Bữa cơm này ăn đến tám giờ tối mới xong, Lữ Đinh và Lữ Minh tiễn hai người bọn họ tới cửa, sau khi nhìn thấy bọn họ lái xe đi, nụ cười trên mặt Lữ Đinh lập tức biến mất.
Con mắt âm trầm lạnh băng như dao găm, sắc bén.
Lữ Minh đứng sau lưng Lữ Đinh, giọng nói có sự lo lắng khó phát giác: "Anh, anh nhất định phải làm như vậy sao?"
Lữ Đinh lạnh lùng cười, nói: "Chỉ có như vậy, người phụ nữ Dương Liên mới rời khỏi đảo nhỏ."
"Nhưng mà..."
"Minh, " Lữ Đinh cắt ngang anh ta, nặng nề xoay người nhìn Lữ Minh thân hình cao lớn, "Em muốn rời khỏi trò chơi này sao?"
"Đương nhiên không phải, " Lữ Minh vội vàng giải thích, "Chỉ là, dù sao chuyện kia cũng không liên quan gì đến Dương Liên, hơn nữa trên các phương diện khác mà nói, cô ấy cũng là người bị hại."
"Minh, vĩnh viễn không được thương cảm và kẻ địch, nếu không cuối cùng người thua lại là chính mình, " Lữ Đinh quay người lại, nhìn về hướng bọn họ rời đi, giọng nói như bóng đêm không thể nào nắm bắt nổi, "Ba của cô ta nợ nhà chúng ta, thì cô ta đến trả."
Ánh mắt Lữ Minh âm u nhìn Lữ Đinh, mở to miệng, cuối cùng lại không nói thêm gì.
Anh ta với Lữ Đinh luôn luôn là nói gì nghe nấy, không chỉ bởi vì anh ấy là anh trai, còn bởi vì mình thiếu anh ấy đôi chân.
"Minh, anh có chút lạnh, vào thôi."
"Được."
Trên thế giới luôn có một số người không chịu quên đi quá khứ đau khổ, bởi vì cuộc đời của họ, chỉ có đau khổ mới làm cho họ cảm thấy mình còn sống, Lữ Đinh chính là người như vậy.
Đan Kình Hạo đưa Nguyễn Đào Yêu về nhà, còn không muốn cho cô đi đường, ôm cô từ trên xe xuống, sau đó lại ôm vào thang máy, lại ôm vào trong nhà.
Lúc Nguyễn Đào Yêu kháng nghị không được gì, đành phải vùi đầu vào trong ngực Đan Kình Hạo, để tránh để cho người khác nhận ra mình, nhưng mà cô quên một chuyện, chính là - - người khác nhớ khuôn mặt Đan Kình Hạo dễ hơn gương mặt của cô nhiều.
Vì vậy mới xuất hiện đoạn đối thoại dưới đây.
"Tổng giám đốc Đan, ngài thật tốt với bạn gái, săn sóc như vậy." Một bác gái hâm mộ cười nói.
"Đúng thế, có thể làm bạn gái của tổng giám đốc Đan, là phúc khí đời trước đã tu luyện đấy." Một người phụ nữ khác phụ hoạ theo.
Đan Kình Hạo chỉ cười không nói, Nguyễn Đào Yêu lại mắng anh trong lòng mấy lần.
Cái gì gọi là phúc khí đã tu luyệnv? Lần này cô vào viện hoàn toàn là nhờ cái người đàn ông này bạn tặng được không?! Anh ta mặt người dạ thú!
Ừ, không nên để ý cái tên trứng thối này nữa! Đan Kình Hạo cẩn thận đặt Nguyễn Đào Yêu xuống giường, dặn dò cô không được lộn xộn, sau đó đâm đầu vào phòng bếp.
Một tiếng sau, Nguyễn Đào Yêu cảm thấy đói bụng rồi, vì vậy rón ra rón rén ở bên ngoài phòng bếp nhìn trộm, kết quả phát hiện Đan Kình Hạo đeo tạp dề, cầm nắp nồi chắn bọt bắn tung tóe lên, mà bếp gas trên, cháo màu trắng sôi trào, tỏa ra từng đợt mùi thơm.
Nguyễn Đào Yêu cười rộ lên, thì ra cái tên mặt người dạ thú này đang nấu cháo cho cô thật sao? Thật hạnh phúc mà, trái tim giống như được lấp đầy.
Cô lặng lẽ lui ra ngoài, quay lại giường, mong đợi Đan Kinh Hạo gọi cô đến ăn cơm.
Anh nhất định sẽ rất ôn nhu nói với cô: "Yêu Đào, anh nấu cho em ít cháo, em dậy ăn đi."
"Cháo rất nóng, cẩn thận."
"Ăn ngon không? Nếu như ngon lần sau anh lại nấu cho em nữa."
...
Vân vân, mây mây các loại dỗ ngon dỗ ngọt.
Nghĩ tới nghĩ lui, Nguyễn Đào Yêu vùi ở trong chăn không thể tự chủ được cười ra tiếng.
Không thể không nói, công lực YY của người nào đó cũng rất là thâm hậu.
Chỉ là một tiếng qua đi, cô vẫn không đợi được cảnh trong tưởng tượng của mình, bụng cũng đã đói đến mức không có sức gọi người khác.
Một người chết đói, còn quan tâm lãng mạn làm gì.
Nguyễn Đào Yêu cuối cùng không chống cự nổi cơn đói, lại lần nữa bò lên, đi đến phòng bếp, kết quả phát hiện phòng bếp đã biến thành chiến trường, hoàn toàn hỗn độn.
Mà người trong cuộc mặc tạp dề nổi bật trên đống chiến tích, quả thật vô cùng thê thảm.
Nguyễn Đào Yêu ở đằng sau yếu ớt nói: "Đan Kình Hạo, rốt cuộc anh một mình ở đây làm gì?" Hai tiếng rồi, mãn hán toàn tịch cũng phải nấu xong rồi.
Đan Kình Hạo xoay người, trên mặt dính đầy bột mì gì đó, anh nhìn thấy Nguyễn Đào Yêu ngoài phòng bếp, lập tức quýnh nói: "Không phải bảo em đợi trên giường sao?"
Nguyễn Đào Yêu yếu ớt vịn khuông cửa, uất ức nói: "Nếu anh không cho em ăn, không chỉ em chết đói, đứa nhỏ trong bụng cũng phải chết đói rồi."
Đan Kình Hạo khẽ rủa một tiếng, giải thích nói: "Anh chỉ biết làm ít cơm Tây đơn giản, nhưng bác sĩ Lý nói, tốt nhất ăn nhẹ một chút, anh tưởng rằng nấu cháo rất dễ dàng."
Nguyễn Đào Yêu thở dài một tiếng, xem ra, khung cảnh cô ảo tưởng không xuất hiện rồi.
Quả nhiên là tự mình động thủ, cơm no áo ấm mà.
"Để em đi." Nguyễn Đào Yêu nhận muôi xào, trục xuất Đan Kình Hạo ra khỏi phòng bếp.
Chẳng bao lâu, một bát cháo gạo nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt Đan Kình Hạo.
Đan Kình Hạo cũng vừa đi ra từ phòng tắm, cả người còn tản ra mùi sữa tắm.
Anh mặt áo tắm màu trắng, ngực mở rộng nhỏ nước.
Nguyễn Đào Yêu sau khi đỏ bừng cả mặt dời mắt đi, "Đan Kình Hạo, anh lần sau vẫn là đừng nên xuống bếp." Người đàn ông này không chỉ là sát thủ KTV còn là thiên địch của phòng bếp.
Làm sao mà nấu một bát cháo có thể thành ra được như vậy?
Nguyễn Đào Yêu không khỏi than thở trong lòng, chẳng lẽ chuyện vừa rồi cô tưởng tượng sẽ không xảy ra sao? Cô buồn bực uống bát cháo, khuôn mặt có thể dùng bảy sắc cầu vồng để hình dung.
Giọng nói hơi khàn khàn từ phía đối diện truyền đến: "Anh sẽ đi học."
Nguyễn Đào Yêu đột ngột ngẩng đầu: "Cái gì?"
Đan Kình Hạo đưa muỗng cháo đến bên miệng cô, giọng nói nhẹ nhàng: "Anh sẽ đi học nấu cháo."
Nguyễn Đào Yêu ngơ ngác ăn một muốn cháo Đan Kình Hạo đút cho cô, đột nhiên cảm giác bát cháo nhạt nhẽo ngập tràn hương vị, còn có một vị ngọt không thể nói được.
Cô ngây ngốc nở nụ cười.
"Đan Kình Hạo, anh nói thật sao?"
Đan Kình Hạo lạnh mặt, đứng dậy đem chén không vào phòng bếp, ném cho Nguyễn Đào Yêu một câu: "Lời như vậy đừng để anh nói lần thứ hai."
Nguyễn Đào Yêu vui vẻ trong lòng, người đàn ông thẹn thùng này, ha ha!
Thứ bảy, là ngay bạn thân của Dương Liên và Nguyễn Đào Yêu, hai người đàn ông là Lữ Kiêu và Đan Kình Hạo đều bị đuổi đi mất, sau đó các nàng chọn đi đến trung tâm thương mại đổ máu.
Dương Liên bị Nguyễn Đào Yêu thân mật kéo tay, khi cô nghe Nguyễn Đào Yêu kể chuyện giữa ấy và Đan Kình Hạo thì cô thật sự muốn đưa tay ra bóp chết người phụ nữ Nguyễn Đào Yêu này, sau đó thông cáo thiên hạ, cô vì dân trừ hại rồi.
Sự tích anh hùng của Nguyễn Đào Yêu nhiều vô số kể, Dương Liên nhớ rõ nhất là có một lần ở trung học, Nguyễn Đào Yêu đứng ở giữa hai bạn gái, vui vẻ trò chuyện, đột nhiên phun ra một câu, Tả Thanh Long, hữu Bạch Hổ, chính giữa là một, cô ấy chỉ chính mình, rồi sau đó cười nói, chính giữa là một tên ngốc.
Lúc ấy toàn bộ người ở đó đều cười ra.
Với chỉ số thông minh của cô ấy cũng không phải như người bình thường, càng gần với mấy đứa bé nhược trí hơn.
Nơi các cô đi dạo nhiều nhất là Công ty Bách Hóa, tự xưng là xa xỉ phẩm, người tới nơi này đều là phu nhân tiểu thư ở xã hội thượng lưu, gần như không giao dịch bằng tiền mặt, đều quét thẻ.
Trước khi đi, Đan Kình Hạo ném cho cô một tấm thẻ, nói: "Tiền bên trong này em tùy tiện tiêu, không có hạn mức."
Nguyễn Đào Yêu mơ mơ màng màng màng nhận thẻ, có chút không hiểu bốn chữ không có hạn mức này.
Dương Liên liếc cô một cái, thật sự rất muốn ấn đầu cô vào bồn cầu, sau đó dùng nước bồn cầu rửa một chút.
Cô ấy lấy thẻ ngân hàng mà Lữ Kiêu đưa cho cô ấy, nói: "Cô nương, không có hạn mức là chỉ, tiền trong thẻ này xài mãi không hết."
Mặc dù cô ấy cung không muốn tiêu tiền của Lữ Kiêu, nhưng mà cô ấy cũng biết rõ, tấm thẻ này là tự tôn người bạn trai của Lữ Kiêu, cô ấy không thể từ chối.
Nhưng mặc dù cô ấy cũng đi làm, chỉ là muốn đến chỗ như vậy, chỉ bằng vào chính mình là không thể.
Nguyễn Đào Yêu đánh giá tấm thẻ trong tay, làm thế nào cũng không nghĩ ra, sao tiền bên trong tiêu mãi không hết được? Cô lắc đầu, dù sao cũng là tiền của Đan Kình Hạo, không cần cũng uổng.
"Hôm nay mình nhất định phải tiêu sạch hết tiền của cái tên mặt người dạ thú Đan Kình Hạo này!" Nguyễn Đào Yêu son sắt thề, như là đã tính trước.
Dương Liên lại lần nữa khinh bỉ cô: "Cô nương, chỉ sợ cô tiêu đến mỏi tay, Đan Kình Hạo người ta cũng không thèm chớp mắt."
Hôm nay có lẽ là ngày Nguyễn Đào Yêu và Dương Liên dùng tiền thoải mái nhất trong hai mươi mấy năm.
Nguyễn Đào Yêu cầm theo một đống chiến lợi phẩm, nghĩ như một phú bà, cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện bao nhiêu năm qua, chính là mua đồ không phải nhìn nhãn, thích thì cầm đi, cảm giác này đừng nói sảng khoái đến thế nào.
Mà Dương Liên nhìn thấy một bộ tây trang Armani, trong lòng có một ý nghĩ, nếu như mua về làm khăn lau, hiệu quả nhất định là rất tốt.
Lúc đi ngang qua tiệm đồng hồ, bước chân Nguyễn Đào Yêu dần dần chậm lại, "Liên Liên, cậu nói xem mình có nên mua đồng hồ cho Đan Kình Hạo không?"
"Hả?" Dương Liên nghĩ một lát, gật đầu nói, "Hình như trên tay Đan Kình Hạo không mang đồng hồ."
"Anh ấy có đồng hồ, chỉ là không đeo mà thôi.” Nguyễn Đào Yêu nhớ đến mảnh đồng hồ cũ Đan Kình Hạo cất trong ngăn kéo, lòng bắt đầu đau như kim châm.
Cô biết rõ, cái đồng hồ kia là ai tặng, cũng biết Đan Kình Hạo vì sao vẫn luôn không nỡ ném nó đi, càng hiểu vì sao anh không thích đeo đồng hồ.
Dương Liên nhạy cảm thấy được biểu cảm Nguyễn Đào Yêu biến hóa, vì vậy lập tức kéo cô qua đó, "Cậu mua anh ta nhất định phải đeo hàng ngày, nếu không thì để anh ấy ngủ trên ghế sofa, bỏ đói anh ta một tháng."
Nguyễn Đào Yêu hắc tuyến, quả nhiên độc nhất vẫn là lòng dạ đàn bà.
Đi vào trong tiệm, còn chưa kịp xem đồng hồ, phía sau đã truyền đến một giọng nói khiến Dương Liên khó chịu "Ơ, trùng hợp như vậy, hai người cũng đến mua đồng hồ sao?"
Dương Liên xoay người, đối mặt với nụ cười của Tô Vy, lạnh nhạt nói: "Vào tiệm đồng hồ không mua đồng hồ không lẽ mua băng vệ sinh?"
Nguyễn Đào Yêu kéo kéo Dương Liên, ý bảo cô ấy nói chuyện không cần phải xúc động như vậy.
Ngược lại Tô Vy lại như là rất tốt tính, không chút tức giận, cô ta quét mắt nhìn đồ bọn họ xách trên tay, cười nói: "Xem ra thu hoạch rất là dày đấy."
Dương Liên vốn đã cảm thấy bất mãn với hành vi cô ta rót rượu cho Nguyễn Đào Yêu lần trước, nhìn hai tay cô ta trống trơn, mở miệng châm chọc: "Ngược lại ngôi sao lớn Tô đây mới kỳ quái, đi dạo phố lại không mua gì cả? Không phải mua đồ là gì, theo đuôi mới là thật chứ?".