Thoại Hồ

chương 10: bệnh thương hàn (phần một)

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Một hồi mưa to qua đi, gió nhẹ từ từ đưa tới, mùi hoa cùng mùi đất hòa quyện bay vào chóp mũi, thới tiết lại khôi phục sáng sủa, nhưng tại sáng sớm ngày thứ hai Bạch Lê bắt đầu sốt cao.

Tuy nói rằng thể chất của yêu so với người tốt hơn, nhưng dù sao Bạch Lê quen sống an nhàn sung sướng, rất ít khi gặp mưa, lần này không chỉ có mắc mưa, còn đem một bao lạnh như băng đến tận xương ôm vào bên người đến mấy canh giờ, mặc dù cùng ngày chưa cảm thấy có gì khác thường, nhưng sau đó lại bắt đầu bất tri bất giác mà cảm thấy toàn thân nóng hầm hập.

Du Thanh khi tỉnh dậy quay đầu liền thấy sắc mặt hắn ửng hồng, đôi mi thanh tú nhíu chặt, ngày thường đôi môi hồng nhuận đến nỗi có thể tích nước nay lại bị nứt nẻ đến không thành bộ dáng, nhất thời bị một trận thất kinh, vội vàng xoay người ngồi dậy, tay sờ vào trán hắn thấy nóng đến dọa người, hai mắt nhất thời nổi lên thần sắc nóng này:” A Lê, tình tỉnh!”

Bạch Lê rầm rì hai tiếng, nhưng lại chưa tỉnh, bị hắn lay mạnh mấy cái mới mơ mơ màng màng mở hai mắt:” Ngô…? A Thanh…”

Du Thanh không nói hai lời, vội vàng xuống giường đem nước đến, một tay đem hắn nâng dậy, đưa chén vào bên môi hắn, hấp giọng nói:” Ngươi phát sốt, trước thuận thuận cổ họng, trong chốc lát ta đi mời lang trung đến”.

Bạch Lê sửng sốt một chút, tinh mịn mồ hôi từ trên trán trượt xuống làm mờ tầm mắt, không khí lực nói chuyện, đành phải gật gật đầu nghe lời mà đem nước uống, uống xong lại được Du Thanh giúp đỡ một lần nữa nằm xuống, từ đầu đến chân bị bọc đến nghiêm nghiêm thực thực.

Du Thanh lấy khăn vội vàng lau mồ hôi trên trán hắn, lại lấy chăn của mình đắp thêm cho hắn một tầng, dặn hắn hảo hảo ngủ một giấc không cần lộn xộn liền vội vội vàng vàng đi đầu thôn khác.

Trong thôn chỉ có một vị thầy thuốc đi chân trần (), y thuật không coi là cao minh, nhưng chữa một số bệnh thường gặp cũng là sở trường, quanh đây tiểu hài tử lão nhân nhà ai sinh bệnh đều sẽ tìm hắn đi bắt mạch.

Mạnh thầy thuốc đã sớm nghe được Du công tử có một cái thư đồng cực kỳ tuấn tú nhưng miệng lưỡi lại bén nhọn, lần này mang cái hòm thuốc đến đây, trong lòng lại đang cực kỳ tò mò tự hỏi đến tột cùng là nhân vật như thế nào, lại có thể khiến cho Du công tử lo lắng thành như vậy, đợi đến khi vào cửa đến gần bên bên giường mới thấy rõ người.

Mạnh thầy thuốc không thể tưởng tượng được hai người này lại đồng giường cộng chẩm (), trong trong nhà Du Thanh nhỏ đến nỗi không thể bày hai cái giường, cùng nằm ngủ cũng không có gì đáng trách, bởi vậy hắn cũng chưa nghĩ nhiều, chỉ là vội vội vàng vàng cho người xem mạch.

Bạch Lê khi hóa thành hình người thì mạch thượng cũng không khác người bình thường, Mạnh thầy thuốc tỉ mỉ xem mach cho hắn một phen, nói là bị cảm mạo, trình độ không nhẹ, cần phải hảo hảo tĩnh dưỡng, dặn một ít hạng mục công việc nên chú ý, lại đem một bao thuốc trị thương hàn từ trong nhà mang đến cho hắn, viết xuống phương thuốc, kêu hắn theo phương thuốc này mà đến hiệu thuốc trấn trên bốc thuốc.

Du Thanh cảm tạ hắn, thanh toán tiền xem bệnh, tiễn hắn xong liền vội vàng đi sắc thuốc.

Bạch Lê mơ mơ màng màng cảm giác được Du Thanh đang lau mặt cho hắn, chiếc khăn ấm áp kích thích thần trí hắn thanh tỉnh vài phần, nhịn không được đem tay y bắt lấy, gian nan mà xốc lên mi mắt, khóe mắt mang thần sắc bệnh tật nhưng lại ẩn lên vài tia mê hoặc như khói, đôi mắt tối đen vẫn trong suốt trước sau như một, trên nét mặt lộ ra vài phần áy náy:” A Thanh…. Thực xin lỗi…”

Du Thanh nghe tiếng nói ám ách của hắn, sự thương tiếc trong lòng ngày xưa thường ngẫu nhiên hiện lên hiện tại lại rõ ràng hóa thành cực kỳ đau lòng, không thể tưởng tượng được mình lại có ngày quan tâm đến một người như thế, trấn anh mà tại trên mu bàn tay hắn vỗ vỗ, tiếp tục lau mặt cho hắn, ý cười trong mắt giống như dương quang chói lọi ngoài phòng:” Đừng nói ngốc như thế, hảo hảo nghỉ ngơi, trong chốc lát ăn điểm tâm rồi đem thuốc uống”.

Bạch Lê si ngốc mà nhìn mặt mày mang nét cười của hắn, cái gì đều không nói ra được, Du Thanh nói cái gì hắn đều chỉ biết ngoan ngoãn ứng một chữ “Ân”.

Ăn cơm xong uống thuốc lại ngủ thật say, đợi đến lúc lần thứ hai tỉnh dậy, Du Thanh đã muốn bốc thuốc trở về. Bạch Lê kinh ngạc mà nhìn hắn lại đây ngồi bên giường sờ sờ trán mình:” A Thanh, như thế nào trở về nhanh như vậy?”

“ Vừa vặn, qua lại đều là đi nhờ xe trâu của ngũ thúc:” Du Thanh sờ sờ mồ hôi mới ra trên trán hắn, thấy tròng mắt hắn sáng trong mà nhìn mình, không khỏi mỉm cười:” Ra không ít mồ hôi, hai ngày nữa liền tốt lắm, trên người có thấy khó chịu không?” Vừa nói vừa lấy một tay nhấc tay áo hắn lên,trên cánh tay sờ sờ, không ngoài dự đoán mà sờ thấy một tay hồ hôi.

Bạch Lê bị động tác của hắn làm giật mình, rũ mi mắt đem thần sắc vừa mừng vừa sợ giấu hết đi, chỉ cảm thấy tim đập chợt nhanh hơn, hô hấp cũng mất tiết tấu, gật gật đầu nửa ngày mới phun ra một chữ:”Ân”. Đợi cho tay đặt vào ổ chăn một lần nữa lấy lại tinh thần thì Du Thanh đã muốn đi ra ngoài.

Giương mắt nhìn ánh mặt trời ngoài cừa sổ, tất cả vui sướng đều rơi vào trong mắt Bạch Lê.

Khi Du Thanh lần thứ hai tiến vào, trong tay có thêm một chậu nước ấm, đem chậu đặt ở đầu giường, thấy vẻ mặt Bạch Lê nghi hoặc mà nhìn mình, cười cười liền vươn tay dìu hắn:” Lau mồ hôi cho ngươi”.

“A?” Bạch Lê ngạc nhiên.

“ A cái gì mà a? Ra một thân mồ hôi, nếu không lau khô thì rất khó ngủ tiếp”. Nói xong liền ngồi phía sau hắn để hắn dựa vào trên vai mình, đưa tay đến trước ngực cởi vạt áo của hắn.

Bạch Lê sửng sốt một chút, hai má nhất thời dâng lên một tầng đỏ ửng, biết rõ hắn không có ý tứ gì khác, nhưng loại thân cận này cũng làm hắn vui sướng không thôi, cắn cắn môi mới đem tươi cười nơi khóe miệng áp chế hơn phân nửa, vẫn không nhúc nhích mà tùy ý hắn cởi bỏ y phục của mình.

Tuy nói đều là nam tử, nhưng dù sao cũng không phải hán phu lỗ mãn, thật sự thì tóm lại là hơi có chút không hợp cấp bậc lễ nghĩa. Du Thanh không phải là một người câu nệ lễ giáo, trong lòng ngược lại không thấy chút nào khó chịu, bất quá nguyên bản tưởng rằng Bạch Lê sẽ thẹn thùng, không nghĩ tới hắn dị thường thuận theo, không khỏi có chút muốn cười.

Ngốc tử cũng có chỗ tốt của ngốc tử, không chút nào không được tự nhiên, ở chung ngược lại bớt lo.

Bất quá tại trong mắt Du Thanh, cái ngốc của Bạch Lê và cái ngốc của người bên ngoài có chút khác biệt, không phải là thần trí không rõ ngốc, mà là bình thường thêm chút khờ dại thiện lương, bởi vậy ngẫu nhiên nói hắn là ngốc tử cũng không phải đều là nghĩa xấu, ngược lại mang theo vài phần yêu thích tán thưởng.

Da thịt trên người Bạch Lê trắng nõn giống như trứng gà lột vỏ sau khi luộc chín, vô cùng mịn màng. Du Thanh ngồi ở phía sau, khi vắt khăn chà lau trước ngực cho hắn chưa từng thấy rõ, đợi đến khi đem vai áo hắn kéo xuống, không khỏi nhìn bả vai thon gầy xinh đẹp của hắn mà giật mình sửng sốt.

Bình thường chỉ thấy hắn so với mình thấp hơn một chút, còn cho rằng vóc dáng hai người sẽ không sai biệt nhiều, lúc nào không có quần áo che mới phát hiện, hắn so với mình còn muốn tiêm gầy hơn một chút, tuy rằng không biết là hắn có chỗ đáng thương nào không nhưng không khỏi trong lòng tăng thêm một tia thương thương tiếc.

Bạch Lê thấy hắn nửa ngày bất động, định quay đầu sang hỏi một chút vì sao hắn bất động, nhưng bên cổ lại bị một cỗ ấm áp khí tức nhè nhẹ vờn qua làm cho hắn có chút sợ run, mân mê môi, giương mắt nhìn ra ngoài của sổ:” A Thanh, ngày mai thời tiết vẫn tốt sao? Ta nghĩ lấy bức họa đem ra khỏi phòng phơi nắng”.

Du Thanh cũng không biết vừa rồi đến tột cùng mình đã nghĩ cái gì, nghe xong thanh âm của hắn mới hồi phục lại tinh thần, xoay người vắt khăn trong chậu, cười nói:” Bức họa này ngươi xem nó như bảo bối, đợi lát nữa ta đem phơi cho ngươi”.

Bạch Lê cười đến nheo lại ánh mắt:” Ân”.

Du Thanh đem hai cánh tay hắn lau qua một lần, chỉ cảm thấy toàn thân hắn mềm mại như không có xương, lại nghĩ đến ngày thường bộ dáng hắn vui vẻ đến tinh thần dịch dịch, không khỏi có chút bật cười:” Ngươi này một trận ốm, ngược lại an tĩnh không ít”.

Bạch Lê nhất thời toàn thân buộc chặt:” A? Ta rất ồn sao?”

Du Thanh cảm thấy thân thể mềm mại của hắn lập tức trở nên cứng ngắc, không khỏi sửng sốt một chút, đưa tay nhẹ gõ đầu hắn:” Ta chỉ thuận miệng vui đùa một chút, ngươi khẩn trương cái gì?”

“ Úc!” Bạch Lê cười rộ lên, toàn thân lần thứ hai thả lỏng, một lát sau lại mặt ủ mày ê:” Tiền bán tranh chữ, sợ là đều dùng mua thuốc cho ta đi…”

“ Không có gì đáng ngại, hôm nào vẽ thêm mấy bức là được ấy mà”. Du Thanh một lần nữa vắt khăn, đẩy thân mình hắn hơi nhích lên một chút, đang chuẩn bị lau lưng cho hắn, lại đột nhiên nhìn phía sau lưng của hắn mà sửng sốt.

Chú thích:

() Thầy thuốc đi chân trần: Thầy thuốc cây nhà lá vườn ^_^

() Đồng giường cộng chẩm: Ngủ cùng một giường >.

Truyện Chữ Hay