Tang Chỉ chống nạnh đứng lặng ở giữa bụi cỏ xanh, nhìn chăm chú vào ngôi nhà tranh nhỏ cách đó không xa.
Lúc này đúng là tháng ba xuân ý dạt dào, sáng sớm hương trấn nhỏ bị một làn sương mỏng manh bao phủ, cỏ bên đường êm mượt, hoa chúm chím kiều diễm, yên tĩnh hài hòa nói không nên lời.
Nhưng ngay tại nơi hoang vắng âm u này, Tang Chỉ ngửa mặt lên trời thét dài, rốt cục đánh vỡ khung cảnh yên tĩnh, làm cho chú gà trống chưa rời giường cũng cả kinh ngỡ rằng bình minh đã đến. Tự khích lệ để tinh thần hăng hái thêm, Tang Chỉ vọt tới nhà gỗ trước mặt, đá cửa mà vào, không do dự chửi ầm lên:
“Tuấn Thúc ngươi lăn ra đây cho ta!”
“Đừng tưởng rằng trốn tránh sẽ không có chuyện gì ! !”
“Phượng hoàng chết bằm, phượng hoàng thối, phượng hoàng hỗn đản, Phượng tộc các ngươi sẽ không có thứ gì tốt! Gạt ta làm thổ thần đồ bỏ, thổ thần gì chứ, quả thực chính là thôn ủy hội bác gái (kiểu như hội trưởng hội phụ nữ???)! Ta mặc kệ, ngươi đi ra cho ta! !”
… …
Tang Chỉ mắng xong, thấy bên trong nhà không hề động tĩnh thì không khỏi hơi hơi nhíu mày, nín thở ngưng thần, lại nghe tiếng nước ì oạp. Tính tò mò nổi lên, Tang Chỉ nghiêng đầu nhìn vòng qua bức bình phong, vừa thấy hai chân lập tức như đóng đinh tại chỗ, lưng cứng ngắc.
Sau bình phong, hơi nước lượn lờ, khói trắng mông lung, nhưng cũng có hiệu quả kỳ diệu như cảnh tượng bên ngoài nhà gỗ. Trong dục dũng (thùng gỗ dùng để tắm ngày xưa) to lớn, trong làn sương lờ mờ xuất hiện bờ vai rắn chắc của nam nhân.
Nhìn tình cảnh này, Tang Chỉ chỉ cảm thấy máu huyết 噌噌 như xông lên tận ót, hắn bình thường nhìn đã có bộ dáng tuấn lãng tiêu sái, không biết rằng khi hắn không mang quần áo cũng như vậy…. Thầm nguyền rủa, Tang Chỉ đỏ mặt quay sang một bên, nhưng trước sau đều không quên việc chính, hướng hắn lên tiếng:
“Ngươi… Ngươi đem… Đem quần áo mặc vào… Ta, ta có lời hỏi ngươi!”
Tuấn Thúc liếc mắt, ngón tay dính nước xoa nhẹ lên thân áo, âm điệu miễn cưỡng lại ẩn chứa ý ngả ngớn ái muội: “Sợ cái gì? Đâu phải ngươi chưa từng thấy qua.”
Tang Chỉ khóe miệng run rẩy, nhìn chằm chằm ngũ quan xinh xắn của Tuấn Thúc, đôi mắt long lanh nước, đáy lòng chỉ còn lại một ý niệm trong đầu: Yêu nghiệt! Tên này tuyệt đối là đồ yêu nghiệt đầu óc hư hỏng!
Chỉ vào chóp mũi yêu nghiệt, Tang Chỉ tức đến giậm chân: “Ngươi nói bậy! Ai xem phượng hoàng thối ngươi tắm rửa hồi nào? Ai xem hồi nào, ai xem hồi nào!”
Tuấn Thúc cười khẽ, cánh môi nhỏ cong lên tới một biên độ đẹp mắt, đặt trên khuôn mặt hại nước hại dân kia lại càng làm nổi bật, càng phát ra ánh kiều diễm mê người, “Ai nha, thì ra không phải Tang Chỉ công chúa xem, như thế khẳng định là bản Phượng Quân nhớ lầm. Ngô ~” Tuấn Thúc chống má, bộ dáng trầm tư, con ngươi lại không hề chớp mắt dính ở trên người Tang Chỉ:
“Ta nhớ rõ ngày ấy, bản Phượng Quân đang ở Thanh Ngô cung tắm rửa, đột nhiên một con hồ ly xông tới, ta bày một cái bẫy, cố ý thiết kế để dụ nó. Quả nhiên, hồ ly háo sắc này trúng kế, không chỉ tin lời ta nói, còn ngốc ngơ ngốc ngác tự tiến cử làm thổ thần.”
Tuấn Thúc đảo đảo đôi mắt, “Ai, đáng tiếc đáng tiếc, làm công chúa êm êm đẹp đẹp không làm, lại xung phong đi làm thổ thần làm cái gì, toàn bưng trà đưa nước dâng phàm nhân (người phàm, người trần mắt thịt), còn muốn giúp người ta kết duyên tơ hồng, thật là đáng thương a ~ Nhưng mà công chúa Tang Chỉ nói xem, tiểu hồ ly này tại sao lại xuẩn ngốc như vậy, lời nói dối trắng trợn như vậy mà nàng ta cũng tin?”
“Ngươi ——” Tang Chỉ chán nản, đúng mình quả nhiên trúng bẫy của tên phượng hoàng xấu xa này. Vậy mà hiện tại, đầu sỏ gây nên chuyện còn làm ra vẻ mặt thuần lương nhìn chằm chằm vào nàng mà nói lời độc mồm độc miệng, toàn chọc cho người ta rất căm tức.
“Phượng hoàng chết tiệt, phượng hoàng xấu xa, ta và ngươi không oán không thù, vì sao ngươi lại muốn hại ta!”
“Không thù sao?” Tuấn Thúc mắt phượng chớp chớp, ánh mắt sắc bén nhìn trừng trừng vào Tang Chỉ, tựa hồ như muốn nhìn ra cái gì đó trên mặt nàng. Nhiệt độ đột nhiên hạ thấp, thoáng chốc, chung quanh gió lạnh thổi từng trận, mặt Tuấn Thúc cũng đã đen hơn phân nửa, nghiến răng nói: “Không phải không thù, chỉ là Tang Chỉ ngươi không nhớ rõ thôi.”
Dứt lời, Tang Chỉ chỉ nghe nổ oành một tiếng, thì ra Tuấn Thúc đột nhiên lại nổi cơn thịnh nộ, dục dũng bị phá vỡ. Tang Chỉ kỳm lòng không đậu cúi đầu nhìn xuống, lại bị cảnh tượng trước mắt làm cho cả kinh, á khẩu không trả lời được, trong lỗ mũi có cái gì nóng chảy ồ ồ.
Tuấn Thúc thấy thế, mỉm cười nói: “Thêm lần này nữa là Tang Chỉ công chúa đã rình coi tại hạ hai lần, đẹp mắt không?”
“… …” Tang Chỉ che miệng nói không ra lời, đã thấy Tuấn Thúc từ trong màn sương trắng đi ra, y bào trên người đã sớm chỉnh tề, mái tóc đen hất sau lưng, đổ xuống một dòng lộ ra tao nhã vô hạn.
Chỉ thấy hắn thong thả bước đến trước mặt Tang Chỉ, thì thầm ái muội bên tai Tang Chỉ: “Bất quá công chúa cũng biết, rình coi mỹ nam tắm rửa là phải trả giá đắt đó.”
Hơi thở ấm áp của hắn thổi tới bên tai nàng, Tang Chỉ nghiêng đầu, đối diện với một đôi mắt sâu không thấy đáy. Nàng nháy mắt mấy cái, bỗng nhiên cảm thấy mũi chảy ra chất lỏng ấm áp, theo bản năng đưa tay lên sờ, ôi sao tự nhiên mình lại chảy máu mũi rồi.
Trong lúc nhất thời, Tang Chỉ lệ rơi đầy mặt. Quả nhiên, xem mỹ nam tắm rửa là không có kết quả tốt.
Nhưng mà nàng cũng không nhớ rõ bản thân làm sao lại đắc tội tên phượng hoàng âm hiểm này, vì sao hắn cứ muốn hại nàng? Khi nàng đang do dự, bên này Tuấn Thúc tựa hồ cũng đoán được tâm sự của Tang Chỉ nên bày ra bộ dạng buồn bã nói: “Công chúa chắc còn nhớ tại đại hội bàn đào bốn trăm năm trước, người mà ngươi cắn là…”
Hai chữ cuối cùng Tuấn Thúc cắn trong miệng không thể thốt ra lời. Tiểu hồ ly thấy thế, thoáng chốc suy nghĩ bị đưa trở lại bốn trăm năm trước, tại đại hội bàn đào ——
Lúc đó Tang Chỉ bất quá chỉ là tiểu hồ ly chưa đầy một trăm năm tuổi, tu vi kém nên ngay cả duy trì hình người cũng không được. Lần đó là lần đầu tiên nàng tham gia đại hội bàn đào, Tang Chỉ chỉ nhớ nhiều nhất là được ăn thỏa thuê: rượu Phương Thần Ngọc Dịch ngon êm dịu, hương vị đào tiên ngọt ngào, chân gà béo ngậy. Bé con Tang Chỉ đang vui vẻ ăn, chợt nghe bên kia truyền đến tiếng cười to, tiểu hồ ly nhúc nhích lỗ tai, thừa dịp mẫu hậu không chú ý liền nhanh như chớp cũng lủi vào trong đám đông.
Như thế, lần đầu tiên trong đời nhìn thấy một đại công gà (con gà trống lớn) cảnh đẹp ý vui như vậy ——
Cả người nó phát ra ánh sáng vàng rực rỡ khiến cho ai cũng phải lóa mắt, đôi cánh rộng to lớn lúc sáng lúc tối, mỗi một lần vẩy cánh đều phát ra ánh sáng rực rỡ của bảy sắc cầu vồng. Bé Tang Chỉ nhất thời nhìn đến ngây người, sao lại có con gà trống lớn xinh đẹp như vậy…
Nếu có thể bắt được đem kho tàu ăn nhất định rất tuyệt (^ω^)
Công chúa Tang Chỉ nho nhỏ của chúng ta đã nói liền làm, một giọng hồ ly non nớt rú lên, liền duỗi chân bay lên không trung, thừa dịp đại công gà còn chưa kịp phản ứng nhìn về phía bên này bèn chộp lấy cổ hắn cắn “hự” một ngụm. Ngay lập tức thiên hôn địa chuyển (trời tối đất rung), đại công gà đau đớn kêu lên, nhưng còn chưa kịp tưởng nghĩ đến việc giãy dụa cùng phản kháng, tiểu hồ ly đã thấy trên cổ đại công gà có một thanh Khai Phong bảo kiếm đặt lên.
Nam tử mặc đồ đen rút kiếm thì nàng nhận biết, đúng là khuôn mặt đen đúa khí suất đại diện cho Mộc Cao Lương: Nhai Xải. Trong mắt Nhai Xải hào quang sáng ngời, nói: “Ngươi thua.”
Cùng lúc đó, tiếng kinh hô của mẫu hậu cũng vang lên. Khi vọt tới thấy một tràng hiện trường, mẫu hậu ôm lấy đầu sỏ gây nên chuyện, lòng vẫn còn kinh hồn chưa trấn định lại được, “Chỉ nhi! Con đang làm cái gì!”
Tiểu hồ ly đánh cái “rổn” trên mặt đất một cái, lại hóa thành tiểu nữ oa phấn nộn ba bốn tuổi, đại khái trực giác chắc cũng biết được mình lại phạm sai lầm gì đó, đêm nay trở về thế nào phụ thân cũng nhất định sẽ muốn đánh mông mình, bèn mím mím miệng nhào vào trong lòng mẫu hậu làm nũng nói: “Mẫu hậu —— “
Dừng một chút, Tang Chỉ lúc này mới chỉ vào Tuấn Thúc, thanh âm sợ hãi nói: “Gà, đại công gà.”
“Mẫu hậu, Chỉ nhi không có quấy rối. Chỉ nhi chính là muốn bắt đại công gà —— “
Đại công gà…
Gà trống…
Gà…
Ngay lập tức, bầu không khí vừa rồi còn đánh nhau đằng đằng sát khí, giờ lại do công chúa Tang Chỉ bắt gà liền trở nên rối loạn, chúng tiên nhịn không được cười ra tiếng ầm ầm, Tuấn Thúc bởi vậy bị đánh bại bởi đại ô long Nhai Xải (rồng đen) ngay tại đây.
Tỉnh lại từ hồi ức, lòng bàn tay Tang Chỉ đã đầy một lớp mồ hôi. Theo bản năng, Tang Chỉ giương mắt nhìn khuôn mặt tuấn tú đối diện kia, trí nhớ càng lúc càng rõ rệt hơn bèn cắn răng nói: “Chẳng lẽ… Ngươi chính là con gà trống kia? !”
Nàng vừa dứt lời, sắc mặt Tuấn Thúc đại biến. Không có con chim phượng hoàng nào lại thích bị người ta xem thành gà trống, thù mới cộng hận cũ nhưng Tuấn Thúc vẫn nhịn lại nhẫn, lúc này cảm xúc bình tĩnh nói ra ba chữ:
“Đi ra ngoài!”