Thoát Bắc Giả

chương 62: elena

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Cô không hề đùa.

Dưới sắc trời phiếm trắng, Im Dong Kwon ngẩn người tại chỗ, rốt cuộc cũng ý thức được đây là lộ trình có đi mà không có về.

Để tránh tai mắt của người ta, thuyền vượt biên thường có trọng tải nhỏ, ngụy trang thành thuyền câu bình thường – dù có lui tới ở biên giới quốc gia cũng không khiến ai hoài nghi.

Biển khơi mênh mông bát ngát, địa điểm tiếp ứng ước định cách xa bờ và tuyến đường thủy chính, một thân một mình lại không có vật tham chiếu. Từ một khắc bước chân lên thuyền, số mạng của những hành khách kia đã không còn do bản thân nắm giữ nữa rồi.

Vậy cứ như thế đi, Im Dong Kwon nghĩ, nếu thím và em họ chết vì độc phát thì anh ta cũng không cần sống làm gì nữa.

Gió rét thấu xương dần rút đi, bên đường chân trời dần xuất hiện một chiếc tàu chở hàng, từ đằng xa tiến dần về phía họ. Bên này còi kêu thấp, khói đen bốc lên từ ống khói, boong thuyền khiến người ta bất an đung đưa, đèn tín hiệu bên mạn chớp tắt liên tục. Sourin đứng một mình trong buồng lái, tuy động tác hơi rối nhưng cũng không hốt hoảng.

“Cô biết lái thuyền à?” Siết chặt lan can, Im Dong Kwon căng thẳng ngẩng đầu hỏi.

Cô đẩy mấy van lên, đột nhiên thân thuyền chấn động, tua-bun trong khoang phát ra tiếng ro ro, lúc này cô mới hồi đáp: “Bây giờ biết rồi.”

Nước bên xanh thẳm vuốt ve mạn thuyền, dấu vết tàn sát đã bị bầy cá gặm rỉa, những người chết kia như thể chưa từng tồn tại, không còn bóng dáng đâu. Trên boong thuyền trống rỗng chỉ còn lại hai người bọn họ. Chiếc tàu hàng kia càng lúc càng đến gần, không còn trốn tránh được nữa.

Cũng như buôn lậu, muốn vượt biên cần ít nhất hai chiếc thuyền: một chiếc ở điểm xuất phát và một chiếc đến mục tiêu, sau khi tiến hành bàn giao giữa biển thì mỗi chiếc lại quay về địa điểm đầu, từ đó tránh được sự giám sát nhập cư của hải quan. Tàu thuyền bất đồng có thể nghe lệnh của cùng một tập đoàn tội phạm, hiểu được nhau để phối hợp chặt chẽ; cũng có thể là tổ hợp tạm thời do môi giới sắp xếp, chạm mặt nhau ở địa điểm thời gian đã hẹn, một tay giao tiền một tay giao “hàng”.

Im Dong Kwon lặng lẽ cầu nguyện người trên thuyền thuộc vế sau – nếu bọn họ biết tên cầm đầu đã bị Sourin giết chết thì e là bản thân cũng không thoát khỏi cái chết.

Đối phương không treo quốc kỳ, cũng không có tên thuyền để phân biệt, thân thuyền cũ nát mảng sơn loang lổ. Có mấy người cầm súng đứng trên boong, đeo mặt nạ màu đen và bịt tai vừa dày vừa nặng cùng kính đi tuyết, có vẻ là đến từ một nơi còn giá rét hơn cả Triều Tiên.

Chế độ quản lý xã hội của Đảng Lao động rất nghiêm, mọi thuyền bè ở bến đều phải được ghi danh đăng ký, muốn nhập cảnh trực tiếp từ trên biển là điều không thể. Sáng sớm, mặt trời dâng lên ở bên trái con thuyền, tiếp tục đi về phía bắc thì chỉ có Siberia rộng lớn, kết hợp phân tích vị trí địa lý, mục tiêu của lần vượt biên này hẳn là biên giới Triều – Nga.

Sau lưng truyền đến tiếng ma sát mở khóa, Im Dong Kwon ngoái đầu, phát hiện Sourin đã thả khách vượt biên.

Nơm nớp lo sợ trong bóng tối cả đêm, đám nam nữ đầu tóc rối xù mặt mũi dơ bẩn leo lên boong, người nào người nấy đều mang vẻ mặt chết lặng, tầm mắt trống rỗng như chó chết chủ.

Có một vài sợi dây treo trên tàu chở hàng, đầu dây buộc những móc sắc nặng nề. Chúng bị những người đeo mặt nạ ném ra, như lưỡi câu bấu vào mạn thuyền bên này. Sau đó, hai chiếc thuyền đồng thời ngừng máy thả chậm tốc độ, lênh đênh trên mặt biển lúc cao lúc thấp, khó khăn lắm mới duy trì được thế song song.

Gió bắc gào rú, sóng biển dâng trào, con tàu vượt lên mặt biển mười mấy mét, giây thừng bị gió cuốn lắc lư lảo đảo khiến người ta sợ hãi.

Im Dong Kwon sợ độ cao, thấy tình cảnh này thì càng không muốn rời thuyền.

Những người vượt biên khác phát hiện không thấy thuyền viên đâu, lại nhớ đến máu tươi nhỏ xuống qua khe cửa thì sợ đến mức vỡ mật. Thấy Sourin một thân đỏ thẫm lại càng như gặp phải Diêm vương, còn chưa kịp đợi gió êm sóng lặng đã vội vã leo lên con tàu bên kia.

“Còn ngớ ra đấy làm gì?” Cô đạp một phát vào người Im Dong Kwon, “Đợi tôi ôm anh hả?”

Gò má nóng ran, bị làm nhục trước mặt mọi người đã xua đi chứng sợ độ cao, anh ta cắn rắng quát: “Im mồm!”

Sourin khinh thường hừ lạnh, trực tiếp xắn tay áo tính động thủ, song vừa ngẩng đầu đã thấy Im Dong Kwon chen lên trước, kéo lấy một sợi dây thừng.

Vết thương của anh ta vẫn chưa lành lặn, cơ thể gầy gò bị gió biển thổi lắc lư điên cuồng.

Nhưng đối mặt với biển khơi sâu không thấy đáy ở dưới chân, sợ hãi đã nhường ngôi cho dũng khí dốc toàn sức lực. Im Dong Kwon hít mạnh hai hơi, theo quán tính tăng tốc độ, đồng thời rụt tay chân về, cơ thể co ro đung đưa giữa hai chiếc thuyền.

Vì không thường xuyên tập thể dục nên lúc này trông anh ta vô cùng chật vật, run rẩy treo mình trên dây thừng, bất cứ lúc nào cũng có thể bị hất văng.

Ý chí cùng bản năng vật lộn, hy vọng và đấu tranh cùng nhau đánh cờ, Im Dong Kwon thật sự đã hiểu được câu “nắm số mệnh trong tay” có ý nghĩa thế nào: lùi một bước chính là vực sâu vạn trượng, bất kể tàu chở hàng là địch hay là bạn, anh ta vẫn chỉ có thể tiến lên.

Lúc đáp xuống đất, dây thừng đột nhiên co dãn một phát, cơ thể theo đà đập trúng boong tàu, miệng bất ra tiếng rên.

Dù chỉ có lưng chịu đập, không chạm đến vết thương nhưng cơn đau nhói vẫn không dễ chịu mấy. Im Dong Kwon thở hổn hển, ngẩng mặt nằm ngã xuống đất, một hồi lâu sau không hề nhúc nhích.

Lại có mấy tiếng động truyền đến, những người vượt biên liên tiếp đáp xuống tàu chở hàng, mấy tiếng rên rỉ lần lượt vang lên như kêu gào lại như phát tiết – trải qua hành trình kinh tâm động phách, sức chịu đựng của người thường đã đạt đến cực hạn, mà giờ đây đã đi được hơn nửa chặng đường, dẫu sao cũng có thể thở phào.

Bên kia mạn thuyền, khi đã chắc chắn tất cả đã dời đi, Sourin vội tháo móc sắt ra, lại cầm dây trói ném về lại, mặc cho con thuyền vượt biên mất đi động lực, một mình lơ lửng trên mặt biển.

Vào thời khắc cuối cùng, chỉ thấy cô nhẹ nhàng tung mình nhảy lên, bỏ mặc sát hại, hồi ức và đường lui lại sau lưng.

Trên mặt biển mênh mông, bóng người chẳng sợ ai kia như được chụp lại, in sâu vào đầu Im Dong Kwon, dù cố gắng tới mấy cũng không thể xóa bỏ.

Lộn nhào một phát, Sourin rơi vào giữa đám người che mặt, đưa đến một trận hoan hô khoái trá.

Còn chưa đứng vững thì cô đã luân phiên ôm lấy mọi người trên tàu, như gặp lại bạn chí cốt xa cách đã lâu.

Đồng thời vào lúc này, một cái tên người Nga xuất hiện lặp đi lặp lại, phát âm nghe giống “Елена”. (Elena.)

Cuối cùng, người cầm đầu gạt đám đông ra, kéo mạnh Sourin vào lòng, sức lực rất lớn như muốn khảm vào cơ thể.

Vị thủ lĩnh kia có vóc dáng vạm vỡ, đứng trong đám đông đàn ông lực lưỡng mà vẫn rất nổi bật, cánh tay cường tráng, vai lưng dày rộng, thoạt nhìn như một tòa tháp sắt.

Đi đôi với tiếng hoan hô, thủ lĩnh vội vã kéo mặt nạ ra, để lộ gương mặt của người Slav điển hình – mũi cao mắt sâu, môi mỏng hàm thẳng, râu vàng lún phún trên cằm, tóc cạo rất ngắn, đường nét rõ ràng như rìu đục đao khắc.

Chỉ từ trong ánh mắt người này, Im Dong Kwon đã có thể cảm nhận được sức mạnh cực kỳ to lớn, xác nhận được vị trí lãnh đạo không thể nghi ngờ.

Một giây kế tiếp, anh ta lập tức chụp lấy gò má Sourin, với tư thái không cho phép phản kháng ra sức hôn xuống.

Môi lưỡi người đàn ông kia cực kỳ bá đạo, như cướp đoạt không chút giữ lại, chỉ có chinh phục thuần túy. Sourin còn đáp trả nhiệt liệt hơn, đôi chân dài quặp lấy hông đối phương, nhỏm mình lên cao cướp lấy quyền chủ động. Thủ lĩnh sức lớn, dễ dàng nâng mông cô lên, mặc cho cô cậy thế ở trên người mình, ngẩng đầu đón nhận mọi xung động.

Trong tiếng gió biển gào thét, hai người gắn lấy nhau là khoa trương cuồng dã, là không kịp chờ đợi, là buông thả nhiệt tình, như thể không có gì có thể ngăn cản được trận giao hoan thiên lôi địa hỏa này.

Im Dong Kwon bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh ngạc điếng người, giữ nguyên tư thế nằm ngửa trên đất, không nhúc nhích nổi: Sourin có quen biết với đám người che mặt cũng không lạ gì, nếu đã chọn giết người diệt khẩu, chắc chắn cô đã nghĩ về hậu quả trước. Nhưng dù là lính đánh thuê đứng đầu quốc tế, anh ta cũng chỉ mới lãnh giáo thân thủ ác liệt của cô, chứ chưa từng trông thấy một mặt hoạt sắc sinh hương như vậy bao giờ – dù chỉ đứng ngoài xem thôi cũng bất giác nổi lên phản ứng sinh lý.

Chỉ một chiếc hôn đã đủ hòa tan cái lạnh của mùa đông và tàn khốc của biển xanh.

Bầu không khí trên boong càng lúc càng nóng, đám người che mặt vỗ tay có, gào thét có, huýt sáo có, ồn ào huyên náo như lấy đấy để khơi thông cảm xúc phấn khởi.

Hai người kia như được khích lệ, càng hôn lấy hôn để, bất cứ lúc nào cũng có khả năng bùng cháy.

Nhẫn nại đạt đến cực hạn, một tay đỡ lấy vai Sourin, thủ lĩnh xoay người sải bước đi vào buồng lái không hề quay đầu, để lại nhóm bạn sau lưng la hò inh ỏi.

Những người còn lại cười rộ lên, có mấy người to gan thậm chí còn định đuổi theo. May mà có người dẫn đầu tỉnh táo lại, bỏ đi suy nghĩ dám đùa giỡn thủ lĩnh của họ.

Người tỉnh táo lại đầu tiên là người che mặt cao ráo, giọng không lớn nhưng đủ uy tín, nhanh chóng chỉ huy mọi người tản ra làm việc: giơ súng đếm người vượt biên.

Bao suy nghĩ không thích hợp đều bị cưỡng chế đè nén, Im Dong Kwon ngoan ngoãn ôm đầu đứng trong góc, nghĩ đủ cách bảo vệ vết thương, nhắm mắt lại rút linh hồn ra.

Quy tắc xã hội biến mất, bạo lực trở thành chúa tể, giữa người xa lạ thành lập cân bằng mới, kẻ yếu đương nhiên sẽ bị nô dịch.

Họng súng chĩa vào sau gáy, bọn họ như súc sinh bị xua đuổi vào khoang thuyền tối thui. Hễ có động tác khác thường sẽ bị đấm đá túi bụi, lăn thẳng từ cầu thang xuống.

Tôn nghiêm không còn quan trọng nữa, Im Dong Kwon âm thầm nhắc nhở bản thân, điều ta làm đều sẽ có ý nghĩa.

Khe hở dưới boong thuyền không có ánh sáng, không gian kín mít bị chia nhỏ, vừa vặn có thể giấu một người. Chiếc thuyền này đã được sửa đổi tinh tế, không gian trống ra không dễ bị phát hiện, bình thường còn có thể chở hàng, hẳn là phục vụ cho tập đoàn chuyên buôn lậu.

Một chai nước và một củ khoai tấy chính là tiếp tế mà người vượt biên có được, đối mặt với nòng súng lạnh băng, bất cứ ai cũng không dám than phiền.

Im Dong Kwon vô cùng mệt mỏi, vết thương dần nhức nhối nhưng anh cũng chẳng còn tâm sức đâu mà để ý, nhắm nghiền hai mắt thiếp đi, gần như khi khép lại, ý thức hoàn toàn tiêu tan.

Truyện Chữ Hay