Café đen
Ping…ping…ping
Thanh Tâm uể oải trở mình. Hôm nay là ngày chụp ảnh quảng cáo, cô không thể đến muộn thêm nữa cô còn là trưởng đoàn, càng cần phải chuẩn bị tốt hơn mới được. Cô rón rén đến bên chiếc giường còn lại. Sao chỉ có mỗi chăn gối thế này? Đậu Đậu nhà cô đi đâu rồi? Thanh Tâm hốt hoảng bật chiếc đèn đầu giường lên, cô dáo dác nhìn xung quanh. Hai mắt cô dừng lại tại cục tròn nhỏ nhỏ bên cạnh Nhật Thiên. Nhìn viền chăn nhấp nhô cô cũng đoán được thằng con quý hóa của cô đang ở đâu. Thanh Tâm tiến lại gần hơn, Đậu Đậu ngoan ngoãn rúc vào lòng anh, bàn tay nhỏ bé còn thoải mái nhíu chặt mép áo anh. Thanh Tâm có cảm giác ấm áp vô cùng, cô bất giác lấy máy ảnh trong túi chụp lại khoảnh khắc này.
Thanh Tâm nhìn bức ảnh mãi cho đến khi Nhật Thiên cựa mình cô mới hoảng sợ vứt máy ảnh vào trong túi, rồi chạy phắt vào trong nhà vệ sinh.
Thanh Tâm lau tóc bước trở lại trong phòng. Hai người đàn ông vẫn đang say sưa giấc nồng.
-Đậu Đậu, dậy đi con. Nhanh lên không mẹ cho ở lại đấy…
Thanh Tâm vỗ mông Đậu Đậu, cô lấy máy sấy trên tay thổi vào khuôn mặt say ngủ của con.
-Mẹ,… mẹ con đang mơ đẹp mà. – Đậu Đậu tức giận bật dậy, động tác của thằng bé đánh thức người đàn ông bên cạnh. Nhật Thiên lờ mờ mở mắt, anh đưa tay xoa đầu Đậu Đậu:
-Đậu Đậu, sao cháu lại leo sang đây? – Nhật Thiên véo má thằng bé.
-Cháu bảo vệ mẫu thân thôi. – Đậu Đậu cũng bắt chước véo lại má anh. Bộ dạng hai người đàn ông làm Thanh Tâm bật cười, cô lại lấy máy ảnh ra chụp trộm. Hay quá cô có thêm mấy tấm ảnh mới cho quyển album của con.
Thanh Tâm búi tạm mái tóc lên, cô bế thốc thằng bé vào nhà vệ sinh.
Gió thổi từng đợt làm hàng cây ven biển nghiêng ngả cũng làm rối tung mái tóc suôn mượt của người mẫu. Băng Hi nở nụ cười rạng rỡ hướng về phía ống kính. Từng bức hình đều đẹp đến từng centimet.
-Tuyệt lắm Băng Hi. Tốt, cô nhìn sang bên này. Quá đẹp. Thêm hai bức nữa. Perfect! Hôm nay chúng ta xong rồi. Cảm ơn mọi người- Nhiếp ảnh gia vui vẻ đóng máy. Anh không ngại hết lần khen ngợi vẻ đẹp của Băng Hi. Đúng là người mẫu hạng A có khác, chụp bức nào đẹp bức nấy không cần phải tốn quá nhiều thời gian.
Thanh Tâm vui vẻ vì buổi chụp hình diễn ra suôn sẻ. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc cô với Đậu Đậu lại có thêm thời gian đi chơi cùng nhau. Buối chụp hình của Băng Hi bị rò rỉ trên mạng nên fan của cô đến đây rất đông. Băng Hi vừa chụp hình xong cả đám đông đã nhanh chóng bao lấy cô. Thanh Tâm đến xem ảnh rồi nói với mọi người chờ cô đi mua nước.
-Cô cho con chỗ nước này. Vâng cả lon café đen đó. Dạ. Bao nhiêu cô?
Thanh Tâm rút ví đưa tiền cho cô bán hàng, hôm nay rất thuận lợi nên tâm trạng cô cũng rất tốt. Lon café đen này là cô mua cho anh, cô thấy anh đứng bên ngoài trời cũng lâu rồi. Cầm nó trên tay làm cô nhớ đến anh, đó là lần anh cùng cô đi siêu thị, anh thấy cô đứng trước quầy bán nước rất lâu, anh cũng bị chú ý bởi mấy lon nước. Trong bao nhiêu loại lon lớn nhỏ, anh lại chọn lấy lon nước này, anh còn bảo loại nước đen đắng này dành riêng cho anh. Anh còn mua thêm cho cô một lon để cô uống. Cô cũng tò mò uống thử. Khó khăn lắm mới nuốt trôi được chỗ uống đắng ngắt đó.
-Anh sao lại thích mấy cái kinh khủng thế này.
-Em không thấy rất ngon sao? Những cái ngọt ngào có thể xóa tan cái đắng nhưng chỉ có vị đắng mới làm người ta nhớ mãi.- Nhật Thiên vu vơ nói, anh bỗng trầm mặc như đang suy tư gì đó.
Cô ngắm nhìn lon nước trên tay, cô cười buồn:
-Cũng đúng, trải qua cay đắng thì người ta mới nhớ mãi không quên để không bao giờ mắc phải nữa.
Cô còn nhớ khi ấy anh nhìn cô rất lâu, đôi mắt cũng chan chứa nhiều xúc cảm.
Thanh Tâm bước chân ra khỏi cửa hàng. Có ai ngu ngốc như cô từng nếm rồi lại vẫn thèm uống lại không?
Cô rảo bước trên đường, chiếc túi trong tay cũng nhịp nhàng đung đưa theo từng bước chân.
Bộp… bộp… Những lon nước trên tay Thanh Tâm bỗng rơi xuống đất, từng lon từng lon lăn trên vỉa hè. Cô vội vàng chạy theo từng lon nước. Một, hai,…, chín. Còn một lon nữa, đâu nhỉ? Lon nước của Nhật Thiên ở đâu rồi? Ánh nắng mặt trời phản chiếu tia lấy lánh của nhôm bên vỉa hè bên kia. Lon nước của anh lăn sang bên kia rồi, Thanh Tâm nhanh chóng sang đường đến chỗ lon nước.
-Thanh Tâm, không…
Kít.. kít… Tiếng xe phanh trên đường lớn tạo nên âm thanh chói tai đến rợn người.
Cô bị một lực đẩy mạnh về nhía trước, cả cơ thể ma sát với đường làm cánh tay và đầu gối trầy xước. Cái lưng đau mấy hôm nay của cô va vào nền đá trên đường, cô đau đến nhíu mày. Trán cô cũng va vào đá trên đường, dòng máu đỏ men theo khuôn mặt nhỏ xuống nền đường ẩm ướt. Giọng nói vừa rồi, quen quá. Cô cố gượng người quay đầu về phía sau…
Nhật Thiên nằm sấp trên mặt đất, đầu đặt trên vũng máu đỏ thẫm, đôi mắt anh nhắm nghiền, cả khuôn mặt cũng trở nên trầm mặc hơn bình thường.
Cô với tay về phía anh, cố gắng lê thân thể đau đớn gần hơn. Không được, Nhật Thiên em không chịu nổi đâu, xin anh, xin anh mở mắt ra nhìn em được không? Tỉnh dậy nói anh chỉ đang đùa thôi. Đôi mắt đỏ ửng của cô đong đầy nước mắt, dòng nước chan chát hòa cùng giọt máu đang men theo khuôn mặt cô. Nhật Thiên, anh dậy đi. Em còn điều chưa nói với anh. Đậu Đậu cũng vậy. Nhật Thiên, anh dậy đi, em không chịu được vị đắng của café đâu? Anh dậy giúp em uống được không? Xin anh…. Khung cảnh trước mắt mà dần, Thanh Tâm không con nhìn thấy gì nữa.
-Chết tiệt! Gay go rồi. – Một giọng nam thân thuộc truyền đến. Là ai? Thanh Tâm không còn đủ sức suy nghĩ tiếp.
...
-Bác sĩ, nồng độ oxi trong máu giảm, nhịp tim cũng rất yếu. Anh ấy ngừng thở rồi…
-Sốc tim, chuẩn bị. ………
Tút… út….ttttttttttttttt