Editor: Lông
Vấn đề bug đổi mệnh được sửa chữa xong, app quy hoạch nhân sinh bản beta cũng hoàn thành, chính thức tuyên bố với toàn dân chúng địa phủ những vong hồn chưa đầu thai đều có thể tự do download app. Chỉ trong một đêm, số lượng quỷ tải app điên cuồng tăng lên, tạo thành tình trạng khẩn cấp cho server.
Bởi vì năng lượng máy server La Phong là từ sức mạnh Thương Khuyết cùng tín ngưỡng nhân gian cung cấp, khả năng gánh chịu đang dần tới cực hạn. Toàn bộ nhân viên La Phong run lẩy bẩy, chỉ lo Quỷ vương một khi chống đỡ không nổi sẽ bắt quỷ thanh niên trai tráng ăn bổ sung thể lực.
Khang Tấn càng khẩn trương chỉnh lại tóc giả của mình nhiều lần, sợ bị phát hiện hói đầu sẽ là đứa đầu tiên được lên dĩa.
Dụ Tranh Độ cũng không phải là lần đầu tiên thấy dáng vẻ người của công ty sợ sệt Thương Khuyết, chỉ là cảm thấy thái độ của họ có khi đáng yêu tới mức buồn cười. Cậu suy nghĩ một chút, cảm thấy vẫn nên quan tâm anh sếp rồi đứng dậy tới phòng làm việc của Thương Khuyết.
Cửa phòng Thương Khuyết khép hờ, Dụ Tranh Độ gõ mấy lần không ai đáp nên nhẹ nhàng đẩy ra. Kết quả vừa ló đầu vô thì thấy Thương Khuyết đang ngồi trước vi tính, khom lưng nheo mắt nhìn màn hình như bị cận thị, trên tai còn đeo tai nghe.
Dụ Tranh Độ: “…”
Xem tư thế này chắc không phải là đang chơi game đấy chứ?
Trong lòng cậu đang nghi hoặc thì thấy Thương Khuyết hơi nheo mắt lại, vẻ mặt nghiêm túc mở miệng thì thần: “Abandon, A-B-A-N-D-O-N, abandon…”
Dụ Tranh Độ: “…???”
Thương Khuyết đang học từ đơn tiếng Anh?
Dụ Tranh Độ bị chấn động tới mức sững người tại chỗ, khóe mắt Thương Khuyết cũng phát hiện bóng người của cậu, thân thể vội vã dựa ra sau khôi phục bộ dạng tao nhã thẳng sống lưng như thường, giả vờ dễ dàng tiếp tục: “It would be irresponsible of me not to advise my company to abandon this project.”
Nói xong câu này, Thương Khuyết mới ung dung ngẩng đầu lên, như không có chuyện gì xảy ra mà lấy tai nghe xuống, nói: “Lại đây ngồi đi.”
Dụ Tranh Độ miễn cưỡng phục hồi tinh thần lại, cũng bày ra vẻ bình thường, làm bộ tùy ý hỏi: “Sếp học tiếng Anh à?”
“Gần đây đọc báo cáo tài chính hơi khó.” Thương Khuyết gật đầu, vẻ mặt thâm trầm nói rằng, “Là ông chủ của một doanh nghiệp hiện đại, muốn dẫn dắt công ty càng xa hơn thì nên học tiếng Anh.”
Dụ Tranh Độ nổi lòng tôn kính, gật đầu phụ họa: “Sếp nói phải, toàn cầu hóa là xu thế hiện nay mà. Tuy chúng ta là công ty cõi âm nhưng tương lai có thể còn phải nhận quỷ hồn nhập cư, học thêm một ngôn ngữ khác cũng là điều tất yếu.”
Cậu vừa nói vừa ngồi xuống: “Đúng rồi, mấy tựa game nổi tiếng nước ngoài hình như không có bản tiếng Trung phải không?”
Thương Khuyết theo bản năng đáp lại, ngữ khí có chút đắc ý: “Đúng vậy, dù sao thì tiếng Hán cũng khó dịch mà. Nhưng tôi đã học được những từ quan trọng rồi…”
Hắn nói phân nửa mới đột nhiên phản ứng lại, vừa ngẩng đầu lên quả nhiên nhìn thấy biểu tình của Dụ Tranh Độ là “=.=”.
Thương Khuyết: “…Là lúc học tiếng Anh tài chính thuận tiện học luôn.”
Dụ Tranh Độ chỉ chọc hắn thôi, thấy bộ dạng vội vã cuống cuồng của hắn thì nhịn không được mà cười: “Tôi tin anh.”
Thương Khuyết thở phào nhẹ nhõm, lúc này mới hỏi: “Cậu tới có chuyện gì?”
“À…” Dụ Tranh Độ quan sát tình trạng của hắn, nói ra lo lắng của mọi người, “Tôi chỉ là muốn hỏi anh có đói bụng không?”
Ánh mắt Thương Khuyết dịu xuống: “Sao vậy? Cậu lại muốn tìm tôi cùng ăn cơm?”
Dụ Tranh Độ: “…” Không phải có phải là ảo giác của cậu không mà cứ cảm thấy từ ‘lại’ này có nghĩa hơi vi diệu nhỉ?
Cậu hơi nghi hoặc rồi cuối cùng quyết định vì mọi người mà hỏi: “Anh muốn cùng ăn cơm cũng được nhưng chắc anh không định gọi món ở trong công ty chứ?”
Thương Khuyết không hiểu: “Cái gì gọi là gọi món ăn trong công ty?”Dụ Tranh Độ cân nhắc cách dùng từ mới chậm rãi nói ra lời nói thật, “…Là hiện giờ tất cả mọi người đều lo lắng tình hình sức khỏe của anh.”
Thương Khuyết trầm mặc rồi cười khẽ một tiếng: “Tôi thấy là lo mình bị bưng lên bàn thì có.”
Dụ Tranh Độ yên lặng nhìn hắn, thấy hắn rũ mắt xuống không nói gì thì đột nhiên bật cười, nói: “Đừng tức giận, tôi biết anh không ăn quỷ.”
Thương Khuyết bỗng dưng ngẩng đầu, thần sắc hơi kinh ngạc: “Cậu biết?”
Lời vừa ra khỏi miệng hắn mới ý thức được mình bại lộ cái gì, sửa lại lời nói: “Tại sao cậu cho là thế?”
“Tôi có năng lực nhận biết mà…” Dụ Tranh Độ nhún vai.
Tuy cõi âm vẫn luôn lưu truyền truyền thuyết Quỷ vương ăn quỷ nhưng sự thật là cậu nhận việc ở La Phong lâu tới vậy mà chưa từng thấy Thương Khuyết ăn con quỷ nào.
Thương Khuyết quản toàn bộ vong hồn cõi âm, nếu thật sự có chuyện này thì chắc địa phủ đã sớm có bách khoa toàn thư 50 cách ăn quỷ hồn rồi.
Vẻ mặt Thương Khuyết hơi phức tạp, không biết đang suy nghĩ gì.
Dụ Tranh Độ cũng không hỏi lại, thu liễm tư thái, nghiêm túc hỏi: “Vậy anh có khỏe không? Hai ngày nay mới tung bản chính, lượng tải về tăng cao là thử thách rất lớn với máy server. Tôi rất lo lắng cho anh.”
Thương Khuyết yên lặng nhìn cậu rồi vỗ vỗ tay cậu, an ủi nói: “Tôi không sao, cậu không cần lo lắng.”
Hắn dừng lại rồi sửa lại lời nói: “…Nhưng mà lo lắng một chút cũng có thể.”
Dụ Tranh Độ: “…” Sao cảm thấy dạo này cách nói chuyện của anh sếp cứ quái quái, kiểu cứ có chuyện gì ấy.
Trong lòng hơi khác thường nhưng đang suy nghĩ thì thấy Thương Khuyết chống cằm, giọng mang vẻ nghi ngờ: “Nhưng nếu thật sự nhắc tới thì tôi cảm thấy pháp lực có chút thay đổi…”
Dụ Tranh Độ lập tức không để ý tới chuyện khác nữa, căng thẳng hỏi: “Thay đổi gì? Yếu đi sao?”
Hệ thống sổ Sinh Tử cần năng lượng vô cùng lớn, lúc thiết kế ban đầu vấn đề mọi người lo lắng nhất chính là sức mạnh của Thương Khuyết vì vậy mà suy yếu. Do đó lúc đầu Dụ Tranh Độ đã cực kỳ cẩn thận tính toán năng lực gánh chịu của máy server, mà dù sao không có chuyện gì là không có sơ hở…
“Không phải.” Thương Khuyết chậm rãi nói, “Là mạnh hơn.”
Dụ Tranh Độ: “…Còn có chuyện tốt như thế?”
“Là rất kỳ lạ.” Thương Khuyết cũng rất khó hiểu.
Từ khi thiên địa sụp đổ, nhân gian hết linh khí, tín ngưỡng giảm nhiều, theo lý thuyết pháp lực mọi người sẽ bị giảm từ từ, tình huống tốt nhất là tiếp tục giữ vững. Còn Thương Khuyết từ trước đột nhiên cảm nhận được pháp lực của mình tựa hồ dần dần mạnh hơn, hơn nữa theo thời gian cái cảm giác này càng ngày càng mãnh liệt.
“Mà cảm giác này khá giống với lúc nhân gian cung phụng tôi ngàn năm trước…” Thương Khuyết lâm vào trầm tư, “Chẳng lẽ lại có người ở sau lưng len lén bái tôi?”
Hắn nói xong mà mãi không nghe thấy Dụ Tranh Độ nói tiếp nên ngẩng đầu liếc mắt nhìn thì thấy vẻ mặt suy tư của Dụ Tranh Độ rồi cậu đưa điện thoại tới: “Đúng là có người bái anh nhưng không phải tế bái mà là sùng bái và hâm mộ.”
Thương Khuyết nhìn điện thoại Dụ Tranh Độ, trên đó là weibo của Thương Khuyết và bình luận bên dưới hình selfie của hắn:
[Mặt CEO đẹp trai quá, hâm mộ quá đi]
[Nhan sắc là chính nghĩa! Nhan sắc tức tín ngưỡng! Tôi yêu CEO pho-e-vờ!]
[Tín nữ nguyện một đời ăn chay cầu cho công ty CEO ăn may bán đắt!]
Thương Khuyết: “…”
Thương Khuyết chậm rãi nói: “Chẳng trách mỗi lần tôi đăng hình xong thì pháp lực lại dao động nhè nhẹ…”
Dụ Tranh Độ: “Xem ra chỉ cần mặt anh không tàn là máy server của chúng ta sẽ không đổ.”
Cậu thở phào nhẹ nhõm, cảm khái nói, “Đây mới đúng lưu lượng đúng nghĩa hàng thật giá thật!”
Thương Khuyết: “…”
…
Cùng lúc với app quy hoạch nhân sinh chính thức ra mắt, La Phong cũng đào tạo một đội ngũ chuyên nghiệp chuyên quảng cáo ở nhiều địa điểm đầu thai. Một mặt là quảng bá sự tiện lợi của app, xúc tiến mọi người tích cực download. Mặt khác là giảng giải các chức năng của app, giúp mọi người giải đáp các câu hỏi để nhanh chóng toàn diện hóa tự mình đầu thai, phổ biến càng sớm càng tốt.
Là nhân vật quan trọng trong việc phát triển app, Triệu Nhược Lạp cùng Dụ Tranh Độ cũng mang đội đi khắp nơi để hiểu rõ hơn tình huống sử dụng của âm hồn với app, xử lý được nhiều vấn đề.
Thương Khuyết thân là CEO công ty, lần này cũng biểu hiện sự trách nhiệm chưa từng có, chủ động yêu cầu gia nhập đội ngũ Dụ Tranh Độ, cùng hắn xuống thành phố tìm hiểu tình hình, tự thân vận động khiến chúng quỷ kính nể.
Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết đã chuyển tới các địa điểm đầu thai thành phố lớn. Đa số âm hồn đều hài lòng với app, đặc biệt là dịch vụ nhắc nhở đếm ngược cùng dịch vụ lập lộ trình đầu thai được nhiều người khen ngợi nhất. Mọi người đều nói có hai chức năng này giúp đỡ khiến mọi người có thể sắp xếp thời gian trước khi đầu thai hợp lý hơn.
Ngoài ra còn có một số điểm đầu thai tổ chức hoạt động ‘Tháng làm việc tốt’ để kêu gọi mỗi âm hồn thành quỷ làm nhiều việc tốt để bản năng làm việc tốt khắc sâu vào linh hồn. Như thế khi đầu thai có thể sẽ hình thành phản xạ có điều kiện, kiếp sau làm người tốt rồi hình thành kết quả tuần hoàn.
Cuối cùng hoạt động này cũng thu được kết quả tốt, nghe đâu có một âm hồn tính cách lười biếng dạy mãi không sửa, hai đời làm súc sinh bị giết thảm rồi cuối cùng rút kinh nghiệm tham gia huấn luyện ‘Quỷ tốt chuyện tốt’, sau đó lần thứ hai đầu thai thành một con heo. Vừa ra đời chưa tới một tháng đã được chủ cho ra ngoài nuôi thả, đúng lúc đụng phải người xấu có ý đồ lừa gạt con của chủ, linh hồn heo nhỏ như phản xạ có điều kiện, không để ý thân mình chỉ là một con heo mà dũng cảm xông lên tông người xấu và đứa nhỏ được người chủ cứu.
Bởi vì chuyện này mà heo nhỏ từ heo nuôi thịt trở thành heo nuôi trong nhà, sinh hoạt hạnh phúc với gia đình chủ, thoát khỏi vận mệnh bị giết chết tàn nhẫn.
Các sự việc tương tự dần được lưu truyền trong xã hội cõi âm, thúc đẩy nhiều âm hồn gia nhập kế hoạch cải tạo linh hồn, vì sự tuần hoàn tái thế hạnh phúc mà nỗ lực. Dù là cõi âm hay dương gian đều đưa tới tác dụng cải thiện trật tự xã hội hơn trước.
Trong bầu không khí tốt đẹp như thế, Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết đến trạm cuối cùng – địa điểm đầu thai Di Nam.
Di Nam là thành phố lâu đời trên Đại lục, tài nguyên có thể phát triển khá ít, tổng thể kinh tế không phát đạt. Mười năm gần đây hiện tượng thanh niên trẻ tuổi rời đi ngày càng nghiêm trọng, bản địa chỉ còn nhi đồng và người già. Loại quần thể này có khả năng thích ứng sự vật mới đặc biệt là kỹ thuật khá kém, âm hồn ở đó cũng giống như vùng đất của họ, là nơi tiếp thu app quy hoạch nhân sinh chậm chạp nhất.
“Hiện tại toàn bộ Di Nam cùng khu vực xung quanh chỉ có không tới 60% tải app. Thứ nhất là vì đa số âm hồn ở đây vẫn dùng điện thoại bàn phím, chưa đổi điện thoại thông minh. Thứ hai là rất nhiều người cảm thấy dùng tin nhắn thông báo vẫn tốt, còn việc tải app để tự kiểm tra thông tin quá phiền phức.” Người phụ trách địa điểm đầu thai Di Nam – Bạch Chí Nam giải thích cho Dụ Tranh Độ và Thương Khuyết vấn đề gặp phải khi mở rộng app ở Di Nam.
Dụ Tranh Độ gật đầu, không hề có vẻ bất ngờ: “Chuyện này rất bình thường. Có nhiều nơi làm việc khi thay đổi hệ thống nghiệp vụ mới cũng gặp phải ý kiến trái chiều, nếu như quần thể tuổi tác lớn, tính cách cố chấp chiếm số lượng nhiều hơn thì tình huống càng nghiêm trọng.”
Di Nam ngoại trừ vấn đề về kết cấu xã hội bản địa thì dân phong khá là mạnh mẽ, cho dù là công ty khoa học kỹ thuật dương gian muốn mở rộng thị trường ở Di Nam cũng gặp phải không ít khó khăn.
Thương Khuyết hỏi: “Có biện pháp giải quyết nào không?”
Bạch Chí Nam: “Các nhân viên bên này đều đang nghĩ cách, trước mắt chúng tôi đang nghĩ tới việc tổ chức hoạt động tải app đổi đồ cúng. Quy định là chỉ cần âm hồn khi chết vượt quá 60 tuổi khi tải app thì có thể tới nơi đầu thai nhận một phần đồ cúng. Đây là cách nhiều công ty dương gian tham khảo, lúc họ mở rộng app cũng tặng quà rồi chiết khấu này nọ mà. Tôi thấy hiệu quả cũng tốt, chỉ là đưa đồ cúng cần kinh phí, tôi đang định báo với tổng bộ…”
“Chuyện này không được.” Dụ Tranh Độ vung tay, “Tuy tặng quà có thể kích thích số lượng download nhất định nhưng độ hiệu quả không cao. Hơn nữa đối tượng của công ty chúng ta khác với công ty dương gian, trước mắt người sử dụng của chúng ta vẫn nhắm tới người cao tuổi, nếu như không thể bồi dưỡng thói quen dùng app của họ mà chỉ là thuần túy tải xuống thì không có nghĩa.”
Thương Khuyết cũng đồng ý: “Ngoài ra việc bên Di Nam mở hoạt động đổi đồ cúng khi tải app thì những người sử dụng ở thành phố khác cũng sẽ có ý kiến. Lúc đó không giải quyết được vấn đề mà trái lại còn có khả năng gây ra mâu thuẫn càng lớn hơn.”
Dụ Tranh Độ gật đầu: “Đúng vậy.”
Bạch Chí Nam vốn tưởng mình đưa ra được ý kiến, vừa nghe thế nhất thời xì hơi “Vậy phải làm như thế nào?”
Dụ Tranh Độ cười động viên: “Đừng lo lắng, chúng ta cùng nghĩ cách.”
Mọi người mở cuộc họp rồi đột nhiên một nhân viên công tác ở điểm đầu thai vội vàng đẩy cửa tiến vào, nói: “Sếp, anh Bạch, xảy ra chuyện rồi.
Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết quay đầu nhìn lại, Bạch Chí Nam đứng lên, cau mày hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Quỷ kia nói: “Tin tức bản địa mới đưa tin nói tiểu học Di Dương có một học sinh lớp ba té ngã rồi nhớ lại chuyện đời trước của mình.”
Bạch Chí Nam cả kinh, vội vàng nói: “Tin đâu? Cho tôi xem thử.”
Nhân viên đưa báo tới, còn cùng cấp tin tức trên mạng.
Dụ Tranh Độ cùng Thương Khuyết liếc mắt nhìn nhau, hai người cùng lấy điện thoại ra tìm tin tức liên quan.
@nhật báo Di Nam: Tin lạ: Học sinh lớp 3 trường tiểu học Di Dương sau khi ngã nhớ lại kiếp trước!
Dụ Tranh Độ đọc kỹ, nói là mấy ngày trước có một học sinh học tiểu học Di Dương té lộn nhào bị động não. Sau khi trị liệu lại nhớ lại chuyện kiếp trước. Bé nói mình là bà lão Vương Xuân Bình thôn Lân thị đã mất mười mấy năm trước, cũng miêu tả chính xác cảnh vật xung quanh thôn năm đó, còn nói mình có một đứa con trai đi làm ở nơi khác.
Ký giả tòa soạn Di Nam gọi điện cho thôn dân bên kia kể lại nội dung cô bé kể lại phát hiện tình huống cơ bản đều khớp nhau, đồng thời ở thôn mười mấy năm trước đúng là có người tên là Vương Xuân Bình qua đời, Vương Xuân Bình cũng có con trai làm việc ở nơi khác.
Căn cứ vào lời giải thích của phụ huynh học sinh thì đứa bé đó chưa bao giờ đi qua thôn Lân thị. Bọn họ cũng không biết người Vương Xuân Bình, trên lý thuyết không có khả năng đứa bé này nghe từ nơi khác, cho dù là có thì cũng không thể hiểu cặn kẽ như vậy được.
Sau đó phóng viên còn liên lạc với con trai Vương Xuân Bình, đối phương nghe việc này cũng cảm thấy rất thần kỳ, mẹ anh ta đã qua đời mười mấy năm nên có một số việc cả anh ta cũng không nhớ rõ.
Do đó chuyện đứa bé này tại sao biết được những chuyện này trở thành một bí ẩn nhưng đáng tiếc đứa bé cũng không nhớ hết, chỉ có thể nói ra một số đoạn ngắn, nếu chỉ vậy mà kết luận thật sự là ký ức của Vương Xuân Bình thì chưa đủ sức thuyết phục.
Mà dù vậy khi chuyện này được phát hiện đã trở thành truyền kỳ đô thị Di Nam. Bởi vậy khi tin tức vừa ra, người thành phố ai ai cũng nói về chuyện này nên gia đình học sinh đó cũng rất phiền não, nghe đâu học sinh kia suốt ngày nháo loạn đòi gặp con trai, không nhớ rõ việc gì nữa nên chỉ có thể tạm thời nghỉ học ở nhà.
Thương Khuyết xem xong tin tức lập tức nhắn cho Khang Tấn kiểm tra hệ thống back-end của sổ Sinh Tử xem ghi chép kiếp trước của học sinh này.
Khang Tấn nhanh chóng trả lời xác nhận học sinh tiểu học đó quả thật là Vương Xuân Bình tái thế.
Vẻ mặt Dụ Tranh Độ rất ngạc nhiên, nói: “Loại chuyện này trước đây tôi hay thấy ở trên mạng nhưng tôi vẫn cho là lừa đảo hoặc là tinh thần bất ổn.”
Thương Khuyết: “Có lừa người, có tinh thần xảy ra vấn đề mà chuyện có thể kể lại chi tiết chuyện một người không liên quan với mình như thế cũng đều có thật.”
Từ xưa tới nay, mang theo ký ức đầu thai hoặc là sau khi đầu thai hồi tưởng lại chuyện kiếp trước chẳng hề hiếm thấy, tùy tiện lật điển tịch xem có thể thấy được rất nhiều ghi chép liên quan.
Dụ Tranh Độ hỏi: “Vậy phải nói thế nào?”
Để một người dương gian mang theo trí nhớ kiếp trước sinh sống sẽ nhiễu loạn trật tự xã hội nghiêm trọng, không chỉ là bản thân luân lý xã hội bị nghi ngờ mà còn có khả năng tiết lộ bí mật luân hồi cõi âm, đối với hai giới âm dương đều là quả bom nổ chậm.
“Liên quan tới chuyện này, cho tới nay địa phủ vẫn không có biện pháp nào tốt để giải quyết.” Thương Khuyết bất đắc dĩ nói, “Âm hồn sau khi đầu thai chính là người dương gian, thoát ly khỏi sự quản lý của địa phủ, cõi âm không có cách nào thực hiện các biện pháp cưỡng chế với người đó.”
Mà muốn hoàn toàn liều mạng cũng không thể, trước đây địa phủ sẽ đàm phán với đối phương, yêu cầu đối phương giữ kín miệng, không được tiết lộ bí mật kiếp trước với người khác, cùng không được liên hệ với người quen biết kiếp trước, cưỡng ép tiếp tục sống thân phận kiếp này mãi tới khi kết thúc sinh mệnh.
Dụ Tranh Độ: “Vậy nếu đối phương không làm được thì sao?”
Thương Khuyết liếc mắt nhìn cậu, từ tốn nói: “Cảnh cáo làm gà.”
…
Team chúng mình biết quảng cáo Popup sẽ khiến Quý đọc giả khó chịu khi trải nghiệm, nhưng chúng mình đang gặp khó khăn về chi phí duy trì và phát triển website nên buộc phải chèn quảng cáo popup trong một vài tháng, chúng mình chân thành xin lỗi và mong Quý đọc giả thông cảm.
Hoặc nếu bạn cảm thấy phiền, bạn có thể ủng hộ đọc tại website khác trong hệ thống của chúng mình tại link tương ứng:https://lightnovel.vn/truyen/thoi-dai-moi-dia-phu-moi/chuong-70