Thoát Bắc Giả

chương 67: thành phố rason

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thành phố Rason, tên đầy đủ là “khu kinh tế thương mại tự do tiên phong Rason”, vì địa lý tiếp giáp với Trung Quốc và Nga nên nơi đây quanh năm đều quản lý khép kín, là một trong những cảng ngoại thương quan trọng nhất ở Triều Tiên.

Nơi họ lên bờ nằm phía Nam sông Đồ Môn, là một bán đảo vừa dài vừa hẹp, nằm ở góc Đông Bắc thành phố Rason, chỉ cần leo lên núi là có thể nhìn xuống cả thành phố.

Bốn phía bao xung quanh trong núi, những dãy núi chạy dài quanh co lên xuống dọc theo đường ven biển tạo nên tấm bình phong thiên nhiên, ôm trọn cả thành phố Rason. Trên mỗi chỗ cao đều có thể thấy được quân nhân súng đạn sẵn sàng, còn canh phòng cẩn mật hơn cả Nga.

Trên đỉnh núi đối diện bán đảo, kính viễn vọng bội số lớn tuần tra qua lại, thu hết mọi cảnh vào mắt, không bỏ sót một cọng cỏ nào. Lính gác trong trạm liên tục quét mắt nhìn, chỉ kém mấy chục giây là có thể bắt gặp được cảnh bọn họ nổi lên mặt biển, bò vào rừng rậm bên ngoài bãi đá.

Ý thức được suýt phạm vào sai lầm trí mạng, Im Dong Kwon sợ hãi đổ mồ hôi lạnh, ngoan ngoãn nghe theo sắp xếp của Sourin.

Cũng như cảnh Triều Tiên như trong tưởng tượng, thành phố Rason không có kiến trúc cao tầng, đường phố thẳng băng rộng rãi đến trống rỗng, lâu lâu lại có vài công trường chờ thi công nằm lẻ tẻ bên đường, trông vô cùng tiêu điều.

Xung quanh thành phố còn có mấy đồng ruộng lớn chưa được khai thác, đúng dịp đang là mùa đông nông nhàn, dõi mắt nhìn quanh chẳng thấy được mấy bóng người.

Mọi thứ nơi đây có vẻ chẳng ăn khớp gì với “kinh tế” hay “thương mại”, lại còn cách hai chữ “tự do” rất xa, dựa vào mức độ phát triển của thành phố này mà đoán thì Triều Tiên đã biến Rason thành đặc khu, một sự tự dối lừa đầy hoài nghi.

Tuy nhiên, tọa lạc ở mũi Đông Nam của bán đảo lại có một tòa nhà cực kỳ sang trọng: thiết kế phục cổ châu Âu, rường cột chạm trổ dát vàng, lan can với những hoa văn phức tạp, cột trụ La Mã vừa thẳng vừa cao, cùng với bức tường phủ đá cẩm thạch màu đỏ – khác biệt hẳn với tình hình xung quanh, đặc biệt là còn tạo nên sự tương phản rõ rệt với khung cảnh tiêu điều ở trung tâm thành phố.

Hễ có xe cộ qua cửa kiểm tra hải quan ở biên giới thì chỉ cần đạp lút cán là đều chạy thẳng tới đây, để lại màn khói bụi dọc đường.

“Sòng bạc.” Nhìn theo ánh mắt anh ta, Sourin giới thiệu: “Sòng bạc lớn nhất và sang trọng nhất Đông Bắc Á, cỏ thể chứa hơn ngàn người cùng một lúc.”

Im Dong Kwon nhíu chân mày: “Triều Tiên cũng có giấy phép kinh doanh sòng bạc ư?”

Bị tư tưởng Nho gia hun đúc, dù là Hàn Quốc biến chất sa đọa thì sòng bạc cũng là chuyện rất không quang minh, huống hồ còn là sòng bạc quy mô lớn trắng trợn như thế.

“Toàn bộ bán đảo Đông Hải đều thuộc về công ty Hồng Kông.” Sourin dậm chân xuống đất, “Sòng bạc này cũng là của bọn họ, chỉ có người nước ngoài mới vào đó được, à quên, công dân nước thứ ba ra vào thành phố Rason không cần visa.”

Im Dong Kwon bừng tỉnh hiểu ra, lúc này anh ta đã biết được nguyên nhân vượt biên qua biên giới Triều Tiên và Nga là gì: Nếu chọn giữa biên giới Trung Quốc Triều Tiên, thì không chỉ phải đối mặt với kiểm tra biên giới nghiêm ngặt, mà còn phải lo lắng không biết phải ẩn nấp ở biên giới Triều Tiên thế nào. Song, giữa vịnh Posyet và bán đảo Đông Hải không có tuyến đường thủy, khả năng bị phát hiện là cực thấp, sau khi vào sòng bạc chỉ cần giả vờ là khách đến thì có thể đợi được cơ hội chạy trốn.

Bán đảo Triều Tiên vốn thần bí phong bế, lại từ từ kéo ra tấm rèm che trước mắt anh ta.

“Thay quần áo đi.”

Đường xuống núi đang ở ngay trước mắt, Sourin ném túi chống thấm qua, không chút xấu hổ bắt đầu thay quần áo.

Im Dong Kwon cũng đã sớm quen với việc không xem đối phương là người khác phái, nhưng khi đối mặt với tình cảnh này vẫn nuốt nước bọt cái ực, lúng túng quay đầu đi.

Trong ánh sáng lưa thưa ở rừng cây, hai người nhanh chóng mặc vào trang phục của riêng mình.

Cởi bộ đồ lặn ướt nhẹp ra và mặc quần dài áo sơ mi vào, như nhất thời được quay lại thế giới văn minh. Tiếp theo là áo len, dù kiểu dáng có hơi quê nhưng vẫn còn nằm trong phạm vi tiếp nhận được. Chỉ là, áo lông vừa dày vừa nặng, sợi dây chuyền bản to màu vàng rực, thắt lưng to như cục gạch… Dù không soi gương, Im Dong Kwon cũng có thể tưởng tượng được dáng vẻ thô tục của mình lúc này.

Mà Sourin cũng không khá hơn anh là bao: váy bó sát người, đi giày cao gót, đôi môi đỏ mọng như ngọn lửa rực cháy, từ trên xuống dưới toát lên khí chất tục tằn, thế nhưng khi cười vẫn khiến người ta nhìn không dứt mắt.

Trang bị thay ra được nhét vào túi, chôn sâu dưới đất – giữa cánh rừng đã ít đi hai người ẩn nấp, thay vào đó là một đôi tình nhân giàu có.

Người phụ nữ che kín bờ vai bằng khăn choàng lông chồn trắng tinh, từng bước đi tới dán sát vào người anh ta, nói bằng tiếng Trung không mấy sõi: “Ông chủ Lâm, chúng ta đi nhé?”

Im Dong Kwon bất giác run bắn lên, đồng thời cũng biết bọn họ cần phải cải trang thành khách đánh bạc để vào casino.

Ở đằng xa, hải quan biên giới giữa Trung Quốc và Triều Tiên vẫn còn bận rộn, số lượng khách du lịch xuyên biên giới nối liền không dứt, mọi phương tiện di chuyển chạy thẳng đến sòng bạc, và cuối cùng dừng lại trên khoảng đất trống dưới chân núi, xếp hàng dài dặc.

Dù mục đích của những người này rất rõ ràng, thì khi nhìn từ bên ngoài vẫn không khác gì một tour du lịch theo nhóm đang đi tham quan bán đảo Đông Hải dưới sự hướng dẫn của hướng dẫn viên du lịch, cuối cùng xem sòng bạc là một trong điểm du lịch, vào bên trong “tham quan”.

Trên sườn núi, thi thoảng sẽ có một vài du khách hành động một mình, hướng dẫn viên du lịch cũng không ngăn cản, bởi vì bên kia bán đảo chỉ có bãi biển vắng vẻ và vách đá, bọn họ tin rằng không một ai có thể chạy thoát khỏi nơi đây.

Hai người mặc quần áo vào là không còn gì khác biệt nổi bật, lẻn vào du khách đi lẻ không chút trắc trở, tự nhiên trở thành thành viên của đoàn du lịch, mười mấy phút sau đã đi tới dưới chân núi.

Lúc đến gần sòng bạc, thỉnh thoảng sẽ có một hai nhân viên bảo vệ hoặc phục vụ xuất hiện, nhanh chóng quét mắt nhìn rồi thôi, không dò hỏi gì thêm.

Những tay bảo vệ kia được trang bị súng ống, ngoài việc mặc đồng phục của sồng bạc thì trên gương mặt có màu vàng sáp rất đặc biệt, không giống người Hồng Kông, trái lại trông giống dân địa phương Triều Tiên hơn.

Nghe được suy đoán của Im Dong Kwon, Sourin cười khẽ, thấp giọng nói: “Bọn họ là bộ đội đặc chủng của quân biên phòng, ở đây cũng có thiết lập trạm gác ngầm, đề phòng người Triều Tiên lẻn vào sòng bạc.”

Mục đích Đảng Lao động thiết lập khu thương mại rõ ràng không phải là để người bản địa có thói quen xấu, mà muốn thông qua đánh bạc để có được ngoại tệ. Nơi tốt xấu lẫn lộn như sòng bạc tất nhiên phải đề phòng nghiêm ngặt rồi – nếu như nói Rason là đất nước trong đất nước tại Triều Tiên, thì sòng bạc ở bán đảo Đông Hải cũng là thành phố trong thành phố này.

Theo đuôi đoàn du lịch, hai người ngày một đến gần sòng bạc, có thể loáng thoáng nghe thấy những tiếng ồn ào kia.

Chỉ cần có thể tiến vào trong thì Hồng Kông sẽ có nghĩa vụ bảo vệ bọn họ được an toàn, dù là vì danh tiếng của sòng bạc thì cũng không cho phép người Triều Tiên có bất kỳ hành động quá khích nào.

Thắng lợi đã nằm gần trong gang tấc, lòng bàn tay Im Dong Kwon lại bắt đầu đổ mồ hôi, ngay tới bước chân cũng loạng choạng, bất cứ lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Anh ta định di dời sự chú ý, tiếp tục truy hỏi: “Nếu có người ngoại quốc ra khỏi sòng bạc thì sao? Cũng sẽ bị ngăn cản à?”

Trong lúc nói, đoàn du khách đã chen vào cánh cửa chật hẹp, đi qua máy dò kim loại ẩn, được những nữ tiếp viên nhiệt tình chào đón. Khách đến đánh bạc xoa tay phấn khích, như dự cảm được vinh hoa phú quý bất tận kia.

Sourin giơ tay lên, chỉ vào cảnh nguy nga lộng lẫy trước mắt: “Anh cảm thấy, sẽ có người muốn ra khỏi nơi đây à?”

Ngày trước khi ở Nhật Bản, Im Dong Kwon phụ trách thu thập tin tức vòng ngoài, sắm vai một anh công tử con nhà giàu, lái xe thể thao đắt tiền ra vào khắp nơi, tự nhận là cũng coi đủ cảnh đời.

Thế mà vẫn bị cảnh tượng trong sòng bạc ở Triều Tiên dọa sợ.

Đèn chùm nguy nga trên đỉnh đầu như Dải Ngân hà chiếu sáng cả sòng bạc; các bức tường được chạm nổi mạ vàng, thổi ra luồng khí ngợp trong vàng son, khiến người ở trong tim đập thình thịch; trong phòng khách được chống bằng một cột trụ rất cao, hàng trăm bàn đánh bạc được sắp xếp gọn gàng, quanh mỗi bàn là những người đánh bạc đầy hào hứng; nhà cái mặt mũi ưa nhìn, nhân viên phục vụ được đào tạo đứng trên thảm lông màu đỏ sậm, ngẩng đầu ưỡn ngực như pho tượng tinh xảo.

Anh ta hít vào một hơi, nhìn cảnh tượng phù phiếm trước mắt mà lưỡi cứng đờ.

“Ở đây trừ gạch ra, tất cả mọi thứ đều được vận chuyển từ châu Âu đến theo đường biển, tốn mấy trăm triệu đô la Mỹ.” Cởi áo khoác của đối phương ra rồi tiện tay giao cho người giữ cửa, Sourin lắc mình đi đến, “Kết quả chưa đến một năm đã hoàn vốn rồi.”

Ngắm nhìn bốn phía, Im Dong Kwon vẫn khó tin nói: “Seoul có sòng bạc Walkerhill, nhưng không thể so sánh với nơi này được. Macao… không, ngay cả Las Vegas cũng không khoa trương như thế này.”

“Trung Quốc cấm đánh bài, mà tất cả các nước láng giềng đều có chủ ý lên đồng nhân dân tệ. Muốn thu hút khách đánh bạc đến Rason, dĩ nhiên phải chịu trả phí.”

Cởi khăn choàng ra, cơ thể người phụ nữ đằng sau bộ váy bó sát trở nên đầy đặn lồi lõm, rất hợp với tình cảnh ở sòng bạc, nhanh chóng hòa vào môi trường xung quanh.

Cô kéo tay Im Dong Kwon, vô cùng tự nhiên thả bước chầm chậm giữa các bàn, như một người khách kén chọn, hết lòng tìm phong thủy tốt cho ông chủ bao nuôi.

Quả nhiên an ninh bên trong là do người Hồng Kông phụ trách, không cảnh giác như trạm gác ngầm ở bên ngoài song vẫn đủ khôn khéo.

Nhiều lần đi lướt qua bọn họ, suýt Im Dong Kwon đã không thể thở nổi, may có Sourin nâng đỡ nên mới không để lộ chân tướng. Anh ta ngờ rằng nếu còn đi loanh quanh như thế này thì tinh thần căng thẳng sẽ khiến vết thương nứt toác, rồi bản thân sẽ ngã nhào xuống bàn đánh bài mất.

Cuối cùng hai người đi đến giữa phòng, bỏ lại toàn bộ huyên náo ồn ào ở sau lưng, đứng yên một cách tự nhiên.

“Làm sao đây ông chủ Lâm?” Sourin hoạt bát nháy mắt, nghiêng đầu hỏi, “Không thấy có gì thích hợp cả, cứ có cảm giác chơi sẽ thua…”

Im Dong Kwon rất muốn quỳ sụp xuống xin tha, song vẫn chỉ có thể đau khổ tiếp lời: “Tôi cảm thấy còn tệ hơn cả em.”

Nghe được lời này, cô híp mắt cười thật tươi, đưa một loại tiền chip đặc biệt cho nhân viên: “Hay là lên lầu nghỉ ngơi trước đã? Rồi đợi lát nữa thử vận may xem sao.”

Truyện Chữ Hay