Qua cuộc trò chuyện với Mộng Lăng. Hắn thu nhận được không ít thông tin về thế giới bên ngoài Bạch Thành, tổ chứ gọi là tông môn trong truyền thuyết, nơi con người tu luyện có thể hóa thần. Đồng thời việc tu luyện vào ban đêm có thể gây tổn hại kinh mạch, lần đầu hắn nghe tới, Nếu không biết chuyện này mà kéo dài thêm chắc chắn sau này sẽ để lại di chứng. Hắn thầm cảm ơn đã cho hắn biết sớm, vẫn có thể thay đổi kế hoạch tu luyện.
Hiện tại Thủy Mặc Tâm Pháp coi như đã luyện đến tầng thứ hai, khai thông giác quan. Giờ định lực của hắn rất khá, khả năng tập trung vào tu luyện của hắn đã được nâng cao. đã quen với tiếng thác nước và Không còn chịu ảnh hưởng từ những tiếng cười đùa của đám người Tiểu Ngũ. Từ giờ không phải nán lại đợi mọi người ra khỏi hạp cốc mới bắt đầu tu luyện. Thời gian trước mắt Tiểu Thất vẫn sẽ là rèn luyện nhục thể. Mục tiêu sẽ là “đánh bại” hòn đá chắn giữa hạp cốc.
Để có nhiều thời gian luyện thể hơn, ban ngày hắn sẽ giúp Tiểu Ngũ kéo xe đến Tây Thành, việc phân phối tiếp theo sẽ do Tiểu Ngũ tự làm. Còn hắn trở về đi đổ thức ăn thừa và mấy Thùng phân. Kiêm luôn mấy lượt của Tiểu Ngũ. Có cơ hội dùng sức là có thêm một phần rèn luyện. đến cuối ngày hắn lại vào hạp cốc và bắt đầu “khiêu chiến” tên cứng đầu đứng chắn giữa hạp cốc. Mọi người nhìn vào cảm thấy hắn như một gã khùng vậy, Chiều nào làm xong việc cũng ra ôm hòn đá.Về đến ngoại viện lại tiếp tục tu luyện tâm pháp hồi phục cơ thể.Cứ như vậy lực lượng nhục thể của hắn càng ngày càng tăng thêm. Chính lúc này hắn nhận ra được rằng sự hồi phục từ Tâm Pháp vẫn chưa đạt hiệu quả tốt nhất. Muốn khôi phục toàn bộ cần phải có đan dược trị thương. Mà đan dược phải có bạch kim mới mua được.
Thân phận hạ nhân, chắc chắn là thiếu tiền cho việc mua đan dược rồi. Muốn có nhiều bạch kim chỉ có một cách. Đó là săn yêu thú!
Các bộ phận của một con yêu thú đều đáng giá. Yêu thú cấp càng cao càng có giá trị. Tuy nhiên việc săn bắt sẽ khó khăn, nguy hiểm hơn. Phải đi tìm người có kinh nghiệm mới được. Hôm nay thử qua hỏi Lão Lục xem sao? Chắc chắn lão biết chút gì đó. Hoặc có thể giới thiệu một tay thợ săn cũng tốt.
Cũng đã lâu không ghé thăm lão. Thời gian trước, phân công công việc với Tiểu Ngũ, để tập trung luyện nhục thể. Hắn đã không tới đây rồi.
-Lão lục! lão vẫn khỏe chứ?
Trông thấy Tiểu Thất, lão vui mừng, đòng thời có chút giận dỗi, lâu nay Tiểu Thất không có ghé qua chơi chỉ có Tiểu Ngũ là còn chạy qua chạy lại.
-Ta vẫn còn chưa chết a? dạo gần đây không có thấy ngươi ghé qua? Nghe Tiểu Ngũ nói ngươi đang bận tu luyện? Thế nào? Thấy khó khăn muốn bỏ cuộc chưa?
Lâu không gặp Lão hỏi liên tiếp mấy câu, như bù lại khoảng thời gian trước.
-Đúng là hơi khổ một chút nhưng ta vẫn chịu được?
-
Trông dáng vẻ của Tiểu thất cũng có chút da thịt hơn. Đôi mắt có chút thần sắc chứng tỏ cũng có chút thành tựu
-Xem ra cũng có chút khác biệt rồi đấy. Ngươi đạt tới cảnh giới nào rồi? Tiểu Hà nhà ta một thời gian ngắn nữa thôi là Tấn cấp võ giả rồi. Không ngờ thiên phú nó tốt thật.
Chưa biết người khác tu luyện thế nào, nhưng tu luyện giả do người trong quân doanh trực tiếp hướng dẫn. chắc chắn là hàng thật giá thật. Cả về tu vi lẫn phương diện nhục thể. Tiểu Hà có thể trong thời gian ngắn như vậy mà lên cấp võ giả. Không chỉ do thiên phú, chắc chắn sự cố gắng bỏ ra cũng không nhỏ. Nghĩ đến bản thân về tu vi vẫn dậm chân tại chỗ,hắn cười khổ
-Tu vi của ta chưa có chút tiến triển nào. Chỉ có lực lượng tăng lên một chút, so với Tiểu Hà, thật không dám nhắc tới.
-Có tiến triển là tốt rồi
-Lần này ta định đi săn yêu thú một chuyến, Lão biết gì về yêu thú ngoài thành không?
-Săn yêu thú ngoài thành sao? …Trong phạm vi mười dặm thí không có gì đặc biệt. Yêu thú ngoài mười dặm mới có giá trị. Chủng lại đã dạng lắm, nhưng không phải ai cũng săn được. có nhiều người bỏ mạng rồi. không phải bị thương do yêu thú thì là bị người khác hạ thủ, cướp thành quả.
Nhìn Tiểu Thất, lão tỏ vẻ quan ngại
-Theo ta thấy. thực lực của ngươi chắc hơi khó với việc đó. đợi một thời gian ngươi lên được võ giả rồi hãy đi..
-Ta hiểu rồi.
Theo lời lão nói thì khó khăn thập phần. cần cân nhắc kỹ rồi mời thực hiện. Với lực lượng này ta có thể đối mặt với yêu thú không? Mải suy nghĩ Tiểu Thất lang thang tới tiệm Vương lão ngày trước, nơi hắn mua quyển tâm pháp và tình cờ gặp Đô úy Liễu Hằng.
Của hàng Binh khí sao? Vào xem thử biết đâu lại có biện pháp. Hôm nay sắc mặt trưởng quầy không được tốt lắm. Có vẻ không bán được hàng. Thấy tiểu Thất đi vào lão cũng chỉ chào hỏi qua loa. Tiểu Thất đi qua gian bán binh khí. Đủ các chủng loại từ loại nhỏ như phi tiêu, tiểu đao, đến loại to như Đại đao, Cự phủ. Tuy nhiên giá cả cũng tương đối lớn so với hắn. Với số bách kim hắn có từ hồi mặt dày đi nhận thưởng trừ đi khoản dùng để mua tâm pháp. hắn co thể mua một bộ phi tiêu Ám Dạ Ngân Châm. Loại phi tiêu thon dài màu đen đuôi màu bạc.Loại rẻ nhất vẫn còn dư bạch kim. Số dư này hắn dự định Mua mê dược, để tẩm vào ám khí.
Nếu đã không đối diện được trực tiếp,vậy chọn cách đánh từ trong tối, dần dần làm hao mòn sức yêu thú. Với sự hỗ trợ từ sự tập chung Của Thủy Mặc Tâm Pháp. cùng với lực lượng nhục thể hơn hai trăm cân lực,kết hợp mê dược Chắc chắn có thể săn được yêu thú. Nhưng ta cần luyện tập cách phóng ám khí đã.
Xác định được giải pháp săn yêu thú. Hắn trở về phủ,nghỉ ngơi chẩn bị cho buổi luyện tập ám khí ngày mai.
Ban ngày hắn vẫn làm việc như thường lệ, nhưng năng suất đã hơn trước rất nhiều. Hôm nay hắn có thể vào hạp cốc sớm hơn thường lệ.Bắt đầu buổi luyện tập với việc. dùng sức đẩy hòn đá ở hạp cốc. tất nhiên lúc này nó vẫn không chịu nhúc nhích dù chỉ một chút. Mấy ngày rồi, vẫn không có chút tiến triển, không khỏi làm cho hắn chút thất vọng.Chí ít cũng phải lung lay một chút chứ, Đằng này nó cứ nằm im.Tự nhủ luyện thể không thể nóng vội được.hắn tiến đến thác nước vận dụng tâm pháp điều hòa lại trạng thái cơ thể.Phần tiếp theo sẽ là luyện ám khí.hắn sẽ dùng nhũng hòn đá nhỏ hai bên bờ thay cho ám khí, bước đầu phải làm quen với việc dụng lực lượng để ném trúng đích trước,nắm lấy mấy viên đá hướng vào thân cây cạnh đó mà ném.buồn thay tỉ lệ hắn ném trúng đích là không cao, ném viên trúng có viên, Quả nhiên phải có pháp quyết vận dụng chứ tình trạng này không thể đi săn yêu thú được. Hắn chăm chú luyện tập mà không để ý có người đang nhìn mình. Chỉ một lúc thôi người đó lại ngay lập tức rời đi chỗ khác.Tuy luyện Thủy Mặc Tâm Pháp giác quan của hắn đã linh mẫn hơn người thường, nhưng lại không phát hiện ra người này.
-Trong lúc hắn đang suy nghĩ về cách vận dụng lực để phóng ám khí,thì một âm thanh không rõ từ hướng nào vang lên.Nghe thì có vẻ gần nhưng tựa hồ lại ở rất xa.
“Vạn vật tương thông,Hãy dùng tâm để cảm nhận”
Không biết người này là ai mà lại có nội lực ghê gớm vậy.Dù vô tình hay hữu ý, đối với câu nói lúc nãy,hắn có chút cảm ngộ.”vạn vật tương thông” tất cả mọi vật nhìn bên ngoài không có chút liên hệ nào, nhưng thực chất đều có liên kết với nhau. Kể cả viên đá vô tri này cũng vậy. Nếu mình có thể dùng “tâm để cảm nhận” được sự lên kết. Viên đá cũng sẽ như một phần thân thể, tùy ý cho ta sử dụng.
Thì ra là như vậy. thử sử dụng tâm pháp cảm nhận viên đá xem sao? Nắm viên đá một lúc, vận dụng tâm pháp không gian xung quanh như chuyển động chậm lại, vẫn hướng phía thân cây, lần này trúng hết mười viên. Hắn vui mừng liên tiếp thử đối vối những mục tiêu khác, Thực sự không phải do ngẫu nhiên ăn may. Nhớ lại pháp quyết lúc nãy. Hắn không khỏi cảm kích vị cao nhân thần bí lúc nãy. Hắn hướng lên thiên không hét thật lớn.
-“Cảm ơn đã chỉ giáo”
Xa xa khỏi hạp cốc, khóe miệng lão giả thần bí khẽ mỉm cười. Tu đạo cũng rất quan trọng chữ “duyên” bên cạnh thiên phú và sự kiên trì. Việc hôm nay cứ cho là một chữ duyên như vậy đi. Đi được bao xa là do bản thân hắn