Lâm Gia Ca càng nghe càng không hiểu gì, trong lòng lại càng khó chịu.
Chỉ là một câu trào phúng tự luyến của cô, tại sao anh lại cảm thấy khó chịu đến vậy? anh đang tức giận, sẵn dịp liền nói:
- Thật là trùng hợp, tôi cũng không thích cô, không thích cô chút nào!! Vì vậy phiền cô đừng có ngày nào cũng làm ra vẻ tốt bụng gửi tin nhắn hỏi tôi khi nào đến nhà ông nội thông báo hủy hôn, cô gấp, tôi càng gấp hơn cô! Hôm nay tôi nói cho cô biết, cô nghe cho rõ đây, Lâm. Gia. Ca. tôi. Không. muốn. lấy. cô. làm. vợ., tôi. mà. làm. như. vậy., tên. của. tôi. sẽ. viết. ngược!
Dừng một chút, Lâm Gia Ca cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ, anh lại nghiến răng nghiến lợi nói:
- Hôm nay trễ rồi, sáng sớm ngày mai, tôi sẽ đưa cô về gặp ông nội, nói cho rõ ràng!
Nói xong, Lâm Gia Ca liền quay đầu rời đi, như không thể ở gần cô thêm một khắc nào nữa vậy.
Lâm Gia Ca bước đi rất nhanh, chân của anh lại dài, trong chốc lát, trong khu rừng cây nhỏ chỉ còn lại một mình Thời Dao, sau đó anh dừng lại ở bồn cây ven đường.
Bạn gái, cô dựa vào cái gì mà nói anh có bạn gái rồi?
Lâm Gia Ca càng nghĩ càng không thoải mái, thậm chí anh còn có ý nghĩ muốn quay trở lại rừng cây, chất vấn Thời Dao xem cô biết được cái tin tức vớ vẩn đó từ đâu.
Có điều mấy giây sau anh lại kiềm chế ý nghĩ này lại.
Thật kỳ lạ, sao anh lại kích động như vậy?
Cô ta thích nói gì thì nói, anh để bụng như vậy làm gì?
Lâm Gia Ca mím môi, trầm tư, hoảng hốt một lúc, sau đó mới lấy lại tinh thần, sải bước rời đi.
- - -
Lâm Gia Ca rời đi xong, Thời Dao liền nhìn chằm chằm bánh sandwich trên mặt đất, qua một lúc lâu mới thu dọn những miếng bánh trên mặt đất, đi ra khỏi rừng cây, lưu luyến bỏ bánh đã dơ vào thùng rác.
Cô nhìn chằm chằm thùng rác một lúc, thở dài một hơi, mới từ từ quay người đi về phía ký túc xá nữ.
Đi được hai bước, cô lại nhịn không được nhìn lại về phía thùng rác.
Thời Dao lại phải ghé qua tiệm bánh lần nữa, mua lại phần bánh mới, khi về đến phòng vẫn buồn bực một lúc lâu, mới cầm điện thoại di động lên.
Lúc này cô mới phát hiện mình còn có vài tin nhắn từ wechat chưa đọc.
Cô mở ra, tất cả đều là những tin trả lời từ nhóm [Lại bấm lộn], sau đó cô mới nhớ trước khi mình nhận được tin nhắn của Lâm Gia Ca cô đã tin nhắn hỏi có ai vào chơi game được không.
[Hầu Tử mời cao thủ]: Dao muội, anh đánh với em!
[Nước trái cây]: Anh cũng rảnh.
[Hầu Tử mời cao thủ]: Ủa mà em đâu rồi?
[Nước trái cây]: @[Dao Hề thích ăn Ice Cream]
[Hầu Tử mời cao thủ]: @[Dao Hề thích ăn Ice Cream]
...
Đọc một loạt những tin nhắn sau đó xong, Thời Dao liền trả lời:
- Thật ngại quá lúc nãy em đi mua đồ một chút, không thấy điện thoại có tin nhắn.
Còn có chút tức giận đối với Lâm Gia Ca, nghĩ đến bốn miếng bánh gato mà không nhịn được, cô lại nhắn thêm một tin.
[Ngày hôm nay thật xui xẻo, em vừa gặp phải một tên bị bệnh thần kinh!]
Không ai trả lời cô.
Thời Dao nghĩ có thể mọi người đang bận.
Cô để điện thoại xuống, vừa mới chuẩn bị đi tắm xong ăn táo, điện thoại di động lại có tiếng ding ding báo tin nhắn tới, là nhắc nhở trong nhóm [Lại bấm lộn]
Thời Dao tưởng là [Hầu Tử mời cao thủ] hay [Nước trái cây] trả lời, tiện tay bấm vào thông báo pop-up.
[]: Trùng hợp thật, hôm nay tôi cũng gặp một người thần kinh bệnh...