Thố Vương Tiên Lộ

chương 42: an bài

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Thiếu niên to béo nổi gận, khuôn mắt phúng phính chuyển sang màu hồng như kẻ say rượu. Lúc này hắn đã đứng dậy, tay trái bị ném trúng vẫn có chút run rẩy, ánh mắt nam tử trước mặt làm hắn không thoải mái, bằng giọng run run hắn cố hắng giọng hô lớn

“Ngươi là kẻ nào? Sao dám đánh lén ta”

Mọi người xung quanh cơ hồ không nhận ra là tên béo này bị đánh lén a. Tự nhiên thấy thái độ đột nhiên thay đổi làm họ có chút khó hiểu, vội nhìn sang Tiểu thất.

“Chỉ là ngứa tay một chút thôi, không ngờ lại làm thiếu gia bị thương, thật xin lỗi”

Bị thương sao, mấy tên đứng sau không ai biết, giờ để ý kỹ thì mới thấy tay nam tử béo mập này đang run run đôi tay. Người này ra tay lúc nào không để ý. Từ khoảng cách xa như vậy mà vẫn ném trúng sao. Sắc mặt tên nam tử to béo có chút trầm trọng gằn giọng

“Ngươi….”

Đúng lúc này lại có thêm vài người đi tới, cách ăn mặc có chút giống đệ tử, nhưng màu sắc có chút “sang chảnh” hơn. Không phải là lam sắc đấu y mà là kim sắc đấu y, xem ra có chức vụ đặc biệt. Người đi đầu là một nam tử vóc người cân đối, mặt vuông, tóc buông tự nhiên ra sau, để lộ ra cái trán cao và rộng, mặt mũi có chút khí độ

“Đại ca mau cứu ta, “

Nam tử to béo hô lớn, khuôn mặt có chút dãn ra một chút.

So với ánh mắt của nam tử to béo, ánh mắt nam tử này có chút chán ghét. Dương như rất không hài lòng, mặt không cảm xúc lạnh lùng nói

“Có chuyện gì mà ồn ào vậy”

Nam tử to béo vội đáp

“Đại ca, ta chỉ đang dạy dỗ hạ nhân, vậy mà cái tên làm công này lại cả gan đánh lén ta”

Nam tử mặt vuông vội liếc sang Tiểu Thất như đang chờ câu trả lời

“Chúng tôi không phải hạ nhân, Vũ gia các ngươi không có quyền tự ý đánh người của ta”

Nam nhân mặt vuông chỉ đợi có vậy

“Các ngươi đang ở Địa Phận Vũ gia, ăn của vũ gia, tiền vũ gia trả cho các ngươi, Chúng ta làm gì cũng là quyền của chúng ta. Đừng tưởng có chút khí lực mà lên giọng ở đây”

Tiểu Thất ngờ vực. Xem ra tên béo này chỉ là kẻ gây rối, người thực sự muốn gây chuyện chính là người đằng sau. Nam tử mặt vuông này. Không biết hắn đã làm gì đả động đến tên này, lại có thể khiến hắn ra tận đây gây sự.

“Chỉ là một hạ nhân ta muốn dùng thế nào là quyền của ta, ngươi có tư cách gì ngăn cản”

Hướng tới nam tử mặt vuông vẻ mặt không cảm xúc, Tiểu Thất lạnh lùng nói

“Chúng ta không có bán mình cho Vũ gia, chúng ta làm việc các ngươi trả tiền, ai làm việc người đó, đừng kiếm chuyện rắc rối”

Nam tử mặt vuông nóng mặt vội vận nội khí. Không gian xung quanh có chút ba động. Tên này là Vũ Bằng a, một trong đệ tử hạch tâm của của Vũ gia, nhục thể kinh hồn. Hôm nay nghe tin có tên làm công có chút khí lực hơn người đang làm náo loạn tâm hồn trong sáng các “fan nữ” của hắn, Làm sao một công tử hào hoa phong nhã, lại giỏi võ như hắn có thể chấp nhận được.Nên mới cố ý ra đây gây sự

“Chỉ là một kẻ làm công mà cũng lớn lối, Để ta cho ngươi một bài học”

Nam tử mặt vuông vận nội khí lăng không tung một cước tới mặt của Tiểu Thất. nhưng đòn này hắn không có ý né tránh, ăn một cước vào mặt. Diễn biến này quá bất ngờ. An Mộc lo lắng nhìn Tiểu Thất đôi tay nhỏ khẽ nắm lấy tay hắn. Tiểu Thất đánh mắt ra hiệu cho nàng ra chỗ của Ưng Mộc giúp đỡ vị ca ca của mình.

“ Như vậy chắc là đủ rồi chứ”

Giọng nói chó chút lạnh lẽo làm cho mọi người có cảm giác lạnh gáy. Nam tử mặt vuông có chút kinh ngạc, ăn một cước như vậy mà vẫn đứng im. Một cảnh này làm mấy gã đệ tử im lặng một hồi rồi cười lớn.

“Tưởng thế nào”

“Đối mặt với Vũ Bằng sư huynh, quá sợ hãi quên cả né tránh”

"Ta thấy là do Vũ Bằng suy hunh ra đòn quá nhanh, hắn không tránh kịp ấy chứ"

“Vậy mà tưởng hắn có bãn lĩnh gì cơ”

“Không nên tin vào lời đồn a, phàm nhân vẫn là phàm nhân a”

"Vũ Bằng sư huynh thật mạnh a"

Những kẻ không có hiểu chuyện sẽ bàn luận như vậy, nhưng Nam tử Mặt vuông tên Vũ Bằng này sao lại không nhận ra sự thật đằng sau cơ chứ, sự thật mà hắn cũng không dám tin tưởng

Tu vi Vũ Bằng cũng là một võ sư a, sao một cước của võ sư lại không thể thu thập hắn cơ chứ. Nhìn ánh mắt hắn sao ta có cảm giác mình đang đối đầu với một tảng đá vô cùng to lớn. Thực lực tên này mạnh như vậy mà lại cho hắn đá một cước, Hắn có khác nào một gã ngốc đang múa rìu qua mắt thợ cơ chứ. Vậy mà hắn cứ nghĩ bản thân mình đã ghê gớm lắm rồi. Trong lúc nhất thời hắn không có nói gì với quái nhân này, Xấu hổ vội vã quay người bỏ đi.

Đám đệ tử thấy vậy cũng xoay người đuổi theo nam tử mặt vuông. Dù không hiểu chuyện gì, rõ ràng đang thắng thế vậy mà lại bỏ đi thật khó hiểu

Tiểu Thất thở dài, một cước này cũng không nhẹ a. Nhưng nhục thể hắn cường đại cước lực cân của võ sư cũng khiến hắn bàng hoàng một một lúc, Nếu gã đó động sát tâm chắc cũng thổ huyết tại chỗ mất. Nhưng gã mặt vuông đã bỏ đi, vậy hắn cũng không có lý do giao thủ a. Dù sao đây cũng là đất của vũ Gia, vẫn nên để lại một đường lui mới được.

Nhìn Ưng Mộc đang nhăn nhó, hắn tiến lại gần hỏi nhỏ

“Không vấn đề gì chứ?”

An Mộc vội đáp thay

“Ca ca không sao, Chấn động mạnh quá, nghỉ một chút là khỏe lại thôi…”

Ánh mắt lại chuyển sang Tiểu Thất, lời nói có chút lo lắng

“Tiểu Thất...Sao... lúc nãy huynh lại chịu một cước mà không né đi, Bản lĩnh huynh lớn như vậy tránh đi là được mà”

Tiểu Thất cười nhẹ, như chưa có gì xảy ra cả

" Ừm, Nếu không như vậy chắc mấy người đó cũng không có bỏ qua chuyện này cho chúng ta. Với lại một cước như vậy cũng không có tổn thương gì ”

An Mộc suy tư ngắm nhìn Tiểu Thất, thoạt nhìn không có gì đặc biệt nhưng nhìn kỹ cũng không có đến nỗi nào. Tâm tư lại tốt như vậy, dù là mới gặp nhau không lâu nhưng lại đối với nàng rất tốt. Làm tâm hồn thiếu nữ mới lớn có chút rung rung, khuôn mặt có chút hồng hồng bẽn lẽn

“Mặt huynh có nhọ kìa”

Thấy nữ nhân nhìn lâu như vậy hóa ra là có nhọ, Hắn vội vàng lấy tay lau qua một lượt, Chắc là vết dày của tên mặt vuông lúc nãy. Hắn vội lái sang chuyện khác cho đỡ quê

“Chiều này chúng ta rời khỏi đây thôi. Hai người cũng gặp nhau rồi, Ta sẽ dưa hai người qua chỗ đoán áp tiêu, ở đấy sẽ có trưởng lão chăm lo cho hai người. Ta còn chút việc phải làm nữa”

An Mộc khẽ gật đầu. Tiểu Thất cũng an tâm. Đã tìm được đoàn áp tiêu vậy không cần phải ở đây nữa, đám người làm công có thể tự làm nốt việc dựng lôi đài. Đã đến lúc hắn đi làm việc chính, lý do hắn có mặt tại Thiên Phổ. Dù không mấy thích thú với cái địa điểm đó lắm nhưng đây là nhiệm vụ cuối cùng hắn làm cho bang hội a. Sau vụ này hắn sẽ thực sự được tự do.

Cuối ngày hôm đấy hắn đi gặp chấp sự để báo qua một tiếng, dù sao nhìn tiến độ công việc mà Tiều Thất đã làm, Người này không thể phủ nhận a, võ đài cũng sắp dựng xong, không cần đến nhiều người đã như vậy thì cho hắn nghỉ thôi. Hơn hai ngày làm công được có bạch kim, chẳng bằng một góc của việc đi săn yêu thú. Hắn cảm thán một hồi, Tu luyện giả quả thật dễ kiếm tiền hơn thế này nhiều.

Rời khỏi Vũ gia ba người tiến về phía đoàn áp tiêu của Hắc Hổ Bang, Nhưng xem tâm trạng của hai huynh muội đi cùng có chút không thoải mái a. Hình như có vấn đề gì đó chưa có giải tỏa được a. Nhất là Ưng mộc sau việc bị đánh trưa nay lúc hắn khỏ lại vẫn tỏ ra cau có khó chịu, nói chuyện có chút không được tự nhiên. An Mộc thì không có như vậy chỉ là ít nói hơn thôi, cũng không có ngó nghiêng xung quanh mà lặng lẽ đi theo.

Từ từ rồi giải quyết, làm việc chính trước đã. Tiểu Thất dẫn hai người vào nhà kho, để gặp trưởng lão, nhưng không có gặp được, chỉ thấy Mục Thanh đang ngồi suy tính gì đó. Trưởng lão đã đi ra ngoài lo công việc rồi. Còn mấy đệ tử thì vẫn ở trong phòng suốt, sau vụ Tam Tiểu thư thì hiển nhiên không có dám hó hé ra ngoài, nhưng nạn nhân trong vụ việc đó, thì lại duy trì trạng thái hí hửng. Lúc nào cũng tung tằng cười nói, nom rất yêu đời, điều này làm huynh đệ họ Ngô và Triệu huy khó xử a, không phải tiểu thư đang hóa rồ đấy chứ

Thấy Tiểu Thất đi vào, Tiêu dật Hồng vội chạy tới quấn lấy hắn, Mọi người cũng cảm thấy kỳ quái, trước giờ có thấy Tiểu Thư năng nổ như vậy đâu, lại còn chủ động nói chuyện với nam nhân cơ chứ. Tên này bỏ bùa tiểu Thư sao? chắc không phải vậy đau, Tiểu thư trong lúc khó khăn được người này cứu giúp nên ra tự nhiên có cảm tình đặc biệt thôi, vài hôm nữa sẽ lại như cũ... Khó khăn lắm mới xin Mục đội trưởng xắp xếp thêm chỗ ở cho hai huynh muội An Mộc. Nhưng hắn lại có thêm một cái đuôi, cái đuôi này khó mà dứt ra ngay lúc này…

Truyện Chữ Hay