Phố xá bên ngoài ướt rượt, những cây long não hai bên đường được ủ mưa càng trở nên xanh mởn. Sau khi ra ngoài âm thanh mưa rơi rả rích, cơn gió se lạnh lướt qua thổi tan cái nóng oi ả ngay sảnh chiếu phim, trong không khí cuốn theo toàn mùi ẩm ướt.
Gần rạp chiếu phim là trung tâm thương mại, tầng một của trung tâm thương mại là khu ẩm thực: "Bọn mình đi ăn trưa nhé?"
Tống Kiểu Kiểu gật đầu: "Được."
Hai địa điểm rất gần nhau, men theo con đường bên ngoài có thể tránh mưa mà còn một mạch tới thẳng trung tâm thương mại. Sau khi đến tầng một có thể trông thấy đủ kiểu nhà hàng ẩm thực, bên trong trung tâm thương mại rất đông người, âm thanh ồn ào, hương thơm vây ngào ngạt.
"Ăn món gì nào?" Cậu hỏi cô.
Tống Kiểu Kiểu nhìn quanh một vòng: "Đi dạo trước đã."
"Được."
Sau khi cả hai dạo chơi xung quanh thì bước vào một quán cua hấp, gọi một phần cua hấp cơm. Ngồi xuống rồi Lục Kinh Tả mới đưa dây thun đen trên cổ tay cho cô: "Buộc tóc lên đi."
Tống Kiểu Kiểu thành thục nhận dây thun cậu đưa rồi buộc thành kiểu đuôi ngựa thấp. Kể từ lần trước khi bọn họ đi ăn rồi cậu ra ngoài mua dây thun cho cô xong, cô nhận ra cậu sẽ luôn mang theo dây thun của con gái bên người, trong túi quần để mấy cái, trên cổ tay đeo một cái.
Có lần cô còn hỏi cậu: "Cậu cứ mang theo dây thun bên người như vậy không sợ người khác cười cậu à?"
Lúc ấy cậu phản ứng khá đáng yêu: "Cười tớ gì chứ?"
"Thì một đứa con trai mà trên tay lại đeo dây thun của con gái ấy."
"Chuyện này có gì vui mà cười. Có dây thun này rồi, người khác tự nhiên sẽ biết tớ đã có người mà tớ yêu nhất, rất tốt mà."
Cậu nói rất nghiêm túc, nghe cậu nói người mà cậu yêu nhất làm cô có chút thẹn thùng, nhưng trong lòng lại ngọt ngào vô cùng.
Lục Kinh Tả nhìn cô hai ba lần đã buộc xong mớ tóc dài: "Ăn xong bọn mình dạo cửa hàng trang sức một chút."
"Hử?" Cô ngước mắt nhìn cậu.
"Dây thun mua hôm trước không thấy nữa, hôm ấy đưa cậu, cậu còn giữ không?" Cậu mỉm cười hỏi cô.
Tống Kiểu Kiểu chớp mắt, dường như mỗi lần cậu đưa cho cô buộc thì hôm sau cô cũng chẳng biết mình đã vứt đâu mất: "... Uhm, không tìm ra nữa."
Lục Kinh Tả mỉm cười, đúng lúc đồ uống mà bọn họ gọi được bưng lên trước. Của cô là vị dâu tây, cô nhấp một ngụm: "Vị dâu tây này ngon."
Tầm mắt rơi trên đôi môi mềm mại đo đỏ của cô, bên trên vẫn còn dính chút nước, cậu mím môi: "Vậy à?"
"Uhm!" Cô ra sức gật đầu, đưa nước dâu tây của mình sang cho cậu uống: "Cậu nếm thử đi."
Lục Kinh Tả liền ngậm lấy chiếc ống hút mà cô đã uống qua.
"Ngon không?" Cô hỏi.
Cậu gật đầu: "Uhm."
Tống Kiểu Kiểu hài lòng bưng ly nước dâu tây của mình rồi uống thêm mấy ngụm nữa, tầm mắt rơi vào ly nước xoài của cậu. Cậu đối với cô đã hiểu rõ như lòng bàn tay, nâng ly nước xoài của mình lên đưa cho cô. Khuôn mặt xinh đẹp rộ lên, cô bèn ghé sát đến tay cậu rồi ngậm lấy chiếc ống hút uống một ngụm: "Vị xoài của cậu cũng ngon luôn."
Cậu mỉm cười rồi đặt ly nước qua trước mặt cô: "Cho cậu hết."
Cô đẩy vị dâu tây qua: "Bọn mình uống chung đi."
Rất nhanh, phần cơm hấp cua của bọn họ cũng được bưng lên. Phần cơm hấp cua rất nhiều nhưng Tống Kiểu Kiểu lại ăn chẳng bao nhiêu. Bữa sáng bọn họ ăn trễ, hơn nữa khi xem phim cả hộp bắp rang lớn và Coca đều chui vào bụng cô nên chỉ ăn vài miếng tôm cua xong cô đã no căng.
"Lấy cho tớ tờ giấy ăn đi." Cô chỉ vào hộp khăn giấy bên cạnh mà nói.
Cậu rút một tờ khăn giấy ra đưa cho cô: "Ăn no rồi sao?"
"Uhm, no rồi."
"Ăn ít quá, ăn thêm chút nữa đi."
Cô lắc đầu từ chối: "Thật sự ăn không nổi nữa."
Uống đồ uống quá nhiều khiến cô phải đi nhà vệ sinh một chuyến.
"Cậu đợi tớ nhé."
"Được."
Sau khi ra ngoài Tống Kiểu Kiểu mở vòi nước trên bồn để rửa tay, đúng lúc bên cạnh có một người bước tới. Cô vô thức nghiêng đầu nhìn qua, cả hai người bốn mắt nhìn nhau - An Thấm?
An Thấm nhìn thấy cô cũng hơi sững sờ, nhất thời không biết phải phản ứng ra sao.
Cuối cùng vẫn là Tống Kiểu Kiểu phản ứng kịp, cô hơi gật đầu về phía cô ấy rồi cúi xuống tiếp tục rửa tay.
An Thấm gọi cô một tiếng: "Tống Kiểu Kiểu."
Tống Kiểu Kiểu ngước nhìn về phía cô ấy, im lặng.
"Chuyện lần trước, vô cùng xin lỗi." Cô vẫn luôn rõ rằng Lục Kinh Tả thích Tống Kiểu Kiểu, vì vậy khi mối quan hệ của bọn họ còn mập mờ, cô cũng không cảm thấy mình theo đuổi cậu là có vấn đề. Nhưng vào thời điểm biết được bọn họ đã bên nhau, sau khi xác định mình không còn chút cơ hội nào nữa thì việc cô buồn bã lẫn hụt hẫng cũng không phải là giả, nhưng từ đầu đến cuối cô đều không nghĩ đến những chuyện khác.
"Lời xin lỗi của Tào Nhuế tôi đã nhận được rồi, cậu không cần phải xin lỗi tôi." Cô nhàn nhạt nói.
"Dù thế nào chăng nữa thì chung quy vẫn do tôi gây ra. Tôi xin lỗi cậu thứ nhất vì tôi thật sự thấy áy náy, thứ hai là để tôi nhẹ lòng hơn một chút."
Cô ấy nói như vậy, Tống Kiểu Kiểu cũng không thể nói gì nữa: "Uhm, vậy tôi nhận lời xin lỗi của cậu."
An Thấm nhìn cô, nói: "Thật lòng tôi rất hâm mộ cậu, bởi vì cậu ấy thích cậu đến như vậy."
Tống Kiểu Kiểu không biết nên tiếp lời ra sao, cô ngẫm nghĩ một chút rồi đáp: "Thật ra khi cậu đứng đây hâm mộ người khác, thì song song đó cũng có những người khác đang hâm mộ cậu."
An Thấm nghe xong hơi ngây ngẩn, nếu nói không buồn là nói dối, nhưng lúc này lại có một cảm giác như được khai sáng vậy. Cô ấy mỉm cười với Tống Kiểu Kiểu: "Cậu nói hình như cũng rất có lý."
"Uhm, vậy tôi đi trước đây."
"Được."
An Thấm dõi theo bóng lưng Tống Kiểu Kiểu, trong lòng vẫn dâng trào sự hâm mộ nho nhỏ. Mối tình đầu vừa chớm nở của cô cứ như vậy mà tàn úa, tàn úa hoàn toàn.
Sau khi Tống Kiểu Kiểu quay lại thì Lục Kinh Tả đã ăn xong, chỉ chờ thanh toán rồi đi thôi.
Cả hai tính tiền xong bước ra khỏi quán: "Cậu đoán xem lúc tớ đi vệ sinh đã gặp ai?"
"Ai vậy?" Cậu hỏi.
"An Thấm."
Cặp mắt Lục Kinh Tả yên tĩnh không chút dao động mà "ah" một tiếng.
Tống Kiểu Kiểu ngâm ngẩm vui, lại hỏi: "Chỉ ah thôi hả?"
Lục Kinh Tả nhìn khuôn mặt nhỏ trắng ngần của cô, hỏi ngược: "Không thì sao nữa?"
Tống Kiểu Kiểu nắm chặt tay cậu: "Ban nãy cô ấy nói xin lỗi với tớ."
"Nên làm thôi."
Tống Kiểu Kiểu bật cười, thấy thái độ dứt khoát của cậu nên cũng không nói đến vấn đề này nữa. Cả hai quanh quẩn một vòng rồi bước vào một cửa hàng trang sức, cậu dẫn cô qua chỗ bán dây cột tóc nữ. Trên kệ phân loại đầy dây cột tóc, đính hạt hay không đính hạt đều có.
Cô nhìn dáng vẻ cậu chọn lựa còn chuyên tâm hơn cả mình, trêu chọc nói: "Nhìn cậu chọn chăm chú như vậy, ai không biết còn tưởng cậu mua cho cậu đó."
Lục Kinh Tả vươn tay véo má cô: "Nhưng chẳng phải chọn cho tớ sao?"
"Hả?"
"Suy cho cùng cũng đeo trên tay tớ mà."
Tống Kiểu Kiểu cười rộ: "Hình như trông cậu còn rất hứng thú."
Hai người mua dây cột tóc xong lại mua thêm một cái dù, lúc bước ra ngoài trời quả nhiên vẫn còn mưa. Hạt mưa rả rích rơi xuống, nơi chân trời xa vẫn âm u. Đứng bên ven đường bắt xe, xe taxi chạy đến cổng tiểu khu.
Khi lên lầu, Tống Kiểu Kiểu nhận được điện thoại của Vương Tuệ Lâm.
"Dạ, vậy con sẽ tự nấu ăn."
"Mẹ không cần lo cho con đâu."
"Dạ, con biết rồi, ngắt máy nhé."
Sau khi cô ngắt máy, Lục Kinh Tả hỏi: "Sao vậy?"
"Tối nay mẹ tớ tăng ca, bảo tớ tự nấu cơm tối."
"Vậy vừa may, tối nay bọn mình cùng ăn đi."
"Tối nay bọn mình có nên tự nấu ăn không?"
Khóe miệng Lục Kinh Tả giật giật: "Cậu... chắc chắn sao?"
"... Hm, bọn mình vẫn nên gọi đồ ăn bên ngoài đi." Hai người bọn họ đều khỏi phải nấu cơm.
Sau khi lên lầu, Tống Kiểu Kiểu bước theo cạnh cậu: "Trong nhà không có ai cả, tớ có thể qua nhà cậu không?"
Lục Kinh Tả nhìn cô: "Đi thôi."
Lục Kinh Tả bước về phía nhà bếp: "Trong nhà có trái cây, để tớ cắt cho cậu."
"Được."
Cô thấy cậu lấy từ trong tủ lạnh ra một trái dưa hấu, sau khi rửa sạch thì bổ làm đôi, cậu hỏi: "Ăn nửa trái hay cắt thành từng miếng nhỏ?"
"Cứ ăn vậy đi."
"Uhm." Cậu bỏ nửa trái vào lại tủ lạnh rồi lấy một cái muỗng từ trong ngăn tủ ra.
"Cậu không ăn à?"
Lục Kinh Tả nhìn khuôn mặt cô còn không lớn bằng nửa trái dưa hấu: "Mình cậu ăn hết sao?"
Tống Kiểu Kiểu cụp mắt xuống, cậu muốn ăn cùng cô, dùng chung một cái muỗng, vậy nên cô lắc đầu: "Ăn không hết."
Quay lại phòng khách, Tống Kiểu Kiểu cầm remote qua mở tivi: "Cậu tắt đèn phòng khách đi, còn màn cửa ban công thì vén lên."
Bởi vì trời mưa mà ánh sáng căn bản sẽ không thể nào sáng trưng được, lúc này còn tắt đèn vén màn, nếu không vì mở tivi thì phòng khách có giơ tay lên cũng không thấy được năm ngón tay.
Tống Kiểu Kiểu chọn một bộ phim, cô nâng dưa hấu ngồi trên chiếc ghế sofa: "Mau lại đây ngồi."
Lục Kinh Tả thấy dáng vẻ cô vô cùng tự nhiên thân thuộc, khóe miệng ngập tràn niềm vui, cậu bước về phía cô rồi ngồi cạnh cô. Cô theo tiềm thức dựa cả người vào cậu, cả hai vừa nghe tiếng mưa rơi bên ngoài vừa làm ổ trên sofa xem phim điện ảnh. Tuy ban nãy đã xem qua một bộ ở rạp chiếu phim, nhưng cũng không gây trở ngại việc cô xem thêm bộ khác: "Tiết trời như này ngồi ở nhà xem phim là thích nhất."
Khi bộ phim phát được hai phần ba, Tống Kiểu Kiểu có hơi buồn ngủ, đôi mắt lim da lim dim. Tiếp sau đó mí mắt trên dưới bắt đầu đánh nhau, càng nặng nề hơn.
Lục Kinh Tả đối với bộ phim này còn rất thích thú, hơn nữa cả hai đều im lặng xem phim nên mãi đến khi bộ phim kết thúc cậu mới phát hiện cô gái nhỏ trong lòng đã ngủ mất rồi. Vẻ mặt cô ngủ ngoan ngoãn an yên, bàn tay nhỏ bé vẫn còn rúc trong tay cậu, nhìn thấy mà trái tim mềm nhũn hoàn toàn.
Qua hồi lâu cậu khẽ cựa quậy bên dưới, cô gái trong lòng hơi nhíu mày nhưng cũng không tỉnh. Một tay cậu đỡ bờ vai cô, từ từ di chuyển thân mình khỏi chiếc ghế sofa, sau khi đứng vững cậu nhẹ nhàng bế ngang cô lên bước về phía phòng ngủ.
Nuôi ăn lâu như vậy mà cũng không mập lên bao nhiêu, ôm vào trong lòng nhẹ bẫng, chẳng có chút sức nặng nào. Bước vào phòng ngủ rồi cậu đặt cô lên giường, kéo chăn đắp kín cho cô. Chắc vì được nằm thẳng xuống nên thoải mái, cô gái nhỏ cuộn chăn lại đổi tư thế khác. Đôi gò má vùi vào tấm chăn bông mềm mại, dáng vẻ của cô đã lấy lòng cậu rất nhiều. Cậu lẳng lặng ngắm cô vài giây, chầm chậm cúi người xuống hôn khẽ khàng lên môi cô một cái, rồi bấy giờ mới bước ra ngoài.