Thợ Sửa Giày

chương 66: 66: không cần sinh đâu

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Lúc này Nhiếp Chấn Hoành cũng không định lên lầu ngay.

Anh lấy chìa khóa nhà Lâm Tri ra, nhẹ nhàng vặn cửa căn phòng ở tầng .

Phòng khách nhà họ Lâm vẫn trống không, chẳng có đồ đạc trang trí gì.

Nhưng Lâm Tri rất thích sạch sẽ ngăn nắp, nên khăn giấy và ly tráng men được bày đâu ra đấy trên chiếc bàn nhỏ trong phòng khách.

Hai chiếc ghế duy nhất đã được cậu đặt song song vô cùng chỉnh tề.

Dù vậy, ngồi ghế đấy cũng chẳng thoải mái gì.

Nhiếp Chấn Hoành liếc cậu nhóc còn đang đắm chìm trong suy nghĩ của riêng mình, dứt khoát ôm vai cậu đưa về phòng ngủ.

Kiểu sắp xếp phòng ốc trong căn hộ của Lâm Tri hơi khác nhà Nhiếp Chấn Hoành.

Nhà cậu hai phòng khách một phòng ngủ, chỉ có một phòng trong ấy là mở.

Nhiếp Chấn Hoành đưa Lâm Tri vào ngồi lên tấm đệm trải ga in hoa nhí, mình thì đứng dậy ra ngoài rót nước cho bé con.

Món gà hầm tối nay hơi mặn, dễ khô mồm khô miệng.

Anh nhấc phích nước trong góc phòng khách lên lắc lắc, thấy còn non nửa bình thì rót ra cốc, nhưng lại không còn hơi ấm.

Nhiếp Chấn Hoành thở dài, chẳng lẽ đây là nước đun từ hôm anh tới đưa bữa sáng lần trước?

Không uống được nước này, Nhiếp Chấn Hoành quyết định vào bếp đun ấm mới.

Trong lúc chờ nước sôi, anh lại quay về phòng ngủ.

Lâm Tri đang ngồi trên giường, nhưng mắt lại hướng về ban công.

Nhiếp Chấn Hoành nhìn đồng hồ, giờ đã qua giờ, về lý thuyết thì đã tới giờ vẽ tranh hằng tối của Lâm Tri rồi, nhưng Lâm Tri lại không ngồi vẽ.

Anh không biết bé con có đang chìm trong cảm giác buồn bã và tự trách móc vì đề tài liên quan đến mẹ ban nãy không, chỉ thử hỏi dò, “Hay là hôm nay em đừng vẽ nữa, mình trò chuyện một lát nhé?”

Lâm Tri quay đầu lại, ngoan ngoãn “Dạ” với anh.

“Tri Tri muốn nói về chuyện gì nào?” Nhiếp Chấn Hoành quyết định ngồi lên giường luôn, tựa vào đầu giường.

Anh tiện tay dựng thẳng gối của cậu nhóc, vỗ chỗ cạnh mình, để em người yêu tới gần.

“Anh Hoành nói đi ạ.” Lâm Tri đá dép lê ra, trèo đến gần tựa vào anh.

“Anh nói hả…”

Nhiếp Chấn Hoành cũng biết bé con của anh kiệm lời, chỉ cần người yêu không chê anh lắm mồm, thì anh nói nhiều mấy cũng chẳng sao, “Vậy anh kể em nghe… về gia đình anh nhé?”

Anh nghĩ bụng, vì sớm muộn gì con dâu xấu cũng phải về gặp cha mẹ chồng, nên kể trước ít chuyện với Lâm Tri cũng không tồi.

Huống chi bé hamster nhà anh lại chẳng xấu chút nào, còn đáng yêu chết được, làm gì có chuyện gia đình hâm hấp nhà anh lại không ưng.

“Vâng ạ.” Lâm Tri ngẩng đầu lên, đôi mắt tỏa sáng lấp lánh.

Nhiếp Chấn Hoành nhìn mà lòng ngứa ngáy, cúi đầu thơm lên mí mắt cậu, rồi mới dịu giọng nói, “Nhà anh có bốn người… à không, giờ là bảy người rồi.”

“Bố mẹ anh, chị anh, anh rể anh, còn có hai đứa cháu trai nữa.

Trước kia bố mẹ anh đều là công nhân xưởng giày, giờ về hưu rồi, đang tự bế cháu cho chị anh.

Chị anh làm nhà nước, anh rể anh thì là đầu bếp.”

Lâm Tri chưa gặp gia đình nào đông đúc như thế bao giờ, vừa nghe, cậu vừa bẻ ngón tay, đếm xong lại nghi hoặc nói, “Sáu người ạ?”

Nhiếp Chấn Hoành “Phì” cười, bóp mũi cậu lắc lắc, “Bé ngốc ạ, em quên đếm anh rồi!”

“… Ồ.” Lâm Tri chun mũi, cũng cảm thấy mình ngốc thật.

“Nhưng sau này… nhà anh sẽ có người.” Nhiếp Chấn Hoành cúi đầu nhìn cậu trai, nét cười dịu dàng hiện lên trên khóe môi.

“Ơ?” Lâm Tri lại chưa hiểu ra ngay, ngơ ngác hỏi, “Còn sinh thêm em bé nữa à?” Cậu thầm cảm thán trong lòng, chị của anh Hoành giỏi quá.

Mẹ bảo, sinh em bé đau lắm ý!

Nhiếp Chấn Hoành quả thực quá buồn cười khi nghe Lâm Tri nói thế.

Anh cười ha hả, nhưng lại thấy yêu bé con vô cùng.

Anh ôm ai kia ấn lên giường hôn mấy cái, rồi mới cười trêu cậu, “Ừ, sau này Tri Tri sinh em bé cho anh nhé.”

“… Hả?” Lâm Tri cúi đầu nhìn xuống bụng theo bản năng.

Toàn thân Nhiếp Chấn Hoành run rẩy, anh cười xoa cái bụng mềm mại của bé con, hỏi cậu, “Tri Tri biết sinh em bé thế nào không?”

Lâm Tri chớp chớp mắt, “Bụng… bụng to lên…” Cậu còn nhớ mẹ từng dạy mình, phải tội lâu quá, nên cậu gần quên mất rồi.

“Không,” Nhiếp Chấn Hoành dần thôi cười, giọng khàn đi, “Ý anh là, làm sao để bụng to lên cơ?”

Cửa sổ ban công không khép, làn gió đêm oi bức phả từ bên ngoài vào phòng.

Cây hoa nguyệt quý bác Trịnh trồng ở lầu trên đang rủ những cụm um tùm xuống.

Hương hoa ngọt thanh lan tỏa khắp chung quanh, bọc hai người trong mùi hương ấy.

Nhiếp Chấn Hoành cúi đầu áp lên trán Lâm Tri, nhìn thẳng vào đôi mắt đen trong vắt kia.

“Tri Tri…”

Dường như hoa nguyệt quý đang nở rộ từ trong tim anh, cánh hoa khoan thai bay lên, rễ cây bị ngọn lửa nồng nhiệt thiêu đốt thành tro, hòa trộn với máu, sôi trào chảy xuống thân dưới.

Nhiếp Chấn Hoành ngắm người con trai ngoan ngoãn dưới thân mình, nỉ non nói với cậu, “Mở miệng ra chút nào.”

Không một chút do dự, cánh môi đỏ nhạt trước mắt hé ra theo lời anh.

Môi Nhiếp Chấn Hoành lập tức kề lên, anh mở rộng khe hở ấy ra bằng đầu lưỡi, hôn tới nơi sâu hơn mềm mại hơn.

Kiểu hôn này rõ ràng đã vượt ngoài tầm hiểu biết của Lâm Tri.

Cậu ngơ ngác há miệng, mặc cho người đàn ông trước mặt ngậm lấy môi mình, để một thứ trơn trượt chui vào khoang miệng mình, cho phép lưỡi mình bị thứ ấy liếm láp cuộn xoắn, không hề phản kháng tẹo nào.

Lâm Tri cảm thấy mình như được bao bọc trong một lớp kẹo bông gòn màu hồng phấn.

Cậu nằm trên chiếc kẹo bông gòn khổng lồ, một miếng kẹo đường chủ động đưa vào miệng mình.

Kẹo có thể tự di chuyển, lướt qua răng cậu, mé lưỡi cậu, trong họng cậu, tán loạn khắp nơi, dần hóa thành nước đường, sớt ra khóe môi, ướt nhẹp.

Cậu muốn liếm, nhưng kẹo lại không chịu, dính lấy lưỡi cậu quay cuồng, khiến Lâm Tri nhũn cả người ra.

Một lát sau, hình như kẹo đường đã tan hết, chỉ còn một cây gậy, chọc lên bắp đùi cậu, bị Lâm Tri mơ màng túm lấy.

“Ưm…”

Nhiếp Chấn Hoành rên khẽ, đôi môi đầu lưỡi đã định lùi về lại mút mát chà xát chiếc lưỡi mềm trong miệng mình một lát.

Cho đến tận khi Lâm Tri choáng váng buông lỏng tay, anh mới từ tốn thả cậu ra, mơn trớn cánh môi đỏ mọng ướt át quyến rũ trước mặt, hỏi cậu, “Sợ không?”

Nhiếp Chấn Hoành cũng không ngờ mình lại kích động như thế, lần đầu hôn lưỡi với bé con mà đã bộp chộp vậy rồi.

Nhưng anh rất lấy làm vui mừng, thậm chí còn như một cu cậu choai choai, mới hôn người yêu mấy cái đã không kiềm nổi mà “chào cờ” mất tiêu.

Lâm Tri vẫn chưa ý thức được cái chọc vào mình ban nãy là gì.

Cậu chỉ nằm ngửa trên giường, nghiêm túc lắc đầu với Nhiếp Chấn Hoành, vừa nghĩ bụng, hóa ra… còn có kiểu hôn này nữa cơ à.

Cậu liếm liếm môi, đồng thời liếm cả ngón tay đang ve vuốt môi mình của Nhiếp Chấn Hoành, còn bất giác vuốt bụng hỏi người đàn ông.

“Vậy là… là sinh em bé được ạ?”

Nhưng cậu còn nhớ mẹ từng bảo là, con trai không sinh em bé được cơ mà.

Nước trên bếp đang sôi, rít dài “tu tu”, như thể đang cười nhạo câu hỏi ngốc nghếch của Lâm Tri.

Nhưng Nhiếp Chấn Hoành lại không cảm thấy Tri Tri của anh ngốc tẹo nào, anh chỉ ngồi dậy, đi qua tắt nước rồi lại ấn một cái hôn dịu dàng lên môi Lâm Tri.

“Chúng mình không cần sinh đâu.

“Bởi vì em chính là em bé của anh.”

[HẾT CHƯƠNG ].

Truyện Chữ Hay