Thỏ Trắng Hay Hoàng Tử Bạch Mã

chương 20: 20: bát đĩa còn có lúc xô

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Bát đũa còn có lúc xô

« Vốn rằng chuyện chẳng có gì đâu.

Chuyện cỏn con chẳng có gì mà để nói.

Thế rồi, hai đứa lại giận nhau »

Thế giới này luôn nghiệt ngã như thế, cố gắng hết sức cũng chưa chắc thu được thành công.

Giang Dụ Tiệp trượt thi tuyển.

Tạ Tử Giác an ủi bạn rằng Viện đó năm nào chẳng tổ chức thi tuyển, năm nay không được năm sau thi tiếp.

Lấy sức sinh viên đem ra đấu với các nghiên cứu sinh, nếu cậu ta mà thắng thì là dị nhân X-men mất, có trượt cũng là lẽ thường, chẳng làm sao hết.

Cảm giác lần này Thỏ bị áp lực ép cho dẹp lép rồi, nào là trường kì thức đêm cộng với lo lắng khiến tính cách càng lúc càng nóng nẩy, cậu ta mất đi vẻ bình thản tự nhiên.

Xét trên phương diện làm việc nhà, đi đổ rác cũng làm thùng rác bị nghiêng, sau đó bụp một tiếng, dùng chân đá nó về vị trí cũ.

Gây nên tiếng động chói tai làm cho Tử Giác phải cau mày.

Trước đây cậu ta không hề như vậy.

Bây giờ vì sao nên nỗi? Không thích làm thì cứ nói, cậu cũng rất thông cảm với khối lượng bài vở của bạn, hoàn toàn vui lòng làm hết việc nhà, chẳng khiến cậu ta vừa làm vừa đập như thế.

« Để đó tôi làm » Tạ Tử Giác đưa tay, ý bảo Giang Dụ Tiệp đưa túi rác cho mình, nhưng cậu ta lắc đầu.

« Không sao, để mình »

« Cậu cứ học bài đi, để tôi »

« Học lắm phát ốm lên rồi! » đột nhiên Giang Dụ Tiệp đáp lời.

Bốn mắt kinh ngạc nhìn nhau.

Tạ Tử Giác thầm nghĩ xem phải chăng mình vô tình đã gây cho cậu ta áp lực quá lớn? Giang Dụ Tiệp vốn phải hiểu rõ yêu cầu trình độ của bên Viện nghiên cứu, muốn đỗ được không phải chuyện dễ? Không dự định học sau đại học cho nên làm sao cậu hiểu được khó khăn của nghiên cứu, vậy mà cứ thuận miệng mà phán cố lên, suốt thời gian qua thỉnh thoảng lại vô tình nhắc nhở rằng quan trọng nhất là kì thi tuyển của Viện – phải chăng vì vậy mà gây cho đối phương áp lực rất lớn?

Giang Dụ Tiệp cũng kinh ngạc nhìn Tử Giác, tựa hồ cảm giác câu nói vừa rồi quá đáng.

Nhưng chỉ cắn cắn môi, cúi đầu ngần ngừ nói: Xin lỗi!

Những việc mất kiểm soát như vậy thường xuyên diễn ra.

Hơn nữa về sau Tạ Tử Giác nhận ra mỗi lần ở chung, cậu ta thường ngồi ngẩn người rồi giống như nghĩ cần phải chứng minh hay xác nhận điều gì đó để an ủi mà vội vàng cầm lấy tay Tử Giác thật chặt.

Cái kiểu này rất thô lỗ nóng nẩy chứ không dịu dàng đầy tình cảm như ngày trước.

« Mình thích cậu », sau mỗi cái ôm chặt Giang Dụ Tiệp sẽ thầm thì như thế, rồi như mong muốn nghe được hồi đáp mà đem ánh mắt tràn ngập chờ mong cùng bất an nhìn cậu.

« Tôi biết...!», Tạ Tử Giác chỉ có thể trả lời như vậy.

Dường như đến tận bây giờ cậu vẫn không có cách nào thích nghi được mỗi khi nghe bạn mình nói thích cậu, cho nên vẫn chỉ có thể ngại ngùng đỏ mặt tim đập mạnh, mắt nhìn xuống chân, bối rối không biết phải làm sao.

« Mình biết là cậu biết », Giang Dụ Tiệp nhẹ nhàng nói, ngữ điệu như đang tự lẩm bấm một mình làm cho người bên cạnh cũng không nghe rõ.

Vì vậy Tạ Tử Giác không nhận ra câu nói kia có bao nhiêu bất đắc dĩ.

Sau đó đột ngột là một nụ hôn.

Cánh tay vừa mới thu lại bất ngờ mạnh mẽ siết lại, cánh môi vội vàng áp lên, đầu lưỡi cường thế xâm nhập...

Hiểu rằng cậu ta bị áp lực quá lớn, Tạ Tử Giác nhẫn nại chịu đựng kiểu hôn mà bản thân chúa ghét cùng tính cách sớm nắng chiều mưa như trẻ con của Giang Dụ Tiệp.

Nhẫn nại kiềm chế ý muốn mắng cho đối phương một trận, nói cho cậu ta biết chính mình lúc này rất muốn đánh người.

Thật khốn khổ sống qua những ngày này để lết đến thời điểm cuối năm, chờ đến khi thi sơ khảo kết thúc, chỉ còn đợi báo điểm nhưng tình hình vẫn không được cải thiện mấy.

Giang Dụ Tiệp vẫn mang thứ tính tình kì quặc, bướng bỉnh ngang ngạnh, lộn xộn hệt con nít, thường xuyên bất ngờ ôm chặt Tử Giác, hoặc tìm cách gây sự xả stress.

Bất ngờ nhất là cậu ta chỉ vì một chuyện rất nhỏ mà bạo phát.

Tạ Tử Giác kể với Giang Dụ Tiệp rằng Ngụy Sam Liễu sắp kết hôn rồi, nguyên nhân chỉ vì cô bạn gái mới tuổi của cậu ấy đã có bầu.

Giang Dụ Tiệp nhớ rõ cái tên Ngụy Sam Liễu, ngay từ đầu vốn cậu ta đã không hề thích anh bạn này.

Trong ấn tượng, gã chính là một tên lỗ mãng đáng ghét, nhưng khi nghe Tử Giác nói chuyện xong, tâm trạng Dụ Tiệp trở nên hốt hoảng, ngỡ ngàng.

Cùng bằng tuổi, mới hai mươi hai đã lập gia đình á? Lấy cái gì nuôi nhau? Ngụy Sam Liễu cũng có một ông bố lắm tiền như mình à? Hơn nữa, không hiểu Ngụy Sam Liễu yêu bạn gái nhiều ít, hay chỉ vì trách nhiệm với đứa con trong bụng? Nếu như không yêu, kết hôn không phải là bi kịch sao? Hai người lớn khổ đã đành, đứa bé sau này tính thế nào? Nếu chỉ vì trách nhiệm, tốt hơn là thôi đi! Nói không chừng cô nhóc kia cũng chưa chín chắn, lỡ sau khi cưới mới nhận ra Ngụy Sam Liễu chẳng phải người phù hợp với bản thân, đến lúc đó phải làm sao? Ngược lại, giả như Ngụy Sam Liễu sau đó cũng phát hiện ra thực tế cuộc sống chung của hai người có rất nhiều vấn đề, phiền muộn đến mức ra ngoài tìm vui...!Nếu là như thế, ngay từ đầu tại sao phải kết hôn? Ngây thơ đơn thuần như Giang Dụ Tiệp, lập tức nghĩ đến vô vàn tình cảnh éo le đăng tràn ngập trên báo chí và TV của các cặp đôi tảo hôn, nói chung theo các phương tiện thông tin đại chúng % các cuộc hôn nhân kiểu này đều đưa đến kết cục bi đát.

Giang Dụ Tiệp không hiểu sao có thể lấy « vì cô ta có thai » làm lý do để kết hôn? Mới nghe thì thấy đấy là một người rất có trách nhiệm, kỳ thật chẳng qua miễn cưỡng nhau mà thôi.

Mà Tạ Tử Giác lại dùng vẻ mặt đương nhiên khẳng định chắc nịch: « Đương nhiên phải có trách nhiêm! », làm cho Dụ Tiệp càng vô cớ nổi cơn giận.

Đúng là mấy tên sĩ diện hão hết thuốc chữa!

Tôi xin người! có một số việc có hay không không cần phải lôi cái gọi là khí khái trượng phu ra mà cân nhắc quyết định được không? Không cần cứ phải đem cái từ trách nhiệm ra ràng buộc nhau có phải tốt hơn không?

Tạ Tử Giác nghe cậu ta nói xong những lời này, trong lòng chấn động nhưng vẫn làm bộ trấn định.

Cậu vẫn cho rằng Giang Dụ Tiệp rất đơn giản, ý nghĩ đơn thuần, nói ra cũng vô tư, giống như một tờ giấy trắng thiên chân vô tà.

Không thể ngờ cậu ta có thể nói ra những lời tuyệt tình như vậy.

Nhưng mà, ngẫm kĩ lại cũng có ý đúng.

Nhưng mà, từ khi nào Giang Dụ Tiệp lại trở nên như thế?

Tạ Tử Giác nhìn lại đối phương một lượt, cảm giác người trước mắt đột nhiên trở nên xa lạ.

Lại cố gắng chớp chớp mắt nhìn kĩ lại lần nữa, người này đúng thật là Giang Dụ Tiệp sao?

Mình chưa thực sự hiểu rõ cậu ta? – Từ khi địa vị khác lạ của Giang Dụ Tiệp được xác lập trong lòng Tử Giác, cậu vẫn thường xuyên có loại cảm giác này.

Luôn luôn đột nhiên xuất hiện ý nghĩ kì thật mình không hiểu rõ đối phương.

Từ cách nói, cách nghĩ, tính tình, phản ứng...!của Giang Dụ Tiệp thường xuyên khiến Tử Giác cảm thấy ngạc nhiên, xa lạ, lại rất mới mẻ.

Vậy ra cũng có lúc cậu ta cũng có thể tuyệt tình đến thế sao? – một nhân cách khác hẳn với những gì mình đã nghĩ về cậu ta.

Nhất là trong chuyện kết hôn của Ngụy Sam Liễu này, Giang Dụ Tiệp có thể thản nhiên nói được những lời phân tích vô tình vô nghĩa khiến cho Tạ Tự Giác im lặng ngỡ ngàng.

Nhìn lại cậu ta, cẩn thận suy nghĩ đánh giá lại người trước mặt, dù bên ngoài vẫn bình tĩnh nhưng trong lòng hoang mang, cố gắng lắm cũng không sao chấp nhận được hình ảnh đi ngược hoàn toàn với suy nghĩ trước đây.

Gần đây rốt cuộc là cậu ta bị làm sao? – Nhìn Giang Dụ Tiệp, Tạ Tử Giác không kiềm chế được nghi vấn.

Tại sao đột nhiên tính tình trở lên bất định? cảm giác giống như một người khác hoàn toàn..

Tạ Tử Giác không nhận ra được, trong chớp mắt này tâm trạng của người đối diện đang rớt xuống đáy vực.

Hai người con trai, cái gì rằng buộc cũng không có.

Đã chẳng có cái gọi là danh tiết, cũng chẳng dính bầu...!tìm đỏ mắt cũng không có được bất cứ cái gì để yêu cầu đối phương phải chịu trách nhiệm.

Không hiểu sao, Giang Dụ Tiệp hâm mộ cô bạn gái của Ngụy Sam Liễu, chỉ cần mang thai là có thể trói buộc người yêu bên mình.

Dựa vào tính cách Tạ Tử Giác, nhất định sẽ càng có trách nhiệm hơn Ngụy Sam Liễu rất nhiều.

Đáng tiếc, bản thân ngay cả nửa cái hạt đỗ cũng chẳng mang được.

Ôi.

Nhịn không được mà sa vào chán nản.

Những băn khoăn bất an vẫn dồn ép tận đáy trái tim giờ gần như không kiềm chế nổi.

Giang Dụ Tiệp đột nhiên quay đầu bỏ đi.

Cậu ta muốn rời khỏi đây, bỏ xa khỏi con người đang làm bản thân lo lắng nôn nóng đến cùng cực.

Con người Tạ Tử Giác này vẫn luôn là kẻ nắm giữ tâm tình của Dụ Tiệp, lúc nào cũng làm cậu ta bị ảnh hưởng.

Từ lúc mới quen cho tới sau này, biến đổi cả nhân sinh quan của mình.

Thay đổi cách nghĩ, thay đổi cách xử sự, thay đổi thái độ với cuộc sống...!thậm chí thay đổi cả tình cảm mà bản thân dành cho đối phương, từ bạn bè bình thường đến tình yêu.

Bởi vậy khi Tạ Tử Giác đối với tình cảm của mình cứ trầm mặc không lên tiếng trong lòng Dụ Tiệp có biết bao lo lắng bất an, không biết phải làm sao.

Vẫn chỉ có thể không ngừng bày tỏ tình cảm của mình với Tử Giác, nhưng lại không biết đối phương rốt cuộc có hiểu được tâm ý mình hay không.

Tới khi người ta đối với mình hơi có chút đáp lại, trong lòng đã vui sướng hạnh phúc bay lên.

Sau đó cẩn thận từng li từng tí lấy lòng, càng cố gắng nhiệt liệt bộc lộ tình cảm.

Hy vọng một ngày có thể nhận được tín hiệu khẳng định đáp lại, hy vọng cũng có thể được nghe Tạ Tử Giác nói: « Mình cũng thích cậu », chỉ cần một câu như thế...

Rồi khi hai người phát triển đến mức giống như cặp tình nhân sống chung, cùng chia sẻ độ ấm thân thể, Dụ Tiệp vẫn có cảm giác trong mơ, không thể tin nổi đây là sự thực.

Cậu ta vẫn biết Tử Giác đối với mình rất tốt.

Nhưng, mình có phải là người duy nhất được Tử Giác đối xử như thế không?

Đến cùng, Tử Giác có thích mình hay không? Hay tất cả đều chỉ là mê muội nhất thời, tất cả chỉ là do dục vọng điều khiển mà thôi.

Tử Giác vẫn chưa từng nói với mình: « Tôi thích cậu ».

Mặc dù chưa từng cự tuyệt nhưng cũng chưa khẳng định, giống như bất kì lúc nào cũng có thể đổi ý mà đem toàn bộ tình cảm của mình gạt sang lề đường chẳng hề luyến lưu.

Giang Dụ Tiệp càng lúc càng bất an.

Bất an đến cùng cực.

Rút cuộc tất cả đều tại người kia gây ảnh hưởng đến mình, khiến cho mình trở nên xấu tính khó chịu? Mãi thế này bản thân cuối cùng sẽ biến thành như thế nào nữa đây? tất cả đều nằm trên tay đối phương như cá trên thớt.

Bây giờ thì mặc kệ tất cả muốn ra sao cũng được.

Chịu hết nổi rồi!

"Này, cậu muốn đi đâu?", cầm lấy tay Giang Dụ Tiệp, Tạ Tử Giác cảm thấy mọi chuyện hết sức vớ vẩn.

Tên này đang nói chuyện dang dở lại bỏ đi đâu? Vừa rồi tôi đã làm gì khiến cậu bực sao? Chẳng qua đang nói chuyện Ngụy Sam Liễu thôi, đột nhiên dở chứng cái gì?

"Ra ngoài!", giật khỏi tay Tử Giác, Giang Dụ Tiệp buông sõng hai chữ, không thèm quay đầu lại.

Tử Giác phát cáu.

Cái người này cổ quái đến cực điểm, cậu sắp chịu không nổi.

Tự dưng tính tình trở nên bất định, tâm tình lúc sáng lúc tối, bấp bênh, càng lúc càng khiến cậu không hiểu rút cuộc cái gì đang diễn ra trong đầu cậu ta, phản ứng cũng càng lúc càng lớn gan, vô lý đùng đùng.

Nếu không thích mình, sao lại vừa giận xong đã lại sán lại làm lành? Nhưng cho dù là thích, cái thói hơi tí là nổi giận, hờn dỗi như trẻ con thế này cũng quá đáng lắm rồi đấy...

"Giang Dụ Tiệp, cậu đứng lại cho tôi"

Người kia chỉ dừng lại một giây, sau đó vẫn tiến về phía cửa.

Bị hành động này chọc cho nổi điên, Tạ Tử Giác đi nhanh về phía trước túm cậu ta lại, kéo mạnh buộc đối phương quay lại đối mặt với chính mình.

"Cậu đủ chưa? thi tuyển vào Viện Nghiên Cứu cũng xong rồi, nên thư giãn đi.

Cậu rốt cuộc là bị làm sao?"

Giang Dụ Tiệp bực bội lui khỏi tay Tử Giác.

"Chẳng sao cả", ánh mắt lạnh lùng nhìn đi nơi khác, chính là không nhìn vào mắt đối phương.

"Nói hay lắm! Vậy cậu lộn xộn cái gì?"

"Có gì mà lộn xộn?"

"Rõ ràng có!"

"Không có.

Cho dù có cũng là do cậu!"

« Tôi? » Tạ Tử Giác trợn mắt: « Liên quan gì đến tôi, bớt đổ lỗi cho người khác đi! Tôi nhịn cậu lâu lắm rồi! »

« Cậu nhịn gì tôi? », rút cuộc Giang Dụ Tiệp cũng quay lại nhìn đối phương, giống như vừa nghe được chuyện hài hước, nhếch môi cười gượng.

« Cậu nói xem, cậu nhường nhịn tôi cái gì? Tôi lúc nào thì gây chuyện khiến cậu uất ức chịu nhịn được? Tôi làm lúc nào mà tôi không biết? », vừa cười gượng vừa lạnh lùng nói một câu.

Tạ Tử Giác mở to mắt nhìn Giang Dụ Tiệp trước mắt.

Ngoại trừ cảm giác tức giận còn cảm thấy thật hoang mang lo lắng.

Người này bị làm sao vậy?

« Cậu đủ chưa? Cậu có biết dạo này cậu rất lạ lùng không? »

Lạ lùng? Từ sau khi thích cậu, tôi đã không có một ngày bình thường rồi! Nói kì quái lạ lùng cái gì nữa? – Giang Dụ Tiệp nghĩ thầm.

« Không biết.

Tôi chỉ muốn biết cậu có thích tôi hay không thôi! ».

Nghe được câu trả lời kiểu này, Tạ Tử Giác giật mình.

Nói cái quỷ gì thế? vớ va vớ vẩn.

« Cậu ít lôi các chuyện không liên quan vào với nhau đi, tôi là đang nói cậu...!»

« Không liên quan? Cái gì gọi là Không Liên Quan », ba chữ này cứ như chọc đúng chỗ đau của Dụ Tiệp, khiến cậu ta nổ tung, cắt ngang lời, tiến lên túm lấy bả vai đối phương.

« Tôi với cậu Không Liên Quan? rốt cuộc cậu có hay không thực sự thích tôi? Tại sao chưa bao giờ cậu từ chối hay thừa nhận? Tôi có thể hôn, có thể ôm, có thể cùng cậu thân thiết chỉ kém không có làm bước cuối, người khác cũng có thể sao? Cái gì gọi là Không Liên Quan? Cậu nói! Cậu có bao giờ thực sự thích tôi không? »

Giọng nói kích động nhưng vẻ mặt thê thảm của Dụ Tiệp nhất thời làm Tử Giác ngẩn người, không có cách nào lý giải tình thế hiện tại, vì sao lại diễn tiến đến tình cảnh này?

« Cậu...!cậu đang nói cái gì? »

« Nếu có người đối với cậu rất tốt, có phải cậu cũng sẽ đáp lại hệt như cậu đối với tôi đúng không? Có phải cũng thích người ta như thế này đúng không? »

Cậu ta đang nói cái gì?!? – Câu nói vừa rồi thực sự đã hoàn toàn chọc giận Tạ Tử Giác.

Cậu không thể tin nổi trừng mắt nhìn người phía trước, sau một giây choáng váng bắt đầu lửa bốc hừng hực toàn thân.

Tức đến nỗi dường như nghe được âm thanh máu đang rần rật chạy trong người, phẫn nộ nắm chặt bàn tay.

« Có giỏi lặp lại lần nữa xem.

»

Giang Dụ Tiệp biết cậu tức giận, nhưng trong lòng không còn e ngại như trước, không còn sợ người ta không hài lòng, sợ khiến cho người ta mất hứng, sợ người ta bực bội chán gét mình.

Nhìn Tử Giác, Giang Dụ Tiệp không biết hiện giờ mình là muốn khiêu khích đối phương hay là đã thật sự mệt mỏi, từng chữ từng chữ chậm rãi nói: « Có phải chẳng qua chỉ vì tôi tốt với cậu nên cậu mới đáp lại tôi như vậy? Nếu có người đối tốt với cậu như tôi, cậu cũng sẽ sống chung với hắn? »

Tử Giác phẫn nộ đến cực điểm, đưa tay đấm thẳng vào cửa tạo nên tiếng rầm rầm đồng thời chửi bậy một tiếng.

Nói được câu này, thật quá mức tưởng tượng.

Trong chớp mắt này cậu rất muốn đánh người, đánh cho tên láo toét kia rớt quai hàm, để xem có còn dám đứng đó nói câu nói vừa vô lý vừa đáng ghê tởm khi không.

Thật sự là cậu tức chết mất!

Nhưng dù có phẫn nộ cực độ, Tử Giác vẫn là không đánh.

Không giống như trước kia chỉ cần Giang Dụ Tiệp vô cớ chọc giận, cậu lập tức tặng cho vài phát dạy dỗ.

Lần này, cậu bỏ đi.

Tức giận đến nỗi cả ví lẫn điện thoại đều quên không mang theo, cậu cứ thế bỏ đi, chỉ e nếu đứng lại cùng Giang Dụ Tiệp thêm một phút nữa thì có thể kiềm chế không được mà đánh cho đối phương tan xương.

Tạm thời vì không muốn nhìn mặt Giang Dụ Tiệp nên cậu lang thang qua nhà mấy thằng bạn.

Dù sao những người sẵn sàng chứa chấp cậu không thiếu.

Ở vài hôm chẳng thành vấn đề.

Tên xấu xa! đồ trứng thối! Tên chết bằm!

Đệ thứ N dùng các mỹ danh thô thiển gán lên tên đối phương, Tạ Tử Giác gầm gừ nghiến răng bật nắp chai bia thứ ba.

Ngụy Sam Liễu im lặng ngồi bên cạnh, suy nghĩ xem có nên dọn gọn hai cái vỏ bia ông bạn vàng vừa nốc sạch hay là đem thu gom để trước mặt để người này nhận thức được thành quả? Mà có vẻ như nếu không ngăn cản thì cả két bia này sẽ bị uống sạch.

« Bị sao thế? có chuyện gì? » Ngụy Sam Liễu cảm giác được ngay từ đầu Tạ Tự Giác là có vấn đề.

Biết nhau đã mười năm, lần đầu tiên gặp cậu trong trạng thái này.

Không hề điện thoại báo trước, đột nhiên xuất hiện trước cửa nhà với vẻ mặt muốn giết người và bảo cần ở nhờ vài ngày, tiếp theo chạy đi xách cả tá bia trở về...

« Không có việc gì? »

Trăm phần nghìn là có chuyện.

« Nói nhanh xem nào! Xảy ra việc gì? Anh cứ thế này lát Tiểu Tình về không khéo bị dọa chết ngất.

»

Tiểu Tình ở đây chính là vị hôn thê ăn cơm trước kẻng của Ngụy Sam Liễu.

Vừa nghe đến Tiểu Tình, Tạ Tử Giác lại nhớ đến nguyên nhân Giang Dụ Tiệp và mình phát sinh cãi vã – chính là từ lúc bắt đầu nói về chuyện Ngụy Sam Liễu cùng bạn gái của cậu ta mà.

« Chính là chuyện của hai người! Tôi chỉ là kể chuyện hai người sắp kết hôn, người kia không biết bị cái gì chọc điên, đột nhiên nổi cáu với tôi, chả hiểu làm sao! »

« Hả! Đâu có chuyện gì liên quan đến em chứ? », tôi đây mới chả hiểu làm sao này, oan như Thị Kính: « Là cô nào? bạn gái anh hả? Anh với người yêu cãi nhau chuyện gì? »

Tạ Tử Giác oán hận liếc Ngụy Sam Liễu một cái.

Tại sao cậu ta đoán được nhỉ?....!mặc dù bỏ qua câu nghi vấn Là cô nào...!cái này không thèm tính.

Chẳng nhẽ hiện giờ trên mặt mình viết chữ Thất Tình to tướng? bộ dáng lôi thôi thê thảm đúng kiểu mới bị bồ đá?

Chết tiệt! tự dưng chỉ vì tên kia mà mình sa sút đến độ người ngoài thoạt nhìn cũng biết, thế mà cậu ta lại còn ném vào mặt mình một câu: « Nếu có người đối tốt với cậu như tôi, cậu cũng sẽ sống chung với hắn? », thật sự là ngớ ngẩn, vừa nghĩ đến thôi đã tức điên.

« Em hiểu, em hiểu...!» Ngụy Sam Liễu gật đầu, đưa tay vỗ vỗ vai Tử Giác, ra cái vẻ một người từng trải, khuyên bảo: « Ầm ĩ làm gì, con gái ấy à, dỗ dỗ dành dành một chút là được rồi, làm gì nên nỗi bực tức đi uống rượu? » may mắn mới chỉ là bia.

« Không phải lỗi của tôi, dỗ dành cái kit! » hơn nữa đối tượng của cậu là con trai, không phải con gái.

« Ôi, xùy...!» Ngụy Sam Liễu lắc đầu: « không phải lỗi của anh cũng phải xin lỗi làm lành trước, con gái chính là ưa ngọt hiểu chưa? Đàn ông con trai co được duỗi được, đúng không? » tiếp tục vỗ vỗ vai Tử Giác, muốn cậu tỉnh táo hơn.

« Không đúng, rõ ràng là người kia sai trước »

Ngụy Sam Liễu nghe xong câu này, bĩu môi xem thường.

Cái trò ầm ĩ ồn ào này ở tình cảm mà nói vốn không có phân biệt đúng sai bao giờ, giữa hai người cãi nhau đến cục diện bế tắc thường chỉ là hai tên đầu bốc khói tranh cãi nhau mà thôi, chỉ cần một người chịu cúi đầu thì sự việc sẽ coi như chưa từng xảy ra – đây là kinh nghiệm qua mấy năm đau thương lăn lộn tình trường mà gã đã đúc rút được.

Có điều xem ra kinh nghiệm yêu đương của Tạ Tử Giác quá thấp, nói với tên này những vấn đề tinh tế có vẻ không tác dụng.

« Được rồi, nếu không thì anh kể lại coi, người ta sai ở đâu? »

« Là...!» Tạ Tử Giác nghĩ lại vụ cãi nhau vừa qua, nổi cáu, rồi lại cảm thấy tủi thân vô cớ.

« Lại còn bảo, có phải chỉ cần có một người đối với tôi rất tốt, tôi cũng sẽ thích người đó? »

Nói kiểu này, đúng thật là hơi vô lý rồi, bảo sao Tạ đại ca lại tức giận thành vậy, Ngụy Sam Liễu lắc lắc đầu.

« Nói như vậy cũng hơi sai...!»

« Căn bản là vô duyên vô cớ vơ bừa cái cớ để cãi nhau! » Tạ Tử Giác mở chai bia thứ tư.

Ngụy Sam Liễu bất đắc dĩ nhìn thằng bạn đang nốc bia như uống nước lọc.

Con người, quả nhiên động đến tình cảm đều thay đổi độ.

Thằng bạn chơi thân mười năm trời bây giờ khí phách hào sảng bay đi không còn một mảnh, chỉ biết khư khư cố chấp « Là người ta sai, làm sao tôi phải cúi đầu trước! ».

Rõ hâm, xuống nước với bạn gái thì có làm sao? Lại nói, người nào đang bị nóng giận làm mờ mắt lại không cố chấp? Ngay cả người chín chắn như Tạ Tử Giác cũng là, cứ khăng khăng một mực ý kiến của mình so với giận dỗi vô lý có khác gì nhau đâu.

Có điều người được nhắc đến ở đây vốn là con trai, Ngụy Sam Liễu không biết điều ấy cho nên vẫn hiểu lầm Tạ Tử Giác thiếu tính rộng rãi của đàn ông.

«...!» cậu dựa hẳn lên người Tạ Tử Giác: « Có phải cô ấy thường thường hay đòi hỏi anh phải nói – Anh yêu em- không? »

Tạ Tử Giác là lạ nhìn nhìn: « Không phải.

Hỏi cái này làm gì? »

«Con gái mà, có một số cô nếu thường xuyên không được nghe câu này sẽ có cảm giác bấp bênh không an toàn, nghi ngờ tình cảm anh dành cho cô ấy.

Tiểu Tình trước đây cũng giống thế, chúng em cũng thường xuyên vì điều này mà giận dỗi nhau », Ngụy Sam Liễu vẻ mặt kinh nghiệm dạn dày truyền giáo.

Tạ Tử Giác tặng cho cậu cái nhìn sự cảm thông sâu sắc.

May mắn là Giang Dụ Tiệp vốn chỉ nói: « Thích cậu » chứ không phải yêu cầu Tạ Tử Giác nói: « Anh thích em », hay « Anh yêu em »...!mấy lời này á, thần kinh của cậu đúng là tải không nổi.

Thích một người tại sao nhất định phải nói? Không nói ra miệng thì người ta không tự hiểu được à? – Tạ Tử Giác cho rằng biểu đạt bằng hành động thực tế so với mấy lời chót lưỡi đầu môi chẳng phải giá trị hơn gấp vạn lần sao? – Không nhịn được mà lắc lắc đầu, tỏ vẻ rằng cái hành động « thường xuyên nói ra miệng câu Anh yêu em – Anh thích em » rất rất vô lý nhá, cậu cực lực phản đối.

Ngụy Sam Liễu nhìn thấy, cũng lắc đầu.

Coi như tiễn phật tiễn đến tây phương, giúp bạn tốt là phải giúp đến cùng, rất nghiêm túc nói với Tạ Tử Giác: « Hình như anh chưa từng nói với cô ấy đúng không? Anh phải nói với người ta đi »..

Truyện Chữ Hay