui tươi hớn hở từ phòng bếp đi ra: “Thời Cẩn à, ông Dương từ quê lên mang theo một con gà rừng trong núi chính tông, con với Tiểu Nhiễm lát nữa ra sau núi cắt ít mộc nhĩ về hầm nhé.”

Vốn là khoảng thời gian vừa rồi mưa to, rừng rậm chỗ nào cũng ẩm ướt có thừa, hơn nữa khí hậu thích hợp nên trên rất nhiều khúc gỗ mục đều mọc lên từng mảng từng mảng mộc nhĩ.

Mộc nhĩ: Màu nâu sẫm thân mềm, nhuận phổi bổ khí, là vị thuốc tốt để hoạt huyết và làm đẹp.

Đó giờ Mai Nhiễm còn chưa tận mắt nhìn thấy nhiều mộc nhĩ như vậy, chúng nó giống như những đóa hoa hình tai mọc trên đất, mập mạp, ngây thơ đáng yêu, theo gió nhẹ nhàng lay động, như cười, như gật đầu.

Cô ngồi xổm xuống, chỉ chốc lát sau đã hái đầy một rổ.

Cô giống như lại phát hiện ra cái gì, đôi mắt xinh đẹp vui mừng đến độ như đang tỏa sáng chớp động: “Ở đây còn có rau dại nữa!”

Phó Thời Cẩn thật sự không thấy bụi cỏ dại kia có gì quý giá, có điều vẫn hơi khom lưng nhìn.

Mai Nhiễm thuộc như lòng bàn tay: “Đây là rau cải, lương huyết, cầm máu, bổ hư kiện tỳ, có thể dùng để làm vằn thắn hoặc nấu cháo” cô lại chỉ vào một cây khác nói: “Đây là rau sam, còn kia là đậu bắp……”

Những cây rau dại mọc tươi tốt, màu sắc nuột nà, nhất định là cực kỳ tươi ngon, cô không kìm lòng mà hái mỗi loại một nắm lớn, vô cùng hứng thú và thỏa mãn bỏ vào rổ.

Mai Nhiễm ngẩng đầu, vừa lúc đối mặt với tầm mắt của anh. Sau lưng anh chính là vầng dương nóng bỏng lóa mắt, anh dùng thân người cao lớn của mình chắn cho cô một mảng bóng râm, cô cười vươn tay: “Kéo em lên.”

Phó Thời Cẩn không chỉ kéo cô dậy, còn tiện giúp cô cầm rổ, nhưng vẫn không chịu buông tay cô ra. Mai Nhiễm chỉ có thể theo bước chân anh đi về phía trước.

Gió nhẹ từ từ thổi đến, màu xanh trước mắt dịu dàng mà rung động, từ sâu trong rừng ngẫu nhiên truyền đến vài tiếng chim hót líu lo, càng lộ ra vẻ tĩnh lặng của nơi ngày thường ít người lui tới.

Mai Nhiễm tựa hồ nghe thấy tiếng nước chảy.

Cách đó không xa có một hồ nước, có mấy con vịt hoang đang bơi lội, từ góc độ của cô nhìn qua, đám vịt giống như những viên kẹo đường nổi trên mặt nước, có nét đáng yêu không nói nên lời.

Mai Nhiễm vội bước nhanh đến gần xem. Lũ vịt không sợ người, tiếp tục chậm rãi nghịch nước, rửa sạch lông vũ màu trắng tinh khiết.

Nước trong veo nhìn rõ cả lá rụng ở dưới đáy hồ, lẫn với rong rêu, đá cuội.

Mặt nước phẳng lặng xuất hiện một gợn sóng nhỏ. Cô mở to mắt nhìn, vừa mừng vừa sợ: “Có cá!”

Có lẽ là tiếng kêu của cô làm kinh động con vật nhỏ dưới nước, chỉ thấy mặt nước lại khuếch tán vài vòng gợn sóng, con cá kia quẫy quẫy cái đuôi rồi bơi sâu vào trong hồ.

Mai Nhiễm còn muốn đuổi theo nó tìm tung tích, ai ngờ không cẩn thận dẫm vào hòn đá phủ rêu xanh, một chân thiếu chút nữa thì trượt té, lúc này một cánh tay thon dài mạnh mẽ đột nhiên vươn tới ôm lấy eo cô kéo trở về.

Vì động tác quá lớn, anh nhất thời chưa kịp thu lực lại, cả người theo đà bị cô đè ngã dưới thân.

Anh ngẩn ra trong chớp mắt, rồi rất nhanh lật người đẩy ngược cô lại, ôm hôn cô trên thảm cỏ xanh.

Người đàn ông biểu hiện ra sự kiên nhẫn xưa nay chưa từng có, đầu tiên là nhẹ nhàng mà dụ dỗ. Mai Nhiễm toàn thân mềm nhũn, mê hoặc thở hổn hển, bị anh thừa dịp bắt được cơ hội, đầu lưỡi như lửa nóng tiến vào, kích động dây dưa như bão táp, rồi tiết tấu bỗng nhiên chậm lại, tựa như mời mọc cô cùng nhau khiêu vũ……

Khi nụ hôn nồng nhiệt kết thúc, Mai Nhiễm đỏ mặt há miệng thở dốc, trái tim suýt nữa thì nhảy ra ngoài, mà anh chàng phía trên vẫn duy trì tư thế như trước đó, một bàn tay ôm eo cô, một bàn tay chống trên cỏ, thảnh thơi mà vẫn duy trì khoảng cách cực kỳ nhỏ với cô.

“Tinh” một tiếng vang lên, đánh gãy tầm mắt giao nhau ngọt như mật như đường của hai người.

Mai Nhiễm nghiêng đầu nhìn qua, khi nãy trong lúc hốt hoảng, di động của cô đã rơi ra khỏi túi, trên màn hình hiện lên tin nhắn mới của Dư Thanh:

—— Không phải chứ? Đàn anh của cậu thổ lộ với cậu?!

Hiển nhiên, anh chàng kia cũng thấy được, anh nhướng mày nhìn cô bằng ý tứ khác, da đầu Mai Nhiễm bắt đầu tê dại.

Mấy quả mâm xôi lúc trước hái bỏ vào túi đã bị nát, trong không khí nhanh chóng tràn ngập vị ngọt.

Dư Thanh rất nhanh nhắn tiếp một tin nhắn xác nhận lại với cô: “Là anh Châu có bản mặt nghiêm túc đó hả?”

Mai Nhiễm nhanh chóng dùng tay che mặt lại.

“Em không muốn giải thích một chút sao?”

Loại chuyện này, anh muốn cô giải thích như thế nào chứ?

“Em…” Giọng Mai Nhiễm càng thấp: “…em đã nói rõ với anh ấy rồi.”

Người đàn ông nằm xuống bên cạnh cô, tựa như thong thả nhàn nhã mà: “Ừm?” một tiếng.

“Em nói với anh ấy” cô yên lặng nhìn về phía đôi mắt anh: “Em đã có bạn trai.”

“Vậy anh ta có……”

Mai Nhiễm từ vẻ mặt của anh đã đọc hiểu ý tứ: “Đương nhiên không rồi, anh Châu là quân tử quang minh lỗi lạc.”

Anh nhẹ nhàng bật cười: “Anh nhớ rõ em cũng đã nói anh là chính nhân quân tử.”

“Đó là trước kia.”

“Ồ?” Phó Thời Cẩn cười nói: “Chẳng lẽ hiện giờ không phải?”

Đương nhiên không phải! Cô nhẹ nhàng trừng mắt liếc anh một cái, chính nhân quân tử mà trực tiếp đè cô ra ở thảm cỏ trên núi để hôn sao? Chính nhân quân tử mà hôn rồi thì liền vươn tay… mò vào trong quần áo cô sao?

Nghĩ đến đây, Mai Nhiễm lại nhịn không được mặt như lửa thiêu, cô đấm vài cái không nặng không nhẹ lên ngực anh, chôn khuôn mặt đỏ bừng vào đó.

“Cũng vừa hay” tiếng nói trầm thấp của anh từ trên hạ xuống: “Trước nay anh chưa từng nghĩ phải “chính nhân quân tử” với em.”

Âm cuối của anh biến mất giữa đôi môi cô, ánh mặt trời ấm áp, cỏ xanh phía dưới đã bị sự nóng bỏng bên trên hong ra mùi hương tươi mát, anh ôm cô cùng nhau say đắm.

“Anh ghen đấy,” anh chàng lại sâu kín than nhẹ: “Xem ra sau này tình địch của anh sẽ rất nhiều.”

“Em cũng không ít mà.” Mai Nhiễm nhẹ thở gấp tùy tiện nói ra một cái tên.

Phó Thời Cẩn suy nghĩ mãi, trong đầu không cách nào nặn ra ba chữ “Mai Mộng Nhiên” đại biểu cho gương mặt nào hình dáng nào, anh ngửi mùi hương trên tóc cô, thích ý nhắm mắt lại: “Người không liên quan mà thôi, đừng nghĩ nhiều như vậy.”

Anh luôn phân chia quan hệ đơn giản rõ ràng với người khác phái.

Phụ nữ trên đời này, trong mắt anh chỉ có hai loại.

Một loại là Mai Nhiễm.

Một loại là phụ nữ khác.

Truyện Chữ Hay