Thơ Tình Ngâm Đường

chương 4: cố ca tại sao lại cảm thấy nóng?

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Tôi...... bây giờ đã biết trị liệu có thể dùng khi người khác đang di chuyển.”

Nhiễm Dao nhỏ giọng nói: “Anh bây giờ không cần xen vào chuyện của tôi đâu, tôi chỉ, chỉ tuỳ tiện tản bộ thôi.”

“Đi dạo đường sông?” Cố Tân Bạch cũng không vạch trần lời nói dối của cô, tâm tình dường như cũng không tệ, cười nói: “Được.”

Nhiễm Dao vốn tưởng rằng nói như vậy, hắn có thể không chú ý đến mình nữa, dù sao cũng mới vừa quen được quen một cao thủ...... Đổi thành nữ sinh nào cũng đều hơi xấu hổ thôi.

Ai biết rằng hắn cũng không đi xa bao nhiêu, ngược lại chỉ một mực chạy quanh quẩn cạnh cô, còn ném kỹ năng vào cỏ giúp cô check người.

Cái này cô láng máng biết được một chút, hình như gọi là check bụi, bởi vì địch có thể tàng hình trong bụi cỏ, cho nên lúc đi ngang qua phải xem có người mai phục trong đó hay không, tránh để bị đánh lén.

Một đường cô trở về nước suối để bổ máu, Lý Bạch đều ở phía sau lưng cô.

Cô không nói chuyện, nhưng mỗi tướng đều có bản lồng tiếng, khi đi ngang qua trụ thủy tinh, con tướng của cô đột nhiên thốt lên một câu: “Vì sao ngươi cứ đi theo ta vậy?”

Còn rất hợp với tình hình luôn.

Hợp tình hình đến mức khiến cô phải sửng sốt một chút.

Hắn giống như có thuật đọc tâm, ngữ khí không chút để ý, có chút hương vị phong lưu, cứ như đang cười vậy: “Hộ tống công chủ về nhà a.”

“Bằng không công chủ còn tí máu như vậy, bị đánh thì phải làm sao bây giờ.”

Hắn sử dụng từ hộ tống, làm lỗ tai Nhiễm Dao đột nhiên nóng bừng lên nhiều chút.

Nhiễm Dao xoa xoa lỗ tai, cảm giác có chút ngứa.

Còn chưa kịp phản ứng gì, cửa lớn đã vang lên vài tiếng, Nghiêm Thanh đã về rồi.

Mấy nữ sinh cười cười ầm ĩ, tâm tư của Nhiễm Dao cũng không tập trung vào trò chơi nữa, tắt mic Vương Giả đi, quay đầu nói: “Đã về rồi sao?”

Nghiêm Thanh có chút kinh ngạc: “Bồ làm sao lại về sớm vậy, không phải bồ vảo đi gặp anh trai gì gì sao?”

“Đừng nói nữa.” Nhiễm Dao nhún vai: “Bố của đây phải họp, nên tạm thời hủy bỏ cuộc gặp.”

Hôm nay bạn cùng phòng đều đã ra ngoài đi chơi, Nhiễm Dao bởi vì có việc nên mới không đi cùng được, nhưng mà ai mà có ngờ bị người nhà cho leo cây mới hay chứ, nhưng mà cô cũng cảm thấy cũng vui vẻ được nhàn rỗi.

Bây giờ cô đối với vị anh trai gì đó kia không có một chút hứng thú nào cả, còn không bằng ở nhà chơi Vương Giả.

Nghiêm Thanh lại liếc mắt nhìn vào màn hình điện thoại của cô, chợt lén lén lại gần: “Bà chơi với ai vậy? Lý Bạch ca ca à?”

Nhiễm Dao vốn đang có phần hoảng hốt, bị hỏi một câu như vậy, tất cả ý nghĩ phút chốc đều bốc hơi, nói một cách trong veo: “Bà đừng có mà nghĩ loạn đấy nhé! Chỉ cùng nhau chơi một ván game mà thôi.”

“Đây cũng có nghĩ loạn gì đâu.” Nghiêm Thanh ngoài miệng nói như vậy, ngữ khí lại càng ngày càng nguy hiểm, híp mắt nhíu mi: “Không chơi trò chơi này còn có thể làm cái gì nữa? Ừm.”

Nhiễm Dao: “......”

Sau đó rất rõ ràng Nghiêm Thanh cùng với bạn cùng phòng của hắn gia nhập đội ngũ, lúc tắt đèn giải ngũ, Nghiêm Thanh còn đang xoa xoa cổ, hồi tưởng về chiến tích: “Mấy chuỗi của tôi đây toàn --, cũng được.”

[Chiến tích sau khi kết thúc trận đấu được gọi là KDA – Kill/Death/Assist – mạng hạ gục, số lần tử vong, và số lần hỗ trợ.]

Hình thức chiến tích của Vương Giả là a-b-c, a là số lượng mạng giết được, b là số lần chết, c là số lần hỗ trợ.

Nhiễm Dao giơ tay lên, lặng lẽ che bảng chiến tích của mình.

Nghiêm Thanh cười xấu xa: “Che cái gì mà che, tôi đây đã sớm nhìn qua rồi, Lý Bạch còn cho bà một chiếc một like.

Nhiễm Dao: “......”

Lưu lại cho tôi một cái quần lót mặc đi Lý Bạch!!

Cô cũng không xoắn xuýt để ý chiến tích bên trên quá nhiều, cô đã có thể thản nhiên tiếp nhận thiên phú chơi game của mình rồi, đầu vừa ngã vào bên trong chiếc gối mềm đã ngủ được luôn.

Đêm nay ngủ rất ngon.

Ngày hôm sau trường học có hoạt động, mà con người Nhiễm Dao luôn hết sức hết mình với mọi việc, nên mới sáng sớm đã vượt khó khăn gian khổ bò dậy, ra khỏi trường đi mượn một con thú bông.

Lúc này đúng là mới có giữa tháng mười một, mùa thu đang dần trở nên lạnh hơn, nhưng bộ quần áo thú bông lại vô cùng nặng nề, và trên hết nó rất nóng.

Nhiễm Dao chỉ mặc lên chừng được tầm khoảng hai phút diễn tập, đã mệt tới thở không ra hơi.

Thật vất vả mới đến giờ nghỉ trưa, cô kéo lê kéo lết hai ba bước xuống lầu, lên WC, mệt đến mức không thể cử động được, rồi cô mới tìm một phòng học trống vào để nghỉ ngơi.

Cô cố sức đem cái đầu búp bê xốc lên đỉnh đầu, nhìn quanh phòng học một vòng, phát hiện trên bàn ở hàng sau còn để mấy cái cặp sách.

“Ai lại vội vàng tan học vậy chứ, cặp sách cũng quên mang đi......”

Lời còn chưa hết, ngoài cửa truyền đến vài tiếng ồn ào, cô vội vàng đội mũ trùm đầu vào, mấy nam sinh bước vào ngay lập tức.

Bọn họ cãi nhau âm ĩ, cô cách rất xa, cũng không nghe rõ họ đang nói gì, chỉ cảm thấy có cái nam sinh đứng ở cuối cùng thật sự là rất cao, suýt chút nữa làm vỡ khung cửa luôn.

Bọn họ ngồi ở hàng cuối cùng, xem ra là vừa mới mua nước về, không phải vì vội vàng tan học mà quên mang cặp sách về ——

Đi vào có chủ nhân phòng học.

Nhưng Nhiễm Dao thật sự không có cách nào nhúc nhích, cô nghĩ phòng học rất lớn, khoảng cách giữa cô và mấy người bọn họ cũng khá xa, cô nghỉ ngơi một chút, hẳn là sẽ không quấy rầy đến mấy người bọn họ.

Ngồi được vài phút đồng hồ, nghe ra bọn họ đang chơi game, cô nghĩ mình cũng không thể ngồi đây thế này được, liền lấy tai nghe để đeo.

Sau một lúc lâu, cô lại nhẹ nhàng tháo mũ đội trên đầu xuống, úp mặt vào bệ cửa sổ hít thở.

Cố Tân Bạch chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua rồi dừng lại.

Khuôn mặt này quá quen thuộc, so với dung mạo trong ấn tượng của hắn, nó đã rút đi vài phần mập mạp trẻ con, nhưng vẫn tràn đầy hương vị độc nhất vô nhị của thiếu nữ độ tuổi thanh xuân.

Ngồi buồn rất lâu, má cô có chút đỏ, tóc mái bị mồ hôi ướt nhẹp thành từng sợi từng sợi một, lông mi cũng đang ướt dầm ướt dề, lúc cô nhàm chán, sẽ phồng môi dưới thổi bay phần tóc ướt trên trán.

Lại có vẻ hơi hơi khó chịu, rồi cô lại dùng bàn tay quạt cho mình.

Hắn đột nhiên mở miệng, thấp giọng: “Bọn mày có không thấy nóng không?”

Chương Siêu một bên đang đẩy trụ con ngươi trực tiếp chấn động, kinh hãi mà vươn tay ra, cảm thụ một chút gió thu ngoài cửa sổ.

...... Con mẹ nó lạnh vồn.

“Cố ca, là anh bị điên hay là em điên?”

Chương Siêu làm bộ muốn đi sờ trán hắn, nhưng bị người thiếu niên bất động thanh sắc tránh đi.

Cố Tân Bạch: “Tôi cảm thấy nóng, bật điều hòa lên, độ ok không?”

Chương Siêu: “......”

Không phải, chào ngài, ngài có việc à?

Cố Tân Bạch không quan tâm đến mấy tên pháo trượng tinh kia, đi thẳng đến chỗ bật điều hòa, bật chế độ làm lạnh lên.

độ, vừa vặn.

Nhiễm Dao dựa vào cửa sổ, cũng không biết tại sao, cơn buồn ngủ của cô đã giảm hẳn đi.

Dần dần, cô có cảm thấy rất mệt chỉ muốn ngủ, cứ như vậy nằm sấp xuống ngủ một lúc, cuối cùng bị cuộc gọi của đàn chị đánh thức.

Sự kiện sắp phải bắt đầu rồi, cô phải đi lên đấy.

Nhiễm Dao vội vàng đội lên đầu, nhìn lại hàng ghế phía sau chỉ còn lại một người, có chút kỳ quái.

Kết qua vừa bước ra khỏi cửa phòng học, bên tường một hàng đứng chỉnh chỉnh tề tề cầm điện thoại, bọn họ dựa lưng vào vách tường thuần một màu trắng, trong tay còn đang cầm điện thoại chơi game, biểu tình bất lực ai oán, cứ như đang đứng trước sự trừng phạt vậy.

Cô càng thêm khó hiểu, không hiểu sao lại cảm thấy hình ảnh này rất buồn cười, nhịn không được liền quay đầu nhìn lại hai lần, lúc này mới đi lên lầu.

Thiếu nữ đi được vài phút, Cố Tân Bạch đứng dậy tắt điều hòa, trong phòng dần ấm trở lại.

Đám người Chương Siêu thì lạnh sun hoa, cũng không biết xương cốt Cố ca kỳ lạ thế này, loại thời tiết lạnh buốt thế này lại đi sử dụng điều hòa — mà con mẹ nó khuôn mặt chết tiệt kia còn không thèm đổi sắc luôn.

Chương Siêu xoa xoa tay chen vào, đại não cũng không quan tâm đến chuyện mình đang lạnh nữa, còn vui vẻ hớn hở cười nói với hắn: “Cố ca, anh vì sao lại cảm thấy nóng vậy?”

Cố Tân Bạch liếc nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Chú đánh trông thái quá, nhìn xong liền tức.”

Cố Tân Bạch nói ở đây là “Thái” ( 菜) là một thuật ngữ internet, có ý là “Rất Yếu” Lấy ví dụ như: “Thằng này chơi game thái thật.” Thì ý đúng là “Thằng này chơi game ngu vl, yếu nhợt.”

-- Chương Siêu:?

Ơ không phải, có vầy cũng trách hắn sao??

Truyện Chữ Hay