Vừa đẩy cửa ra, bọn họ phát hiện trong phòng giam còn có người khác.
Sĩ quan trung niên có vóc dáng to con chỉ mặc độc áo sơ mi, thắt lưng trên quần lỏng lẻo. Ông ta thở hổn hển, tay cầm gậy gỗ to như gậy cảnh sát, mặt đỏ bừng mồ hôi đầm đìa, như thể vừa trải qua trận vận động kịch liệt.
Quản ngục đứng bên cạnh, vắt áo khoác của cấp trên trên tay, lưng thẳng tắp mặt không cảm giác, hai mắt nhìn thẳng.
“Trưởng phòng Lee, sao anh lại đến đây?”
Sĩ quan trung niên vội vuốt mặt, song vẫn không che lấp được cảm xúc phấn khởi, bàn tay chìa ra dính đầy máu đỏ và mồ hôi, giọng điệu lại có phần nịnh đầm: “Kim Seong Hee đã bị bắt, lần này Phòng lập được công lớn rồi.”
Lee Jung Ho gật đầu, chỉ bắt tay qua quít với đối phương, thậm chí đến găng tay cũng không tháo ra.
Sourin thò đầu ra từ đằng sau, lúc thấy rõ tù nhân bị trói trên vách tường thì nghiến răng, im lặng siết chặt nắm đấm.
Cô gái bị cởi truồng lõa lồ, một sợi dây vòng qua tay cô bé cố định tay chân lại, ôm lấy cơ thể rũ xuống. Khuôn mặt nhỏ nhắn sưng vù lên không mở nổi mắt, máu từ miệng chảy ra trượt xuống cằm và trước ngực. Cơ thể cô bé đã biến dạng, chi chí những vết máu bầm và vết thương, cánh tay lơ lửng giữa không trung với góc độ quái dị, chứng tỏ đã bị trật khớp. Giữa bắp đùi có vết máu rõ ràng.
Vì thiếu ăn thiếu uống nên Tiểu Ji vẫn chưa trưởng thành, dù đã vào độ tuổi dậy thì nhưng mu vẫn chỉ nhô lên nho nhỏ, không có nhiều lông.
Mà lúc này đây, cô bé như giấy dầu vàng sẫm dán chặt lên vách tường bẩn thỉu, ngoại trừ lồng ngực phập phồng khe khẽ ra thì chẳng hề nhìn thấy bất cứ dấu hiệu nào của sự sống.
Trong khoang miệng tràn ngập vị sắt, Sourin cắn nát cánh môi, móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, đau nhói truyền thẳng đến tim.
Nếu không phải đã trông thấy tình cảnh thảm kịch của những tù nhân khác, xây dựng sẵn tâm lý, thì chắc chắn cô đã không nén được kích động giết người.
Hồi ức đau đớn sôi sục trong đầu có thể đập tan lý trí cuối cùng bất cứ lúc nào, như ngọn núi lửa phun trào.
Nhác thấy cảm xúc không ổn định của cô, Lee Jung Ho vội né người chắn trước mặt, làm như vô tình hỏi: “Chỉ là một con bé mà trưởng phòng Phòng lại đích thân ra tay thẩm vấn, có phải phiền phức quá không?”
Sĩ quan trung niên ném gậy gỗ cho quản ngục, vừa xắn tay áo lên vừa quan sát tù nhân trên tường, nheo mắt nói: “Đám phản bội này còn không bằng heo chó, con của chúng cũng chỉ là đám cặn bã, phải dạy dỗ tốt.”
“Có hỏi được thông tin gì không?”
Đối phương hừ lạnh: “Bà nội nó mới là thành viên tổ chức, con nhóc này chỉ chạy việc vặt, ngoài mấy cái tên ngoại quốc ra thì không biết gì. Đáng tiếc bà già đó dám phản kháng nên đã bị đánh chết tại chỗ rồi, manh mối đã bị cắt đứt.”
Lee Jung Ho không hỏi tiếp mà thuận theo đó đề nghị: “Ném nó vào trại lao động cho cải tạo đi, đỡ trưởng phòng Jo phải lãng phí thời gian và sức lực.”
Sĩ quan trung niên được gọi là “trưởng phòng Jo” phá lên cười, trong nụ cười có mấy phần kỳ lạ và chế nhạo: “Người đến trại lao động đều chết quá nhanh, lại thành ra không khác gì giải thoát với chúng nó… Đàn bà mà, tuổi càng nhỏ thì càng có nhiều thủ đoạn để chơi.”
Sourin không chịu nổi nữa, một mình đi thẳng vào phòng giam.
Trên tường la liệt đủ loại dụng cụ tra tấn, phần lớn đều dính máu, có mới có cũ, tất cả đều chứng minh cho chuyện từng xảy ra.
Cô biết có vài gã đàn ông có hứng thú với những cô gái trẻ vị thành niên, và cũng biết cái kết của Tiểu Ji là gì.
Mắt thấy khách thăm càng lúc càng đến gần tù nhân, vượt quá khoảng cách an toàn, cai ngục toan giơ tay ngăn cản nhưng lại bị trưởng phòng Jo khuyên: “Không sao đâu.”
Dưới lớp áo choàng màu xanh đậm là gấu váy màu bạc lay động, ám chỉ thân phận đặc biệt của cô gái này. Trưởng phòng Jo vỗ vai Lee Jung Ho như có điều suy nghĩ, một lời hai nghĩa: “Ai cũng nói vì cậu ngồi tù thân thể hư nhược, cho nên mới không gần nữ sắc, nào ngờ ‘thủ đoạn’ còn nhiều hơn cả tôi đấy.”
Người đàn ông chủ động dâng thuốc lá, không thừa nhận cũng không phủ nhận, coi như cảm ơn đối phương đã thông cảm.
Chứ thực chất Lee Jung Ho tập trung toàn bộ sự chú ý lên người Sourin, không dám bỏ qua nhất cử nhất động nào của cô.
“Tiểu Ji,” Lại gần bên tai cô bé, Sourin dịu dàng gọi tên, “Nghe thấy gì không?”
Nhưng tù nhân lại như thể không nghe thấy gì.
Càng đến gần thì mùi máu tanh càng nồng nặc, cô cố ép bản thân bình tĩnh: “Là chị đây.”
Vẫn không có bất cứ phản ứng nào.
Rốt cuộc cai ngục cũng không nhìn nổi, đi lên toan kéo Sourin ra: “Cô đến gần quá…”
Dường như chỉ trong một tích tắc, cô lập tức chụp lấy cổ tay cai ngục đè xuống, cúi người thuận thế vật đối phương qua vai. Cùng lúc đó, cô nhanh chóng xê dịch bước chân, dùng bả vai đỡ lấy cơ thể Tiểu Ji, giải cứu thân thể gầy rọp ra khỏi dây thừng, vô cùng lưu loát nâng cằm cô bé lên, xoay mạnh sang phải rồi cắn răng ấn thêm lực.
Cho tới khi nghe thấy tiếng “rắc”.
Chiếc cổ gầy gò gục xuống, ngực Tiểu Ji thôi phập phòng, đầu ngoặt qua bên như thiên nga đã chết, trên gương mặt chồng chất vết thương là hàng lệ tuôn rơi.
“Ây da!”
Trưởng phòng Jo đau lòng hô lên, phát hiện không thể “cứu vãn” được thì càng thêm bực bội, trợn to mắt nhìn Lee Jung Ho.
Tuy cấp bậc của hai ngang nhau, nhưng vì Lee Jung Ho trẻ tuổi hơn, còn phụ trách phòng có thực quyền hơn, nên địa vị cao hơn ông ta nhiều. Thế nên tuy đau lòng, trưởng phòng Jo cũng không dám nói gì, chỉ có thể ấm ức than: “Sao… sao lại thích chơi loại phụ nữ đó làm gì kia chứ?”
Là sĩ quan tình báo cao cấp của Quân đội Nhân dân, bọn họ được tấn thăng đặc quyền cấp bậc, không lo cơm áo, không lo ăn mặc, của cải phong phú, tuy nhiên tinh thần lại ngày càng trống rỗng. Cũng vì nguyên nhân đấy nên những sở thích của các quan chức cấp cao đều rất dị biệt: người thích ấu dâm như trưởng phòng Jo đây chưa là gì, chuyển đổi trang phục, ái vật, hấp dẫn đến khuyết tật, ái tử thi, bao gồm cả ham muốn được nghẹt thở để đạt đế khoái cảm… vân vân và mây mây, không phải là ít.
(Chuyển đổi trang phục là loại tình dục biến thái hiếm gặp, những người này thích mặc trang phục của người khác giới tính;
Ái vật là từ dùng chỉ các mối quan tâm tình dục trên những đối tượng không phải là cơ quan sinh dục, ví dụ như tay, chân, v.v…;
Hấp dẫn đến khuyết tật: người có ham muốn giả vờ bị khuyết tật và khát khao bị khuyết tật;
Ái thử thi: thật ra trong bản gốc đề cập đến mức độ nặng nhất của hội chứng này, đó là sau khi quan hệ tình dục sẽ giết và cấu xé cắn nuốt luôn bạn tình.)
Sourin mặc trang phục Trung Hoa, nửa đêm nửa hôm lại được dẫn đến phòng tra tấn dưới lòng đất, rất dễ khiến người ta liên tưởng đến bệnh ngược đãi lấy giết hại làm thú vui.
Lee Jung Ho không giải thích mà cũng không muốn giải thích, chỉ đi lên ngăn Sourin lại, cũng không quay đầu mà nói: “Xin lỗi, làm mất hứng rồi.”
“Thôi vậy,” Trưởng phòng Jo khoát tay, cau mày nói, “Tôi còn hàng khác thay thế.”
Cảm nhận được cơ thể Sourin lập tức cứng ngắc, Lee Jung Ho vội thêm lực, vừa kéo vừa lôi đưa cô ra khỏi phòng giam. Cuối cùng, anh vừa đóng cửa vừa nhắc nhở: “Kim Seong Hee lên cơn nghiện rồi, giờ anh vào còn có thể hỏi được không ít lời khai đấy.”
Còn chưa dứt lời thì cửa phòng giam đã đóng lại cái sầm, đồng thời ngăn lại tiếng rên của cai ngục và lời cảm kích của trưởng phòng Jo.
Lần này, Lee Jung Ho không cho cô bất cứ cơ hội phản kháng nào, dùng nút chết trói Sourin lại, vất gậy đi đặt người lên đầu vai, sải bước khiêng cô ra khỏi tầng hầm.
Cơn đau trên đầu gối chân trái chạy thẳng lên tim, nhưng người đàn ông vẫn không hề dừng bước, đến khi đi vào hầm trú ẩn phía bên kia, mở cửa phòng của mình ra thì mới bật ra tiếng rên.
Công trình dưới lòng đất rất đầy đủ, ngoại trừ phòng thẩm tra nghiêm ngặt thì sẽ chừa lại nửa không gian, dành cho sĩ quan cấp cao ngủ lại: bình thường vừa có thể nghỉ ngơi, vừa có thể làm chỗ tị nạn lúc thời chiến. Nửa tháng nay anh toàn ở đây, thuận lợi nắm giữ kết quả điều tra trực tiếp.
Sourin rơi thẳng xuống sàn nhà, cảm giác đau đớn từ sâu trong cơ thể dâng lên, khiến mọi khúc xương đều run rẩy.
Nếu không nắm chắc phần thắng thì cô rất ít khi giết người trực diện, bởi vì như thế không chỉ làm lộ thực lực, mà cũng để lộ ý đồ của mình. Nhưng trong chớp mắt ấy, lý trí và ý thức đã nhường chỗ cho kích động khát máu, gần như khiến cô quên đi mục đích hành động, muốn từ bỏ lớp ngụy trang mình duy trì từ trước đến nay.
Nếu đã phòng bị nghiêm ngặt không thể chạy thoát khỏi biển lửa, cô thà rằng bản thân đánh một trận để trả thù cho Tiểu Ji còn hơn.
Lúc bấy giờ, chiếc áo khoác che trên người bị hất xuống, qua kẽ hở gặp lại ánh mắt lạnh băng xám ngoét, Sourin như cỗ máy vặn chặt dây cót, lập tức khôi phục trạng thái. Cô đứng dậy đá văng giày cao gót, trưng ra tư thế chuẩn bị đánh đấm chào hỏi đối phương.
Lee Jung Ho vừa khóa cửa, còn chưa kịp xoay người đứng vững thì lập tức cảm thấy có nắm đấm xé gió đấm mạnh lên mặt. Nếu không phải anh phản ứng nhanh, nghiêng đầu qua bên thì rất có thể đã bị quật ngã.
Một chiêu vồ hụt, Sourin cũng không sốt ruột, dùng khuỷu tay đập xuống cổ đối phương, định đánh vào chỗ hiểm lần nữa.
Dù hành động bất tiện nhưng dù gì cũng từng là cao thủ hàng đầu, Lee Jung Ho vẫn phán đoán được hành động của cô. Anh khó nhọc đỡ đòn, vẫn có thể đối phó được, sau đó lăn một vòng thoát khỏi phạm vi công kích.
Vén chiếc đầm lên, tay chân di chuyển lưu loát nhẹ nhàng, Sourin tấn công liên tục, mượn đồ đạc bố trí trong phòng để thu hẹp phạm vi của đối phương lại, cho đến khi dồn anh vào trong góc tường, đánh mạnh một phát.
Lee Jung Ho miễn cưỡng chống đỡ, thể lực dần dần yếu đi, mệt nhọc ngăn cản đỡ đòn, mấy lần suýt trúng vào chỗ hiểm.
Trong căn phòng kín dưới lòng đất, ánh sáng nhân tạo u ám ảm đạm, một nam một nữ nghiến răng nghiến lợi nhìn nhau, ngoài tiếng quyền cước xé gió ra thì không còn động tĩnh nào khác. Đồ đạc bị đập vỡ, vải bị xé thàh mảnh, ngay đến linh hồn cũng như bị nghiền nát trong trận giằng co vô tận này.
Thân thủ của Sourin rất dứt khoát, không có tư thế thừa thãi làm màu, chiêu nào chiêu nấy đều trúng vào chỗ hiểm, ánh mắt giá lạnh đầy rét buốt.
Lee Jung Ho cầm cự thêm mấy phút, biết hôm nay mình không phải là đối thủ của cô, cuối cùng rút súng ra, lạnh lùng quát: “Đủ rồi!”
Khẽ đẩy khuỷu tay trở ngược khớp xương, rút súng ra khỏi kẽ tay, chỉ mấy động tác đơn giản mà Sourin đã lật ngược lại họng súng, nhắm thẳng vào mi tâm của chủ nhân nó.
Như chần chừ lại như không chút do dự, cô bóp cò.