Kỷ Vị và Triệu Thanh Nghiên xuống xe trước bọn họ, chân của Tống Kiểu Kiểu đứng đến sắp tê dại, cô bực bội giậm nhẹ dưới chân, Lục Kinh Tả cúi đầu nhìn cô: "Đứng mệt sao?"
Vẻ mặt Tống Kiểu Kiểu đau khổ: "Chân đều sắp tê rồi."
Lục Kinh Tả nhìn quanh một vòng, trên xe căn bản không có chỗ ngồi: "Kiên trì một chút, còn vài trạm nữa thì có thể xuống xe rồi."
Tống Kiểu Kiểu gật đầu, ngoài kiên trì ra thì còn có thể làm gì đây?
Sau mười phút, âm thanh nhắc nhở lúc này mới vang lên: "Đến trạm tiểu khu Hoa Loan, hành khách xuống xe xin mời xuống bằng cửa sau, chú ý an toàn, trạm tiếp theo là Lâm..."
Trạm tiểu khu Hoa Loan người lại rất đông, sau khi xuống xe cô vỗ vỗ ngực, nghĩ lại mà rùng mình, nói: "Nếu không có cậu, tớ nhất định bị dồn thành bánh kẹp thịt rồi."
Lục Kinh Tả rũ mắt xuống: "Yên tâm đi, tớ sẽ không để cậu bị dồn thành bánh kẹp thịt."
Tống Kiểu Kiểu cười "hihi", qua một lúc cô mới nói: "Lục Kinh Tả, cậu đối xử với tớ thật tốt."
Lục Kinh Tả nhìn cô, đưa tay xoa nhẹ đỉnh đầu cô, vừa định nói thì bàn tay bất ngờ bị phủi xuống rồi chuyển đi, cô gái trước mặt nhướng cao mày: "Tớ biết, cậu đối xử với tớ tốt như vậy nhất định là muốn sau này qua nhà tớ ăn cơm chùa không thấy gánh nặng đúng không? Bạn bè nhiều năm như vậy, tớ còn không hiểu cậu sao?"
Lục Kinh Tả đờ đẫn, sau đó cười dịu dàng, bất lực lắc đầu: "Cậu thật là."
Tống Kiểu Kiểu đi trước mặt cậu, bạo dạn lùi về sau. Bởi vì trong tiểu khu đường sá rộng rãi, cũng không có ai nên Lục Kinh Tả cũng không nói gì, chỉ là nhiều lúc chú ý giúp cô một chút.
"Cậu yên tâm, ba mẹ tớ đều rất thích cậu. Vả lại cậu đối xử với tớ cũng tốt, tớ nhất định hoan nghênh cậu."
"Cậu cảm thấy tớ đối xử tốt với cậu chính là vì chuyện này?"
Tống Kiểu Kiểu nghiêng đầu xuống: "Lẽ nào không phải?"
Ánh mắt ôn hòa của Lục Kinh Tả hơi tối sầm đi, sau hai giây, cậu nói: "Uhm, đúng vậy."
Tống Kiểu Kiểu hất cằm về phía cậu: "Xem đi, tớ đã nói tớ rất hiểu cậu mà."
Ngọn đèn hai bên đường đều sáng lên, ánh đèn vô cùng rực rỡ, chiếc bóng của Lục Kinh Tả bị đèn đường kéo vừa dài vừa gầy. Tống Kiểu Kiểu dâng lên sự thích thú, một chân giẫm vào chiếc bóng của cậu: "Lục Kinh Tả, cậu vẫn còn nhớ lúc bé bọn mình chơi trò giẫm bóng chứ?"
Lục Kinh Tả cười nhẹ, nói: "Dĩ nhiên nhớ rồi, cậu giẫm không qua thì chỉ biết khóc, muốn quên cũng khó."
Tống Kiểu Kiểu phồng má: "Ai bảo cậu không nhường tớ một chút chứ?"
"Tớ mà nhường cậu không phải cậu sẽ giẫm qua tớ sao?"
"Bọn mình chơi lại lần nữa, hiện tại tớ khẳng định có thể giẫm qua cậu."
Lục Kinh Tả khẽ nhướng mày: "Vậy sao?"
"Dĩ nhiên."
Tống Kiểu Kiểu vừa dứt lời, Lục Kinh Tả liền đi về trước mấy bước, mang chiếc bóng của mình kéo khoảng cách với cô, tiếp đó một chân giẫm lên cô. Tống Kiểu Kiểu không chịu tỏ ra yếu thế, hai người một trước một sau chạy vội lên, cả hai cười rộn ràng. Cô chạy không qua cậu, xưa nay chính là chưa từng giẫm được chiếc bóng của cậu, mà thường thường cô đều sẽ bị cậu dẫn trước mấy bước chân.
Cuối cùng Tống Kiểu Kiểu không chạy nữa, cô dứt khoát dừng lại, xua tay với cậu: "Không được rồi, tớ không chạy nữa."
Lục Kinh Tả phía trước cũng dừng lại: "Cậu lại đây, tớ chờ cậu."
Tống Kiểu Kiểu bất động: "Không được, cậu lại đây."
Cặp mắt trong suốt của Lục Kinh Tả nhìn cô, cuối cùng thỏa hiệp đi về phía cô. Sau khi cậu đi lại gần, Tống Kiểu Kiểu bất thình lình ôm chầm cánh tay cậu, không cho cậu nhúc nhích, từng chân từng chân giẫm lên chiếc bóng của cậu: "Lục Kinh Tả, tớ giẫm được cậu rồi nhé?"
Tầm mắt Lục Kinh Tả rơi trên cánh tay của chính mình, cậu cười một chút: "Uhm, xem như cậu thắng."
"Cái gì gọi là xem như tớ thắng, vốn dĩ đúng là tớ thắng cậu mà?"
"Được, đúng là cậu thắng." Lục Kinh Tả tiếp tục thỏa hiệp.
"Aiz, cậu trước hết đừng cựa quậy."
"Sao?"
Tống Kiểu Kiểu buông cánh tay cậu ra, sau đó đi về phía trước, hai chiếc bóng màu đen chồng lên nhau. Cô quay đầu qua, mỉm cười nói: "Lục Kinh Tả, cậu nhìn xem, hình bóng của chúng ta chồng lên nhau kìa."
Lục Kinh Tả thuận theo nhìn qua, hình bóng hai người đúng là chồng lên nhau, cô gái trước mặt mỉm cười rạng rỡ, vào lúc cô cười lên, đôi mắt cong cong hình trăng khuyết, vậy nên cậu nói: "Uhm, chồng lên nhau."
Tống Kiểu Kiểu chơi một lúc rồi mới lần nữa đi song song với cậu: "Bây giờ đã hơn tám giờ rồi, nếu không thì hôm nay cậu sang nhà tớ ăn cơm đi."
Lục Kinh Tả lắc đầu từ chối: "Không cần đâu, tớ về nhà ăn là được rồi."
"Bảy giờ là dì tan làm rồi, hiện tại cậu về nhà thì cơm dì nấu xong cũng đã nguội, cậu còn phải tự mình hâm nóng lên, bao nhiêu phiền phức."
"Không sao, tùy tiện ăn một chút là được rồi."
Tống Kiểu Kiểu còn tính nói gì đó, nhưng mà nghe cậu nói như vậy đột nhiên có chút đau lòng, thế là cô nói: "Đã thế thì hôm nay chúng ta đều không quay về ăn, ở bên ngoài ăn đi."
"Không phải chú dì nói để cơm lại cho cậu ăn sao?"
"Không sao, cùng lắm thì ngày mai tớ lại ăn được, bọn mình ăn ở ngoài đi, ăn cái gì?" Tống Kiểu Kiểu nuốt nuốt nước bọt, nói đến ăn cô mới cảm thấy đúng thật là có hơi đói, cũng thật sự nghiêm túc suy nghĩ xem nên ăn cái gì?
"Bọn mình đi phố xá náo nhiệt phía trước đi, ăn quà vặt." Cô đề nghị.
"Chú không cho cậu ăn những thứ này, cậu quên rồi?"
Tống Kiểu Kiểu bĩu môi: "Vậy bọn mình ăn cái gì?"
"Tớ dẫn cậu đi ăn súp thịt cừu, cho cậu thêm một phần thịt cừu."
Ánh mắt Tống Kiểu Kiểu sáng lên: "Cậu mời tớ ăn?"
Lục Kinh Tả nói: "Nếu không thì tớ còn có thể trông chờ cậu mời sao?"
Tống Kiểu Kiểu lập tức đưa nắm đấm nhỏ lên, vô cùng tội nghiệp nói: "Nhưng mà tiền sinh hoạt của cậu gấp đôi tớ mấy lần, cậu nỡ lòng nào bóc lột tớ sao?"
Thấy vậy, Lục Kinh Tả đưa tay búng xuống vầng trán sáng bóng của cô: "Không nỡ, không nỡ, được rồi chứ?"
Tống Kiểu Kiểu giây sau liền mặt mày hớn hở: "Tả ca, anh thật sự là người tốt nhất mà em từng gặp được!"
Lục Kinh Tả bị gắn thẻ người tốt: "..."
Cả hai đi vào quán súp thịt cừu thường đến, ông chủ đang nấu súp thịt cừu ở cửa, từng miếng thịt cừu lớn được nấu chín mềm, hơi nóng hầm hập bốc lên sương trắng mù mịt. Ông chủ thấy người quen của mình, liền chào hỏi thân thiết với bọn họ: "Đến rồi sao?"
"Chú Dương, súp thịt cừu nhà chú thật sự rất thơm, chính mùi hương này đã câu dẫn bọn cháu quay lại." Tống Kiểu Kiểu cười nói.
Ông chủ nghe nói vậy, bật cười: "Tiểu nha đầu cháu thật khéo miệng."
Lục Kinh Tả kéo ghế dựa ra giúp Tống Kiểu Kiểu, sau khi thấy cô ngồi xuống mới nói với ông chủ: "Chú Dương, hai chén súp thịt cừu, thêm một phần thịt cừu."
"Được rồi, nghỉ chờ vài phút."
"Được."
Sau khi ngồi xuống, Tống Kiểu Kiểu vừa định gọi về nhà, rốt cuộc vừa lấy điện thoại ra thì Vương Tuệ Lâm gọi đến.
"Alo?"
"Kiểu Kiểu, sao còn chưa về nhà thế?"
"Mẹ, con vừa định nói với mẹ đây, hôm nay con ăn ở ngoài rồi nên không về ăn."
"Với Kinh Tả?"
"Đúng vậy."
Vương Tuệ Lâm nghe cô nói đi cùng Lục Kinh Tả thì không có gì lo lắng, dặn dò hai câu liền cúp máy.
Sau khi cúp máy, Tống Kiểu Kiểu cười nói: "Tớ cảm thấy mẹ tớ đặc biệt yên tâm về cậu."
Lục Kinh Tả nhìn về phía cô: "Hmm?"
"Chính là chỉ cần tớ nói với mẹ tớ rằng tớ ở cùng cậu, bà hình như đều không lo lắng gì nữa."
Trong mắt Lục Kinh Tả lộ ra chút ý cười: "Chuyện này không phải rất tốt sao?"
Tống Kiểu Kiểu đang suy nghĩ, sau đó thì gật gật đầu: "Đúng là rất tốt, dù sao sau này nếu tớ đi cùng người khác ra ngoài chơi, tớ liền nói ở cùng cậu thì mẹ tớ sẽ không hỏi nữa."
Lông mày Lục Kinh Tả nhăn lại: "Cậu còn muốn cùng ai ra ngoài chơi?"
Tống Kiểu Kiểu không cảm thấy có gì bất thường, chống cằm tùy ý nói: "Không biết nữa, có thể sau này quen được bạn mới cũng nên."
Lục Kinh Tả mím môi dưới: "Còn tớ thì sao?"
Tống Kiểu Kiểu tròn xoe mắt, không hiểu ý cậu, liền hỏi: "Cậu? Chuyện này thì có liên quan gì đến cậu hả?"
Lục Kinh Tả không nói gì, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô nặng nề, Tống Kiểu Kiểu bị cậu nhìn có chút lúng túng: "Cậu... Cậu nhìn tớ như vậy làm gì?"
Trong mắt Lục Kinh Tả có chút bất lực: "Không có gì."
"Sao?"
Đang nói thì chú Dương bưng hai phần súp thịt cừu nóng hổi đi qua, cậu nói: "Không nói nữa, ăn súp đi."
Đầu tiên cậu lấy nước nóng rửa qua đũa muỗng rồi đưa cho cô, Tống Kiểu Kiểu nhận lấy, cũng không tiếp tục quấn quýt vấn đề lúc nãy nữa. Tâm trí cô hiện tại đều dừng lại trên món súp thịt cừu trước mặt, nước dùng của súp thịt cừu hiện lên màu trắng sữa, trải một lớp thịt cừu thật dày, điểm xuyết thêm rau thơm cùng hành lá xanh mướt, hương vị thơm ngon ngào ngạt tứ phía, chú Dương còn dặn dò: "Cẩn thận nóng."
Tống Kiểu Kiểu ngẩng đầu về phía ông cười cười, ngoan ngoãn nghe theo, tiếp đó húp một ngụm nước dùng, mùi vị thơm ngon. Sau khi húp xong, cô ngẩng đầu nhìn sang cậu, nói: "Wow, uống siêu ngon."
Sau khi thấy nét mặt cô ngoan ngoãn hài lòng, Lục Kinh Tả đều mang chút cảm xúc lúc nãy áp xuống, ánh mắt nhìn về phía cô càng ôn hòa hơn: "Uống ngon thì uống một chút nữa đi."
Tống Kiểu Kiểu gật đầu, sau khi cô húp vài ngụm súp phía trên, tiếp đó mới bỏ thêm ớt vào trong. Lúc Lục Kinh Tả thấy cô thêm một muỗng rồi có ý định thêm một muỗng nữa, khẽ nhíu đôi mày thanh tú xuống, cũng không nói gì, chỉ ho nhẹ một tiếng rồi bảo Tống Kiểu Kiểu ngoan ngoãn mà mang hũ ớt để lại.
Tống Kiểu Kiểu mím môi dưới, lẩm bẩm nói: "Lục Kinh Tả, tớ cảm thấy hiện tại cậu thật là càng ngày càng giống ba tớ."
Lục Kinh Tả nghe nói vậy thì ngẩng đầu nhìn cô, thanh âm trầm ấm hỏi lại: "Người lần trước ăn nhiều ớt bị đau dạ dày là ai?"
Tống Kiểu Kiểu ngay lập tức không nói gì nữa, được rồi, người đó là cô.
Khi từ quán súp thịt cừu đi ra đã hơn chín giờ tối, gió đêm có chút lạnh, nhưng vì ăn súp thịt cừu mà ngược lại cũng không thấy lạnh lắm, ngay cả lòng bàn tay cũng đều ấm áp dào dạt. Lúc đi ngang qua siêu thị nhỏ nọ, Lục Kinh Tả kéo cô vào mua sữa bò tươi nguyên chất.
"Hôm nay bỏ ớt không nhiều nên dạ dày tớ không đau." Cô nói.
Lục Kinh Tả không nói gì, dẫn cô ra ngoài thanh toán tiền, lấy sữa bò đâm thủng rồi đưa cho cô: "Uống."
Tống Kiểu Kiểu chớp mắt, nhận lấy liền mút ống hút. Sau khi uống xong, cô lắc lắc về phía cậu, nói: "Được rồi chứ?"
Sắc mặt Lục Kinh Tả bình thản mà lấy hộp sữa rỗng trên tay cô, giơ tay hướng về thùng rác bên cạnh ném vào, một cú liền trúng.
Tống Kiểu Kiểu khen ngợi: "Không tệ nha."
Lục Kinh Tả ngoảnh đầu nhìn cô, nói: "Đi thôi, về nhà."
"Uhm."
Sau khi lên lầu, Tống Kiểu Kiểu vừa đưa tay lấy chìa khóa vừa nói tạm biệt với cậu, đột nhiên nghe cậu hỏi cô: "Ngày mai cậu có muốn cùng tớ đi tham gia thi đấu không?"