Thoát Khỏi Trò Chơi Chết Chóc

chương 24: thi thể cháy khét

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Edit: Hy

Đoản đao được rút ra khỏi vỏ, phát ra tiếng động lớn. Lâm Kiều đột nhiên quay người lại, lưỡi đao chém mạnh vào không khí, lóe ra ánh sáng chói mắt.

Trên mặt “Tiếu Kha Ngải” nứt ra một vết, nhưng lại không hề chảy máu. “Tiếu Kha Ngải” phát ra một tiếng cười quái dị, thân thể giống như một làn khói, cứ thế mà lặng lẽ tan biến.

Một luồng gió lạnh thổi vụt qua, Lâm Kiều lùi về sau vài bước. Khi nhìn lại thì phát hiện trên hành lang trừ cậu ra, thì không có một bóng người.

“…”

Cầu thang dẫn lên tầng gác mái vẫn bám đầy tro bụi như cũ, giống như so với ban nãy thì không hề có gì khác nhau. Lâm Kiều nắm chặt thanh đoản đao, đầy cảnh giác mà nhìn chằm chằm phía trên.

Một lúc sau, cậu nghe được tiếng bước chân vội vã, nhưng nó không phải phát ra từ trên gác xép, mà là từ tầng dưới.

Lâm Kiều quay đầu lại, nhìn thấy Tiếu Kha Ngải hai ba bước bò lên thang lầu, thở hồng hộc nói: “Hóa ra anh ở đây, em còn tưởng rằng anh đã mất tích!”

Lâm Kiều im lặng nhìn cậu ta vài giây, sau đó nói: “Tôi nghe thấy có âm thanh trên tầng gác, nên tới xem một chút.”

Tiếu Kha Ngải giật mình: “Cái gì?!”

Cậu ta chạy thật nhanh tới bên Lâm Kiều, sau đó nhìn về phía gác xép, sắc mặt đột nhiên thay đổi.

Lâm Kiều nói: “Tôi đi lên xem một chút.”

Cậu vừa bước chân định đi lên tầng, Tiếu Kha Ngải lại kéo cậu lại, vội vàng nói: “Chờ đã!”

Lâm Kiều: “Làm sao vậy?”

Tiếu Kha Ngải giảm thấp thanh âm nói: “Ở đó có một con quỷ”

Lâm Kiều: “…”

“Đó là sự thật, em không lừa anh đâu!”

Tiếu Kha Ngải thấy cậu không nói lời nào, còn tưởng rằng cậu không tin, vội vàng kéo cậu qua một bên.

“Đó là một con quỷ tóc tai bù xù, không có chân. Anh tốt nhất bây giờ đừng tới, đợi nó đi rồi nói.”

Lâm Kiều cảm nhận nhiệt độ trên người Tiếu Kha Ngải so với người bình thường không khác biệt lắm, nhìn cậu ta rồi nhàn nhạt nói: “Cậu làm sao mà thấy được?”

Tiếu Kha Ngải chỉ chỉ vào mắt của mình, nói: “Các thế giới khác nhau thì sẽ có bối cảnh khác nhau. Ở một số thế giới, ma sẽ xuất hiện còn một số thì không. Nhưng dù chúng có xuất hiện hay không, em đều có thể nhìn thấy chúng.”

Lâm Kiều nói: “Mắt âm dương?”

“Ừm, cũng kiểu kiểu thế á. “

Tiếu Kha Ngải nói, “Nhưng mà về cơ bản thì cũng không có tác dụng gì, cho nên em mới không nói với anh.”

“Không hẳn,”

Lâm Kiều nói, “Lần này đã giúp tôi rất nhiều.”

Tiếu Kha Ngải ngượng ngùng nở nụ cười, sau đó thò đầu ra, cẩn thận liếc mắt nhìn lên tầng gác.

“Con quỷ kia biến mất rồi, chúng ta đi lên nhìn một cái rồi đi đi.”

Lâm Kiều gật đầu, sau đó bước chân đi lên lầu. Cầu thang này có lẽ đã không được tu sửa nhiều năm, đi lên sẽ phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt. Nhưng khi bọn họ đi đến nơi, mới phát hiện gác xép này căn bản không vào được.

Cánh cửa gỗ nặng nề được khóa bằng một cái khóa sắt, trên cửa còn có một chiếc gương —— chiếc gương đã phủ một lớp bụi dày, chỉ còn sót lại góc viền mới có thể miễn cưỡng phản chiếu ra mặt người.

Ánh sáng trên tầng gác quá mờ, Tiếu Kha Ngải sốt sắng nhìn quanh bốn phía, nói: “Nơi này cũng không có gì cả, chúng ta hay là đi xuống đi —— “

Cậu ta còn chưa nói hết lời, dưới cầu thang liền xuất hiện một bóng người, làm cậu ta giật mình suýt thì hét toáng lên.

Lâm Kiều đè lại vai Tiếu Kha Ngải, thấy người đứng ở dưới cầu thang là quản gia.

Quản gia mặt không đổi nhìn bọn họ, nói: “Vì sao khách nhân lại đến đây?”

Hắn ta xuất hiện mà không phát ra chút âm thanh nào, giọng nói lại vô cùng lạnh lùng. Tiếu Kha Ngải còn chưa kịp phản ứng, thì Lâm Kiều đã bình tĩnh nói: “Chỗ này hình như có con chuột, chúng tôi mới qua đây xem một chút.”

“Thì ra là như vậy, “

Quản gia nói, “Tầng gác đã rất nhiều năm không có người ở, đây là do ta sơ suất, không chú ý tới. Giờ ta sẽ lập tức phái người tới quét dọn, xin các khách nhân sau này không nên tùy tiện tới nơi này.”

Lâm Kiều nói: “Cám ơn. Nhưng mà tôi có chút tò mò, trước đây là ai sống ở chỗ này?”

Quản gia chậm rãi đi lên lầu thang, nói: “Không nhớ rõ nữa, đó là chuyện từ rất nhiều năm về trước.” Hắn đi đến trước mặt Lâm Kiều và Tiếu Kha Ngải, làm một tư thế “Mời” rồi nói: “Mời khách nhân rời đi ngay.”

Lâm Kiều: “Được.”

Cậu và Tiếu Kha Ngải đi xuống lầu. Đi được vài bước, cậu vô tình quay đầu nhìn về phía sau, vẻ mặt hơi ngưng đọng lại.

Phía sau quản gia chính là một chiếc gương, góc viền của gương phản chiếu ra một cái bóng màu trắng treo lơ lửng giữa không trung… Chợt lóe lên, đảo mắt một cái đã không còn có thể nhìn thấy nữa.

Trong đầu Lâm Kiều mơ hồ xuất hiện một suy nghĩ, nhưng cậu vẫn chưa biểu lộ ra, mà chỉ quay đầu đi, rời khỏi nơi này.

“Nguy hiểm thật, nguy hiểm thật.”

Trở về phòng, Tiếu Kha Ngải lập tức nặng nề thở phào nhẹ nhõm, nói: “Đúng là bị dọa chết mà, quản gia thật giống ma, bước đi không có một tiếng động nào.”

Lâm Kiều: “Cẩn thận hắn ta đột nhiên xuất hiện ở phía sau cậu bây giờ.”

Tiếu Kha Ngải: “…”

Cậu ta nhanh chóng quay đầu lại nhìn, sau đó cũng không dám lên tiếng nữa.

Lâm Kiều nói: “Người phụ nữ mà cậu vừa nhìn thấy có bộ dạng như thế nào?”

“Ừm… Tóc tai bù xù, không nhìn thấy rõ mặt…”

Tiếu Kha Ngải nhớ lại, “Đúng rồi, tóc của cô ta màu vàng, rất dài, có chút xoăn.”

Lâm Kiều nghe xong, sau đó suy tư nói: “Bá tước phu nhân và con trai nàng cũng là tóc vàng.”

“Nhưng mà ở nước ngoài thì tóc vàng khá phổ biến, nên điều này cũng không cho thấy được điều gì cả.”

Tiếu Kha Ngải nói, “Còn không bằng đi tìm bá tước T gì đó… mà không biết chúng ta đến cuối cùng có thể nhìn thấy hắn không.”

Lâm Kiều đem đoản đao thu vào bao, nói: “Hắn không xuất hiện là vì có hai loại nguyên nhân, một là không thể xuất hiện, hai là không muốn xuất hiện.”

Tiếu Kha Ngải: “Kia…”

Lâm Kiều đột nhiên đưa ngón trỏ lên làm động tác im lặng.

Tiếu Kha Ngải lập tức che miệng lại.

Cọt kẹt…

Trong im lặng, Tiếu Kha Ngải nghe thấy âm thanh cửa phòng bị đẩy ra. Cậu chậm rãi dịch đến cửa phòng, hướng ra bên ngoài nhìn một cái ——

Trên hành lang quả nhiên có một cánh cửa phòng mở ra, đó là phòng của… Mã Tuấn.

Tiếu Kha Ngải: “…”

Mã Tuấn cả ngày hôm nay căn bản không ra khỏi cửa, cũng không biết người mở cửa là bản thân gã, hay là thứ gì khác.

Lâm Kiều cùng Tiếu Kha Ngải liếc mắt nhìn nhau, trực tiếp đi đến, dừng lại trước cửa.

“Mã Tuấn, “

Cậu nói, “Anh có ở bên trong không?”

Một lát sau, trong phòng truyền ra một thanh âm: “Có.”

Giọng nói kia quả thật là Mã Tuấn, nhưng nếu nghe kĩ lại thấy có phần cứng nhắc, có chút quỷ dị không nói lên lời.

Lâm Kiều không nói gì, mấy giây sau, giọng nói kia lại vang lên: “Các người vào đi.”

Tiếu Kha Ngải lo lắng mà kéo tay Lâm Kiều, Lâm Kiều không hề nói một tiếng nào mà đẩy bàn tay cậu ta ra, sau đó đi vào.

Rèm cửa sổ trong phòng vẫn như cũ kéo kín, bên trong vô cùng tối tăm. Trên giường lớn nằm úp sấp một người, hình như là Mã Tuấn không nhúc nhích.

Trên người Mã Tuấn đắp kín một lớp chăn, gần như che kín mặt gã. Lâm Kiều đi đến bên giường vài bước, nói: “Anh nên dậy đi.”

“…”

Mã Tuấn không hề hé răng.

Tiếu Kha Ngải chậm rãi dịch đến bên người Lâm Kiều, tiến lên đẩy Mã Tuấn một cái: “Đã là buổi trưa rồi, làm sao vẫn không chịu dậy chứ?”

Lực tay của cậu ta cũng không mạnh, vậy mà thân thể Mã Tuấn lại lăn sang một bên. Chăn trượt xuống, lộ ra người bên trong ——

Đó hoàn toàn không phải là một người nữa, mà là một đống than héo rút, chỉ có thể miễn cưỡng nhìn ra hình người.

Tiếu Kha Ngải hoảng sợ, vội lùi về phía sau vài bước. Lâm Kiều cau mày, lật toàn bộ chiếc chăn ra, khiến cho thân thể bị cháy rụi kia hoàn toàn lộ ra.

“… Đúng là Mã Tuấn, “

Mấy giây sau, cậu nói, “Đi nói cho những người khác biết đi.”

Tiếu Kha Ngải khẽ đáp một tiếng, chạy ra ngoài như bay.

Trong phòng tràn ngập mùi khét, Lâm Kiều đứng ở đây đợi một lúc, nghe thấy tiếng bước chân ở phía sau thì quay người lại——

Tần Phú xuất hiện ở cửa phòng, nhanh chóng đi về phía Lâm Kiều.

Sắc mặt của hắn bình tĩnh, không biết là đang vui hay tức giận. Lâm Kiều thấy hơi lạ, nói: “Anh —— “

Tần Phú vòng hai tay ra, dễ dàng ôm cậu vào lòng.

Lâm Kiều: “… Buông ra, cám ơn.”

Tần Phú nói: “Để tôi ôm cậu một chút.”

Khi hắn nói ra câu này thì giọng nói hơi trầm, khác hoàn toàn so với ngày thường, Lâm Kiều vốn là muốn đẩy hắn ra, vừa nghe thấy lời này thì không làm gì nữa, chỉ đứng yên.

Lâm Kiều im lặng dựa vào người Tần Phú đợi một lúc, sau đó nói: “Xảy ra chuyện gì?”

“Tôi vừa gặp một con quỷ, “

Năm ngón tay của Tần Phú đan vào trong từng sợi tóc Lâm Kiều, chậm rãi vuốt nhẹ, “Nó biến thành bộ dáng của cậu rồi lừa tôi.”

Lâm Kiều: “Vậy anh có bị thương không?”

Tần Phú: “Không sao, nhưng con quỷ kia chạy trốn rồi.”

Lâm Kiều: “Ừ.”

Một lúc sau, ngoài phòng truyền đến tiếng bước chân của mấy người. Lâm Kiều đẩy Tần Phú một cái, nói: “Buông ra đi, có người đến.”

“Không buông, “

Tần Phú dụi cằm lên tóc của Lâm Kiều đùa nghịch một lúc, cười nhẹ một tiếng, “Vừa mới ôm có một lúc à.”

Lâm Kiều không chút do dự mà rút ra thanh đoản đao bên hông.

Tần Phú: “…”

Thời điểm Tiếu Kha Ngải dẫn những người khác đi vào trong phòng thì khung cảnh nhìn thấy chính là, Lâm Kiều đang cầm đao hướng về phía Tần Phú.

Tiếu Kha Ngải: Thật đáng sợ, mưu sát chồng kìa!!

Tần Phú: Lần này là ôm, lần sau nhất định phải hôn!!

Lâm Kiều đương nhiên không biết tới suy nghĩ kia của Tần Phú, mặt cậu không thay đổi mà thu lại hồi đoản đao, hướng về phía mọi người nói: “Mã Tuấn chết rồi.”

Tôn Tân Nhã không dám tin nhìn về phía giường, giọng hơi run rẩy: “Đó không phải là… Mã Tuấn chứ…”

Lâm Kiều: “Là hắn.”

Lý Khiết Khiết hét lên một tiếng, Tạ Hà bị dọa sợ, lập tức trốn vào trong ngực của Chu Thành Nặc.

Người trong dinh thự cũng bị kinh động. Quản gia mang theo mấy người hầu vội vã chạy tới, vừa thấy Mã Tuấn trên giường thì sắc mặt lập tức thay đổi.

Lâm Kiều nhìn hắn bằng ánh mặt lạnh lùng, phát hiện quản gia cũng không hề giống như là bị dọa sợ, trái lại nhìn như cố tình giả vờ cho người khác thấy.

Thi thể cháy khét của Mã Tuấn bị người dời đi, phòng của hắn cũng bị khóa lại. Người hầu trong dinh thự đều biết chuyện này, trong lúc nhất thời không biết có bao nhiêu lời nói bóng nói gió được truyền tai nhau trong dinh thự.

Sau khi bữa tối kết thúc, Lâm Kiều một mình đi lên trên tầng, nghe thấy ở góc tường bên kia có mấy người hầu gái đang xì xào bàn tán.

“Thiêu chết…”

“Bá tước đại nhân…”

Bởi vì cách quá xa, Lâm Kiều cũng nghe không rõ lắm nội dung cuộc trò chuyện đó. Mà còn không đợi cậu tới gần, hai người hầu gái kia đã giật mình rồi bỏ chạy.

Lâm Kiều nhìn bóng lưng của hai người rồi hơi nhướn mày, nhưng cũng không đuổi theo, mà lại đi về gian phòng của mình.

Ban ngày đã xảy ra không ít chuyện, không biết ngày mai sẽ ra sao. Lâm Kiều không kéo dài thêm, sau khi rửa mặt thì lên giường nghỉ ngơi.

Vùuuu ——

Ban đêm, nổi lên từng đợt gió to, thổi đến mức cửa sổ đập vào nhau tạo nên những âm thanh vang vọng. Dường như có thứ gì đó ẩn nấp trong cơn gió dữ dội, liên tục đập nhịp nhàng thành từng tiếng trên cửa số.

Lâm Kiều bị thanh âm kia đánh thức, từ trong mơ tỉnh lại.

Lúc này trong phòng vẫn là một mảnh tăm tối, chỉ có thể nhìn thấy rèm cửa sổ buông xuống trên nền đất, không có gì khác so với lúc trước khi cậu ngủ. Nhưng âm thanh kia vẫn chưa dừng lại, như thể có ai đó đang ở bên ngoài, gõ liên tục vào cửa sổ của cậu.

Nhưng mà nơi này là tầng ba, ngoài cửa sổ không thể có người.

Lâm Kiều vươn mình ngồi dậy, cầm lên thanh đoản đao đặt ở đầu giường, đi đến bên cửa sổ.

Khi cậu tới gần, âm thanh gõ cửa sổ cũng từ từ hạ xuống, đến cuối cùng thì dường như không còn nghe thấy rõ nữa. Lâm Kiều kéo màn cửa sổ ra, nhìn chằm chằm bên ngoài vài giây, sau đó đem cửa sổ đẩy ra.

Vùuu ——

Gió lạnh lập tức thổi vào trong phòng, khiến cho rèm cửa sổ bị thổi bay. Đêm đen bao phủ bốn phía, ngoài cửa sổ chỉ có núi rừng sâu thẳm, ngoài ra, không có thứ gì khác.

Lâm Kiều đợi một hồi, sau khi chắc chắn chính mình không nghe thấy thanh âm gì nữa thì đóng cửa sổ lại.

Cậu lần thứ hai trở lại bên giường, giống như là rất buồn ngủ mà ngủ thiếp đi.

Trong phòng lại trở lên yên tĩnh, ánh sáng lúc nãy đều bị rèm cửa sổ ngăn cách, chỉ còn một màu đen kịt.

Không biết sau bao lâu, trong căn phòng cực kỳ yên tĩnh, đột nhiên vang lên một chuỗi thanh kỳ lạ ——

Đốc, đốc, đốc…

Thanh âm kia không phải từ nơi khác truyền đến, mà là từ ngoài cửa sổ —— chính là cánh đã bị Lâm Kiều khóa lại.

Lâm Kiều mở mắt, không tiếng động mà siết chặt đoản đao.

Rèm cửa sổ chẳng biết lúc nào đã bị kéo ra, ánh trăng như một dải lụa mềm mại vắt vào trong phòng. Ở bên ngoài cửa sổ, có một cái bóng mơ hồ treo giữa không trung… Giống như là một người phụ nữ gãy cổ và mất đi hai chân.

—— Quỷ ảnh treo ở ngoài cửa sổ, chỉ để lại một đôi mắt đỏ ngầu chằng chịt tơ máu.

Truyện Chữ Hay