Ngồi trong xe, trong tiếng át xì của Lâm Gia Ca, hai người họ từ từ đi đến Đại Học G.
Lúc sắp tới trường học, Thời Dao nhìn thấy quán ăn gần trường chỗ cô thường ăn sáng, liền lên tiếng theo bản năng:
- Để tôi xuống xe ở đây đi, tôi muốn đi ăn sáng.
Tài xế liếc mắt nhìn Lâm Gia Ca.
Lâm Gia Ca đang cầm khăn giấy lau mũi gật gật đầu, lúc này tài xế mới đạp thắng, xe dừng lại ven đường.
Thời Dao đói bụng cả đêm, xuống xe liền chạy ngay đến quán ăn.
Cô vừa chạy đến trước quầy, liền mở miệng nói:
- Ông chủ, cho con ba tô mì vằn thắn.
Gọi nhiều dữ vậy?
Lâm Gia Ca đi theo sau cô, vừa định hỏi cô có hẹn bạn ra ăn cùng sao, nhưng chưa kịp hỏi đã nặng nề ax xì một cái.
Nghe thấy tiếng động, Thời Dao bất ngờ quay đầu nhìn Lâm Gia Ca, sau đó hỏi:
- Anh cũng ăn nữa sao?
Phí lời, không ăn thì anh đi theo cô làm gì.
Lâm Gia Ca cầm khăn giấy bịt mũi, không lên tiếng.
Thời Dao lại hỏi:
- Vậy anh muốn ăn gì?
Lâm Gia Ca nói bằng giọng mũi rất nặng:
- Gì cũng được.
Thời Dao:
- Vậy ăn vằn thắn giống tôi nha? Quán này có mì vằn thắn là ngon nhất.
Lâm Gia Ca gật đầu. Thời Dao liền thành thật hỏi:
- Vậy anh muốn ăn mấy tô?
Mấy, mấy tô? anh không nghe lầm chứ? Một tô còn chưa đủ sao? Lại còn hỏi mấy tô?
Môi Lâm Gia Ca khẽ run, không nói nên lời.
Thời Dao thương lượng nói:
- Vậy trước tiên tôi cứ gọi cho anh một tô, khi nào ăn hết thì gọi thêm được không?
Lâm Gia Ca lại gật đầu lần nữa.
Thời Dao quay đầu:
- Ông chủ, vậy là tô mì vằn thắn nha!
Không phải đã gọi tô rồi sao? Sao lại còn gọi thêm một tô nữa?
Lâm Gia Ca vừa nhảy mũi vừa không nhịn được phải hỏi cho ra:
- Cô còn hẹn bạn ra cùng ăn sáng sao?
Thời Dao lắc lắc đầu, tìm một chỗ ngồi xuống:
- Không có, chỉ hai chúng ta thôi.
Lâm Gia Ca vốn đang muốn kéo ghế dựa trước mặt Thời Dao ngồi xuống, lại bị câu nói này của cô làm cho cứng đờ.
Chỉ hai chúng ta thôi?
Ý cô là... cô và anh,... người, ăn tô mì vằn thắn?
Nhất thời, Lâm Gia Ca lại nghĩ đến mấy câu: "Anh cũng ăn nữa sao" và "Anh muốn ăn mấy tô"........
Đừng nói là ban đầu cô gọi tô mì vằn thắn... là chỉ gọi cho một mình cô ăn thôi nha?
Một mình cô ăn ba tô?
Lâm Gia Ca nhìn Thời Dao từ trên xuống dưới, đánh giá thân thể gầy gò ốm yếu của Thời Dao, nghĩ thầm, chắc là anh bị cảm nên xuất hiện ảo giác thôi.
Ngay lúc anh đã ổn định lại được tinh thần, kéo ghế ra, vừa mới ngồi xuống, Thời Dao bỗng nhiên lại nhớ đến chuyện gì đó, đột nhiên quay lại nói với ông chủ quán.
- Ông chủ, con quên nói, tô mì vằn thắn lớn nha.
Lớn... tô... tô lớn?
Vậy là... anh không nghe nhầm rồi.
Chắc... chắc là cô mua thức ăn sáng dùm bạn thôi.
Bởi vì bị cảm, đầu Lâm Gia Ca hơi choáng váng, cho nên anh cứ xoắn xuýt vấn đề này rất lâu...
Sau đó, bốn tô mì vằn thắn lớn được bưng lên.
Lúc Lâm Gia Ca cầm muỗng, tao nhã khuấy cho bớt nóng, thì Thời Dao đã ăn được nửa tô.
Lúc Lâm Gia Ca ăn được ba cái vằn thắn, Thời Dao đã ăn xong một tô.
Lâm Gia Ca ăn được nửa tô thì Thời Dao đã ăn xong hai tô lớn.
Lúc Lâm Gia Ca ăn được hai phần ba tô mì thì Thời Dao đã ăn được một nửa của tô thứ ba...
Lâm Gia Ca dứt khoác không ăn nữa, nhìn chằm chằm Thời Dao ngồi đối diện.
Đợi đến khi cô ăn thấy đáy tô thứ ba, Lâm Gia Ca nhìn chằm chằm ba tô trống không trước mặt, nháy mắt một cái lại hai cái, sau đó ba hồn bảy vía mới từ từ quay về.
Vì vậy... ba tô mì vằn thắn lớn, thật sự ban đầu là gọi cho một mình cô ăn...