Đợt cảm mạo kia của Lục Kinh Tả nhanh đến cũng nhanh đi, qua vài ngày đã khỏi hoàn toàn. Cả hai đều không đề cập đến chuyện tối hôm đó, Tống Kiểu Kiểu cảm thấy do cậu ấy ngã bệnh nên yếu đuối, vì thế cũng không suy nghĩ sâu xa, còn Lục Kinh Tả thì dốc sức đè nén tình cảm của chính mình.
Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã gần tới kỳ thi cuối kỳ, ôn tập trên lớp cũng bắt đầu căng thẳng hơn, mấy học sinh đều ôn luyện bạt mạng để chuẩn bị chào đón kỳ thi cuối kỳ sắp đến.
Chuyện ôn tập của Tống Kiểu Kiểu cũng bước vào giai đoạn quyết liệt. Có lẽ vì bị Lục Kinh Tả thắt chặt quy cách mà bây giờ cô đối với việc học ngược lại đã hình thành một thói quen, thói quen nghe giảng, thói quen viết bài, thói quen phải cố gắng học tập.
Vào ngày thi cuối kỳ chấm dứt, cả trường nhốn nháo ầm ĩ, bởi vì bọn họ thật sự bị bầu không khí nặng nề kìm nén quá lâu rồi, đặc biệt là đám học sinh năm ba bọn họ.
Trần Thục sợ rằng tâm tư bọn họ vừa được nghỉ sẽ chơi bời lêu lổng, thế nên gần đến ngày nghỉ vẫn không quên nhắc nhở học trò phải nhớ, dù nghỉ đông thì ở nhà cũng phải ôn tập cho thật tốt, đừng vì được nghỉ mà bắt đầu lơ là, dù sao thời gian cách kỳ thi đại học chỉ còn chưa quá năm tháng nữa mà thôi.
Vốn dĩ tâm tư mọi người còn hơi lo ra, bị Trần Thục nhắc nhở như thế lập tức nhận thức lại, sau khi Trần Thục thấy có hiệu quả thì vô cùng hài lòng, vì vậy lại dặn dò mấy câu, bảo tất cả mọi người nán lại dọn vệ sinh xong mới được về.
Tất cả học sinh miệng đều đồng ý, sau khi Trần Thục rời đi thì bắt đầu dọn vệ sinh khí thế. Bởi vì trên lớp nhiều người, khu vực trong lớp và xung quanh làm không thấy nhiều lắm, chẳng mấy chốc đã quét dọn sạch sẽ. Sau khi vệ sinh sạch sẽ xong, mọi người lúc này mới thu gom cặp sách ra về.
Nghỉ đông chính thức bắt đầu. Hơn chín giờ tối, Tống Kiểu Kiểu đang ở cạnh Vương Tuệ Lâm cùng bà xem tivi, bỗng nhiên di động đặt bên cạnh vang lên, cô lấy qua nhìn, là Lục Kinh Tả nhắn tin.
_ Lão Triệu kêu bọn mình đi net, đi không?
_ Đi, ra liền. Chờ cậu ở đầu cầu thang.
Tống Kiểu Kiểu lập tức từ trên ghế sofa nhảy xuống, làm Vương Tuệ Lâm bên cạnh sợ nảy mình, cô xông thẳng vào phòng ngủ, lúc ra trên người có thêm một chiếc áo khoác.
"Bây giờ còn muốn đi đâu nữa?"
Tống Kiểu Kiểu vừa mang giày vừa quay qua bà: "Lục Kinh Tả kêu con ra ngoài ăn khuya, con sẽ về hơi trễ, khỏi để cửa cho con, con tự mang theo chìa khóa."
Sau khi dứt lời, cả người cô đã ra ngoài, cánh cửa bị đóng "rầm --" một tiếng. Vương Tuệ Lâm nhìn thấy tình cảnh đành lắc đầu bất lực, đúng là nha đầu điên mà.
Sau khi Tống Kiểu Kiểu vung cửa xong, đi về trước một bước đã nhìn thấy Lục Kinh Tả đứng phía dưới. Cậu mặc một chiếc áo lông đen, làm tôn lên vóc dáng đã cao nay còn cao thêm nữa, cô gọi cậu một tiếng rồi nhanh chóng chạy về phía cậu.
Lục Kinh Tả vội tiến lên một bước, khẽ nhăn mày: "Xuống cầu thang cho cẩn thận, đừng để ngã."
Động tác của Tống Kiểu Kiểu cũng không thấy chậm lại, cô thoáng chốc từ trên cầu thang nhảy xuống trước mặt cậu, cười tủm tỉm hỏi: "Đám lão Triệu đâu?"
Lục Kinh Tả đành chịu, cậu đưa tay gõ một cái lên trán cô: "Bọn họ đã qua đó rồi, ở tiệm net đợi bọn mình."
"Được, bọn mình mau đi đi. Đúng rồi, sao hôm nay cậu muốn ra ngoài chơi net vậy?"
Không lạ khi cô hỏi như thế, mấy ngày nghỉ Lục Kinh Tả so với ngày thường đều giống nhau, vẫn như cũ kéo cô cùng ôn tập, căn bản sẽ chẳng có cơ hội ra ngoài chơi.
"Cho thư giãn một chút."
Lúc cả hai đi vào, trong tiệm net gần như ngồi đầy người, đang nhìn xung quanh, bỗng nhiên có người vẫy tay với bọn họ, gọi: "Ở đây ở đây."
Là Kỷ Vị.
Hai người đi về phía đó, Kỷ Vị nói: "Hôm nay tiệm net thật sự rất đông khách, nếu không phải bọn tớ trả tiền đặt hai chỗ này thì chờ các cậu đến đã hết chỗ từ lâu rồi."
Tống Kiểu Kiểu bật cười: "Các cậu giành chỗ giỏi lắm."
Triệu Thanh Nghiên lấy tai nghe: "Đến rồi à, mau đăng nhập game đi, bốn đứa bọn mình lâu lắm rồi không có chơi một trận cho thật đã."
Sau khi ngồi xuống, Kỷ Vị chợt nhớ đến gì đó, cậu nghiêng đầu nhìn Lục Kinh Tả: "Lão Lục, có phải cậu đưa tài khoản game của mình cho lão Triệu chơi không?"
Lục Kinh Tả "uhm" một tiếng.
Kỷ Vị trợn trừng mắt, vũ khí trong game của Lục Kinh Tả vô cùng đỉnh, lần trước cậu đi theo cậu ấy mượn mấy lần mà cậu ấy đều không cho, vậy nên cậu không hài lòng: "Cậu còn không cho tớ chơi."
"Chẳng phải cậu có rồi sao?"
"Thế lão Triệu cũng có vậy." Kỷ Vị phản bác, sau đó lại hỏi: "Cậu vì cái gì mà đưa cho lão Triệu chơi?"
Triệu Thanh Nghiên nghiêng đầu nhìn Lục Kinh Tả, trong đôi mắt sâu xa mang theo ý cười mà chỉ hai người họ mới hiểu.
Lục Kinh Tả liếc tầm mắt, lạnh lùng nói: "Chẳng vì cái gì hết, thích thì cho mượn."
Kỷ Vị ai oán, dáng vẻ bi thương: "Cậu bất công quá!"
Tống Kiểu Kiểu nhìn thấy vẻ mặt cậu ta uất ức, cười thích thú, Kỷ Vị càng tủi thân, tiếp tục lầm bầm: "Quá bất công, tớ muốn đoạn tuyệt với cậu."
"Uhm."
Kỷ Vị: "..."
Kỷ Vị oán thán mãi đến khi game bắt đầu mới ngưng, bởi vì sau khi bắt đầu thì cậu ta chẳng còn thời gian để mà trách móc nữa.
"Bắn nó đi!"
"Trời ơi!"
"Cứu tớ cứu tớ..."
"ĐM..."
...
Thời điểm đang hăng say tấn công, Tống Kiểu Kiểu chợt phát hiện mình không động đậy được, giọng Kỷ Vị bên cạnh truyền đến: "Sao cậu bất động vậy hả?"
"Tớ bị kẹt lại rồi..." Tống Kiểu Kiểu chán nản nói.
Lục Kinh Tả nghiêng đầu nhìn cô, duỗi tay ra giúp cô điều khiển một chút, đúng là bị kẹt rồi.
"Thôi xong, tớ phải chết rồi."
"Cậu qua đây chơi của tớ."
Tống Kiểu Kiểu lắc đầu, cô dứt khoát chịu thua, cô mang thân mình khẽ tựa ra sau, hỏi: "Tớ hơi khát nước, các cậu khát không?"
Kỷ Vị vừa chơi vừa nói: "Muốn chết khát từ lâu rồi."
"Vậy tớ đi mua ít nước."
Lục Kinh Tả nói với cô: "Trong túi áo có tiền."
Tống Kiểu Kiểu xua tay: "Không sao, chỗ tớ có."
Cô tháo tai nghe xuống đi ra phía trước, lúc đang gọi nhân viên lấy đồ uống, sau khi thanh toán xong Tống Kiểu Kiểu ôm bốn chai Mizone chuẩn bị quay về, kết quả vừa mới xoay người thì đụng trúng người trước mặt, người bị đụng "ay ya" rồi lại la lên "đm".
Tống Kiểu Kiểu cúi đầu nói tiếng xin lỗi rồi đi nhặt mấy chai nước bị rơi, sau khi nhặt lên lại lần nữa nói thật có lỗi với người kia rồi mới chuẩn bị quay về. Nhưng vừa đi một bước đã bị người nọ chặn lại, đúng là vừa rồi cô không cẩn thận đã đụng phải một nam sinh, ăn mặc cũng xem như đàng hoàng, có điều cả đầu lại nhuộm màu tóc kỳ lạ, trên người còn ám mùi thuốc lá, vừa nhìn đã biết là loại côn đồ.
"Bây giờ muốn đi hả?"
Sau khi tên này nói xong, mấy tên khác bên cạnh hắn cũng hùa theo ồn ào chọc ghẹo.
Tống Kiểu Kiểu ngẩng đầu liếc nhìn hắn: "Chẳng phải đã nói xin lỗi rồi sao?"
"Xin lỗi thôi là xong chuyện à?"
Vốn dĩ Tống Kiểu Kiểu đụng người ta trước, nên cô cũng đuối lý, vậy nên cô nhẫn nhịn hỏi: "Thế anh còn muốn gì?"
Tên kia bật cười, quan sát cô từ trên xuống dưới, cuối cùng tầm mắt rơi trên khuôn mặt cô: "Ngược lại cũng rất xinh đẹp..."
Mái tóc dài của Tống Kiểu Kiểu buông lơi phía sau vai, lộ ra khuôn mặt tinh xảo, nhỏ nhắn lại trắng ngần, mắt to mũi cao, khuôn miệng nhỏ xinh đỏ mọng, rất đẹp.
"Nếu không thì em cùng anh ăn khuya, anh sẽ tha lỗi cho em." Hắn nói.
Mấy tên bên cạnh cũng dụ dỗ: "Đúng đó, em gái, bọn anh mời em ăn khuya thì sao?"
Tống Kiểu Kiểu nhướng mày, lạnh lùng liếc nhìn hắn, không định tranh cãi với hắn nữa mà trực tiếp bỏ đi, nào ngờ cô vừa xoay người mấy tên kia bèn chặn đường cô.
"Tránh ra."
"Em gái nhỏ, em cũng thật không biết điều, mời em ăn khuya miễn phí cũng không được hay sao?"
Xung quanh không ít người nhìn thấy chuyện này, bọn kia đều là một đám lưu manh, có thể thường xuyên nhìn thấy bọn chúng trong tiệm net này, đến cả chủ tiệm net cũng không có cách nào gây khó dễ với bọn chúng, chuyện như vậy cũng không phải lần đầu xảy ra, vì vậy bọn họ cũng không dám tùy tiện lo chuyện bao đồng.
Tên kia thấy cô lạnh lùng nhìn mình, còn cảm thấy rất có hứng thú, cho nên đưa tay định ôm vai cô, nhưng còn chưa chạm vào thì đã bị Tống Kiểu Kiểu nhanh chóng tránh đi, Tống Kiểu Kiểu nổi giận, nhấc chân đạp hắn.
Tên kia cũng không nghĩ Tống Kiểu Kiểu nhìn thì gầy gầy nhỏ nhỏ lại đạp người khác, nhất thời không đề phòng bị cô đạp một phát ngay đùi trên. Sức con gái không tính là mạnh, nhưng bất ngờ bị một đạp như vậy, cảm giác đau nhức đương nhiên có.
"Mẹ kiếp..." Tên kia chửi tục. "Không nên bị cái mặt, không nên..."
Tên kia lời còn chưa nói xong, chợt bất ngờ rên nhẹ một tiếng, bởi vì đúng lúc đó hắn lại bị một chai đồ uống đánh thẳng trúng bả vai, tuy rằng mùa đông bên trong mặc cũng không ít, nhưng bị một chai nước đầy như vậy nện vào, vẫn khiến người ta có chút đau chịu không nổi. Hắn nhanh chóng che chỗ bả vai lại, mặt đau đến hơi méo mó, phẫn nộ: "Đứa nào! Đứa nào dám nện bố mày!"
Tống Kiểu Kiểu tiện thể nhìn qua, người đánh đúng là Lục Kinh Tả, mặt cậu lúc này u ám, cậu sải bước sang đây. Sau khi nhìn thấy cậu, tâm tư Tống Kiểu Kiểu lập tức ổn định lại, cô gọi cậu một tiếng.
Kỷ Vị lại cầm một chai đồ uống trên bàn đi theo sau Lục Kinh Tả, Triệu Thanh Nghiên lặng lẽ mang tiền của đồ uống đặt trên bàn bọn họ: "Người anh em, lại mua một chai nữa."
Có lẽ vì sắc mặt Lục Kinh Tả u ám, phong thái không hiểu sao có chút dọa người, vốn có mấy tên đang chặn Tống Kiểu Kiểu không khỏi lùi bước nhỏ sang hai bên. Lục Kinh Tả đi tới, đưa tay kéo Tống Kiểu Kiểu ra phía sau, hỏi: "Không sao chứ?"
Tống Kiểu Kiểu lắc đầu.
Tên kia thấy mình bị xem thường lại còn bị đánh như vậy thành ra vô cùng bực dọc, cho nên cất cao giọng: "Mày là thằng quái nào... ah!"
Hắn còn chưa nói xong, một tiếng hét thảm thiết đã vang lên. Bởi vì vào lúc hắn đang nói, Lục Kinh Tả đã đạp thẳng một cước vào hắn, dáng cậu cao, chân thì dài, đá thẳng một cước vào lưng, tên kia bị đạp thì nằm trên mặt đất sững sờ, lập tức phát ra tiếng hét như heo bị giết.
Mọi người xung quanh đều bị dọa giật mình, vì không ai nghĩ được một chàng trai đẹp đẽ thế này mà sức của đôi chân lại có thể mạnh như vậy, một cước đã mang thanh niên to hơn nửa kia đạp ra ngoài.
Đôi mắt Lục Kinh Tả càng tối sầm đi, khắp người tỏa ra hơi lạnh cùng cực, thanh âm thêm phần thâm trầm đáng sợ: "Dám động vào người của tao, chán sống rồi sao?"