“Tiểu Kiêu, nói ra đáp án của em đi.
” Đôi mắt như hồ nước sâu của Lữ Đinh nhìn về phía Lữ Kiêu.
Lúc này Lữ Minh cũng không thể bàng quan được nữa, tình hình như thế này, cho dù là Lữ Kiêu quyết định như thế nào thì người đau khổ nhất cũng chính là bản thân Lữ Kiêu.
“Anh…” Lữ Minh vẫn chưa kịp nói gì thì Dương Liên đang đứng bên cạnh Lữ Kiêu lên tiếng.
“Cậu cả nhà họ Lữ, anh đừng ép nữa, tôi rút khỏi chuyện này.
” Dương Liên cúi đầu, những sợi tóc mái che đi đôi mắt, cái bóng đen trên mặt cô rõ ràng như vậy.
Giọng cô hơi khàn khàn, cứ như những âm thanh đó như được vắt ra từ trong lồng ngực cô.
Lữ Kiêu nghe thấy câu nói này thì quay đầu sang, hoảng hốt nhìn cô.
Dương Liên đẩy tay anh ra: “Hai người là người thân của Lữ Kiêu, anh ấy không thể lựa chọn, nhưng tình yêu thì có thể, anh ấy không cần nhất quyết phải là tôi mới được.
”
Trái tim được ngâm trong suối nước nóng lúc nãy bây giờ đột nhiên bị đặt vào dòng nước lạnh, hình như có thể nghe được âm thanh nó đang vỡ vụn, âm thanh bị đâm vào, đau đến mức cô như sắp chết đi, cô không ngờ rằng, Lữ Đinh lại có thể vì muốn cô rời xa Lữ Kiêu mà làm đến nước này, vậy thì cô không còn sự lựa chọn nào khác.
Cô cúi đầu lên và nhìn thẳng vào Lữ Đinh “Như vậy được chưa?”
Lữ Minh sững sờ, đôi mắt đó phát ra ánh sáng chói lọi, cứ như kim cương, thì ra, đôi mắt của một người lại có thể đẹp đến mức này.
Rất dễ thấy rằng Lữ Kiêu đã bị những lời nói của Dương Liên làm anh chết lặng, anh thẫn thờ đưa tay về phía cô, vẫn chưa kịp nói gì thì bị giọng cười của Lữ Đinh cắt ngang: “Lữ Kiêu quả nhiên không nhìn sai người, giá trị của cô quả thật cao giá hơn với một chút lợi ích tôi đưa ra lúc nãy.
”
Tất cả mọi người đều bị giật mình bởi câu nói bất ngờ này, ngay cả Lữ Minh cũng không đoán được rốt cuộc Lữ Đinh nghĩ cái gì.
“Nếu đã thích nhau thì ở bên cạnh nhau đi.
” Lữ Đinh nghiêng người về phía trước, Lữ Minh ở phía sau vội vã đưa tay ra đẩy xe lăn, lúc đi qua người Lữ Kiêu, giọng nói của Lữ Đinh rất nhỏ nhẹ và yếu ớt: “Anh và Lữ Minh cứ xem như chưa đến đây là được.
”
Cho đến khi sau lưng truyền đến tiếng đóng cửa, Lữ Kiêu và Dương Liên vẫn đang ngây ra tại chỗ, lúc nãy xảy ra chuyện gì vậy? Sao cứ như một giấc mộng? Lữ Đinh và Lữ Minh đến trêu đùa bọn họ sao?
Lữ Minh đẩy Lữ Đinh ra khỏi công ty, dưới ánh nắng, khuôn mặt của Lữ Đinh rất nhợt nhạt, đôi chân gầy gò vô lực trốn ở dưới tấm thảm màu trắng.
Tâm trạng của Lữ Minh hơi trĩu nặng, bởi vì Lữ Đinh trong ấn tượng của anh ra không phải là người dễ dàng từ bỏ như vậy, hơn nữa lần này còn liên quan đến Lữ Kiêu, lúc Lữ Minh nhìn thấy tài liệu về Dương Liên, trong lòng anh ta đã rất rõ, cô và Lữ Kiêu sẽ không có kết cục tốt đẹp.
“Anh, làm như vậy thật sự ổn sao?” Lữ Minh không yên tâm, anh ta hỏi một cách lưỡng lự.
Lữ Đinh đang ngồi trên xe lăn nhắm mắt lại hưởng thụ ánh nắng mặt trời miễn cưỡng đáp lại một câu: “Sao?”
Đã rất lâu anh ta chưa ra ngoài phơi nắng, đến mùi vị của ánh nắng anh ta cũng sắp quên mất rồi.
Để bộ truyện nhanh ra chương hơn thì ủng hộ bạn Editor bằng CICK QUẢNG CÁO này nhé!“Dương Liên cô ta…”
“Em muốn hỏi vì sao anh lại dễ dàng bỏ qua cho Dương Liên đúng không?”
Lữ Minh cúi đầu, coi như là ngầm thừa nhận, anh ta từ từ đẩy Lữ Đinh về phía trước, gạt bỏ đi những ánh mắt của người trên đường nhìn sang.
“Em cảm thấy lúc nãy nếu anh cứ tiếp tục căng thẳng thì đáp án của Tiểu Kiêu là gì?” Lữ Đinh cũng không trả lời thẳng thắn mà hỏi lại.
“Khó nói lắm.
” Lữ Minh trả lời rất thực tế, tính cách của Lữ Kiêu, từ nhỏ đã bướng bỉnh nhất trong ba người bọn họ, chỉ cần là thứ anh muốn thì sẽ không dễ dàng buông tay.
Lữ Đinh cười nhạt: “Cho nên, anh sẽ không ngốc đến mức bây giờ chia rẽ hai đứa nó, chỉ càng làm cho Lữ Kiêu ngày càng xa cách chúng ta, chuyện chia tay này, chỉ cần một hiểu lầm nhỏ, thì có thể giết chết được tình yêu của bọn nó rồi.
”
Anh ta từ từ mở mắt ra, trong đáy mắt thâm trầm đó cứ như một phiến đá ẩm ướt tích đầy rêu xanh, làm người khác không rét mà run: “Anh tuyệt đối sẽ không cho phép cô ta bước vào cửa lớn của nhà họ Lữ chúng ta, một bước cũng không được!”
Vốn tưởng rằng cơn ác mộng đó đã qua, lại chưa từng nghĩ rằng Lữ Kiêu lại thích người con gái đó, đây là thứ gọi là nghiệt duyên sao?
Lý Mạnh Nam hơi nhức đầu nhìn vào người cứ ở lỳ trong phòng của mình không chịu đi, khuôn mặt không cảm xúc cuối cùng cũng thay đổi một chút, giọng nói của anh vẫn trầm thấp như vậy: “Cô chủ, bây giờ không còn sớm nữa đâu.
”
Kỷ Thấm cứ ngồi trên chiếc giường đơn, chớp chớp đôi mắt to tròn của mình: “Đúng rồi, vậy anh còn đứng đó làm gì nữa, nhanh qua đây ngủ đi.
”
“Cô chủ, tôi đưa cô về.
” Lý Mạnh Nam không thèm để ý đến lời nói của Kỷ Thấm, anh nói ra vài chữ.
Kỷ Thấm dứt khoát nằm ngửa ra giường, chiếc áo phông rộng thùng thình hất lên trên, làm lộ ra vùng bụng nhỏ xinh, Lý Mạnh Nam theo bản năng quay đầu đi.
“Em đã được bỏ lệnh cấm rồi, hơn nữa mẹ và ba tối nay không ở nhà, em có thể qua đêm ở đây mà.
”
Lông mi của Lý Mạnh Nam chớp chớp vài cái: “Cô chủ, e là không thích hợp lắm đâu.
”
Kỷ Thấm nhảy dựng lên một cái “phịch”, sau đó nhảy sang trước mặt Lý Mạnh Nam, ngửa mặt nhìn anh và nói: “Không thích hợp chỗ nào?”
“Chỗ nào cũng không thích hợp.
” Lý Mạnh Nam lùi về sau mấy bước, kéo dài khoảng cách ra, không ngờ rằng Kỷ Thấm lại đến gần một chút.
“Lý Mạnh Nam, anh nói cho em nghe, rốt cuộc anh ghét em vì điều gì? Em thay đổi còn không được sao?”
“Tôi ghét nhất cô thích tôi.
”
Kỷ Thấm: “…”
Thì ra Lý Mạnh Nam cũng là một cao thủ kể chuyện cười nhưng không hề buồn cười, đúng là giấu nghề, cô lùi về lại bên giường, giận dỗi quay lưng lại với Lý Mạnh Nam: “Hôm nay em ngủ ở đây, anh thích ngủ ở đâu thì tùy.
”
Đúng là đồ ngoan cố, chẳng biết thương hoa tiếc ngọc gì cả!
Sau lưng vang lên tiếng sột soạt, sau đó nghe một tiếng “tách”, đèn trong phòng đã bị tắt đi, nhờ ánh trăng, Kỷ Thấm quay người lại thì thấy Lý Mạnh Nam lại có thể trải một chiếc chiếu trên đất rồi ngủ thẳng trên đó.
Kỷ Thấm nổi điên, một cô gái như hoa như ngọc như cô nằm trước mặt anh, mà anh lại không có chút động lòng nào, rốt cuộc là do cô không đủ hấp dẫn, hay là anh quá quân tử? Cô đường đường chính chính quyến rũ anh như vậy.
mà anh lại không làm gì cả, đúng là không bằng cầm thú!
Không lâu sau, hơi thở đều đặn của Kỷ Thấm truyền vào tai Lý Mạnh Nam, trong đêm tối, anh đột nhiên mở mắt ra, sau đó lấy ra một chiếc điện thoại nhỏ nhắn trong chiếc túi áo bên mình, ánh sáng màu xanh lam trong căn phòng tối om càng thêm đáng sợ.
Lý Mạnh Nam thấy tin nhắn, đôi mắt màu xanh lam tối sầm lại.
Thời gian phải ra tay sắp đến rồi sao?
Anh quay người sang, đối diện với Kỷ Thấm đang ngủ trên giường, anh đưa tay về phía cô, muốn chạm vào cô nhưng lại không thể, đây là chuyện đau khổ đến nhường nào.
Kỷ Thấm…cái tên đẹp đẽ như vậy, anh tự nhẩm trong lòng ngàn vạn lần, nhưng cuối cùng không dám gọi thành tiếng, Kỷ Thấm, tôi sợ em đến cuối cùng sẽ hận tôi, cho nên bây giờ tôi không dám đối diện với tình cảm của em.
Có được rồi nhưng lại mất đi, đó là chuyện còn tuyệt vọng hơn là chưa từng sở hữu.
Trên giường, sau một phen mây mưa, Đan Kình Hạo và Nguyễn Đào Yêu đều thở hồng hộc, mồ hôi nhễ nhại, thân thể của Nguyễn Đào Yêu mềm nhũn dựa vào vòm ngực của Đan Kình Hạo, cô đã buồn ngủ đến mức không chịu được nữa rồi.
Cô ngẩng đầu lên, Nguyễn Đào Yêu đối diện với một đôi mắt như dòng nước, hồi chuông cảnh giác trong lòng cô vang lên, cô vội vàng kéo chăn sang rồi lăn về một bên giường, cánh tay thon gầy chỉ vào Đan Kình Hạo, cô nhìn anh bằng ánh mắt đề phòng: “Anh đừng có nhào sang đây nữa!”
Người đàn ông này quả thật là một con sói đói, làm thế nào cũng không no, đã hành hạ cô liên tục tiếng đồng hồ rồi, sao anh vẫn còn sức lực chứ.
Nhưng mà Nguyễn Đào Yêu quên một chuyện, Đan Kình Hạo và cô đắp chung một chiếc chăn, cô vừa kéo thì vật che đậy trên người Đan Kình Hạo không còn nữa.
“AAA.
” Mặt Nguyễn Đào Yêu lập tức đỏ bừng, cô cuống cuồng che mắt mình lại, cô phải rửa mắt, rửa mắt! Cái đó rốt cuộc là thứ gì vậy?
Đan Kình Hạo buồn bực nhìn Nguyễn Đào Yêu: “Cũng không phải em chưa từng thấy qua, có gì đâu mà ngạc nhiên.
”
Thời gian bọn họ ở bên nhau cũng không ngắn nữa, sao vẫn còn như gái trinh chưa chồng vậy, làm Đan Kình Hạo cứ cảm thấy như anh đang bắt nạt cô.
“Đan Kình Hạo, anh là đồ lưu manh, em nhìn thấy cái đó lúc nào?” Nguyễn Đào Yêu hùng hồn phản bác lại.
“Lần nào anh cũng đè lên người em, em làm gì có cơ hội nhìn thấy chứ?” Đan Kình Hạo cái tên không biết thỏa mãn này, mỗi lần đều giày vò cô đến ngất đi mới chịu tha.
Đan Kình Hạo vui vẻ: “Vậy em còn không nhân cơ hội này mà nhìn kĩ đi, lần sau không có nữa đâu.
”
“Anh là đồ lưu manh thối tha!” Nguyễn Đào Yêu ngoài việc có thể nghĩ ra mấy từ này để hình dung Đan Kình Hạo ra, thì đầu gỗ như cô đã không còn nghĩ ra được từ gì khác nữa.
Đan Kình Hạo đến gần cô và thì thầm vào tai cô: “Ừ nhỉ, anh là tên lưu manh.
”
Nói xong thì đè Nguyễn Đào Yêu đang ôm mặt xuống dưới người mình.
Vào lúc Nguyễn Đào Yêu tưởng rằng cô sắp bị hành hạ thêm một lần nữa thì trên bầu ngực cô truyền đến một xúc cảm quen thuộc từ những đầu ngón tay của Đan Kình Hạo, anh cứ sờ đi sờ lại hình xăm trên ngực cô.
Nguyễn Đào Yêu hơi hé mắt ra, thấy đôi mắt u buồn của Đan Kình Hạo đang nhìn chằm chằm vào ngực mình, thân thể thì đè trên người cô, nhưng cô không thấy nặng tí nào.
“Nguyễn Đào Yêu, lúc nào em mới xóa cái chữ này đi?” Giọng nói của anh bá đạo nhưng cũng mang theo chút khẩn cầu, trong đôi mắt đẹp đó có một ánh sáng kì lạ nào đó đang hiện lên.
Nguyễn Đào Yêu sững sờ một lát, sau đó cúi đầu nhìn vào chữ “Tống” đang bị những ngón tay của anh che đi trên ngực mình, cô nói: “Không phải hình xăm không thể xóa đi được hay sao?”
Lúc đầu cô chính là nghe theo lời của ông chủ mới đi xăm, cô nghĩ rằng, xăm lên một thứ cả đời cũng không thể xóa đi trên ngực mình, vậy thì cô và Thẩm Tống có thể đi cùng nhau cả đời, nhưng không ngờ rằng…
Đan Kình Hạo lật người xuống rồi ôm chặt lấy Nguyễn Đào Yêu: “Ngày mai anh đưa em đi thẩm mỹ viện, bảo bác sĩ xóa đi cho em, anh thấy ngứa mắt lắm.
”
Mỗi lần anh nhìn thấy chữ này, anh sẽ tưởng tượng ra đủ cảnh tượng trước đây Nguyễn Đào Yêu và Thẩm Tống ở bên nhau, trong lòng anh cứ như có một cục đá, rõ ràng anh biết, ai cũng sẽ có quá khứ, đến anh cũng có Tô Vy, nhưng anh lại không thể loại bỏ được suy nghĩ đó.
Anh muốn hoàn toàn đá Thẩm Tống ra khỏi thế giới của Nguyễn Đào Yêu.
“Em không muốn.
” Nguyễn Đào Yêu từ chối chắc như đinh đóng cột.
Tay của Đan Kình Hạo hơi ngừng lại, trái tim anh cứ như bị ai đó hất cho một gáo nước lạnh, lạnh đến thấu xương: “Em nói gì?”
Đan Kình Hạo nhìn Nguyễn Đào Yêu một lượt từ trên xuống dưới, cảm thấy không tin nổi.
“Có thể không xóa đi không?” Nguyễn Đào Yêu cảm nhận được cơn giận đang ẩn náu đâu đó của Đan Kình Hạo, cô lí nhí hỏi.
“Vì sao?” Đan Kình Hạo lạnh lùng hỏi lại.
“Bởi vì…”Nguyễn Đào Yêu rũ mắt xuống, sau đó khẽ nói mấy chữ: “Bởi vì sẽ rất đau.
”.