Sau khi kết thúc trận đấu, Tào Tháo chết lần.
Ngày tháng , vừa lúc là sinh nhật cô.
Vào giây phút cuối cùng khi trụ nhà bị đẩy, Tào Tháo lệ chảy thành sông lên tiếng.
[Tất cả] Ngươi đánh đổ đi (Tào Tháo): Huynh đệ!! Đừng đuổi theo nữa!! Đừng giết nữa!! Giết người nhiều sẽ choáng váng!!!
Sau đêm nay, chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng này, Nhiễm Dao đều không kiềm chế được mà bật cười.
Nghiêm Thanh nghi ngờ nhìn về phía cô: “Bồ cười gì vậy? Đang nói chuyện yêu đúng không?”
“Không phải.” Cô nói: “Chỉ...... Vui vẻ thôi.”
Chơi game với hắn, vẫn thô bạo nhưng rất vui.
Sau đó mấy ngày, hình như chuyên ngành của bọn họ có chuyện, liên tiếp mấy ngày không thấy bóng dáng của hắn, mãi cho đến tối cuối tuần mới gặp lại hắn.
Cùng hắn chơi game, tự nhiên còn có Chương Siêu và lão tam.
Nhiều ngày không gặp, Chương Siêu vẫn nói nhiều như ngày nào, lúc các cô vừa vào phòng, thì cả ba người bọn họ đều đã tập trung đầy đủ, hình như đang thảo luận đề tài nào đó, nói xong: “Đỉnh phong thi đấu không đánh lại thì gào to số” vân vân......
Cô nghe cái hiểu cái không, cho rằng đây là vấn đề chuyên ngành nào đó, cũng không để trong lòng nhiều.
Trận đấu hôm nay vẫn diễn ra ổn như trước, đi lên mượn năm đầu người ở phe địch, cô tiếp tục làm trang sức trên đầu đại lão, cưỡi ở trên người hắn làm một tấm khiên vững cho hắn.
Thấy hắn đang đánh quái rừng, cô cũng mở kỹ năng giúp hắn đánh.
Đánh quái này rồi xong lại đi đánh tiếp, hắn cũng không nói gì.
Chính Vẫn là là người phát hiện có gì đó không đúng: “Khốn khiếp, Dao muội, dưới chân cô sao lại có bùa xanh?”
“Ha ha ha ha gan cô sao lại lớn vậy chứ, dám đi cướp bùa xanh của Bạch ca?!”
Nhiễm Dao nhẹ nhàng nhíu mi: “Hả? Xanh gì cơ?”
Cô nhảy xuống từ đầu hắn, nghe thấy hắn trầm giọng mở miệng, phổ cập khoa học cho cô: “Chính là vòng màu xanh lam dưới chân cô, cô tiêu trừ hết một tia máu cuối cùng của Khổng Lồ Thuật Sĩ (Bùa xanh), sẽ có thêm buff.”
Nhiễm Dao lập tức nhớ lại, vừa nãy hình như đúng thật là cô đánh đòn cuối: “Vậy thì......”
Hắn lại thấp giọng: “Cô không cướp.”
Giọng nói thiếu niên không nhanh không chậm, như tiếng ngọc thạch rơi bên tay cô: “Tôi cho cô.”