Lục Kinh Tả nói những lời này thật ra không vì điều gì, cậu chỉ muốn nói sự thật với bà mà thôi. Từ nhỏ đến lớn, ba mẹ cậu đều rất bận rộn, mỗi người đều bề bộn với công việc của chính mình. Trịnh Tú Vận bận rộn hơn cả năm, số lần gọi điện cho cậu có thể đếm trên đầu ngón tay, những lúc khác thì tựa như đã bốc hơi khỏi trần gian. Nếu không phải cách một năm cậu đến chỗ bà một lần, chắc có lẽ cậu cũng quên mất mình vẫn còn có một người mẹ.
Lục Giản cũng vô cùng bận bịu, căn bản một năm ba trăm sáu mươi lăm ngày đều ở trên máy bay, chạy trong nước rồi ngoài nước. Nhưng cho dù là vậy, cậu vẫn có thể nhận được điện thoại từ ông, quan tâm cuộc sống của cậu, chú ý đến việc học của cậu. Bình thường ông đi công tác, nửa đêm quay về sẽ lén vào phòng kéo mền lên giúp cậu, buổi sáng nấu cho cậu một bữa điểm tâm đơn giản, ăn xong rồi lại vội vã đến sân bay. Cứ như vậy ngày này qua ngày nọ, năm này qua năm khác, tim cậu cũng kết lại từ máu thịt.
"Kinh Tả, mẹ thương con..." Giọng Trịnh Tú Vận hơi run rẩy.
Lục Kinh Tả nhắm mắt lại hít một hơi thật sâu: "Mẹ, con tin là mẹ thương con, nhưng con cảm thấy ba con thương nhiều hơn một chút."
Trịnh Tú Vận bên kia hoàn toàn im bặt.
"Mẹ, sau này mẹ không cần phải lo lắng cho con nữa. Con với ba con... con sẽ khuyên nhủ ông ấy."
Sau khi gác điện thoại, có một cảm giác mà Lục Kinh Tả không thể diễn tả thành lời, thoáng chút buồn bã, cậu chầm chậm đi đến cạnh cửa sổ, đưa tay mở cửa ra, thử mang sự buồn bực này xua tan ra ngoài.
Bàn tay Lục Giản giơ lên từ từ buông thõng xuống, sống hơn bốn mươi năm cuộc đời, đây là lần thứ hai ông cảm thấy mình sống không uổng phí. Lần đầu tiên là năm hai mươi ba tuổi, năm ấy là thời điểm kết hôn với Trịnh Tú Vận, lần thứ hai chính là sau khi nghe những lời nói vừa rồi.
Ông đột nhiên cảm thấy bản thân mình có lỗi nhất không phải với Trịnh Tú Vận, mà chính là với con trai ông. Ông cho con trai sinh mệnh, nhưng lại không cho cậu tuổi thơ và một mái ấm gia đình hạnh phúc.
Trước nay ông chưa từng biết rằng, điện thoại mỗi tuần một lần, đi công tác quay về có thể nhìn cậu đôi chút thì con trai ông cũng đã rất hài lòng rồi. Nhưng mà so với Kiểu Kiểu nhà đối diện, cậu bị thiếu hụt rất rất nhiều, ấy thế mà, cậu vẫn luôn cảm thấy ông yêu thương cậu nhất.
Đôi mắt Lục Giản bất chợt ửng đỏ, ông lặng lẽ quay lại nhà bếp, cúi đầu xắt rau, trong đôi đồng tử sâu thẳm lóe lên chút trầm tư, có lẽ, thật sự phải hạ quyết tâm rồi.
Tống Kiểu Kiểu thi đại học được điểm lại có thể khiến Vương Tuệ Lâm và Tống Khánh Quốc vui mừng hết cỡ, điểm, tổng điểm bài thi là mà thi được , chuyện này trước đây bọn họ còn không dám nghĩ tới. Cũng nghĩ đến tương lai tốt xấu gì có thể đậu nhị bản đã là giỏi rồi, nhưng bây giờ thành tích vừa có, thỏa đủ điều kiện của nhất bản, nhất bản còn có khả năng tuyển cô, bọn họ sao có thể không tự hào đây?
( Thông thường trúng tuyển chia làm ba loại:
_ Loại thứ nhất 《Nhất bản》 dùng để chỉ những đại học trọng điểm hàng đầu Trung Quốc, bên đó gọi những trường học này là Dự Án /Project [muốn biết thêm chi tiết về những trường có mặt trong đó các bạn có thể tra Google].
_ Loại thứ hai 《Nhị bản》 là tuyển sinh chính quy bình thường trên cả nước, thấp hơn một bậc so với nhất bản.
_ Loại thứ ba 《Tam bản》 để chỉ những đại học địa phương, chủ yếu tuyển sinh ở các tỉnh lị, là cấp bậc thấp nhất.)
Trước đó bọn họ cũng biết điểm chuẩn năm ngoái của Đại học S, tuy rằng năm nay vẫn chưa có, nhưng năm ngoái là , điểm của cô so với điểm trúng tuyển năm ngoái cao hơn tận mười điểm. Nhìn chung điểm chuẩn của Đại học S thường lên xuống điểm, vậy nên ghi danh vào Đại học S hoàn toàn có hy vọng!
Hơn nữa chủ ý của Tống Kiểu Kiểu cũng là muốn báo vào Đại học S, vì thế cả nhà cùng nhau bàn bạc, nguyện vọng liền điền là Đại học S. Đại học S ngay thành phố S, cách nhà khá gần, vả lại bọn họ còn biết Lục Kinh Tả cũng dự định báo vào Đại học S, như vậy đôi trẻ ở cùng một nơi cũng có thể chăm sóc lẫn nhau.
Như Tống Kiểu Kiểu đã nói, quả nhiên Lục Kinh Tả chính là thủ khoa đại học ban tự nhiên của tỉnh bọn họ. Vào lúc Trần Thục nhận được tin, vui mừng suýt chút ngất xỉu, khóc ngay tại chỗ. Kỳ thi đại học của tỉnh bọn họ không sử dụng đề thi toàn quốc, đề thi toàn quốc tổng điểm là điểm, tổng điểm tỉnh S là điểm, tổng điểm toàn quốc nếu chia ra sẽ không có lợi thế, kiểu đề cũng nổi tiếng là phức tạp. Nếu như giành được thủ khoa của tỉnh S, thì trên cơ bản cũng chính là thủ khoa toàn quốc!
Chuyện này không chỉ là vinh quang của riêng Lục Kinh Tả, mà còn là vinh quang của cả trường cao trung số bọn họ, thông tin Lục Kinh Tả là thủ khoa thành phố chẳng mấy chốc đã lan truyền khắp nơi.
Sau khi tuồn ra là thủ khoa đại học thì giới truyền thông đã liên lạc với trường cũ của Lục Kinh Tả, muốn tiến hành phỏng vấn cậu. Nếu giới truyền thông mà thông qua cửa khác thì chắc chắn Lục Kinh Tả sẽ không tiếp nhận phỏng vấn, vì cậu rất không thích cách thức thế này.
Trước cuộc phỏng vấn, đầu tiên phóng viên phỏng vấn trưởng khoa cùng với Trần Thục, biểu hiện của trưởng khoa so với Trần Thục rõ ràng ổn trọng hơn một chút. Dù gì vào thời điểm khóa , trường bọn họ có xuất hiện thủ khoa đại học ban tự nhiên Phó Dịch, lúc ấy ông cũng có tiếp nhận phỏng vấn qua rồi.
Vào lúc hai người nói đến Lục Kinh Tả, trên mặt đều ngập tràn kiêu hãnh và tự hào, đặc biệt là khi đề cập đến việc Lục Kinh Tả ba năm liền đều giữ hạng nhất lớp, thật sự rất hãnh diện. Nghe thấy mấy chuyện này cũng khiến đám phóng viên thêm vài phần tò mò truy xét đối với thủ khoa đại học kỳ này.
Trước lúc phỏng vấn chính thức Lục Kinh Tả, trưởng khoa chỉ đơn giản căn dặn cậu vài câu, bởi vì ông tuyệt đối yên tâm ở Lục Kinh Tả, đứa trẻ này dù nói chuyện hay làm việc đều rất biết chừng mực. Quả đúng như vậy, đối với mấy câu hỏi phóng viên nêu ra, cậu đều trả lời đúng đắn, khiêm tốn lễ độ.
Trong cuộc phỏng vấn, ấn tượng của phóng viên đối với thủ khoa đại học trẻ này vô cùng tốt, chẳng những lớn lên đẹp trai mà còn học giỏi. Hóa ra trên thế giới này thật sự tồn tại người được chúa trời cực kỳ ưu ái!
Sau khi kết thúc phỏng vấn, Lục Kinh Tả cúi chào bọn họ rồi mới rời đi. Ra đến nơi liền nhìn thấy Tống Kiểu Kiểu đợi ở đó, Tống Kiểu Kiểu thấy cậu ra, ngay lập tức chạy chầm chậm đến bên cậu.
"Phỏng vấn xong rồi sao? Thế nào, cậu căng thẳng không?"
Lục Kinh Tả thấy dáng vẻ cô còn muốn căng thẳng hơn cả cậu, không khỏi mỉm cười: "Sao phải căng thẳng?"
"Sắp được lên tivi này, người xem cả nước đều nhìn thấy cậu này!"
Đang nói bất chợt nghe thấy tiếng tách tách rất nhỏ, cả hai vô thức men theo nguồn âm thanh nhìn qua, đúng là phóng viên lúc nãy phỏng vấn cậu, khuôn mặt phóng viên có chút gượng gạo, áy náy nói: "Ngại thật, tại cảnh tượng đẹp quá nên không nhịn được chụp một tấm."
Nói rồi cô ta đi tới hỏi: "Em cũng là học sinh của trường cao trung số à?"
Tống Kiểu Kiểu gật gật đầu: "Uhm, đúng vậy."
"Hai người là bạn học sao?"
"Uhm." Tống Kiểu Kiểu gật đầu lần nữa.
"Vậy em có tiện tiếp nhận phỏng vấn của chị một chút không?"
"Hả?" Tống Kiểu Kiểu ngẩn người.
Phóng viên hỏi cô: "Em và Lục Kinh Tả là bạn cùng lớp sao?"
"Uhm, đúng vậy. Bọn em ngồi cùng bàn."
"Cảm nhận lớn nhất của em khi ngồi cùng bàn với học bá là gì?"
"Uhm... thật ra, em cảm thấy ngồi cùng bàn thật sự rất quan trọng, đặc biệt là khi bạn có một học bá ngồi cùng bàn. Bởi vì cậu ấy có khả năng sẽ thay đổi vận mệnh cuộc đời bạn. Nếu không có cậu ấy, có lẽ cuối cùng em chỉ có thể thi đậu bừa vào một trường đại học nào đó, nhưng nhờ có cậu ấy thường xuyên hướng dẫn bài tập giúp em, giải thích đề giúp em, nên thành tích của em mới có thể tiến bộ nhanh như vậy."
Phóng viên nghe xong, cảm thấy rất có ý nghĩa, vì thế hỏi: "Vậy tiện thể hỏi em một chút, thành tích thi đại học của em là bao nhiêu?"
"."
Đôi mắt phóng viên khẽ trừng to, tuy rằng trước mặt đang có một học bá , nhưng mà cũng đã thỏa đủ điều kiện nhất bản rồi.
"Cậu ấy lợi hại lắm, lúc trước tên của em vẫn bên ngoài top một trăm, toán học thường không đủ điểm, nhưng sau khi cậu ấy hướng dẫn em, thành tích tất cả các môn của em đều được nâng lên. Mặc dù lúc ôn tập thật sự rất mệt, nhưng em cảm thấy vô cùng xứng đáng."
Buổi chiều sau khi về nhà, Tống Kiểu Kiểu nói với Vương Tuệ Lâm mình được phỏng vấn, cũng sắp được lên tivi, hai vợ chồng liếc nhìn nhau, sau đó im lặng làm chuyện của mình, rõ ràng bọn họ đều không quá tin mấy lời cô nói.
Buổi tối đài truyền hình phát phỏng vấn.
Mấy loại tin thời sự phỏng vấn thế này sẽ không có kính lọc làm đẹp cho bạn, còn hơn cả máy ảnh gốc. Thế cho nên khi mặt Lục Kinh Tả xuất hiện trên tivi, các chị em bên ngoài đều điên cuồng! Trọng điểm của bọn họ đều là giá trị nhan sắc của thủ khoa! Thế này cũng quá đẹp trai rồi! Học bá bây giờ đều đẹp như vậy sao! Giá trị nhan sắc thật cao!!!
Các bậc phụ huynh cũng không tốt hơn chỗ nào, nhìn Lục Kinh Tả trong tivi, nhìn qua con của mình, cõi lòng bế tắc: "Con nhìn con nhà người ta kìa, lớn lên đã đẹp trai rồi mà thành tích còn đỉnh như vậy!" "Đều chung một trường cả, sao trông người ta ưng con mắt thế chứ!"
Ủa? Chẳng phải đang nói về thành tích ư? Thế nào lại nói qua giá trị nhan sắc rồi? Chơi như vậy cũng được sao?
Nhưng phần phỏng vấn ấn tượng sâu sắc nhất chính là hình ảnh cuối cùng. Phóng viên phỏng vấn một nữ sinh xinh đẹp, mà đứng bên cạnh nữ sinh này không phải ai khác, chính là Lục Kinh Tả, dựa theo phỏng vấn bọn họ mới biết hóa ra cả hai là bạn cùng bàn.
Đang nghe đến Lục Kinh Tả dùng quãng thời gian một năm hướng dẫn bạn cùng bàn của mình trở thành sinh viên chưa tốt nghiệp, các bậc phụ huynh dậm chân đấm ngực bình bịch, vì sao!!! Vì sao con của họ không gặp được một người ngồi cùng bàn như vậy!!! Một người thay đổi vận mệnh cuộc đời ngồi cùng bàn!!!
Mà sau khi mấy học sinh trường cao trung số xem đến đoạn phỏng vấn này, đặc biệt là những học sinh năm nhất và năm hai, bọn họ cơ hồ vô thức nhớ đến trận ném tuyết năm ngoái, nữ sinh xinh đẹp bên cạnh Lục Kinh Tả kia chẳng phải chính là chị gái cùng trường lúc trước đây sao?
Sau đó, chủ đề thủ khoa đại học Lục Kinh Tả trên mạng gây ra độ hot rất cao, chẳng những bản thân trở thành học bá không nói, mà còn dẫn theo bạn cùng bàn thành công tiến vào nhất bản. Từ trước đến nay, cậu có lẽ là người đầu tiên, các bậc phụ huynh chính là để ý đến thành tích của cậu, cậu ưu tú, nhưng mấy học sinh lại càng quan tâm nhiều hơn đến giá trị nhan sắc của cậu, giá trị nhan sắc này thật sự quá đỉnh! Trưởng thành đã đẹp trai như vậy rồi, sau này bước vào đại học còn thế nào nữa!!!
Cuối tháng sáu, Quyền Gia Lệ đã tổ chức một bữa liên hoan tốt nghiệp trong nhóm.
Kỳ thực sắp ăn xong, tâm tình mọi người đều có chút gắng gượng không đành. Ba năm làm bạn học, về sau tất cả mỗi người một hướng, đường ai nấy đi, cũng chẳng biết hôm nay chia tay, mai này có còn cơ hội gặp mặt nhau không? Vậy nên cuối cùng mấy chàng trai đều ửng đỏ đôi mắt, mấy cô gái thì bắt đầu "lách tách" rơi lệ.
Trần Thục nhìn thấy, thật ra trong lòng cũng khó chịu, thoáng chốc bà lại tiễn giao một nhóm học sinh, đau xót phức tạp, cảm xúc ngổn ngang: "Được rồi, đừng khóc, chúng ta đến đây là để vui vẻ, bất luận thế nào, sau này cũng phải thường xuyên liên lạc." Trần Thục lau khóe mắt phiếm hồng, nói với bọn họ.
"Cô Trần, bọn em không nỡ xa cô."
"Cô dĩ nhiên cũng không nỡ xa các em, nhưng trên đời này chẳng có bữa tiệc nào không tàn. Các em đều có mục tiêu của riêng mình, ước vọng của bản thân, hãy nỗ lực phấn đấu hướng tới những thứ ấy."
Sau khi ăn xong, lầu đầu tiên Tống Kiểu Kiểu cảm thấy cô giáo nói với bọn họ nhiều như vậy, trong đó có một câu là chính xác nhất.
Ba năm mà chúng ta đã trải qua này, từ nay về sau sẽ không bao giờ có lại nữa, hóa ra quãng thời gian ba năm ấy thật sự ngắn vô cùng.