Thợ Sửa Giày

chương 117: 117: ngoại truyện 7 what if 7

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Sau khi đi dạo rõ lâu trong vườn bách thú, cuối cùng Lâm Tri chọn vẽ một con hổ.

Nhiếp Chấn Hoành hỏi cậu tại sao lại chọn hổ, Lâm Tri suy nghĩ mãi, ánh mắt vô thức chuyển từ chú hổ bự đang tựa lồng sắt lười biếng ngủ gật sang Nhiếp Chấn Hoành.

Người bên cạnh cao lớn chín chắn, rõ ràng mới ngoài hai mươi, chẳng hơn cậu bao nhiêu tuổi, nhưng lại là người lợi hại nhất trong mắt Lâm Tri.

Tất cả những gì cậu không biết, anh Hoành đều biết.

Tất cả những gì cậu không làm được, anh Hoành đều làm được.

Tất cả những khó khăn cậu gặp phải, anh Hoành đều có thể giải quyết giúp cậu, người như vậy… Lâm Tri cảm thấy giống như chúa tể sơn lâm vậy đó.

“Giống anh à?”

Nhiếp Chấn Hoành cũng không ngờ đáp án lại là như thế.

Anh nghĩ thầm trong lòng, chẳng lẽ bình thường mình dữ quá, nên bé con đâm ra sợ? Chẳng qua, giây tiếp theo Lâm Tri đã đưa ra một câu trả lời khiến anh thấy khó mà đỡ nổi.

“Dạ, vừa uy phong lại vừa lợi hại!” Cậu trai mười sáu, đôi mắt sáng như sao trời, “Có thể đánh đuổi hết những kẻ xấu xa, là người hùng trong lòng em đó!”

Người hùng ăn xong bữa tối, thì ngơ ngác ngây ngẩn đưa bé con về nhà, mình thì quay về tầng nhưng không ngủ nổi.

Anh quay về quá khứ đã bao năm ròng, luôn vùi đầu bận rộn với sự nghiệp, thật ra cũng muốn dùng sự bận bịu để khỏa lấp trí óc, khiến mình không dành quá nhiều tâm sức nhớ mong một người trong lòng.

—— một Tri Tri khác.

Một Tri Tri vẫn ở lại thế giới kia khi anh quay về quá khứ.

Thật ra Nhiếp Chấn Hoành hiểu rõ, ve con hiện giờ và ve con của anh thực ra là cùng một người.

Nhưng nhìn theo hướng khác, thì họ lại không giống nhau.

Ve con của anh, đã trải qua đau khổ, hoang mang, mất mát, chỉ biết mò mẫm vươn râu khám phá thế giới.

Bầu trời sao trong mắt cậu cũng không mênh mông sáng rỡ như Lân Tri bây giờ.

Ve con của anh, chỉ biết rúc vào lòng anh làm nũng, nói những lời thẳng thắn nhất, làm những chuyện trực diện nhất, chẳng hề quanh co vòng vèo tẹo nào, nhưng luôn có thể chọc trúng nơi mềm mại nhất trong trái tim anh.

Ve con của anh, có lẽ… còn đang ở trong ổ nhỏ của họ, nôn nóng bất an chờ anh trở về.

Nhiếp Chấn Hoành không dám nghĩ tới khả năng này nữa.

Nhưng anh lại lo lắng thực sự sẽ là như thế.

Anh chỉ có thể nhắm mắt lại, cố gắng ép mình chìm vào giấc ngủ.

Ngủ rồi, thì sẽ không suy nghĩ miên man nữa.

Mở mắt ra lần nữa, Nhiếp Chấn Hoành cảm giác được một nguồn nhiệt ấm áp đang nằm trong lòng mình, rúc trong vòng tay anh.

“… Tri Tri?”

Anh nâng cánh tay lên, nhìn quanh quất một lúc lâu, rồi lại xoa mái đầu của người đang nằm trong lòng mình.

“Dạ?”

Chàng trai có khuôn mặt đẹp đẽ đã trổ mã hoàn thiện từ lâu dụi mắt, mơ màng đáp lại, “Chào buổi sáng anh Hoành ạ.”

“Hôm nay là mùng mấy?” Anh hỏi bằng chất giọng khàn khàn.

“Mùng Ba ạ.” Trước giờ Lâm Tri luôn rất giỏi ghi nhớ những thứ có tính quy luật kiểu như ngày tháng thế này, còn chủ động nói thêm một câu, “Phải đi xem buổi biểu diễn của Tri Nhạc ạ.”

Hôm nay là ngày kỷ niệm thành lập trường đại học nơi Phan Tri Nhạc đang theo học.

Cô bé gia nhập clb Nhảy ở trường, giờ đã đường đường là chủ tịch clb.

Nhân tài trong clb của cô bé rất đông, những thanh niên trẻ trung tụ tập từ trời Nam biển Bắc, đều là những hạt giống tốt đam mê vũ đạo.

Dạo trước mấy thành viên nòng cốt từng đăng ký tham gia cuộc thi nhảy được tài trợ bởi đài truyền hình địa phương, không ngờ còn lọt hẳn vào vòng chung kết.

Phan Tri Nhạc có vé khán đài trong do ban tổ chức tặng, nhiệt tình mời hai ông anh đã giúp đỡ mình rất nhiều là Nhiếp Chấn Hoành và Lâm Tri đến xem chung.

“Suýt thì quên mất.”

Ký ức xa xăm bật ra khỏi trí óc, Nhiếp Chấn Hoành cười nhẹ, cúi đầu thơm lên trán người đang nằm trong lòng mình.

“Tối qua em ngủ ngon không?” Anh hơi quyến luyến mơn trớn mái tóc mềm mại của bé con, đồng thời cất tiếng hỏi nhỏ.

“Vâng, em nằm mơ ạ.”

Lâm Tri áp lên vòm ngực của người đàn ông, cọ cọ.

Nhiếp Chấn Hoành thuận miệng hỏi, “Mơ gì thế?”

“Ừm… một chú hổ to ạ.”

Lời bé con nói lại khiến động tác của anh khựng lại, “Mơ thấy anh Hoành dẫn em đi vườn bách thú, xem một chú hổ to.”

Có câu thế này, mỗi khi bạn đưa ra một sự lựa chọn, là một thế giới mới lại ra đời.

Nhiếp Chấn Hoành nhất thời không biết ký ức khi mình quay lại quá khứ rốt cuộc chỉ là một giấc mộng, hay mình thực sự sống lại, hoặc cũng có thể anh đã đi đến một thế giới song song khác.

Nhưng hiện giờ, khi nắm lấy bàn tay ấm áp của người bên cạnh lần nữa, Nhiếp Chấn Hoành chỉ cảm thấy mình đã quay về hiện thực.

Nơi có người anh yêu, chính là hiện thực.

Xem xong phần biểu diễn của Phan Tri Nhạc, Nhiếp Chấn Hoành dẫn Lâm Tri ra khỏi hội trường trước.

Nhóm của cô bé đạt được giải Nhì, một đám thanh niên nhảy nhót chúc mừng trên sân khấu, đông đảo bạn bè người thân dưới sân khấu cũng đang hoan hô mừng các em.

Nhiếp Chấn Hoành nắm tay Lâm Tri, bước đi trong bóng đêm, không khỏi nhớ tới Phan Mỹ Liên ở dưới khán đài luôn hướng mắt lên sân khấu nhìn con gái mình tỏa sáng.

Chẳng biết bây giờ mẹ Phan có thấy hối hận vì ngày xưa đã ép con gái mình vào đường cùng không.

May thay hai mẹ con đã dần làm lành với nhau.

Rất nhiều chuyện, phải có thời gian thì mới chứng minh được là đúng hay là sai.

Nhiếp Chấn Hoành lại nghĩ tới những điều mình từng làm trong một thế giới khác.

Anh Cả không chết, chú Tư không làm chuyện xấu, nhưng chú Ba cũng chẳng về một nhà với Văn Nguyệt.

May thay bé con của anh đã sống một cuộc đời hạnh phúc hơn từ khi còn tấm bé, bà Lâm cũng không đổ bệnh vì làm lụng vất vả, vẫn luôn khỏe mạnh ở cạnh Lâm Tri.

Nhiếp Chấn Hoành không biết mình làm thế là đúng hay là sai, anh không khỏi tìm kiếm niềm an ủi từ em người yêu bên cạnh mình.

“Tri Tri…”

“Dạ?”

“Nếu… anh nói là nếu thôi nhé…”

Nhiếp Chấn Hoành ngẫm ngợi, rồi vẽ ra một giả thiết vừa thực lại vừa hư.

“Nếu anh quay về thời em còn bé, chúng mình gặp nhau sớm hơn, thì em có vui không?”

Lâm Tri cố gắng lý giải lời anh Hoành nói, nghiêng đầu hỏi anh.

“Em cũng thu nhỏ ạ?”

Nhiếp Chấn Hoành lắc đầu khô khốc, “Em… vẫn ở lại đây.”

Lâm Tri mím môi, “Vậy thì không chịu đâu.

“Nếu có gặp trước, thì cũng là em thời bé, gặp được anh Hoành thời trẻ thôi.”

Chàng trai nay đã chín chắn hơn mở to đôi mắt đen láy, nắm chặt bàn tay Nhiếp Chấn Hoành, nghiêm túc nói tiếng lòng mình.

“Anh Hoành bây giờ… có em rồi.

“Không được đi!”

Lời Lâm Tri như ánh trăng trong ngần, nhẹ nhàng xua đi màn sương mù đang khiến trái tim Nhiếp Chấn Hoành phiền muộn.

Đúng vậy, ở nơi có Tri Tri hồi bé, thì Nhiếp Chấn Hoành thời trẻ cũng ở đấy mà.

Có lẽ, cũng như ve con của anh có thể mơ thấy chú hổ bự trong thời không bên ấy, thì bản thân anh của vũ trụ đó, cũng đang âm thầm giậm chân trong cơ thể trẻ trung vạm vỡ ngày xưa.

“Ừ, anh có em rồi.”

Nhiếp Chấn Hoành cười, hôn lên đôi môi người tình.

“Dù ở dòng thời gian không gian nào, dẫu là khi nào chăng nữa.

“Có em là đủ rồi.”

“Anh Hoành, anh Hoành.”

Nhiếp Chấn Hoành cảm thấy đầu mình vang váng, còn có một con chim non cứ ríu ra ríu rít bên cạnh đầu anh mãi.

Anh nhíu mày tỏ vẻ khó chịu, muốn kêu người nọ đừng làm phiền anh nữa, nhưng khi nhận ra âm sắc của giọng nói kia, anh lại bất giác giãn hàng lông mày, cơn tức trong lòng bay biến mất tiêu.

“Gì thế…”

Cuối cùng anh chỉ phun ra hai chữ, sau đó vật lộn mở mắt ra.

“Anh Hoành!”

Cậu nhóc đang tựa giường thấy người trên giường đã dậy, đôi mắt sáng bừng lên, “Hôm nay là đại hội thể thao đó! Anh đã bảo sẽ đi chung với em rồi!”

Nhiếp Chấn Hoành nhìn cậu trai có đôi má lúm đồng tiền trước mặt mình, ngây người nửa giây.

Sau đó không khỏi nâng tay lên, bẹo gò má trắng muốt của cậu.

“Hả?”

Lâm Tri ngây ngô để mặc cho anh véo, phát hiện hôm nay người anh quen thuộc của mình lại trưng ra một biểu cảm sinh động khác với vẻ trầm tĩnh ngày xưa.

“Chậc, thằng già chết toi kia rốt cuộc cũng cuốn xéo rồi.”

Nhiếp Chấn Hoành chống giường nhảy xuống, mạnh bạo giãn tứ chi, những khớp xương vang răng rắc theo cử động của anh.

“… Anh Hoành?”

Lâm Tri khiếp hãi trước một anh Hoành khác hẳn thế này, cậu sợ sệt tựa mép giường ngẩng đầu nhìn anh.

“…” Đệt, quên khuấy mất.

Nhiếp Chấn Hoành nghĩ thầm, thằng cha kia còn để lại cục nợ cho anh nữa.

Mấy năm nay anh hơi mơ màng, cảm giác thân thể này không phải là của mình nữa.

Hiện giờ ký ức trong đầu còn dôi ra một ít, đặc biệt là tất cả những chuyện liên quan đến cu cậu trước mặt, thì anh càng nhớ rõ hơn hẳn mọi điều gì khác.

Nhiếp Chấn Hoành cũng khó lòng tin nổi là trong tương lai mình lại có một cậu bạn trai thế này.

Rõ ràng mình thẳng như thước kẻ, mà lại yêu một thằng nhóc ngố tàu như vầy.

“Thôi được rồi.” Nhiếp Chấn Hoành vuốt mái tóc rối bù vì ngủ của mình, chấp nhận số mệnh kéo người đang ngồi dưới đất dậy, thảy cậu lên giường.

“Ăn sáng chưa?”

Lâm Tri quan sát chàng trai trẻ thật cẩn thận mấy lần, phát hiện hình như anh Hoành đã quay lại như bình thường, thì mới nhếch môi, “Chưa ạ.

Anh ơi, không phải tối qua anh gọi em lên ăn bánh chẻo áp chảo sao ạ?”

“…” Bánh chẻo áp chảo.

Anh không áp cái mặt mình vào chảo đã là may lắm rồi.

tuổi đầu, Nhiếp Chấn Hoành chưa chạm vào cái muôi nấu cơm bao giờ, ở nhà anh chỉ toàn phụ việc bày bàn rửa bát thôi.

Nhưng giờ người hơn hai mươi như anh lại có kha khá ký ức về nấu ăn trong óc.

Chẳng hiểu sao, Nhiếp Chấn Hoành lại thấy tự tin đến lạ.

“Được rồi, bánh chẻo áp chảo chứ gì, anh nấu cho.”

Anh vuốt mặt, lê dép vào phòng bếp.

Nhưng mà.

Năm phút sau.

“Rầm ——”

“Bùm —— xèo ——”

“Boong ——”

Lâm Tri lén lút thò đầu vào từ ngoài phòng bếp.

Cậu hỏi lí nhí: “Hay là… anh Hoành này, mình qua quán dì Uông ăn đi ạ?”

Nhiếp Chấn Hoành sầm mặt lại, nhìn cái tay đen sì của mình, và cả cái nồi cũng đen thùi lùi trên bếp chằm chằm.

Cuối cùng vẫn phải chịu thua.

“Thôi được, xuống nhà ăn đi.”

Anh căm giận rửa tay sạch sẽ, vẫn thấy không phục.

Bỗng dưng, một chiếc khăn tay sạch sẽ mềm mại được nhét vào tay anh.

“Lau tay đi ạ!” Một đôi má lúm đồng tiền ngọt ngào lại đung đưa trước mắt anh, khiến cơn tức của anh bay veo.

“… Em ấy à.”

Nhiếp Chấn Hoành lau khô tay, không khỏi vò mái tóc mềm mại của Lâm Tri.

Có vẻ anh đã hơi ngộ ra tại sao mình của thời tương lai lại rung động rồi.

“Đi thôi.”

Nhiếp Chấn Hoành hít sâu vào, lấy ví ra từ trên giá, một bàn tay ôm vai cậu trai cực kỳ tự nhiên, cùng bước ra ngoài với cậu.

“Hôm nay em muốn ăn gì, anh Hoành đây bao tuốt!”

“Ăn bánh bao thôi ạ.”

“Không ăn món khác à?”

“Đến trưa lại không ăn nổi.”

“Vậy trưa nay em muốn ăn gì?”

“Ừm… lẩu cay đi ạ!”

“Lại lẩu cay, em quên ngày xưa mình ăn đồ Diêm Bang xong bị nóng trong người rồi hả?”

“Ơ, có ạ? Em không nhớ á.”

“… Khụ, chắc anh nhớ nhầm.”

“Thế, có ăn nữa không ạ?”

“Ăn ăn ăn, muốn ăn bao nhiêu cứ ăn bấy nhiêu.

Anh Hoành của em giàu mà!”

【 WHAT IF · END】.

Truyện Chữ Hay