Thời Gian Đúng Lại Yêu Em

chương 28: chương 28: em không về nhà

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đông Hiểu Hi quay đầu lại, thấy Hầu tử đứng cách đó không xa, liền thản nhiên cười nói: “Như thế nào mà phó tổng Trương cũng lấn chiếm sang công việc của chúng tôi thế này? Tôi cứ nghĩ theo dõi vốn là việc của phóng viên chúng tôi chứ, không ngờ rằng anh làm còn tốt hơn.”

Hầu tử giương giương mi mắt lên: “Quả là nhìn không ra, tiểu nha đầu này cũng học được cách cắn người.”

“Tôi nhiều nhất cũng chỉ có thể xem như là đang phòng vệ mà thôi.”

“……”

Cô nhóc thời còn đại học, giờ đây xem ra đã thành con nhím ẩn mình rồi, bề ngoài thoạt nhìn thì nhẫn nhục chịu đựng, nhưng thật ra nhu nhược của cô là bao bọc ngoài thanh kiếm. Khó trách ngay cả Lam Thành cũng bại trận…. Hầu tử nghĩ ngợi, xấu hổ nở nụ cười, lại nghe đối phương tiếp tục: “Phó tổng Trương, anh là tới nhắc nhở tôi chỉ nên làm tốt bổn phận của phóng viên, không nên vượt quá giới hạn mấu chốt phải không?” Đông Hiểu Hi nói xong lại mỉm cười: “Thật ra, tôi trở lại thành phố T cũng không phải vì Lam Thành, tôi cũng không nghĩ đến vì công việc mà lại bị cuốn vào cuộc sống của anh ấy…… Tôi thừa nhận việc nhận nhiệm vụ phỏng vấn lần này quả là có tư tâm. Tư tâm này cũng không phải vì Hạng Hàn hay toàn soạn, mà là vì Lam Thành. Anh ấy thân là tổng tài tập đoàn Lam Long, lại là một trong những thương nhân bất động sản số một thành phố này, không nên làm ra một bản hiệp ước mà thoạt nhìn thì như bố thí nhưng thực tế thì lại là kiềm chế người khác như vậy. Tuy rằng lực ảnh hưởng của thương báo Thời Đại còn chưa đủ lớn, nhưng dù thế nào cũng là trong giới tin tức, là nơi nên kiềm chế lên tiếng vẫn hơn. Nếu chuyện này công bố ra ngoài, thể diện của Lam Thành cùng tập đoàn Lam Long còn đâu nữa? Nếu là vì tôi gây lên, thì sẽ từ tôi mà giải quyết đi…… Nhưng phó tổng Trương cũng không cần khẩn trương như thế, nếu quả thật anh ấy cùng Lâm Sướng có tâm, là thực lòng với nhau thì tôi cũng sẽ không ngu xuẩn đặt mình trong tình trạng xấu hổ như vậy đâu…….”

Ngôn từ thản nhiên của Đông Hiểu Hi làm Hầu tử có chút cảm giác ngoài ý muốn, anh không thể không một lần nữa xem kĩ lại người phụ nữ trước mặt mình, ánh mắt cô là thản nhiên, là kiên định đến như vậy. Đây không phải là ánh mắt mà một người không thật lòng có thể biểu lộ ra được, vì thế anh hỏi: “Thành tử biết cô làm vậy là vì cậu ta sao?”

“Không biết…..” Đông Hiểu Hi lại khẽ lắc đầu: “Nếu chỉ bởi vì cảm động mà nhớ lại chuyện xưa, hay vì cảm động mà thay đổi điều gì đó thì thật không có ý nghĩa….. Hơn nữa, tôi cũng không nghĩ sẽ giống như năm năm trước, đặt mình ở vị trí bị lựa chọn như thế…….. Nếu phần tình cảm này, hai người không thể ở vị trí ngang nhau, thì không cần là hơn.”

“Cô không hiểu là hai người lúc ấy cũng không thể là ngang hàng hay sao. Ngay từ lúc đầu hai người ở bên nhau, tôi đã cho rằng chuyện tình cảm này, mặt ngoài là Lam Thành chiếm ưu thế, nhưng thật ra chân chính hèn mọn cũng là cậu ấy. Bởi vì tôi nhìn thấy được một kẻ tư chất hơn người, vốn kiêu ngạo tự phụ trong giới tài tử kiến trúc như cậu ta, lại không ngại nhiều lần hèn mọn bán giá rẻ các tác phẩm thiết kế, cũng chỉ vì để thỏa mãn lòng hư vinh của người phụ nữ của mình, đấy chính là cái cậu ta gọi là mang lại hạnh phúc cho cô ta? Nhưng vị tiểu thư nhà giàu kia sau khi vũ nhục cách làm của cậu ấy, không tín nhiệm tình yêu của cậu ấy, lại bỏ đi biệt tích, cậu ta đổi lại được gì? Là năm năm đau khổ? Tôi chỉ là muốn hỏi cô, đây là TMD (một tiếng chửi bậy, đại loại như mẹ nó,con bà nó,…) cái loại tình yêu gì vậy? Lam Thành rốt cục cũng chỉ là một người đàn ông bình thường, vậy mà năm năm nay, cậu ta chỉ có thể dùng công việc bề bộn làm cho chính mình mệt mỏi, gây tê bản thân, tạm thời đem mình giải thoát khỏi đoạn tình cảm kia…… Cậu ta cũng là người bình thường không phải sao? Mấy anh em chúng tôi ai cũng chưa kết hôn, cho dù tìm được bạn gái cũng không dám đưa tới trước mặt cậu ấy, sợ sẽ kích thích tâm tình của cậu ta…… Cô đừng tưởng rằng hôm nay tôi tới đây là vì Lâm Sướng mà nói chuyện, tôi chỉ là đau lòng cho người anh em của mình thôi. Tôi chẳng qua chỉ muốn nhắc nhở cô, nếu không muốn cùng Lam Thành hợp lại một lần nữa thì hay để cho cậu ấy một con đường sống, đừng có luôn lúc ẩn lúc hiện ở trước mặt cậu ấy nữa…. Cô nói cô cái gì mà như gần như xa chứ? Đùa với cậu ấy vui lắm sao? Có lẽ cô không biết, Thành tử hai ngày trước bị thương ở chân……….”

“Tai nạn giao thông sao?”

Thấy Đông Hiểu Hi bật thốt lên hỏi, Hầu tử bình tĩnh nhìn nàng vài giây rồi lên tiếng: “Tôi biết cậu ấy sẽ không nói cho cô, chỉ là…….. Cái hai người gọi là tình yêu chính là đau đớn vô cùng đều chỉ mình cậu ta chịu đựng sao? Là như vậy sao?”

Ngay khi hai người không hẹn mà cùng trầm mặc, đột nhiên một thân ảnh nhỏ nhắn chạy về phía bọn họ……..

“Mẹ, mẹ, con muốn uống nước.”

Phút chốc hai chân Đông Hiểu Hi bị hai bàn tay nhỏ nhắn đen bẩn ôm lấy, cô không khỏi cúi đầu xuống, thấy trán Trạm Trạm đầy mồ hôi, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng đang ngẩng lên nhìn cô……… Đông Hiểu Hi cười cười lấy khăn ướt từ trong túi xách ra, không nhanh không chậm mà lau tay cho Trạm Trạm, sau đó lại lấy chai nước từ túi to dưới chân, mở nắp đưa cho thằng nhỏ, ôn nhu nói: “Uống chậm một chút.”

Hành động không coi ai ra gì này làm Hầu tử sợ ngây người: “Con cô?” Anh thoáng phát ra thanh âm run run hỏi.

Đông Hiểu Hi gật gật đầu, lại nói với Trạm Trạm: “Trạm Trạm, mau chào chú đi.”

Thằng nhỏ thực thẹn thùng, đối mặt với người xa lạ hoàn toàn không có cái loại khí phách thong dong như ba nó, nhưng là ánh mắt tự tin cùng kiêu ngạo lại giống Lam Thành trước đây như đúc……. Hầu tử lầm bầm lầu bầu, cúi đầu hỏi: “Lam Thành có biết không?”

Đông Hiểu Hi cũng không trả lời, chỉ cúi đầu nói với Trạm Trạm: “Mau đi chơi đi, để mẹ với chú nói chuyện, cẩn thận đừng để ngã …..” Nhìn bóng dáng con càng lúc càng xa, cô mới xoay người lại thản nhiên cười nói: “Lam Thành nghĩ là con của người khác………”

“Tôi thấy hắn ta đúng là khôn khéo nhầm chỗ rồi, thực ra chỉ là một tên ngốc………”

Đông Hiểu Hi lại cười một chút: “Hãy giúp tôi một chuyện, anh đừng nói cho anh ấy biết được không? Tôi muốn sẽ tự mình tìm cơ hội nói cho anh ấy.”

Hầu tử tự hỏi một lát rồi gật gật đầu: “Chuyện của hai người tôi mặc kệ.” Nói xong liền quay người đi về phía xe của mình, thậm chí quên cả nói lời từ biệt. Xem ra tình huống bất thình lình vừa rồi làm anh nhất thời khó có thể tiêu hóa được. Làm người ngoài cuộc, anh vẫn tự nhận là mình hiểu rõ chuyện tình cảm này, nhưng giờ phút này anh đột nhiên ý thức được người ngoài vĩnh viễn đều không có biện pháp nhìn thấu thế giới tình cảm của người khác, một chút trả giá trước mắt người khác có thể nhìn thấy, nhưng cũng có những cái người ta nhìn không đến được. Anh không nghĩ tới thiên kim tiểu thư nhà giàu không hiểu chuyện trước kia lại một mình yên lặng trả giá bằng năm năm đau khổ, cũng không cầu hồi báo, mà anh, lại còn mệt người vì Lam Thành kêu oan. Anh thậm chí bắt đầu hối hận chính mình từ trước đến nay đã đối với nha đầu kia luôn thành kiến, lạnh nhạt.

Cho đến khi đi tới bãi cỏ phía xa mới phục hồi lại tinh thần, quay đầu hướng Đông Hiểu Hi cười mà hô to: “Cô còn nhiều cơ hội để tra tấn cậu ta, đó là cậu ta xứng đáng nhận được…. Có điều về sau tra tấn đủ rồi thì hãy cho cậu ấy một cơ hội đi……”

“………”

Thật sự còn cần phải tra tấn sao, như Lam Thành nói, bọn họ có bao nhiêu lần năm năm để lãng phí?

Bóng chiều buông xuống, Đông Hiểu Hi đứng xuất thần đã lâu, cho đến khi Trạm Trạm kéo góc áo cô, nhỏ giọng nói: “Mẹ, con đói.” cô mới chậm rãi phục hồi lại tinh thần.

“Mẹ, vì cái gì hôm nay có nhiều chú như vậy?”

Đông Hiểu Hi không trả lời, chỉ cười cười ngồi xổm xuống sửa sang lại quần áo cho con. Sau đó đùa vui hỏi: “Vậy con thích chú nào?”

“Thích chú Lam.” Trạm Trạm không cần nghĩ ngợi mà trả lời.

“Vì cái gì?”

“Bởi vì chú ấy cười, còn chú vừa nãy thì không.”

Đông Hiểu Hi không khỏi cũng cười, có lẽ thằng nhỏ yêu mến cũng không phải vì nguyên nhân cụ thể gì, mà chính là linh tính giữa cha và con. Cô ôm lấy Trạm Trạm, giọng nói có chút thương lượng: “Trạm Trạm, hôm nay đến nhà ông bà ngoại ăn cơm có được không, buổi tối mẹ có chút việc.”

“Vậy ngày mai làm sao Trạm Trạm đi nhà trẻ bây giờ?”

“Mẹ cho con nghỉ một hôm, có được không?”

“Nhưng là…….” Trạm Trạm lắc lắc đầu, cực kì không tình nguyện mà nhỏ giọng nói: “Nhưng mà chú Lam đã nói sẽ đến nhà trẻ đón Trạm Trạm…….”

“À, là như vậy a…….” Đông Hiểu Hi lại tự hỏi một lúc, rồi nói: “Mẹ sẽ nói chú ấy ngày mai đến nhà ông bà ngoại đón con, được không?”

Rốt cuộc cũng chỉ là đứa nhỏ mới bốn tuổi, nghe vậy lập tức thỏa mãn tươi cười. Đông Hiểu Hi thì lại bắt đầu lo lắng, Lam Thành hứa hẹn với thằng nhỏ liệu có thực hiện hay không?

…….

Lam Thành lái xe đến phòng đặt trước trong nhà hàng thì đã muộn mất một tiếng.

Lâm Sướng đang ngồi gần cửa sổ, bưng tách trà ngẩn người, thậm chí ngay cả trà đã uống hết từ lâu cũng chẳng để ý. Nghe tiếng đẩy cửa, cô vội vàng quay người lại mỉm cười, sắc mặt biến hóa cực nhanh mà chỉ có chính cô mới phát hiện được.

“Anh đến muộn, trên đường kẹt xe.” Giải thích lí do đơn giản xong, Lam Thành nhận lấy menu trên tay phục vụ, thuần thục gọi vài món rồi vừa cởi áo vest vừa dặn dò phục vụ nhanh mang đồ ăn lên.

Lâm Sướng vẫn duy trì nụ cười nhìn anh, đến khi phục vụ rời đi cô mới nói: “Nào có ai mời khách như vậy, không hỏi một chút xem khách muốn ăn cái gì đã tự mình chủ trương.”

“Nếu đổi là em chủ trương, chỉ sợ trên bàn ăn toàn bộ đều là đồ anh thích ăn.”

Lâm Sướng cười nhạo một tiếng: “Hai chúng ta có phải rất hiểu nhau hay không? Anh nói xem, hai người như vậy có phải là nếu lấy nhau thì quả là không có ý nghĩa không?”

“Nhìn không ra, đến em cũng là người thích theo đuổi kích tình.” Lam Thành trêu đùa Lâm Sướng, cầm tách trà lên uống một ngụm lại còn rất thành thật mà nói: “Cái gọi là kích tình căn bản không phải là dựa vào nguyên tắc hay quy củ gì đó, như là chuyện kết hôn thì cũng không phải là nhất thiết lựa chọn người thật sự hiểu biết mình. Có điều trăm ngàn lần đừng có chọn người như anh, vừa buồn tẻ vô vị, vừa không hiểu cuộc sống lại không hiểu chuyện tình cảm…..”

“ Không tự tin như vậy a? Thế thì anh quấn quýt lấy Đông Hiểu Hi không phải là đem người ta đẩy vào hố lửa sao?”

“……” Lam Thành hơi trầm mặc, sau đó lại xấu hổ cười: “Cái đó không giống nhau, người phụ nữ ngốc nghếch như cô ấy, ngoại trừ anh ra còn ai có thể làm cô ấy hạnh phúc?”

“Ha, em còn nghĩ là anh không tự tin, thì ra là không tin người khác.”

Hai người cùng cười cười, phòng ăn chợt an tĩnh trở lại. Mãi đến khi đồ ăn được mang lên, Lam Thành rót đồ uống cho Lâm Sướng mới thử dò ý: “ Buổi chiều lúc thị trưởng Bùi gọi điện thoại đến có hỏi anh, ngày mai đi đánh gôn liệu có thể may mắn gặp được em không…….”

“Anh nói như thế nào?” Lâm Sướng cũng thản nhiên thoáng nhìn Lam Thành.

“Anh còn không hiểu em sao, đương nhiên là thay em từ chối rồi…… Nhưng mà ……..”

“Không …không có nhưng nhị gì.” Lâm Sướng ngắt lời Lam Thành, lập tức chuyển đề tài: “Xem như là anh đã hiểu em, giúp em từ chối rồi. Hôm nay Lão nhân đem bản thiết kế của anh gửi đến hòm thư cho em….. Nếu em đoán không sai “Tiểu khu Thành ánh sáng” là tác phẩm anh muốn chuẩn bị cho Đông Hiểu Hi.”

“Thiết kế liệu có thể thông qua không?”

“Không thể.” Lâm Sướng quyết đoán trả lời, lại khẽ thở dài một tiếng, có chút kiên nhẫn nói: “Nói thật, rất phi thực tế. Xem ra hoặc là anh không tính đến thu hồi lại vốn, hoặc chính là bóc lột dân chúng, lấy chuyện tư làm chuyện công.”

“Sau đó thì sao?” Lam Thành không phủ nhận, cũng không trả lời, chỉ thản nhiên châm thuốc, chờ nghe câu tiếp theo.

“Đó là khu quy hoạch trọng điểm, mọi người lại biết em cùng ban lãnh đạo tập đoàn Lam Long vốn là bạn học tốt, cho nên thiết kế thái quá này em cũng không thể lên tiếng. Nếu anh tin tưởng em, em sẽ giúp anh sửa chữa lại sơ đồ phác thảo, không lệch lạc so với thiết kế tâm huyết của anh quá nhiều mà vẫn dựa theo đúng dự thảo quy hoạch…. Chuyện này để Lão nhân cùng Hầu tử tìm em bàn bạc..…..”

“Thế anh thì làm cái gì?”

“Anh vẫn là nên tận lực mà buông tay việc công tác ít lâu, làm việc mà anh nên làm đi. Mấy người bọn em thương lượng chuyện này là được rồi, để anh thoải mái thời gian, làm ùa xuân thứ hai này của anh viên mãn chút đi.”

Lam Thành không nói gì nữa, người con gái trước mắt một lần nữa lại khiến anh nhấm nháp cái cảm giác đã phụ lòng người ta. Nếu đã như vậy thì đành phụ lòng đến cùng mà thôi.

Ăn xong cơm chiều thì màn đêm cũng đã dần buông xuống, trên bãi cỏ trước đại sảnh, hai người đứng tạm biệt nhau. Lâm Sướng đột nhiên có một tia nuối tiếc, tuy rằng cô đối với Lam Thành đã không còn ảo tưởng nhưng vẫn muốn hưởng thụ cảm giác làm một người bạn của anh, chỉ là về sau e rằng cơ hội ngày càng ít, thậm chí có lẽ đây sẽ là một lần cuối cùng.

Lam Thành vẫn như trước đây, dặn dò cô lái xe cẩn thận, về đến nhà thì thông báo cho anh. Có lẽ anh không nhận thấy được cô đột nhiên sầu não, hoặc có lẽ chính là cố tình không để ý đến. Ở thời điểm mà đã không còn có thể cho đối phương hi vọng gì, anh sẽ đều lạnh lùng hờ hững.

——

Đang trên đường về nhà, Lam Thành đột nhiên nhớ đến văn kiện quan trọng còn chưa xem qua, liền quay đầu xe về công ty. Xe vừa chạy vào cổng, từ rất xa anh đã nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đang ngồi trên bậc thềm, hai tay vòng ôm lấy chân, đầu gục xuống gối, bộ dạng cô đơn đáng thương này phút chốc làm tim anh nhói đau. Sau khi dừng xe, khóa cửa lại, anh liền bước đến trước mặt người phụ nữ kia………..

Lúc này Đông Hiểu Hi cũng hơi ngẩng đầu lên, trên mặt hiện lên một tia kinh hỉ, lại cực kì ủy khuất: “Lam Thành, em đang nghĩ về anh…….”

“Tại sao lại không điện thoại cho anh?” Lam Thành nhanh chóng kéo cô vào lòng, vỗ nhẹ lưng cô, lại hỏi tiếp: “Nếu nhỡ anh không trở lại đây, em phải đợi đến bao giờ hả?”

“Em sợ gọi điện sẽ quấy rầy anh, lại không biết địa chỉ nhà anh, cho nên đành xem vận khí mình thế nào….”

Lam Thành nghe xong liền không hề nghĩ ngợi, đem chìa khóa nhà đặt vào tay cô: “Đã ăn cơm rồi sao?”

“Còn chưa.”

“Đi, anh đưa em đi ăn trước đã.”

“Em không ăn cơm, em muốn uống rượu.”

Nghe câu trả lời này, Lam Thành sửng sốt một giây, trong lòng mơ hồ có một tia lo lắng, lúng túng.

…….

Một nhà hàng cơm Tây.

Lam Thành nhìn Đông Hiểu Hi uống hết một chai vang đỏ cũng không có can ngăn, chỉ là tâm trạng có chút chút hờn giận. Thật ra cô uống rượu bộ dạng rất đáng yêu, khuôn mặt đỏ hồng, còn ngây ngô ngốc nghếch cười, còn thản nhiên sờ khuôn mặt anh, nói bên tai anh toàn là hồ ngôn loạn ngữ. Nhưng là lại khiến anh nhớ đến đêm hôm đó, cô đi cùng Hạng Hàn cũng uống khá nhiều rượu. Nếu là đi uống rượu, anh hi vọng người đàn ông bên người cô vĩnh viễn chỉ là anh thôi, anh chính là không muốn bộ dạng thất thố của cô bị người khác nhìn trộm đi. Nói trắng ra là, đàn ông như anh đây, ở phương diện này, thì trình độ keo kiệt so với phụ nữ còn sâu sắc hơn.

Thật vất vả đem người phụ nữ say rượu này đặt vào trong xe, vừa mới ngồi xuống ghế lái, đột nhiên bị cô vươn tay ôm lấy cổ: “Lam Thành, anh đoán xem hiện tại em muốn làm cái gì?”

“Muốn làm cái gì?”

Lời còn chưa dứt, Lam Thành liền cảm thấy cô dùng sức siết chặt cánh tay, hơi thở ngọt ngào mang theo mùi rượu thơm nồng phả đến: “Hôn anh, chính là muốn hôn anh……..”

Nụ hôn mạnh mẽ bất ngờ ập đến, Lam Thành trong lúc nhất thời không biết phản ứng thế nào, để mặc đôi môi bị cô tùy ý xâm phạm, mặc cho cô nảy sinh ý định ác độc mà cắn mút, không hề ôn nhu dịu dàng. Anh đột nhiên nghĩ đến câu thiêu thân lao đầu vào lửa. Tuy rằng vẫn luôn yêu cô, nhưng có lẽ cho đến hôm nay anh mới ý thức được, tình yêu này có bao nhiêu mãnh liệt, thậm chí mang theo một phần tan xương nát thịt cùng bi tráng. Đây không phải chỉ có mình anh cảm thụ, anh cũng mãnh liệt cảm nhận được người phụ nữ này cũng như vậy……..

Không biết qua bao lâu, Đông Hiểu Hi đột nhiên ngừng lại, trừng đôi mắt đen láy lên, khuôn mặt vẫn dán sát vào mặt anh mà hỏi: “Đã từng bị người phụ nữ nào khác hôn qua như vậy?” Thấy Lam Thành lắc lắc đầu, cô mới tươi cười mà buôn lỏng cánh tay, lại nhẹ nhàng nhắm mắt, đem môi mình ôn nhu áp lên…..

“Đừng náo loạn, đây là cửa nhà hàng……”

Lam Thành thoáng dùng sức đẩy hai tay cô ra, nào biết người phụ nữ này lại không thuận theo, không buông tha mà đem đôi môi hôn dần xuống cổ, cách lớp vải mỏng manh lại hôn một đường xuống xương quai xanh…. Hơi thở ấm áp lơ đãng liền khiến cho dục vọng nguyên thủy chôn sâu trong cơ thể anh đột nhiên bị châm lên. Anh thở hổn hển, cố gỡ hai tay cô đang đặt trên dây lưng của mình ra: “ Nghe lời, đi về trước….”

“Em không về nhà.”

“Về nhà anh.”

“Cũng không.”

Lam Thành nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Đã biết, nhưng em buông ra trước đã, nghe lời…..”

Một khắc khi cô buông tay ra, xe chậm rãi khởi động, hướng đến khách sạn sao gần đó.

Truyện Chữ Hay