Tưởng Thỏa cắn rất tàn nhẫn, rất có ý tứ nợ cũ thù mới. Tối qua môi cô bị Phó Úy Tư cắn, hôm nay vẫn còn hơi sưng. Lúc này cô khó thở, căn bản bất chấp tất cả.
Trong miệng hai người rất nhanh có mùi máu tươi.
Hương vị này Tưởng Thỏa đã nếm qua, thật sự không thích.
Phó Úy Tư không giống Tưởng Thỏa, hắn giống như không cảm thấy đau, cô cắn hắn, hắn ngược càng muốn hôn sâu hơn. Nhưng lúc này đây, hắn nỗ lực ôn nhu, hết sức ức chế nội tâm lòng chiếm hữu của mình.
Khí thế của Tưởng Thỏa rất nhanh bị hắn ôn nhu dọa cho biến mất hoàn toàn, cô nắm lấy tay áo hắn, đẩy, đánh hắn.
Cô bị hắn ôm, hai chân mở ra ngồi trên người hắn, chặt chẽ khăng khít cùng hắn như cũ.
Muốn trốn, nhưng bàn tay to của hắn ấn lấy eo cô khiến cô mọc cánh cũng khó thoát.
Có lẽ sợ rằng cô sẽ càng chán ghét mình, Phó Úy Tư khắc chế xúc động của bản thân.
Hắn ôm cô, áp trán vào cô, thấp giọng hỏi: “Hết giận chưa?”
Sắc mặt Tưởng Thỏa cũng không dễ nhìn, cô không quen tư thế như vậy, lại giống như rất quen thuộc với tư thế như vậy.
Trốn không thoát, cô liền quay đầu sang một bên, lạnh lùng nói: “Quả thật là mặt trời mọc đằng Tây, anh cũng sẽ để ý đến tâm tình của người khác.”
Tưởng Thỏa như vậy thật sự làm Phó Úy Tư ngứa răng, bàn tay hắn vuốt ve vòng eo nhỏ tinh tế của cô, cảm thụ được hồi lâu thân mật chưa từng có.
Trước kia hắn để cô thế nào cô liền thế đó, chưa từng phản kháng.
Hắn thích Tưởng Thỏa như vậy, lại cũng rất không thích Tưởng Thỏa như vậy.
“Tôi đang cố gắng.” Phó Úy Tư ôn nhu nói.
Cố gắng quan tâm đến cảm giác của cô, tôn trọng cô, theo lời cô nói. Hắn muốn làm cô thích, muốn để cô phát ra tiếng cười từ đáy lòng đối với hắn.
Trước kia lòng tham chiếm hữu của hắn rất mạnh, hắn không cho phép cô tiếp xúc với bất kì kẻ nào, hắn chỉ muốn giấu kín cô ở nơi nhìn không thấy mặt trời để mình mình độc hưởng.
Hắn thích cô cười, cô nhất định phải cười, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ liệu cô có muốn cười hay không.
Hắn muốn cô khóc, liền hung hăng muốn cô trên giường, buộc cô ở dưới thân mình xin tha.
Hắn muốn cô, cô liền không thể nói không.
Tưởng Thỏa rất sợ phòng tuyến nội tâm của mình bị hắn công phá, cô lại lần nữa giãy giụa: “Anh tôn trọng tôi thì mau thả tôi xuống, tôi phải về nhà bây giờ.”
Phó Úy Tư nắm thật chặt người trong ngực, cuối cùng vẫn buông ra.
Thật ra hắn vẫn luôn cố gắng, từ ba tháng trước hắn mở miệng nói chia tay chính là một loại cố gắng.
Tưởng Thỏa rất nhanh đi xuống từ trên người hắn, chạy nhanh đến cửa trước, nhưng lại không thể không vì vấn đề mật mã mà lại lần nữa quay đầu nhìn hắn.
Phó Úy Tư vẫn ngồi trên ghế sô pha, biểu tình trên mặt làm Tưởng Thỏa nhìn không thấu.
Chỉ là lần này không cần Tưởng Thỏa mở miệng, hắn liền chủ động nói: “Sinh nhật em.”
Tưởng Thỏa nháy mắt hiểu rõ, lập tức nhập vào ngày sinh nhật mình: .
“Tinh” cửa mở ra.
Cô ngẩn người một chút, lập tức rời đi như chạy trốn, thậm chí cả giày cũng quên đi.
Bất quá đó chỉ là khoảng cách một đầu hành lang, Tưởng Thỏa dường như té lộn nhào trở về nhà.
Tại thời điểm nhập xong mật mã kia, tim Tưởng Thỏa đập rất nhanh, cô không biết chuyện gì đã xảy ra với mình.
Tưởng Thỏa về đến nhà, Vương Bồi Phàm cũng dẫm nhẹ chân trở về nhà.
Dường như Vương Bồi Phàm vừa vào cửa, Tưởng Thỏa đã ngửi thấy mùi rượi nồng nặc.
Cô vội vàng chạy đỡ ngườ, cau mày hỏi: “Ông trời, cậu uống bao nhiêu rượi rồi hả?”
“Không nhiều lắm, không nhiều lắm, chút xíu hà.” Vương Bồi Phàm nói, khoa tay với Tưởng Thỏa.
Tưởng Thỏa một bay đánh bay tay cô: “Uống nhiều rượi thế này, cậu về nhà kiểu gì vậy?”
“Có người tốt bụng đưa tớ về nha.” Vương Bồi Phàm cười hì hì nói.
Tưởng Thỏa thở dài, duỗi tay vỗ vỗ đầu Vương Bồi Phàm: “Sau này cậu còn dám một mình chạy đi uống rượu, xem tớ có đánh gãy chân cậu không!”
Một cô gái uống thành bộ dạng như vậy, thật sự quá nguy hiểm.
Tưởng Thỏa càng nghĩ càng thấy sợ, lại dùng sức đập một cái vào thịt trên người Vương Bồi Phàm: “Cậu có nghe không!”
Vương Bồi Phàm đau đến giật mình, tiếp đó "Oa" lên òa khóc một tiếng.
Tưởng Thỏa như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc (không hiểu được tình huống), “Cậu còn có mặt mũi mà khóc với tớ sao?”
“Tiểu Thỏa, cậu có cảm thấy tớ rất vô dụng không?” Vương Bồi Phàm lau lau nước mắt trên mặt mình, cũng thanh tỉnh hơn rất nhiều.
Kỳ thật cũng không phải quá say, chỉ là không muốn bản thân thanh tỉnh.
Tưởng Thỏa không thể nhìn dáng vẻ ủy khuất này của cô, duỗi tay vỗ vỗ sau lưng cô: “Nói nhảm gì vậy? Cậu vô dụng chỗ nào, là rất vô dụng.”
Vương Bồi Phàm nghe xong, khóc càng thảm hại hơn.
Tưởng Thỏa tự biết đùa không đúng lúc, vội vàng xin lỗi: “Đồ đần, nói đùa.”
Vương Bồi Phàm lắc đầu như trống: “Tớ đúng là rất vô dụng, tớ ngoại trừ ăn làm chuyện gì cũng không tốt.”
Tưởng Thỏa nhịn không được “Phì” cười một tiếng, tiếp đó che miệng mình lại.
Vương Bồi Phàm hít hít mũi, nói: “Tớ ngay cả một người đại diện cũng không đảm đương nổi.”
Có thể trở thành người đại diện của Tưởng Thỏa, kỳ thật cũng là Vương Bồi Phàm nhận nhiệm vụ lúc lâm nguy.
Công việc của Vương Bồi Phàm trước đây tuy rằng nói cũng làm việc cùng giới giải trí, nhưng cô vẫn luôn làm công tác lên kế hoạch và tuyên truyền điện ảnh, căn bản chưa từng tiếp xúc qua hợp đồng kinh tế cùng các loại công tác tuyên truyền nghệ sĩ.
Ba tháng trước, nói đúng ra, là sau khi Tưởng Thỏa cùng Phó Úy Tư ở bên nhau, công việc lớn nhỏ ở giới giải trí của cô đều là Phó Úy Tư tự mình quản lý.
Nhờ vào mạng lưới quan hệ của Phó Úy Tư, hắn có thể cung cấp cho Tưởng Thỏa tất cả những tài nguyên tốt nhất. Cũng là vì Phó Úy Tư, mặc dù Tưởng Thỏa một năm chỉ diễn hai bộ phim, nhưng hai bộ phim này cũng đều là tinh phẩm. Được xây dựng bởi Phó Úy Tư, hình tượng của Tưởng Thỏa tương đương tiên nữ, cô không dính khói lửa phàm tục, khiêm tốn làm từ thiện, thời gian lộ diện đều rất ít. Nếu không phải điện ảnh danh tiếng cao, Tưởng Thỏa ở giới giải trí biển to đãi cát này, đã sớm đã bị người khác lãng quên.
Mấy năm nay Tưởng Thỏa trở nên mẫn cảm, cẩn thận từng li từng tí, không có cảm giác an toàn. Sau khi chia tay với Phó Úy Tư, Tưởng Thỏa chủ động tìm tới Vương Bồi Phàm.
Tưởng Thỏa đề nghị tự mình điều hành một phòng làm việc, để Vương Bồi Phàm làm người đại diện của cô. Cho dù hiện tại người quản lý của công ty nhiều như vậy, cô vẫn lựa chọn người mình tín nhiệm nhất. Điểm này, đối với Vương Bồi Phàm mà nói cũng thật vui mừng.
Bạn tốt tự mình mở miệng, Vương Bồi Phàm vốn không có lý do cự tuyệt, nhưng cũng khó với Vương Bồi Phàm, cô chưa từng làm qua người đại diện gì, càng không biết nên đảm nhiệm phần công việc này như thế nào. Vẫn là Tưởng Thỏa cổ vũ động viên cô, nói rằng muốn về sau hai người cùng nhau trưởng thành, cô lúc này mới căng da đầu đáp ứng làm người đại diện của cô.
Ba tháng này, thời điểm Vương Bồi Phàm giải quyết công việc luôn vô cùng nghiêm túc. Cô hy vọng Tưởng Thỏa có thể vui vẻ, cũng hy vọng Tưởng Thỏa có thể tìm được lại chính mình trước kia. Cô nỗ lực làm tốt nhân vật người đại diện này, không hiểu liền đi học, đánh vỡ đầu cũng không sợ. Nhưng có đôi khi Vương Bồi Phàm luôn tự mình hoài nghi, cô không có nhân mạch (quan hệ rộng), không có tài nguyên, làm sao mới có thể cung cấp cho Tưởng Thỏa tốt hơn? Đặc biệt đối lập với tài nguyên trước kia Phó Úy Tư cung cấp, Vương Bồi Phàm liền cảm thấy bản thân là đồ rác rưởi.
Tưởng Thỏa hiểu rõ Vương Bồi Phàm nhất, bộ dáng cô nghiêm túc an ủi: “Còn nhớ thời điểm trước kia chúng mình ở lớp đội sổ không?”
Vương Bồi Phàm hít hít mũi, gật gật đầu.
Tưởng Thỏa nói: “Cậu đần như vậy, so với tớ còn đần hơn, thế nhưng cậu luôn rất nỗ lực, người khác mất một giờ có thể luyện được vũ đạo, cậu sẽ mất năm giờ, thậm chí là mười giờ. Rất nhiều lúc phương pháp của cậu không đúng, nhưng cậu luôn không xem thường mà từ bỏ, cậu nói chỉ cần không buông tay thì nhất định sẽ thành công.”
Những ký ức này đối với Tưởng Thỏa mà nói bất quá giống như ngày hôm qua.
Rõ ràng trước vài ngày trước cô còn cùng Vương Bồi Phàm cùng tập múa, đảo mắt hai người bọn họ đều thay đổi bộ dáng. tuổi đơn thuần tiểu tốt đẹp, tuổi hoàn toàn không còn tồn tại nữa.
Vương Bồi Phàm say rượi cũng ảo tưởng bản thân chỉ mới tuổi, thiên đại sự tình nhưng năm tháng đó chỉ là một bài kiểm tra. Chỗ nào giống với bây giờ.
Tưởng Thỏa đưa tay ôm lấy Vương Bồi Phàm, hỏi cô: “Khi làm người đại diện của, cậu áp lực rất lớn sao?”
“Rất rất lớn.” Vương Bồi Phàm cũng là say rượu mới dám nói.
Nguyên nhân là vì biết mình hiện tại là người đại diện, cho nên cô nỗ lực ngụy trang thành bản thân thành một con người khôn khéo. Cô càng kiên cường hơn, càng trấn định hơn so với Tưởng Thỏa.
Nhưng cô vẫn luôn biết, cô chưa bao giờ đủ thông minh.
“Không cần phải sợ. Chúng mình cùng nhau cố gắn.”
Từ "cố gắng" này, lại làm Tưởng Thỏa nhớ tới Phó Úy Tư.
Khuê mật (bạn thân) hai người đêm hôm cầm chai rượi, nói chuyện trên trời dưới biển. Khóc, cười, cuối cùng ôm nhau ngủ.
Mỗi người chúng ta, sinh ra làm người, đều không hoàn mỹ.
Cho nên chúng ta đều đang nỗ lự, nỗ lực trở nên hoàn mỹ. Trong quá trình này, vấp ngã là điều không thể tránh khỏi. Cho nên chúng ta đều phải cắn răng khóc cười, căng da đầu nghênh đón mỗi lần trưởng thành cùng thách thức.
= = =
Sau khi ngủ một ngày một đêm, Tưởng Thỏa tắm rửa một cái, thay quần áo tinh xảo, trang điểm sương sương.
giờ sáng, Vương Bồi Phàm kiểm kê nhân viên một chút: luật sư, công nhân công ty chuyển nhà, bảo vệ, công nhân vệ sinh.
Đội ngũ mênh mông cuồn cuộn, bọn họ sắp tiến đi lấy lại đất bị mất.
Trên đường xuất phát, Tưởng Thỏa vẫn luôn một mực như có điều gì suy nghĩ.
Cô một tay chống đầu nhìn bên ngoài cửa sổ, nặng nề thở dài.
Không như dự liệu của Tưởng Thỏa, đôi mẹ con kia căn bản không rời khỏi nhà cô.
Trên xe bảo mẫu, Vương Bồi Phàm ấn Tưởng Thỏa: “Chuyện này tớ xử lý là được, cậu ngồi trên xe đi.”
Tưởng Thỏa nghĩ nghĩ, gật gật đầu.
Xe dừng ở cửa nhà, cô đeo kính râm lên, lạnh lùng nhìn về bên ngoài cửa sổ.
Như đã nêu trước, luật sư trình bày tỉ mỉ nguyên nhân từ đầu tới cuối một lần ngay trước mặt mẹ kế Trịnh Thục Phân, tiếp theo người của công ty dọn nhà trực tiếp đi dọn đồ.
Trịnh Thục Phân quả nhiên không phải người dễ trêu chọc, bà để thai phụ Đằng Giai Giai nằm trên bậc cầu thang, buông lời nói: “Ai muốn đi lên, phải bước qua người thai phụ này mà đi, tôi nhìn xem các người ai dám!”
Vương Bồi Phàm bất đắc dĩ cười cười: “Dì, bà đang diễn vở kịch nào vậy?”
Trịnh Thục Phân cũng nhận ra Vương Bồi Phàm, bà lấy ngón trỏ chỉ vào Vương Bồi Phàm: “Nói cho cô biết, đừng nghĩ rằng tôi dễ bị khi dễ, muốn tôi dọn đi không có cửa đâu! Đồ con chó của Tưởng Thỏa, có bản lĩnh thì để cô ta tới gặp tôi!”
Vương Bồi Phàm một phen đè lại ngón trỏ của Trịnh Thục Phân, bẻ lên trên, đau đến mức Trịnh Thục Phân thiếu chút nữa quỳ xuống đất xin tha.
“Dì, bà vừa rồi nói bậy gì vậy? Tại sao tôi một chữ cũng nghe không hiểu?” Vương Bồi Phàm nói, lại dùng lực một chút, đau đến mức Trịnh Thục Phân muốn gọi mẹ.
Dứt lời, Vương Bồi Phàm ra hiệu cho bảo vệ một bên: “Trước tiên nhấc người này ra ngoài, rồi tới thai phụ kia.”
Hai người bảo vệ mới vừa đỡ Trịnh Thục Phân tới cửa, đối diện liền nhìn đến Tưởng Thỏa xuống khỏi xe.
Trịnh Thục Phân chỗ nào cam tâm, trong miệng mắng to: “Tưởng Thỏa, mày chết không được tử tế! Mày cùng bố mày đều giống nhau! Đều sẽ chết không được tử tế!”
Tưởng Thỏa dừng chân lại, lạnh lùng nhìn thẳng Trịnh Thục Phân, tiếp đó “Bốp” một cái tát vào mặt Trịnh Thục Phân.
Có thể động thủ thì tuyệt đối không nên nói chuyên, Tưởng Thỏa tuổi cảm thấy đạo lý này mười phần hữu dụng.
_________________
MyMeap: Cảm thấy hết sức bất ngờ khi tra truyện mình trên gg thì thấy rất nhiều trang repost, không nghĩ rằng truyện chỉ mới vài chương đã được nhiều sự "quan tâm" như vậy, cảm thấy khá buồn và mất đi một phần động lực edit .
P/S: Hôm nay vừa đi khai giảng về đã làm truyện cho các tình yêu rồi nè. Ngồi khai giảng vừa nắng lại buồn ngủ, chán ghê:)))))