Thời Dao không nghĩ ngợi gì nữa, liền nói:
- Em chắc chắn sẽ không để ý đến cậu tôi rồi, là cậu tôi chủ động kết bạn với em, giờ hủy kết bạn cũng là cậu tôi, người như thế có chơi với cún chứ chơi với ai!
- - -
Ranh giới đã chia, chắc sau này [Bắc Trà] kia sẽ không qua lại gì với Tiểu Khủng Long nữa rồi.
Khóe môi Lâm Gia Ca nhịn không được cong lên thành một nụ cười, nhưng ngữ khí khi hỏi chuyện Thời Dao lại có chút thờ ơ:
- Cô,... tức giận rồi?
Lâm Gia Ca không đợi [Dao Hề thích ăn Ice Cream] mở miệng nói chuyện, ngữ khí vẫn rất nghiêm túc như cũ:
- Xin lỗi nha, là tôi khiến cô bị liên lụy rồi.
- - -
Kỳ thực, cũng không thể nói là giận, dù sao cũng chỉ là bèo nước gặp nhau trên game mà thôi, chơi được thì tụ, không được thì tán...
Thời Dao nghe thấy [] nói như vậy, cũng ngại ngùng trả lời:
- Không, em không có giận gì hết, không liên quan đến anh, anh có làm gì sai đâu, em chỉ thuận miệng nói như vậy thôi.
Thời Dao bắt đầu so sánh Con Số tiên sinh với [Bắc Trà], thật sự là Con Số tiên sinh ở một đẳng cấp cao hơn nhiều...
Thời Dao lại sợ [] cảm thấy có lỗi, cho nên lại nói tiếp:
- Em thấy sớm biết rõ con người của anh như vậy càng tốt, việc này chúng ta không cần phải để ý nữa, tốn nước bọt, chúng ta chơi game tiếp đi!
- -
Lâm Gia Ca lau lau mũi, không nói gì thêm nữa, tay chỉ bấm mấy lần trên màn hình, gõ chữ "Được", sau đó liền đổi sang chế độ nhóm người, bắt đầu chiến đấu.
Đối với Lâm Gia Ca mà nói, điểm vui nhất của trò này chính là nhảy đến nơi có thật nhiều người, sau đó gặp một người thì giết một người.
Đáng tiếc, anh còn phải dẫn theo Tiểu Khủng Long, nhảy xuống nơi đông người, chỉ sợ cô bị người khác giết chết không thương tiếc.
Vì vậy Lâm Gia Ca liền chọn nơi hẻo lánh, hoàn toàn không có người trên bản đồ để hạ cánh.
Sau khi hạ cánh, Lâm Gia Ca vào nhà kho tìm trang bị, khi anh nhìn thấy một quả bom thì lại nhớ đến chuyện [Bắc Trà] cứ oang oang cái miệng khoe cô từng cứu tên đó, cho nên anh không hề nghĩ ngợi, liền làm cho bom nổ, khiến bản thân mình bị thương.
- A? Sao anh lại sắp hết máu rồi? Có ai ở đó không? Anh đang ở đâu? Em nên làm gì?
Trong tai liên tục có những câu hỏi đầy hoang mang của [Dao Hề thích ăn Ice Cream], Lâm Gia Ca trợn tròn mắt, chầm chậm lên tiếng:
- Không có ai ở quanh đây, tôi lại trượt tay bấm lộn làm mình bị thương rồi, mau đến cứu tôi...
- À à, thì ra là như vậy...
Lâm Gia Ca nghe thấy tiếng của [Dao Hề thích ăn Ice Cream] vang bên tai, một lát sau liền nghe thấy tiếng bước chân đi đến.
Sau khi cứu Lâm Gia Ca xong, qua mười giây sau, Lâm Gia Ca lại ngã xuống đất.
[Dao Hề thích ăn Ice Cream]: Anh lại trượt tay sao?
[]: Không có, tôi vừa muốn ném bom vào phòng trên lầu, nhưng không ngờ lại ném trúng vách tường, dội ngược trở lại, khiến tôi nổ bị thương rồi.
- Ơ...
Miệng Dao hề đang nhai đồ ăn, đáp một tiếng ậm ừ xong, liền chạy đến cứu anh lần nữa.
Lần này cứu anh xong là qua ba mươi giây sau, Lâm Gia Ca tìm thấy một chiếc xe máy, bắt đầu đua xe, anh lái xe máy thế nào không biết, lại té xe bị thương...
[Dao Hề thích ăn Ice Cream] cứu Lâm Gia Ca lần thứ ba, sau đó đúng lúc khí độc lan đến, Lâm Gia Ca đang chạy đến vùng an toàn thì cố ý bất động, cứ để mình bị hơi độc làm sắp hết máu thì mới từ từ bò vào vùng an toàn.
[Dao Hề thích ăn Ice Cream] lại "bơm máu" cho anh lần thứ tư.
Mà anh cũng không có dừng lại cái trò này, lúc tiến vào vòng bán kết, đánh nhau với người ta, anh lại đột nhiên bất động, mặc cho người ta đánh mình bị thương.
Lâm Gia Ca vẫn chết nhưng cứ biến đổi hết cách này đến phương thức khác để không chết thì cũng bị thương, khiến [Dao Hề thích ăn Ice Cream] không ngừng cứu anh.
Mãi đến khi anh được Dao hề cứu đến lần thứ mười, anh mới hài lòng hiên ngang điên cuồng tàn sát.
Cái tên [Bắc Trà] kia được cứu có hai lần thì có gì là hay, anh được Tiểu Khủng Long cứu đến mười lần nè! Là mười lần đó!