Ra khỏi cửa, nhìn bên ngoài, trời đã bắt đầu đen lại, đèn đường cũng sáng lên.
“Ông xã, em ăn no quá, chúng ta đi tản bộ một chút rồi về nhà được không?” Kim Junsu túm tay áo ông xã mình, lắc lư.
“Ừ, cũng được.” Park Yuchun bế Inhwan, buông một tay ra, ôm eo Kim Junsu. Dù sao xe đậu ở đây cũng không mất, chỗ này cũng cách nhà không xa. Park Yuchun xốc con mình lên một chút, cùng vợ tản bộ. Chuyện tốt đẹp thế này, ngày hôm qua, hắn còn không dám nghĩ tới, thế mà hôm nay đã thành hiện thực. Có phải hắn đang nằm mơ không?
Đi một lát, Park Yuchun phát hiện Inhwan ghé trên vai mình ngủ mất rồi, có vẻ hôm nay bé mệt lắm.
“Yuchun~ có mệt không? Để em bế con một lát cho.”
“Không mệt. Sao lại mệt chứ? Em không biết tâm trạng anh bây giờ thỏa mãn thế nào đâu.” Park Yuchun thản nhiên cười.
“Su…”
“Ưm?”
“A… Anh hỏi em, năm đó, sao em phát hiện mình có thai?” Park Yuchun cố gắng lựa chọn ngôn từ, tránh cho Vật nhỏ nhớ chuyện cũ lại thương tâm.
“Sau khi em đến Pháp được ba tháng. Em nhớ hôm đó trời mưa, đường rất trơn. Ở trường không cẩn thận trượt chân ngã, cũng không có bị gì, nhưng bụng lại thấy đau âm ỉ. Có một người tốt bụng đỡ em dậy, còn đưa em tới bệnh viện. Sau khi kiểm tra, bác sĩ nói cái gì đó, em cũng không hiểu lắm. May là người kia dịch ra cho em, cậu ấy nói, em có thai, ba tháng rồi. Lần này té dẫn đến động thai, nhưng may là không sao hết.”
Park Yuchun nghe đến đây, trong lòng kinh hãi. Ba tháng? Ba tháng, trẻ nhỏ vẫn chưa ổn định đâu. Té như thế rất có thể xảy thai.
“Anh đoán xem người tốt bụng đó là ai? Eu kyang kyang, chính là Bum Bum đó.” Kim Junsu nhớ lại, từ ngày đó, Kibum liền giúp đỡ cậu, chăm sóc cậu. Kibum nhỏ tuổi hơn cậu, nhưng lại rất chững chạc. Tuy bên ngoài luôn tỏ ra lạnh lùng, nhưng trong lòng lại rất ấm áp. Nếu không có cậu ấy, bây giờ cũng sẽ không có Kim Junsu và Kim Inhwan.
“Ừm, Kibum đúng là người tốt. Chúng ta phải tìm một cơ hội đền đáp cậu ấy.” Park Yuchun nghĩ nếu hắn tính không lầm thì đứa nhỏ này có vào đêm trước khi Junsu rời đi. Lại nghĩ đến chuyện Junsu té, thiếu chút nữa là không còn được thấy con nhỏ, Park Yuchun bất giác hơi siết cánh tay lại, để đầu Inhwan tựa sát hơn lên bả vai mình.
“Vâng, Bum Bum tốt lắm. Lúc em sinh Inhwan, cũng là do Bum Bum chăm sóc em. Cậu ấy còn lo cho tiền viện phí nữa.”
Park Yuchun thở dài một hơi “Bảo bối, anh xin lỗi. Lúc em cần người chăm sóc, anh lại không ở bên cạnh em.” Park Yuchun thật sự tự trách bản thân, hắn cho rằng, dù Junsu bỏ đi, nhưng nếu lúc trước hắn nghiêm túc tiếp tục tìm, cậu cũng sẽ không phải chịu nhiều khổ cực như vậy.
Kim Junsu vừa nghe Park Yuchun nói như vậy, càng cảm giác mình không còn nhỏ nữa, rõ ràng là cậu gây tội thì phải chịu tội, sao hắn lại cứ đem lỗi lầm về phía mình “Ông xã, anh đừng nói thế. Anh nói thế khiến em cảm thấy mình thậy đáng ghét. Tuy năm đó, lúc mang Inhwan, em vừa phải đến trường, vừa đi làm thêm, quả thật chịu không ít khổ cực, nhưng chỉ cần nghĩ tới có thể sinh con cho anh, em liền cảm thấy mình thật giỏi. Đều là lỗi của em, anh không sai, nên đừng tự trách mình nữa. Em nghĩ… nếu thời gian có thể quay trở lại, em nhất định sẽ không rời xa anh.” Kim Junsu cúi đầu, đoán không ra cậu có phải đang khóc không, nhưng giọng nói của cậu đã có chút không bình thường.
“Ừm, anh biết Su Su của anh tài giỏi mà. Thật sự rất giỏi. Bảo bối, đã chịu nhiều khổ cực rồi. Tuy em nói vậy, nhưng trong lòng ông xã vẫn thấy mình đáng trách. Là anh không chăm sóc tốt cho em, mới khiến em chịu khổ nhiều như thế, em không biết anh đau lòng bao nhiêu đâu.” Từ ngày Kim Junsu trở về, Park Yuchun liền cảm thấy hắn trở nên yếu ớt đi. Chỉ nhìn bóng lưng gầy gò của cậu, trong lòng hắn lại đau đớn, nước mắt lại muốn trào ra.
“Anh đừng nói thế. Em xin lỗi, là tại em… khiến Yuchun bỏ lỡ lúc sinh Inhwan, không được nhìn nó lớn lên trong thời gian vừa rồi… em…”
Park Yuchun thật sự không đành lòng nhìn Vật nhỏ tiếp tục thương tâm, vì thế hắn nắm chặt tay cậu “Bảo bối… bà xã… đừng nói “em xin lỗi” anh nữa. Về sau chúng ta đừng nói xin lỗi được không? Ba chữ này thật đáng ghét. Đổi thành “em yêu anh” đi. Sau này chúng ta còn cả quãng đời còn lại ở bên nhau, không thể mãi đắm chìm trong những đau buồn ngày xưa được. Bốn năm xa cách này, xem như chưa phát sinh. Chúng ta hãy xem nó là giấc mộng đi. Tỉnh mộng, mọi thứ đều trở lại bốn năm trước. Có một điều thay đổi duy nhất, đó là chúng ta có thêm một tiểu bảo bối.” Park Yuchun không muốn chứng kiến chuyện Vật nhỏ cả đời cảm thấy thua thiệt hắn, hắn hi vọng bảo bối của hắn sẽ sống như trước, giống như ánh mặt trời, hạnh phúc, vui vẻ như bốn năm về trước, không có một tia lo lắng nào.
“Nếu bảo bối thật sự cảm thấy không xứng với anh. Anh có một cách, có thể trừng phạt em, cũng bù đắp lại cho anh.” Vẻ mặt Park Yuchun thoải mái nhìn Vật nhỏ.
“Cái gì?” Kim Junsu lập tức ngẩng đầu, đôi mắt phiếm hồng nhìn chằm chằm Park Yuchun.
“Ư… phạt em sinh cho anh thêm mấy tiểu bảo bối đáng yêu như vậy nữa. Sinh mấy đây? Anh nhớ trước kia, Su Su nói với anh, sẽ sinh cho anh mười đứa. Sau đó tạo thành một đội bóng, phải không nhỉ?” Park Yuchun kéo vạt áo ra, bao lấy Inhwan trong lòng, trông có vẻ rất thành thạo.
“Hồi đó chỉ nói đùa, anh còn xem là thật hả? Ai muốn sinh cho anh nhiều như vậy chứ. Mệt chết, anh không biết lúc em mang Inhwan cực khổ thế nào đâu. Em không muốn.” Vật nhỏ xấu hổ, cậu nào có bản lĩnh đó chứ.
“Mặc kệ, em đã hứa với anh rồi. Chúng ta đi nhanh lên, nhanh lên.” Một tay Park Yuchun kéo tay Kim Junsu, chân bước nhanh hơn.
“Sao đi nhanh vậy? Gấp thế làm gì?” Vật nhỏ thất tha thất thểu đi theo, đầu óc quay cuồng, có chút mông lung.
“Gấp chứ. Đương nhiên là gấp rồi. Phải vội về nhà tạo con nhỏ với em chứ.” Viện trưởng Park biến thành sắc lang, giọng điệu nói nghe có vẻ rất đơn giản.
“Suỵt~ Inhwan sẽ nghe được đấy.”
“Không đâu, con ngủ say rồi.”
“Đêm nay em không muốn làm. Em muốn ngủ với con. Lâu rồi không gặp nó, thằng bé cần em ngủ cùng.”
“A~ Bà xã~ Hôm qua ở nhà ông nội cũng chưa làm, hôm nay cũng không được làm. Anh thấy đồ ăn mặn ở phía trước mà lại không được ăn.” Viện trưởng Park giữ môi dưới của Kim Junsu, hôn lên.
“Không được, Inhwan nó giống em, phải ngủ quen giường. Hôm nay em phải ngủ với nó.” Vật nhỏ từ chối lời cầu hoan của viện trưởng Park.
“Haiz, cũng vì thái tử nhà chúng ta. Hôm nay trẫm bỏ qua cho ngươi đó.”
“Ha ha, tạ ơn bệ hạ. Hôm nào, nô tì nhất định hầu hạ tốt ngài.” Hai vợ chồng nhà này lại bắt đầu tự biên tự diễn phim cổ trang rồi. Bộ vui lắm sao?
Dây dưa như thế cho đến khi về tới nhà, Kim Junsu tắm cho Inhwan xong, rồi tắm rửa cho mình. Sau đó cậu bế thằng bé tới phòng trống bên cạnh ngủ.
Park Yuchun vài lần muốn tới giúp con trai mình tắm rửa, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện, tay hắn lóng ngóng như móng heo. Kinh nghiệm chăm sóc con nhỏ còn thiếu nhiều lắm. Xem ra sau này phải luyện tập nhiều hơn.
Park Yuchun đứng ngoài cửa phòng, dùng ánh mắt vô cùng oán niệm nhìn cậu vợ trẻ đưa lưng về phía mình, dỗ con ngủ. Kim Junsu đột nhiên cảm thấy sau lưng có cảm giác nóng rực, giống như bị ai đó nhìn chằm chằm. Lúc quay đầu lại thì thấy viện trưởng Park đứng đó, đôi mắt tội nghiệp vô cùng. Kim Junsu nhìn hắn, ý bảo hắn về phòng ngủ đi. Lúc này Park Yuchun mới rời đi.
Tắm xong, một mình hắn nằm trên chiếc giường lớn, nhớ đến những gì trải qua ngày hôm nay, thật giống như nằm mơ vậy. Su Su sinh cho hắn một đứa con trai. Đứa bé mũm mĩm đáng yêu, mở miệng gọi hắn là “ba”, không phải gọi người khác, mà chính là gọi hắn. Cảm giác này thật tuyệt vời. Cho tới bây giờ Park Yuchun chưa từng cảm giác mình thành công như thế. Khi đến trường được khen ngợi, khi công tác đạt được những thành tựu đáng kiêu ngạo cũng không bằng một tiếng non nớt của Inhwan khi gọi hắn là “ba”.
Từ nay về sau rốt cuộc không cần nhìn ba người nhà Kim Jaejoong mà ghen tị nữa. Hắn cũng sẽ được trải qua cuộc sống hạnh phúc của một gia đình. Trong lòng Park Yuchun cảm ơn Vật nhỏ nhà hắn, tuy xa cách bốn năm, nhưng đã cho hắn một cuộc sống tốt đẹp như vậy. Thật đẹp!
Park Hoàng nghĩ đi nghĩ lại, không khỏi bật cười thành tiếng, đưa lưng về phía cửa phòng, say mê với suy nghĩ của mình. Căn bản không nghe thấy Kim ái phi của mình lén lút đẩy cửa vào.
Kim Junsu chìa một ngón tay, chọc chọc lưng hắn, thỏ thẻ “Ông xã, anh ngủ chưa?” Lúc này Park Yuchun mới quay đầu lại, giật mình hỏi “Su Su? Không phải em… ru con ngủ sao? Sao lại…”
“A… Inhwan ngủ được một lúc lâu rồi, không phải em… sợ anh ngủ một mình sao. Chỉ là qua xem anh một chút. Em… em về phòng đây.” Kim Junsu nhăn nhó, túm góc áo của mình, nói xong liền chậm chạp rời đi.
Đào tới miệng sao có thể để bỏ chạy. Park Yuchun cầm tay Vật nhỏ, nài ép, lôi kéo đưa cậu lên giường, đè lên “Bảo bối, anh ngủ không được, em dỗ anh ngủ đi.” Giọng điệu đầy lưu manh, nói.
“Đừng có đùa em.” Vật nhỏ đẩy ngực Park Yuchun, nhưng mà hắn vẫn bất động. Càng đẩy hình như lại càng nhen nhóm lửa trong hắn.
Park Yuchun đưa tay vén áo ngủ của Kim Junsu, thuận thế sờ eo cậu “Không phải em tới để anh trêu chọc em sao. Đều làm mẹ con nhỏ rồi, sao còn thẹn thùng thế? Su Su của anh, bao giờ mới trở nên mạnh dạn hơn nhỉ.” Ừm, đã đầy đặn hơn chút, sờ cũng thoải mái. Còn phải tăng cường nuôi nấng. Đồ ăn cũng phải tăng lượng lên.
“Anh thích mạnh dạn? Vậy tìm người khác đi.” Trong lòng Vật nhỏ khó chịu. Mạnh dạn? Biết rõ cậu thuần lương rồi, thế này không phải là có ý ghét bỏ cậu sao. Vội vàng muốn đẩy Park sắc lang bên trên ra, nhưng tên lưu manh này liền nhân cơ hội sờ hai điểm trước ngực cậu. Khiến cậu bất giác phát ra một tiếng rên rỉ.
“Người khác thì anh không thích, nhưng anh thích em mạnh dạn trước mặt anh. Đừng lộn xộn, để anh sờ.” Không những sờ mà Park Yuchun còn kéo áo ngủ của cậu lên cao, cúi đầu xuống, không ngừng mút núm vú của cậu. Cơ thể nhỏ bé liền nhanh chóng không chịu nổi, biết thế cậu sẽ không chui đầu vô rọ rồi. Chỉ nghe chụt một tiếng, Park Yuchun buông tiểu hồng đậu bị hắn mút thành một đóa hoa hồng ra, ý loạn tình mê, cười tà, nhìn Vật nhỏ “Kiểm tra xong rồi.” Nghe được bốn chữ này, Su Su đột nhiên mở to mắt “Cái… cái gì? Kiểm tra… xong rồi?”
“Ừ, kiểm tra xong, kết quả kiểm tra là không có sữa.”
“…” Trời ạ, đất ạ, trả tôi ông chồng nho nhã hồi trước của tôi đi. Tên lưu manh này là ai? Tôi không biết. Xem ra bây giờ Vật nhỏ mới nhận ra sự thực, chỉ tiếc là đã quá muộn rồi.
Park Yuchun nhìn thấy Vật nhỏ nhà hắn ngoài việc đen mặt đi, cũng không có phản ứng gì khác, vì thế lại tiếp tục giở trò “Anh kiểm tra nốt bên này. Biết đâu lại có kinh hỉ ngoài ý muốn.” Nói xong lại cúi người xuống.
Cuối cùng Tiểu Đào bị Park sắc lang cắn đến mình đầy thương tích, kiểm tra cả đêm, chỗ nào cũng kiểm, kiểm xong thì chỉ nhận ra có một tên lưu manh ở đây thôi.
Haiz, vợ chồng nhà này, muốn làm “nghiên cứu thực nghiệm” cũng cần đóng kỹ cửa lại chứ.
Cả nhà ba người hạnh phúc bên bàn cơm, Park Yuchun cầm cái muỗng nhỏ đút cháo cho Inhwan, nhưng bé không chịu mở miệng. Trong lòng hắn lo lắng, không phải hôm qua rất tốt à. Sao ngủ một giấc lại trở nên sợ người lạ vậy?
Inhwan cúi thấp đầu, không nói lời nào, chính là mọi người đều có thể nhìn ra bé đang buồn, bộ dạng như sắp khóc.
“Con à, sao vậy? Không thoải mái sao?” Park Yuchun sờ trán bé, không nóng mà.
“Inhwan… Sao không ăn cơm? Ba đút cho con, sao con không há miệng?” Kim Junsu buông cái muỗng trong tay xuống, nghiêm mặt, nhìn con trai. Park Yuchun cau mày nhìn về phía Kim Junsu, lắc đầu, ý bảo: Đừng nói nó, chắc con nó còn thấy lạ.
Ôm lấy Inhwan, Park Yuchun hôn lên mặt bé một cái “Bảo bối, nói cho ba biết, sao vậy? Không vui sao? Ai bắt nạt con trai bảo bối của ba? Ba thay con đi đánh mông người đó được không?” Inhwan vẫn không nói chuyện, vặn vẹo trong lòng Park Yuchun một lát, sau đó giơ tay muốn Kim Junsu ôm bé “Ưm~ Mẹ~ Con muốn mẹ…” Kim Junsu không biết phải làm sao, đón lấy đứa con, nhìn khuôn mặt tội nghiệp của bé, trong lòng cũng ngượng ngùng không biết nói cái gì, nhìn lại mặt Park Yuchun, so với con trai còn tội nghiệp hơn, chỉ thiếu ngồi một góc, cắn cái khăn thôi.
“Inhwan, trước kia không có ba, không phải con đều ầm ĩ đòi ba ôm sao? Sao bây giờ lại không muốn?” Sờ đầu đứa con, Kim Junsu thật không biết nó đang nghĩ gì. Không hỏi thì thôi, vừa hỏi đến Inhwan liền òa khóc, Kim Junsu phải dỗ bé mãi. Lúc này viện trưởng Park á khẩu, hắn muốn tiến tới ôm con, nhưng lại sợ nó đẩy mình ra.
Khóc nửa ngày, Inhwan mới ngẩng đầu, nói đứt quãng với Park Yuchun “Ba… mẹ tội nghiệp lắm… ba đừng đánh mẹ… Inhwan không muốn ba mẹ ly hôn đâu~~~ Ô ô ô~~ Oa~~~” Trẻ con nói một câu, hai người lớn lại không hiểu sao. Park Yuchun vội vàng giải thích “Không có, ba mẹ sao lại ly hôn chứ. Con, ba không có đánh mẹ con. Sao con lại nói ba đánh mẹ con?”
“Ô ô ô ~~~ Con… tối… hôm qua, con nghe thấy âm thanh kỳ lạ… Sau đó, con ra xem, con thấy… ô ô ô ~~~~” Bé khóc đến lợi hại, còn chưa nói xong, đã nấc lên nấc xuống. Park Yuchun phải vỗ nhẹ lên lưng bé, cho bé dễ chịu hơn “Bảo bối, đừng khóc… khóc tiếp ba sẽ đau lòng đó, từ từ nói, con thấy cái gì?”
“Inhwan thấy ba mẹ… ở trong phòng đánh nhau...” Lúc này nước mũi của bé cũng chảy ròng ròng.
“Đánh nhau? Không có à.” Kim Junsu nhanh chóng rút tờ khăn giấy, lau mũi cho Inhwan, Park Yuchun thì hình như đã hiểu ra chút gì rồi.
“Có mà. Con nhìn thấy. Con thấy ba đánh mẹ, ba bóp ti mẹ, còn đánh vô mông mẹ nữa… con… con thấy mẹ khóc rất thảm… Ô ô ô ~~~ Ba đừng đánh mẹ. Inhwan không muốn ba mẹ ly hôn.”
“…” Nhất thời Kim Junsu muốn tìm một cái lỗ chui xuống, không bao giờ lên nữa. Không ngờ cậu cùng bệ hạ của mình hành phòng lại bị thái tử a ca ngây thơ bắt gặp, còn bị hiểu lầm là đánh nhau. Park Yuchun cố nín cười, thấy bộ dạng thẹn thùng của Kim Junsu, hắn lại không dám cười ra. Kim Junsu dùng chân đá đá hắn, ý hỏi: Làm sao đây? Giải thích thế nào bây giờ?
Park Yuchun gật đầu với cậu, cứ giao cho anh “Khụ khụ…” Park Yuchun ho khan hai tiếng “Inhwan à, ba nói với con, ba mẹ không đánh nhau, cũng không ly hôn. Ưm, hôm qua con nhìn thấy là ba mẹ đang muốn tạo em gái cho con đấy. Inhwan của chúng ta sắp làm anh rồi.”
Kim Junsu ở dưới lại đá cho hắn vài cái “Ông xã, sao lại nói như thế. Thiệt là, Inhwan, nghe mẹ nói. Ăn cơm trước đi, ăn xong còn qua ông cố nội. Chỗ đó còn có ông Yong Wan mua thiệt nhiều, thiệt nhiều đồ chơi cho Inhwan nữa.” Giải thích không được, Kim Junsu đành hướng qua chuyện khác.
“Ưm… vậy… em gái đâu ạ? Sao con không thấy?” Bé nhìn xung quanh, tìm em gái của mình.
“Con à, em gái con đang ở trong bụng mẹ con đó. Phải thật lâu mới ra ngoài được.” Park Yuchun một lần nữa cầm lấy cái muỗng, múc ít cháo, đưa đến bên miệng Inhwan. Lúc này bé mới há miệng ăn cháo, không giận hờn nữa “Thật lâu ạ? Nhưng Inhwan muốn chơi với em gái.”
Park Yuchun lại múc muỗng tiếp theo, nhìn thoáng qua khuôn mặt đỏ bừng của Kim Junsu, cười nói với con “Không lâu lắm đâu, ba hứa với Inhwan đó.”
Buổi tối qua nhà ông nội Park, Inhwan bị ông nội đưa vào phòng, hai ông cháu ngủ với nhau.
“Su Su~ lại đây. Haiz, em nằm xa anh vậy làm gì? Lại đây cho anh ôm một cái.” Mắt thấy bảo bối nhà mình sắp rớt xuống giường, Park Yuchun vươn tay kéo cậu lại gần.
“Ông xã, hôm nay… không được, nếu lại để con thấy, em đúng là không còn mặt mũi nào để sống đâu.” Kim Junsu tránh tay hắn, nằm xích ra ngoài giường.
“Không sao đâu! Con đang ngủ cùng ông nội mà, sẽ không thấy đâu. Su Su, em dùng cái gì tắm vậy? Thơm quá.” Em không lại đây, thì anh qua. Mặt Park Yuchun đầy ngọt ngào xích tới bên cạnh Vật nhỏ nhà hắn, đôi tay lại bắt đầu không thành thật, sờ loạn lên.
“Park Yuchun, sao da mặt anh dày vậy? Chuyện này để con nó bắt gặp, anh còn thản nhiên như vậy? Em xấu hổ muốn chết.” Kim Junsu sống chết nhất định không cho hắn chạm vào mình hôm nay.
“Bà xã, sao lại bảo anh mặt dày. Anh hứa với con, cho nó một cô em gái. Làm ba không được nuốt lời đúng không?” Park Yuchun tiếp tục dán lên người cậu.
Lúc hai người đang “xô đẩy” nhau, thì Inhwan lại đẩy cửa, ôm gối của bé vào. Park Yuchun sợ tới mức thiếu chút nữa ngã xuống sàn nhà.
“In… Inhwan, sao vậy? Không phải đang ngủ cùng ông cố nội sao? Mơ thấy ác mộng hả?” Kim Junsu cũng sợ tới mức mặt trắng bệch, xuống giường ôm lấy con, hoài nghi có phải con mình mộng du không.
“Không ạ, Inhwan không có mơ thấy ác mộng.” Bé ngọt ngào cười, nhìn thế nào cũng không thấy giống mộng du.
Bây giờ Park Yuchun mới hiểu vì sao càng ngày Jung Yunho càng trưng ra cái vẻ mặt “cấm dục”. Xem ra là không thể vẹn toàn đôi bên, vất vả hưởng thụ tình cha con, nhưng thỏa mãn nhu cầu của hắn lại càng ngày càng ít. Trời ạ.
Park Yuchun muốn đưa tay ôm con vào trong chăn ngủ, nhưng bé lại không hợp tác, ôm cái gối nhỏ, ngồi khoanh chân trên giường, mắt nhìn hai người.
“A… mẹ ôm con ngủ. Muộn rồi, cậu bạn nhỏ phải đi ngủ thôi.” Kim Junsu nghiêng đầu nhìn Inhwan.
“Không, con chưa muốn ngủ. Con muốn nhìn ba mẹ tạo em gái cho con. Hôm nay con muốn thấy em gái, con muốn ngủ cùng em gái.” Bé ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn của mình lên, nói nhất định hôm nay phải ngủ cùng em của bé…
Hoàn chính văn.
Ma tỷ: Inhwan à, dì Ma nói cho con biết, em gái con bây giờ vẫn ở trong vũ trụ đó. Nhưng mà dì hứa với con, nhất định sẽ cho con một cô em gái.
Blackrose: Hẹn gặp mọi người ở ngoại truyện của Thời đại vợ đẹp.
Cùng đón xem cuộc sống của vợ chồng YooSu khi cùng nhau chăm sóc những đứa con nhỏ của hai người nhé.