Đi chơi
-Anh tránh ra… đừng động vào tôi. Tôi không say, tôi vẫn tự đi được.- Thanh Tâm dùng sức đẩy Nhật Thiên ra, đầu óc cô choáng váng. Sao thế này, cô mệt quá, cả chân cũng bủn rủn không đi được nữa rồi.
-Tiểu Tâm, ngoan nào. Em say rồi để anh đưa em về.- Nhật Thiên ân cần đỡ lấy cô, sao lại uống nhiều thế không biết. Anh băn khoăn không biết bốn năm qua cô cũng sống thế này sao? Người phụ nữ này, thật đáng trách.
-Anh tránh ra, tránh xa mẹ con tôi ra. Đừng đến nữa, trở về đi, trở về với cô ấy đi. Mẹ con tôi không cần anh đâu… Đậu Đậu, mẹ xin lỗi con, tất cả là lỗi của mẹ, baba không cần mẹ con mình nữa, baba có người phụ nữ khác rồi, không cần mẹ con mình nữa. Là mẹ vô dụng, để con phải sống như vậy, tất cả đều do mẹ hết.- Thanh Tâm đấm vào lưng Nhật Thiên, anh thấy lưng mình ươn ướt, cô khóc sao?
Đêm hạ hôm ấy, trời thật mát mẻ, một người đàn ông lặng im cõng một cô gái đi trên con đường Tian’ai Road. Gió trời dìu dịu thổi tung tóc cô, cứ như vậy anh từng bước từng bước chầm chậm đi trên con đường dài, không biết đâu là đích, không biết đã qua bao lâu nhưng chỉ cần cùng cô thì dù đi đến đâu anh cũng cam lòng. Nhật Thiên khẽ mỉm cười nghĩ trong đầu: “ Thanh Tâm à, em biết không nếu hai người yêu nhau cùng đi trên con đường này thì tình yêu của họ sẽ kéo dài đến cuối đời. Anh cũng mong chúng ta được như vậy, từ bây giờ hãy quên hết đi, chuyện đã qua hãy để nó qua đi, người đàn ông đáng trách đó em cũng quên đi. Hãy cùng nhau bắt đầu lại, em nhé…”
Những tia nắng chan hòa khắp phòng, Thanh Tâm mơ màng nhìn lên trần nhà.Ngày mới lại đến, hôm qua cô uống say, sau đó chắc Nhật Thiên lại đưa cô về, từ hồi gặp anh ngày nào cô cũng về nhà trong trạng thái say xỉn, lại để còn để Đậu Đậu phải chờ đợi. Bắt đầu từ hôm nay cô sẽ hạ quyết tâm, gặp cũng như không gặp, nói cũng như không nói, không thể để anh ta làm rối loạn cuộc sống của cô được. Cô nhẹ nhàng xuống giường, đi ra ngoài.
-Mẹ, mau qua đây uống canh giải rượu này. Con và chú Nhật Thiên đích thân xuống nấu đấy.- Đậu Đậu đang ăn bánh mì thấy cô liền hớn hở chỉ vào nồi canh trên bàn.
Thanh Tâm cảm động mở ra, thật thơm, con trai cô cũng lớn rồi, biết lo cho mẹ rồi. Cô đưa mắt nhìn quanh, hỏi: “ Thế chú ấy đâu?”. Đậu Đậu vừa ăn vừa đọc truyện tranh trả lới: “ Chú ấy nấu xong rồi về rồi ạ. Mẹ, hôm nay là chủ nhật, mẹ con mình đi công viên giải trí đi. Rủ cả chú ấy đi nữa..”- Nói rồi thằng bé lấy đâu ra tấm áp phích quảng cáo chỉ vào dòng chữ to đùng” mua hai vé tặng một vé”, ánh mắt mong đợi.
Thanh Tâm thoáng giật mình, đã là chủ nhật rồi sao? Một tuần đã trôi qua rồi sao? Thế thì hôm nay cũng là ngày anh về BắcKinh, trong lòng bỗng có chút mất mát. Thôi kệ không quan tâm nữa, mấy ngày qua cô vì chuyện này mà ngó lơ tiểu bảo, hôm nay phải bồi thường cho thằng bé mới được.
-Được nhưng chỉ hai mẹ con mình thôi, chú Nhật Thiên hôm nay về Bắc Kinh rồi, đừng làm phiền chú ấy.- Thanh Tâm vừa ăn canh vừa xoa đầu thằng bé. Tiền thưởng vẫn còn, thậm chí còn được tăng, xem ra hai mẹ con cô nên đập phá một chút.
Trong lúc đợi Đậu Đậu đi thay đồ, cô mở máy tính kiểm tra mail. Bốn năm qua đây là phương tiện liên lạc của cô với gia đình, mọi người vẫn nghĩ cô đang sống bên Mĩ, không ai biết đến sự tồn tại của Đậu Đậu. Hai chị em vẫn thường xuyên qua lại thư từ với nhau, cô cũng hay chụp ảnh mình gửi về cho chị gái, Thanh Hân giờ cũng có Nghĩa Tuân nên cũng khá bận bịu, bố mẹ cô vẫn khỏe mạnh. Chị cô lần nào cũng đòi gọi webcome để xem nơi cô sống ra sao nhưng cô một mực khước từ, lần thì nói là mạng lác, lần thì nói là camera hỏng, thế rồi chị gái cô cũng không còn muốn xem nữa. Thời gian thấm thoát trôi đi, bí mật cô che giấu ngày càng lớn hơn, không biết người nhà cô mà biết đến sự tồn tại của Đậu Đậu sẽ thế nào? Thử nghĩ thôi cô cũng không dám. Trong đầu lại nhớ tới chuyện Nhật Thiên về Bắc Kinh, liệu anh có nói cho người nhà cô biết không, không được phải dặn anh ta. Cô nhanh chóng cầm điện thoại ấn nút gọi…
Nhật Thiên đang ở trong khách sạn bị tiếng chuông điện thoại làm cho thức giấc.
-Alo- Anh mệt mỏi trả lời.
-Nhật Thiên, là em. Băng Hi đây, em có lịch chụp ảnh ở Thượng Hải nên ghé qua thăm anh, có rảnh không mình đi uống café.- Băng Hi dịu dàng hỏi.
Nhật Thiên mệt mỏi nhận điện thoại. Tối qua chăm cô đến khuya nên giờ đầu óc cũng không tỉnh táo, anh lại nhận điện thoại mà không xem tên. Băng Hi cũng dò được vị trí của anh rồi. Bốn năm qua, nói thực anh cũng không có một mình. Băng Hi luôn biết tạo dựng những vở kịch và lôi kéo anh vào trong đó. Lúc đầu khi anh biết cô nói dối, anh chỉ biết tự trách. Cô ngày hôm nay cũng một phần do anh khi trước không dứt khoát, anh chấp nhận bao dung cho cô hết lần này đến lần khác. Nhưng mãi đến tận sau này, anh mới nhận ra cách mình đối xử với cô là sai lầm. Băng Hi ngày càng quá đáng, cô thậm chí còn vẽ ra bức tranh cầu hôn đầy màu sắc để lấy dư luận ép buộc anh. Bây giờ, anh không còn biết phải tiếp tục mối quan hệ giữa hai người thế nào nữa. Bốn năm, anh mệt mỏi, anh muốn bỏ cuộc, anh khát khao hơi ấm để rồi có lúc anh đã suy nghĩ đến Băng Hi. Anh nghĩ là mình có thể bắt đầu lại cuộc sống với cô ấy, coi như chưa từng gặp Thanh Tâm nhưng khi anh hẹn gặp cô, anh lại nhận ra, mình không quên được. Anh gọi Băng Hi là Thanh Tâm, anh liên tục thất thần khi nhìn cô ấy, anh không biết nữa, anh lơ đãng nghĩ về Thanh Tâm khi bên cạnh cô. Thời gian không quay lại được, hồi ức càng không thể xóa nhòa. Giá như anh có thể quên được, giá mà anh quên đi cái tên Thanh Tâm có lẽ cuộc sống của anh sẽ đơn giản hơn. Bốn năm, anh cũng nhận ra thứ tình cảm bấy lâu nay anh dành cho Băng Hi là gì. Biết ơn, đúng chỉ là biết ơn thôi nhưng bây giờ anh nhận ra thì đã quá muộn, anh để người con gái anh yêu nhất đi rồi. Có lẽ cô sẽ không bao giờ xuất hiện nữa. Anh từng nói với Thanh Tâm vì cô mà phá vỡ đi tình cảm của anh với Băng Hi nhưng trải qua những năm đằng đẵng ấy, anh lại nhận ra sớm muộn anh cũng sẽ không thể tiếp tục bên Băng Hi nữa. Người đổi khác không chỉ là anh hoặc có lẽ Băng Hi mà anh quen biết không phải là con người thật của cô…
Nhật Thiên tỉnh táo trả lời: “ Anh đang bận, để khi khác đi.” Nói rồi chủ động cúp máy.
Băng Hi bị sự lạnh lùng của anh làm cho phiền lòng, anh sao vậy? Chuyện công ty tưởng hôm nay xong rồi, anh có thể cùng cô đi chơi Thượng Hải, tiện thể thêm ảnh làm bằng chứng cho mối quan hệ khăng khít của họ trước công chúng. Mọi kế hoạch đổ vỡ hết, cô hừ một tiếng rồi quay đi, Tô Nhật Thiên nếu anh muốn tránh em, em sẽ theo anh đến cùng.
Thanh Tâm gọi mà máy Nhật Thiên báo bận, chắc anh ấy không thể nghe máy rồi. Cô khẽ thở dài soạn tin nhắn: “ Chuyện của tôi làm phiền anh đừng kể cho người nhà tôi biết. Cảm ơn”
-Mẹ, mau lên con xong rồi nè. – Đậu Đậu giận dỗi gõ cửa, kéo Thanh Tâm đang suy nghĩ linh tình bừng tỉnh. Đúng rồi, cô hứa đưa thằng bé đi chơi công viên giải trí mà.
Hôm nay cô ăn mặc rất đớn giản, hai mẹ con mặc áo đôi màu hồng, thật ra là áo gia đình, còn một cái cho bố nhưng cô đã giấu đi sợ Đậu Đậu thấy sẽ buồn. Xỏ giấy thể thao vào, hai mẹ con định ra ngoài thì đến cửa thì có người ấn chuông, bốn mắt quay ra nhìn nhau. Hôm nay là chủ nhật, sao lại có người đến chơi ư?
Thanh Tâm vội ra mở cửa, Nhật Thiên vui vẻ nhìn hai mẹ con.
-Sao anh lại đến đây?
Hôm nay chẳng phải anh sẽ về Bắc Kinh sao? Sao lại đến đây. Khoan đã anh ta đang mặc cái gì thế kia, là cái áo gia đình của cô mua cất trong tủ quấn áo của mình. Thanh Tâm khó hiểu quay sang nhìn Đậu Đậu, con được lắm xem tí mẹ xử con thế nào.
-Anh đến để đưa Đậu Đậu đi chơi, không phải xe em đang bảo dưỡng sao? Hai mẹ con định đi chen chúc trên tàu điện ngầm chắc.- Nói rồi anh nhanh tay cầm túi xách của cô và Đậu Đậu đi trước, Đậu Đậu cũng nhanh chóng đi theo sau bỏ lại Thanh Tâm đứng lặng trước cửa.
Khách sạn Rainbow
Băng Hi chán nản ngồi xem ti vi. Cuối cùng cô đứng lại ở kênh tin tức.
-Vâng, hôm nay trời thật đẹp, rất phù hợp cho các gia đình đi ra ngoài. Tôi đang đứng lại khu vui chơi Shanghai Disneyland, các bạn có thể trông thấy dòng người đang di chuyển tấp nập trên đường…- phóng viên vui vẻ chỉ về phía đám đông.
Ánh mắt Băng Hi dừng lại ở ba người đang mặc áo gia đình, màu hồng trông rất chói mắt. Là Nhật Thiên, thì ra đây là việc bận của anh ta. Đứa bé kia là ai, cả người phụ nữ đó nữa. Cô ta đứng quay lưng về máy quay nên cô không thể nhìn thấy rõ mặt. Tô Nhật Thiên, giờ anh lại thích qua lại với phụ nữ có con hay sao? Tờ báo trên tay cũng nhàu nát như chính khuôn mặt tức giận đến méo mó của cô lúc này. Băng Hi tôi sẽ không cho qua dễ dàng như vậy đâu.
Thanh Tâm mệt mỏi ngồi xuống, lấy khăn giấy lau mồ hôi cho Đậu Đậu còn Nhật Thiên chạy đi mua đồ ăn và nước uống. Đậu Đậu hôm nay chơi rất vui nên cũng thấm mệt, nhưng mặt thằng bé vẫn luôn cười tươi rạng rỡ.
-Mẹ, sau này mình đi Disneyland thì lại rủ chú Nhật Thiên đi với nha. Hôm nay con chơi vui quá…- Thằng bé nhõng nhẽo cầm tay cô năn nỉ.
Thanh Tâm ân cần lau tay cho thằng bé, nhẹ nhàng nói: “ Đậu Đậu, mẹ nói rồi sau hôm nay, chú Nhật Thiên sẽ về Bắc Kinh, sau này sẽ không gặp mẹ con mình nữa. Con nhớ lấy, chú ấy đã có vợ sắp cưới, mẹ con mình không nên thân thiết với chú ấy quá, phòng trường hợp làm cô ấy hiểu lầm.” Giọng cô càng về sau càng nhỏ dần, mặt Đậu Đậu cũng tiu nghỉu theo. Nhật Thiên vui vẻ mang đồ ăn đến, chắc cô và Đậu Đậu đã đói lắm rồi. Nhưng bữa ăn không diễn ra vui vẻ như anh nghĩ, thay vào đó là sự im lặng đến kì lạ. Dù anh có cố gợi chuyện như thế nào thì hai người đối diện không có phản ứng gì.
Trời đã dần tối, Nhật Thiên tập trung lái xe trên đường, Đậu Đậu mệt mỏi nằm trên đùi Thanh Tâm ngủ ngon lành. Cô vừa xoa đầu thằng bé vừa nhìn ra cửa sổ để thoát ra khỏi không khí ngượng ngập trong xe. Con đường phía trước sâu hún hút. Nhật Thiên vốn tưởng chỉ cần anh lại gần, sợi dây bốn năm giữa hai người sẽ ngắn lại nhưng giờ đây, ngồi ngay gần cô, cùng trong một chiếc ô tô, chỉ cần khẽ đưa tay là anh sẽ chạm vào cô vậy thì tại sao anh lại thấy cô xa xôi đến vậy. Nhật Thiên, mày lại tự mình đa tình rồi sao?
Xe chầm chậm rẽ vào khu chung cư, Nhật Thiên dừng xe lại. Thanh Tâm nhanh chóng đi xuống bế Đậu Đậu lên. Anh nhanh chóng mở cốp xe lấy đồ, tay vừa cầm lấy đồ đã bị cô giật mất. Cô đi một vài bước rồi ngoảnh lại, cô nhìn anh thật lâu sau đó khó khăn cất lời: “ Sau này anh đừng đến nữa. Hãy quay về Bắc Kinh đi, đừng phí thời gian với mẹ con tôi nữa.” Nhật Thiên nghe cô nói thì cả người chấn động, cô lại như thế, bốn năm trước cũng vậy, bốn năm sau cũng vậy cô luôn tự quyết định một mình mà bỏ qua quyết định của anh. Anh giận dữ tiến đến bên Thanh Tâm, bế lấy Đậu Đậu rồi đi về phía chung cư. Cô bị hành động của anh làm cho giật mình, cô vội chạy theo giành lấy thằng bé, bực bội quát lớn : “ Anh trả lại Đậu Đậu cho tôi, nó là con của tôi, anh không có quyền động vào người thằng bé. Trả con lại cho tôi.” Nói rồi cô giật lấy Đậu Đậu, Nhật Thiên cũng giữ chặt lấy thằng bé, hai người cứ như vậy giằng co. Thằng bé bị đưa qua đưa lại thì giật mình, mếu máo khóc, Thanh Tâm sợ hãi ôm con vào lòng an ủi: “ Đậu Đậu ngoan, không sao, không sao rồi”
Nhật Thiên nghe tiếng khóc của thằng bé cũng bị giật mình, nhẹ nhàng ôm cả cô và tiểu Đậu vào lòng. Là anh không tốt không nên quá nóng vội, không cho cô và Đậu Đậu thời gian để kịp thích ứng.
Đặt Đậu lên giường, Thanh Tâm quay ra đã thấy Nhật Thiên tựa người vào cửa nhìn xa xăm. Cô tiến đến bên cửa, định đẩy anh ra ngoài, Nhật Thiên dường như hiểu ý của cô, anh ôm cô vào lòng, mặc kệ sự phản kháng của cô, nhẹ giọng bên tai: “Mai anh lại đến. Em nên quen dần đi.” Anh quyến luyến hôn lên tóc cô.
Nhật Thiên quay lưng bước đi, mỗi bước đi anh đếm một lần. “ Một, hai, ba, bốn, năm, sáu, bảy tám, chín, … mười” . Anh quay lại, cô đã đóng cửa. Tô Nhật Thiên mày mong đợi gì, mong đợi cô ấy đang nhìn mày đi sao? Đình Thanh Tâm, dù cho có phải làm gì bằng mọi giá anh sẽ đưa chúng ta trở lại như xưa, anh sẽ không bao giờ từ bỏ đâu.
Nhật Thiên không biết rằng lúc anh đếm đến chín cũng là lúc Thanh Tâm khép cửa lại. Sao mình lại vô thức nhìn theo anh ấy, lại trông mong anh ấy quay lại. Cảm xúc bất chợt ấy làm cô hoảng sợ, cô lập cập khép cửa lại. Đúng, chỉ cần không thấy anh thì trái tim cô mới được an ổn.
Nếu thời gian có quay trở lại, Nhật Thiên ước mình hôm ấy không quay lưng đi hoặc giá như anh đừng đếm đến mười biết đâu hai người lại có thể…