Thời Dao liếc mắt nhìn Hà Điền Điền: “Cũng không ai bắt mình phải nhịn mà.”
Hà Điền Điền không thể hiểu nổi câu nói này:
- Cái gì?
Thời Dao vừa nhìn màn hình máy tính, vừa chậm rãi trả lời:
- Chính là ý đó, không phải cậu nói không thể nhịn được nữa sao? Vậy thì cũng không cần phải nhịn nữa! Kỳ thật cũng đâu ai bắt mình phải nhịn!
- Cậu nói gì vậy?
Giang Nguyệt nghe thấy Thời Dao nói như vậy, liền vọt tới:
- Mình không hiểu lắm, cũng không cần nhịn nữa là sao... vấn đề là, sao cậu lại không cần phải nhịn nữa? Chẳng lẽ cậu đã biết “Điêu Thuyền giết chết Lữ Bố” là ai, sau đó muốn đánh với người đó một trận sao?
- Đúng vậy…
Thời Dao gật đầu, thành thật trả lời.
Hà Điền Điền: “Nà… nà ní?” (Cái gì?)
Giang Nguyệt: “What?”
Lãnh Ôn: “Ha, Dao Dao, cậu đang kể chuyện cười sao?
- Không có đâu, mình biết Điêu Thuyền giết chết Lữ Bố là ai rồi…
Thời Dao vừa nói vừa click chuột, sau đó màn hình liền hiện ra một loạt những ảnh chụp màn hình.
- Đây là thành quả cả đêm qua không ngủ của mình đó, mình đã đào bới từng tin tức mà Điêu Thuyền giết chết Lữ Bố đã đăng, sau đó... mọi người nhìn đi, đây chính là tên gọi trước kia của tài khoản này, “Tần Y Nhiên là hoa khôi của trường dù có ai phản đối đi nữa”, tên trước nữa chính là: “Ta là nữ thần chẳng sợ ai”.
Thời Dao nhìn thấy những người bạn đang trợn mắt há mồm nhìn màn hình máy tính cũng chẳng có biểu hiện gì, đầu ngón tay vẫn nhanh chóng click vào từng hình ảnh: “Đây là tên đầu tiên mà người này đã dùng để đăng ký vào diễn đàn, còn có hình thật của cô ta nữa.”
Lãnh Ôn lên tiếng trước: “Đây chẳng phải là Tần Y Nhiên sao?”
Thời Dao không gấp gáp nói tiếp mà lại phóng to hai tấm hình lên: “Các cậu nhìn hai tấm hình này, đây chính là số QQ mình tra từ diễn đàn của trường, sau đó xem tin mà cô ta đã đăng trên QQ.
“Đây là QQ của cô ta, tất cả đều là những gì cô ta đăng trên diễn đàn, vì được đồng bộ theo số điện thoại nên cũng đăng sang đây. Từ đó, mình có thể khẳng định, Điêu Thuyền giết chết Lữ Bố chính là Tần Y Nhiên, số QQ này cũng chính là số điện thoại của cô ta.
Thời Dao vừa giải thích vừa bật hình cho Lãnh Ôn, Hà Điền Điền và Giang Nguyệt xem: “…Đây chính là tài khoản của Tần Y Nhiên, những status mà cô ta đã đăng, còn có bình luận nữa, mọi người xem, năm nhất đại học có một người chị khóa trên cùng tranh ngôi vị hoa khôi của trường, cô ta đã mắng người ta té tát. Còn cái này nữa, năm ngoái trong dạ hội tết Nguyên Đán có một người bạn học của Lâm Gia Ca tỏ tình với anh ấy, cô ta lại đăng status nói người ta xấu xí. Còn cái này nữa, trước đây không lâu còn có một người suýt giành lấy ngôi vị hoa khôi của cô ta, cô ta lại bêu xấu người đó… Và người đó không ai khác, chính là Lãnh Ôn.”
Cho mọi người xem tất cả những ảnh chụp màn hình này xong, Thời Dao lại nói tiếp: “Giống như những điều vừa rồi Giang Nguyệt nói, mình vốn muốn đem đống hình này ra nói chuyện đàng hoàng với cô ta, đương nhiên là mình không đánh người, chỉ muốn cô ta xóa những tin tức đáng ghét trên diễn đàn của trường kia đi, nhưng bây giờ mình thấy không cần thiết nữa, nếu cô ta muốn hùng hổ dọa người, vậy thì mình sẽ gậy ông đập lưng ông thôi.”
Trong phòng trở nên yên tĩnh…
Không ai nói gì nữa…
Thời Dao nhìn ba người bạn không nói tiếng nào của mình, không hiểu lên tiếng: “Các cậu sao vậy? Sao không nói tiếng nào, nhìn mình chằm chằm làm gì?
Lãnh Ôn là người hoàn hồn đầu tiên, đưa một ngón tay cái lên trước mặt Thời Dao.