Vừa mở hộp thư trước cửa, bưu kiện gần như chất đầy bên trong, toàn những món đồ giá trị nhưng ai lại để kiểu này, chắc chắn con người đó, Từ Hi đem hết đống đồ ấy vào trong nhà mới cẩn thận đóng cửa lại.
Lúc ngả lưng xuống giường, y còn tiện tay nhấn mở hộp thư thoại ở tủ đầu giường, tiếng nói quen thuộc của quản lý vang lên “Từ Hi, có thể vai diễn quan trọng lần này của cậu bị hủy rồi, người thay thế chính là Thương Hạo, người ta nói cậu không thích hợp, cậu nói có phải là tên đó giở trò rồi không. Mấy hôm nay có gặp Tạ tiên sinh hay không? Có lẽ nguyên do đều nằm ở chỗ của anh ta. À suýt quên mất, ngày / có bữa tiệc họp mặt trong giới, ông chủ nói tất cả nhân viên phải đi nha, cậu nhớ lúc đi ….”
Từ Hi mệt mỏi tắt máy cái gì cũng không muốn nghe nữa, chuyện sự nghiệp ganh đua nhau gì đó chờ ngủ một giấc dậy rồi mới tính tiếp.
Ngủ một giấc tới tận trưa ngày hôm sau, quản lý từ điện thoại chui ra đứng ngay trước mặt “Tới giờ mới chịu dậy sao, cậu thật giỏi, có thể ngủ say như vậy!”
Y lười biếng cười cười ngồi dậy gãi gãi đầu làm cho mớ tóc ngắn của mình đã rối lại càng rối hơn nhưng không làm cho người khác cảm thấy mất thiện cảm mà ngược lại tăng thêm phần đẹp đẽ ma mị trên gương mặt y.
Hứa Minh Tranh gật gù lật lật tạp chí, tự nhiên ngồi trên ghế tựa chân rung rung dáng vẻ như mấy người lớn tuổi thường ngồi trong buổi trưa hè đung đưa ghế an nhàn đọc sách “Chuẩn bị một chút, chúng ta đi ăn sau đó tút lại một chút, tôi xem cậu sắp thất sủng tới nơi rồi!”
“Thất sủng sao?” Từ Hi chau mày nhưng rất nhanh liền trở lại bình thường, thậm chí còn có chút giễu cợt lắc đầu “Tôi cũng không sợ thất sủng, các người lo lắng cái gì?”
Người kia không có đáp lại, gấp cuốn tạp chí để lại chỗ cũ, tiến tới gần nắm áo Từ Hi kéo y vào nhà vệ sinh rồi đóng cửa lại “Nhanh giùm đi, ông chủ nói phải về công ty trước h chiều nay rồi cùng nhau tới party đó!”
“Không đi không được à?”
“Nhất định phải đi, không đi thì cứ ở đó mà chờ ngày tàn đi nha!”
————————————
“Bọn họ cuối cùng là loại người gì mà sức dai tới vậy, đuổi đến tôi chạy không nổi nữa vẫn còn đuổi theo, may mà tôi nhanh trí chạy vào con hẻm này!” Từ Hi bực bình đứng tựa vào tường thở dốc, tay cầm điện thoại sắp không nổi nữa.
Hứa Minh Tranh cao hứng cười lớn “Cậu ở đâu? Giờ tôi tới nè!”
“Chỗ lúc nãy chúng ta đứng mua thịt nướng, qua một cái ngã tư, rẽ phải đi khoảng vài bước, con hẻm nhỏ bên phải!”
“Rồi, tôi tới đây!”
Fans quả thực đáng sợ. Y trong lúc đứng chờ ăn tạm mấy que thịt nướng ban nãy, nhắc mới nhớ hình như còn chưa trả tiền, nhịn không được bật cười suýt nữa thì sặc.
Ở công ty hôm nay tiếp nhận một số lượng lớn nhân vật nổi tiếng, có vài người đã từ lâu không xuất hiện cũng tái xuất.
Hứa Minh Tranh cho xe vào tầng hầm, căng thẳng giúp y mở cửa “Sao tôi cứ thấy lo lắng! Hôm nay nhiều nhân vật lớn tới vậy! Tôi lại mới vào làm chưa lâu, lỡ đắc tội…”
Từ Hi cười cười chỉnh lại tóc một chút không nói gì thêm đi tới đứng ở thang máy trong tầng hầm chờ đợi tên nhát gan kia lọ mọ tìm tới.
“Ông chủ, xin chào!”
“Chào cậu, hôm nay chúng ta cùng đi đại yến tiệc nhé!”
“Ừm, tôi sao cũng được!”
“Vậy cậu ở đây chờ một chút!” Hứa Minh Tranh nấp phía sau lưng Từ Hi bị gọi ra “Minh Tranh, đi theo tôi một chút!”
Cậu lấm lét nhìn nhìn y rồi đi theo sau giám đốc đi vào phòng làm việc.
—————————–
Kết quả tiểu trợ lý bị bắt ở lại công ty vì lý do không vừa ý sếp lớn nên phải ở lại chịu phạt, mọi người cùng nhau đi bằng xe của công ty tới buổi lễ nhưng nghĩ tới không có Hứa Minh Tranh cái tên nhát gan đó cũng có chút nhàm chán.
Suốt chặng đường mặc dù không hề xa xôi gì nhưng Từ Hi cảm thấy rất buồn ngủ ngáp ngắn ngáp dài không màng hình tượng.
Tới nơi vừa may ở cổng thu thiếp mời gặp được Tạ Lăng, dường như ánh mắt của anh ta nhìn thấy được y từ rất lâu rồi.
“Xin chào!”
Từ Hi lễ độ mỉm cười “Xin chào, thật trùng hợp, anh cũng tới buổi lễ này sao!”
“Ừm, có thời gian thì tới một chút, dù sao Tạ Giang anh ta cũng đã gửi thiếp mời tới!” người này cũng thực nhiệt tình còn có y muốn rủ y cùng vào trong “Chúng ta có thể vào trong tìm chỗ nào đó nói chuyện không!”
“Ưm, được chứ! Đi thôi!” đi theo người này thiếp mời cũng không cần thiết nữa cho nên từ bây giờ có thể tách nhóm người ở công ty ra đi riêng lẻ.
Vừa vào trong đã thấy Tạ Giang thật nổi bật đứng giữa đám người nhưng hắn chính là tỏa ra hào quang lóa mắt không thể không chú ý.
Bên cạnh hắn còn có một cô gái xinh đẹp, phong thái tao nhã sang trọng, môi luôn mỉm cười ánh mắt tự tin, eo còn bị hắn ôm lấy.
Từ Hi cười nhẹ hừ một tiếng cố ý lơ đi cùng với Tạ Lăng tới một góc yên tĩnh uống rượu.
Y lười biếng mặc kệ cơn say rượu vẫn chưa ngấm đã cố ý tựa đầu vào vai Tạ Lăng, anh cũng không có ý đẩy ra chỉ là hơi ngượng một chút.
Suy nghĩ gì đó bất chợt y lên tiếng “Anh biết đó, nghề diễn viên chúng tôi là phải dựa vào hậu thuẫn, bộ phim lần này đáng lẽ thuộc về tôi, nhưng mà…”
“Hay là để tôi làm hậu thuẫn của em nhé?!” câu nói này làm cho Từ Hi cực kỳ bất ngờ nhưng y vẫn không bộc lộ ra ngoài chỉ cười cười “Không thể đâu. Làm sao có thể để anh phải hao tâm tổn trí như vậy!”
Tạ Lăng phản đối “Không hề, tôi cảm giác bản thân rất có thiện cảm với em, nếu như không chê tôi có thể vì em làm chút chuyện cũng đáng mà!”
Nhìn người này bên ngoài có vẻ rất cứng cỏi, rất lạnh lùng nhưng thực ra chỉ là một cậu nhóc vẫn chưa hoàn toàn trưởng thành “Được rồi, cảm ơn anh, sau này có việc nhất định nhờ vả anh. Lúc đó anh tuyệt đối không được hối hận!”
Anh bật cười gật đầu “Ừm, ở đây ồn quá, hay là chúng ta ra ngoài tìm chỗ nào yên tĩnh hơn nói chuyện đi. Tôi cũng muốn biết hơn về em mà!”
“Đi thôi!” Từ Hi chủ động đứng dậy kéo tay giúp anh đứng dậy khỏi ghế ngồi.
Lúc ra ngoài đi ngang qua đại sảnh còn vô tình bắt gặp được ánh mắt của Tạ Giang, hắn tuyệt không có nửa điểm biểu tình, còn y thì lễ độ mỉm cười cúi đầu chào một cái mới đi cùng Tạ Lăng ra ngoài