Thỏ Hoa Đào

chương 15

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Trans: Vương Linh

Beta: Yam

Hôm nay Nhạc Quỳnh Quỳnh mặc váy nên không tiện lái xe, cô ngồi ở ghế sau chỉ huy Ninh Tây Cố làm tài xế cho cô.

Ngồi phía sau, nhìn bóng lưng mặc tây trang của Ninh Tây Cố khiến cô có cảm giác như mình là một cô chủ giàu có nào đó vậy.

Bốn mươi phút sau, bọn họ đến được bãi đỗ xe trong công viên giải trí.

Vừa xuống xe thì đi ngay đến con đường dành cho VIP.

Vì không muốn phải xếp hàng, chen tới chen lui với người ta nên Nhạc Quỳnh Quỳnh đã mua hẳn vé tham quan sớm hạng VIP của công viên Disneyland này.

Cô không vội đi chơi những trò chơi kia, bởi vì cũng không phải lần đầu tiên đến nữa, cô đã chơi mấy lần rồi. Hôm nay đến đây chỉ vì muốn tìm một background chụp ảnh thật đẹp cho cái váy mới mua của cô mà thôi.

Việc đầu tiên cô làm khi vừa vào công viên là mở máy ảnh đã được chỉnh xong thông số ra.

Nhạc Quỳnh Quỳnh rất biết cách chụp ảnh, lúc mới làm hotgirl trên mạng cô làm gì có tiền thuê thợ chụp ảnh chuyên nghiệp? Đều là tự mình chụp đại. Chụp nhiều rồi cũng sẽ từ từ tự mình tìm ra được những bí quyết đặc biệt, có thể chụp được những bức hình tươi mới đẹp đẽ, mang chút phong cách văn nghệ và đáng yêu.

Không đẹp bằng chuyên gia nhưng cũng đủ với một hotgirl trên mạng.

Bình thường khi đi chơi cùng chị em bạn bè, mọi người cũng để cô chụp, vì ảnh cô chụp là đẹp nhất.

Nhạc Quỳnh Quỳnh chỉ cho Ninh Tây Cố mấy điều cần chú ý khi chụp: “Không nên thấy tôi đẹp thì có thể tùy tiện chụp nhé. Dù tôi có đẹp cũng không cân được tài năng chụp của mấy anh con trai các cậu đâu, đến lúc đó mấy tấm cậu chụp tôi sẽ sửa lại rồi đăng lên mạng hết.”

Nói đến đây, Ninh Tây Cố mới nhớ tới một việc.

Nhạc Quỳnh Quỳnh đến tìm cậu đi chơi công viên, còn quay một vlog dưới góc nhìn của bạn trai nữa, hình như có điểm nào đó không đúng… Chẳng lẽ nào cô ấy muốn để cậu xuất hiện trước ống kính? Để người hâm mộ cô biết cô có bạn trai mới?

Ninh Tây Cố có hơi chần chừ và phiền não.

Cái này… Việc đóng giả làm bạn trai của Nhạc Quỳnh Quỳnh rồi được cô đưa đi giới thiệu với mọi người trong buổi tiệc là một chuyện, còn việc thông qua mạng internet để được chứng thực là bạn trai của Nhạc Quỳnh Quỳnh lại là một chuyện khác.

Không phải là cậu sợ người nhà biết được, mà là cảm thấy hơi xấu hổ, bị công khai là bạn trai của Nhạc Quỳnh Quỳnh sẽ khiến đẳng cấp của cậu bị hạ bậc.

Cho nên cậu không muốn bị người khác biết đến.

Nhưng lỡ như Nhạc Quỳnh Quỳnh cứ bắt cậu làm video những cặp đôi yêu nhau với cô ấy thì sao?

Vậy cậu có quay không?

Lúc còn đang nghĩ ngợi thì Nhạc Quỳnh Quỳnh kéo kéo tay cậu, xách váy lên chạy bước nhỏ: “Nhanh lên, nhanh lên, chúng ta mau chiếm vị trí đẹp để chụp ảnh đi.”

Mạch suy nghĩ của Ninh Tây Cố bị Nhạc Quỳnh Quỳnh làm cho rối loạn, cậu bật chế độ chụp ảnh lên, tay phải cầm cái máy ảnh, chụp lại bóng lưng đang lôi kéo tay trái cậu của Nhạc Quỳnh Quỳnh. Bước chân cô thoăn thoắt nhẹ nhàng, cô quay đầu nở một nụ cười tươi rói xinh đẹp với cậu, tràn đầy sức sống mà lên tiếng hối thúc cậu: “Cậu nhanh lên chút đi.”

Ninh Tây Cố chỉ đành bước nhanh theo cô, còn phải cầm chắc máy ảnh trên tay, tuyệt đối không thể làm rớt được.

Tuy là Ninh Tây Cố chưa từng học chụp ảnh chuyên nghiệp nhưng cũng có tìm hiểu sơ qua về mỹ thuật tạo hình, cũng xem qua mấy buổi triển lãm ảnh nghệ thuật, cộng thêm có sự chỉ dẫn của Nhạc Quỳnh Quỳnh, thế nên trong lần đầu tiên chụp ảnh cho con gái, thành quả có được trông cũng khá ổn.

Nhận được sự khích lệ của sếp Nhạc: “Khá lắm, cứ như thế mà chụp nhé!”

Nhạc Quỳnh Quỳnh cầm máy ảnh kiểm tra ảnh mà Ninh Tây Cố chụp. Cậu chụp rất đẹp, đặc biệt là khuôn mặt đang tươi cười của cô.

Xét về kỹ thuật thì đương nhiên không chuyên nghiệp như thợ chụp hình, nhưng trông thật sự giống như được chụp từ góc nhìn của người bạn trai, mang lại cảm giác ám muội như có như không.

Nhạc Quỳnh Quỳnh bất giác liên tưởng đến một số việc liên quan đến chụp hình, rất nhiều thợ chụp ảnh khi chụp cho bạn gái mình đều cho ra được những bức ảnh vô cùng xinh đẹp, bởi vì mỗi tấm ảnh đều đong đầy sự yêu thương trong đó.

Nghĩ tới đây, cô có hơi sửng sốt.

Ninh Tây Cố chụp cho cô xinh đẹp như vậy là do có thiên phú hay là vừa gặp đã yêu?

Nhạc Quỳnh Quỳnh cầm máy ảnh trên tay, nhắm chuẩn chụp được gương mặt ngạc nhiên của Ninh Tây Cố.

Tướng mạo của Ninh Tây Cố cũng xem như là rất rắn rỏi, đường nét khuôn mặt và sống mũi rất giống con lai, viền mắt hơi sâu kết hợp với hàng lông mi dài khiến cho đôi mắt trông càng thêm thâm thuý, nhìn kiểu gì trông cũng rất thâm tình. Nhưng khí chất trên người cậu lại lạnh như băng, hai tính chất đối nghịch nhau hoà cùng một thể, lấy bản thân cậu làm trung tâm tạo thành một vùng khí chất như chân không rộng tầm năm mét.

Thân hình của cậu đã là của một người đàn ông trưởng thành, nhưng cảm giác lại không tục tĩu, vẫn đang ở giao điểm giữa một chàng thiếu niên và một người đàn ông thực thụ, đang dần dần rèn luyện linh hồn để trở nên cứng cáp hơn. Cậu không hề trẻ con, giống như trong từ điển tính cách của cậu không có hai từ “Tuỳ hứng” vậy.

Thế nên Nhạc Quỳnh Quỳnh hoàn toàn không cảm thấy cậu trẻ con, có đôi khi còn cảm thấy cậu rất đáng tin cậy, còn đáng tin hơn rất nhiều người đàn ông lớn tuổi hơn cậu. Bất luận là vấn đề gì, chỉ cần giao cho cậu là có thể được giải quyết ổn thoả.

Một người đàn ông như vậy, sau này có lẽ sẽ tạo dựng được sự nghiệp huy hoàng! Nhạc Quỳnh Quỳnh nghĩ, xem như là cô được hời lớn rồi.

Nhạc Quỳnh Quỳnh chăm chú nhìn tấm hình mình chụp Ninh Tây Cố, trong đầu bắt đầu ảo tưởng đến viễn cảnh Ninh Tây Cố lấy được khoản tiền đầu tiên từ một phú bà như cô, sau đó dùng số tiền đó để làm giàu, aaaaaaa.

Ninh Tây Cố đột nhiên bị cô chụp một tấm, cậu còn chưa kịp từ chối đã thấy Nhạc Quỳnh Quỳnh nhìn máy ảnh đến thất thần.

Ninh Tây Cố đi tới cạnh cô, nhìn thoáng qua ảnh chụp trên màn hình. Chẳng có gì đặc biệt cả, cậu buồn bực hỏi: “Sao vậy?”

Nhạc Quỳnh Quỳnh nói một câu không đầu không đuôi: “Tôi nghĩ đến việc sau này cậu sẽ dẫn người con gái khác đến đây chơi thì cảm thấy có hơi buồn.”

Mọi người nói xem, con gái suốt ngày nghĩ cái gì trong đầu vậy không biết? Ninh Tây Cố thấy hơi buồn cười, nhưng lại nói chắc như đinh đóng cột rằng: “Không đâu, sau này tôi sẽ không dẫn người con gái nào khác đến đây.”

Cậu tin chắc rằng người bạn đời sau này của mình sẽ là một người phụ nữ ưu nhã đoan trang, có phẩm vị, chắc chắn sẽ không giống dạng con gái tùy hứng lại ngây thơ như Nhạc Quỳnh Quỳnh. Chịu tội một lần như vậy là đủ rồi, cậu sẽ không tự mình đâm đầu vào lần nữa đâu.

Ninh Tây Cố chân thành kiên định nói như vậy.

Cái nhìn của cậu như đâm thẳng vào tim Nhạc Quỳnh Quỳnh, khiến tim cô bỗng chốc đập loạn mấy nhịp.

Bé thanh cao hình như càng ngày càng thích mình thì phải? Mặt mũi Nhạc Quỳnh Quỳnh đỏ bừng mà suy nghĩ trong đầu. Cũng phải thôi, một người xinh đẹp hoạt bát như cô thì ai gặp cũng thích cả.

Ông trời sinh ra cô xinh đẹp như này cũng là một cái tội.

Nhạc Quỳnh Quỳnh tức giận nói với Ninh Tây Cố: “Có quỷ mới tin lời cậu nói.”

Ninh Tây Cố cũng bị ánh mắt của cô nhìn tới mức đỏ bừng cả mặt, nghĩ thầm, lại quyến rũ mình, quả là cao thủ tình trường. Cổ muốn dụ mình yêu cô ấy đậm sâu rồi đồng ý tiến thêm một bước sao?

… Không đúng, điểm mấu chốt ở đây không phải việc này, mà là Nhạc Quỳnh Quỳnh muốn chụp cậu làm gì? Chẳng lẽ muốn đăng Vlog lên khoe khoang người bạn trai mới này với người hâm mộ sao?

Ninh Tây Cố đang muốn hỏi thì Nhạc Quỳnh Quỳnh đã hăm hở đi đến vị trí tiếp theo. Ninh Tây Cố đi theo phía sau hỏi: “Chị chụp tôi làm gì?”

Nhạc Quỳnh Quỳnh vẫn cắm đầu đi thẳng, thờ ơ nói: “Bởi vì cậu đẹp trai thôi.”

Đáp án này chẳng khác nào chưa trả lời cả.

Ninh Tây Cố suy nghĩ một chút, thực sự không thể nói thẳng với cô là đừng đăng hình cậu lên Vlog, cậu không muốn bị lan truyền rộng rãi là bạn trai của cô đâu.

Nếu mà nói ra như thế chắc là sẽ bị Nhạc Quỳnh Quỳnh đá ngay lập tức ấy nhỉ?

Nỗi buồn phiền này đeo bám cậu cả ngày trời.

Sau đó, Nhạc Quỳnh Quỳnh có chụp cậu mấy lần nữa, Ninh Tây Cố lại không dám tránh thế nên cứ đứng cứng ngắc cho cô chụp, Nhạc Quỳnh Quỳnh còn chê cười cậu: “Cậu sợ ống kính thế làm gì? Rõ ràng là đẹp trai thế mà, không cần xấu hổ đâu.”

Cậu nào có xấu hổ, chỉ là cậu không muốn chụp thôi được không?

Chạng vạng tối, sau khi ăn một bữa vừa đắt đỏ vừa khó ăn ở nhà hàng chính trong khu vui chơi thì hai người bọn họ lại xuất phát đi chiếm chỗ tốt để xem bắn pháo hoa.

Hai tay của Ninh Tây Cố đã treo đầy túi lớn túi nhỏ, bước chân nặng nề đi theo sau Nhạc Quỳnh Quỳnh đang bước tung tăng phía trước.

Nhạc Quỳnh Quỳnh tự mình cầm máy chụp, lúc đang bước về phía trước lại bỗng nhiên quay đầu lại chụp khoảnh khắc quẫn bách của Ninh Tây Cố, pha trò chọc cậu cười.

Bạn học Ninh lạnh nhạt bị cô giày vò cả ngày trời, ý chí sắp rã rời cả rồi. Cậu cảm thấy so với việc đi học cả ngày trời, thậm chí là làm công cả ngày cho Nhạc Quỳnh Quỳnh, cũng không mệt bằng buổi đi chơi công viên hôm nay.

Sao tinh thần của Nhạc Quỳnh Quỳnh còn hăng hái như vậy? Cô không mệt à? Cứ như đứa trẻ chơi hoài không biết mệt ấy, chơi cả ngày rồi vẫn chưa đã.

Cậu cảm thấy thật sự giống như dắt con nít đi chơi vậy, còn phải lo lắng cho cô: “Cẩn thận một chút, coi chừng té.”

Bọn họ đến trễ.

Vị trí tốt nhất ven hồ đều đã bị người khác chiếm mất.

Ninh Tây Cố thì còn đỡ, cậu ta cao m cộng thêm đế giày độn cũng cao tầm m, trên cơ bản chẳng có ai chắn được tầm mắt của cậu.

Nhạc Quỳnh Quỳnh thì không được như thế, hoàn toàn chìm nghỉm trong đám đông.

Nhưng cô không vì thế mà nóng nảy, cô có một ý kiến rất hay, đó chính là trong khoảng thời gian rảnh rỗi này, cô sẽ nói chuyện với Ninh Tây Cố. Cả ngày hôm nay đi tới đi lui, phải xếp hàng không biết bao nhiêu lần, cô thật sự rất buồn chán thế nên hai người nói với nhau rất nhiều.

Nhạc Quỳnh Quỳnh là một chị gái ngốc nghếch, những thông tin như trong nhà có mấy người rồi bố mẹ làm nghề gì, cô đều kể cho Ninh Tây Cố nghe hết.

Ninh Tây Cố nghe xong, cậu luôn có ảo giác cô rất mộc mạc lương thiện, nhưng trong lòng lại tự nhắc nhở bản thân, tất cả chỉ là chiêu trò của Nhạc Quỳnh Quỳnh mà thôi.

Nhưng mà có qua thì phải có lại, Ninh Tây Cố cũng nói những việc về gia đình mình cho cô nghe, nhưng đương nhiên là những sự việc này đều có tính chọn lọc. Cậu chỉ nói qua loa là mẹ mình đã mất, quan hệ với bố không tốt cho nên thường không muốn về nhà, người trong nhà đối xử với cậu rất tốt, tiền sinh hoạt đều được chu cấp đầy đủ.

Nhạc Quỳnh Quỳnh hỏi: “Thế sao cậu còn chủ động làm cậu trai bao của tôi?”

Ninh Tây Cố nửa thật nửa đùa nói: “Cứ coi như là đột nhiên nổi hứng đi!”

Mặt Nhạc Quỳnh Quỳnh không khỏi đỏ ửng.

Câu nói này của Ninh Tây Cố chẳng khác gì nói là cậu vừa gặp cô thì đã yêu vậy.

Vừa dứt lời.

Ánh sáng lóe lên.

Nhạc Quỳnh Quỳnh ngẩng đầu nhìn ra xa, cô nhảy tưng tưng như đứa trẻ mười mấy tuổi đầu: “Bắt đầu rồi! Bắt đầu rồi!”

Ninh Tây Cố cảm thấy, so với ánh đèn và pháo hoa thì Nhạc Quỳnh Quỳnh càng thú vị hơn. Cậu nghiêng đầu ngắm Nhạc Quỳnh Quỳnh, ngắm bộ dạng ngốc nghếch vui vẻ của cô. Trong mắt cô tựa như có những ngôi sao nhỏ, lung linh lay động, lúc ẩn lúc hiện, chiếu sáng lấp lánh.

Bản thân Ninh Tây Cố cũng không phát hiện mình đã chìm đắm đến mức nào. Thậm chí cậu còn mềm lòng, đầu óc như đình trệ mà nghĩ, Nhạc Quỳnh Quỳnh muốn quay cậu vào Vlog thì cứ quay! Chỉ cần cô vui là được.

Đã như thế này rồi, cậu không muốn chấp nhận cũng phải thừa nhận.

Đúng lúc này, Nhạc Quỳnh Quỳnh bỗng dưng xoay đầu lại, ánh mắt hai người chạm nhau.

Bốn mắt nhìn nhau, bầu không khí nóng dần lên.

Ninh Tây Cố có cảm giác như thể ánh mắt si mê của mình bị người khác phát giác, cậu ngại ngùng quay mặt đi chỗ khác, Nhạc Quỳnh Quỳnh kéo kéo tay cậu, tuỳ ý nói: “Cậu bỏ mấy cái túi mua sắm trên tay xuống đi, tôi muốn nhìn ở vị trí cao hơn…”

“Được.” Ninh Tây Cố rất ngoan ngoãn nghe lời. Mặc dù bị sai vặt cả ngày trời nhưng cậu vẫn còn sức, cậu đặt túi đồ trong tay xuống, không nói lời nào, đặt hai tay lên eo cô rồi dứt khoát nhấc bổng Nhạc Quỳnh Quỳnh lên.

Nhạc Quỳnh Quỳnh bất ngờ, mặt mũi đỏ bừng lên. Hai tay của Ninh Tây Cố giữ chặt eo cô, hơn nữa cậu lại khỏe đến mức có thể nâng cô cao thế này sao? Nhìn thì nho nhã yếu ớt nhưng thực ra lại mạnh mẽ đến không ngờ.

Khiến cô có cảm giác như bản thân đã hoá thành nữ chính trong những bộ truyện tranh dành cho thiếu nữ vậy.

Nhạc Quỳnh Quỳnh cúi đầu nhìn Ninh Tây Cố: “Cậu cho rằng chúng ta đang trượt băng đôi à? Có phải cậu định ném tôi ra ngoài luôn không? Ý của tôi là bảo cậu cõng tôi đấy, sao lại trực tiếp bế bổng tôi lên thế này?”

Bấy giờ Ninh Tây Cố mới phát hiện mình hiểu sai ý của Nhạc Quỳnh Quỳnh, hai gò má cậu ửng đỏ, vội vàng đặt Nhạc Quỳnh Quỳnh xuống.

Lòng bàn tay vẫn còn ảo giác bị thiêu đốt, mơ hồ lưu lại xúc cảm khi giữ chặt eo cô trong tay.

Nhạc Quỳnh Quỳnh không có thời gian cau có với cậu, nói: “Nhanh lên, nhanh lên nào, cõng tôi đi.”

Ninh Tây Cố lại ngoan ngoãn dâng hiến tấm lưng của mình. Nhạc Quỳnh Quỳnh leo lên, cố gắng leo lên chỗ cao nhất. Ninh Tây Cố hơi khom lưng, hai tay cậu giữ chặt lấy cô để cô không bị ngã xuống.

Nhạc Quỳnh Quỳnh ôm chặt cánh tay và phần vai của cậu, tựa cả người vào sát người cậu.

Ninh Tây Cố cảm thấy có thứ gì đó mềm mềm tiếp xúc với phần lưng mình, cảm giác đó bỗng chốc khiến cậu hồi hộp đến đỏ ửng mặt mũi. Cậu nghĩ, may mà bây giờ là buổi tối, người khác nhìn không thấy cậu đỏ mặt.

Cậu chẳng còn tâm trí đâu quan tâm đến màn trình diễn ánh sáng nữa, trong đầu chỉ toàn là những tâm tư đẹp đẽ, tim đập thình thịch. Lúc thì nghĩ có phải là Nhạc Quỳnh Quỳnh đang ra ám thị cho cậu không, lúc lại nghĩ cứ để như vậy thì không tốt lắm, có nên nhắc nhở Nhạc Quỳnh Quỳnh một câu không.

Đấu tranh tư tưởng một hồi, Ninh Tây Cố suy nghĩ một chút rồi uyển chuyển nói: “Tôi cõng không nổi nữa rồi.”

Nhạc Quỳnh Quỳnh tỏ ý ghét bỏ nói: “Mới cõng có tí mà đã không chịu nổi rồi?”

Cậu vô cùng cẩn thận đặt vị “Công chúa” trên lưng xuống đất.

Nhạc Quỳnh Quỳnh ngửa đầu nhìn cậu, trên mặt cậu hiện lên vẻ muốn nói lại thôi, trông ngốc chết đi được.

Ninh Tây Cố cũng không biết bản thân mình bị làm sao nữa, chỉ thấy đầu óc bỗng trống rỗng, ảo não thốt ra một câu: “Bởi vì tôi vẫn còn là trai tân.”

“Bùm.”

Hoa lửa nở rộ giữa trời đêm.

Trong khoảnh khắc trông thấy ánh mắt xấu hổ của Ninh Tây Cố, đột nhiên Nhạc Quỳnh Quỳnh tin chuyện Ninh Tây Cố tự nhận mình là trai tân là thật.

Nhạc Quỳnh Quỳnh cũng lờ mờ đoán được có chuyện gì rồi, thực ra cậu ta thân mật với con gái một chút đều sẽ ngại ngùng thế sao?

Sao bây giờ lại trở nên đơn thuần thế chứ!?

Rõ ràng lúc phỏng vấn còn dám ở trong xe nói cái gì mà “Xin chị dùng tôi đi”… Cậu nhóc này cũng kỳ quái quá thể.

Làm cái gì vậy không biết? Khiến cô cũng phải đỏ mặt theo…

Bầu không khí bỗng chốc trở nên ngại ngùng hẳn.

Mãi đến khi lên xe về nhà hai người họ vẫn chưa thể trở lại trạng thái bình thường.

Nhạc Quỳnh Quỳnh lặng lẽ đưa ba bốn cái túi mua sắm cho Ninh Tây Cố: “À, mấy cái này đều cho cậu hết, cứ xem như là tiền công ngày hôm nay cậu đã đi chơi với tôi đi.”

Mấy thứ đồ trẻ con như này ai mà cần chứ? Lúc còn nhỏ cậu đã không hứng thú với mấy món đồ chơi có lông này rồi.

Ninh Tây Cố âm thầm phỉ nhổ trong lòng, nhưng lại cầm mấy cái túi đặt xuống cạnh mình.

Lúc xuống xe, cậu còn phải kiểm tra kỹ mấy lần để chắc chắn bản thân không để quên quà của mình.

Hôm nay cậu không đem quà cô tặng về ký túc xá, mà đợi khi xe của Nhạc Quỳnh Quỳnh đi xa rồi mới khệ nệ xách mấy cái túi đó đến căn nhà cậu mua ở gần đây.

Cậu cất toàn bộ quà của Nhạc Quỳnh Quỳnh ở đó.

Bây giờ đã không còn sớm nữa, Ninh Tây Cố nhắn một tin cho bạn cùng phòng bảo bọn họ là tối nay mình qua đêm ở ngoài.

Ninh Tây Cố ngâm mình trong bồn nước nóng, vừa ngâm mình vừa coi điện thoại.

Ninh Tây Cố lướt xem mục video của Nhạc Quỳnh Quỳnh, cô quay rất nhiều Vlog, khoảng chừng một tuần đăng hai lần.

Ninh Tây Cố lo lắng nghĩ, mấy ngày nữa cậu sẽ xuất hiện trong vlog của Nhạc Quỳnh Quỳnh sao!? Không biết nó sẽ thế nào nhỉ? Video ngược mấy con chó độc thân à? Hotgirl mạng cũng thích kinh doanh loại tình yêu khiến người khác hâm mộ này hả?

Có khi nào bạn học của cậu sẽ nhìn thấy không? Cả bố nữa? Người hâm mộ Nhạc Quỳnh Quỳnh sẽ phản ứng thế nào?

Nhất định sẽ nói bọn họ rất xứng đôi nhỉ? Dẫu sao cậu cũng cảm thấy cậu dư sức xứng với Nhạc Quỳnh Quỳnh.

Ninh Tây Cố đợi một tuần.

Cậu còn set chế độ đặc biệt quan tâm cho Nhạc Quỳnh Quỳnh, chỉ cần tài khoản mạng xã hội của cô ấy cập nhật hoạt động mới thì sẽ nhắn tin nhắc nhở cho cậu.

Cậu mừng hụt mấy lần, đều không phải là video trong công viên của Nhạc Quỳnh Quỳnh.

Cuối cùng, sau một tuần chờ đợi cậu mới lướt thấy một đề mục mới: [Nhạc thỏ con] mà bạn quan tâm đã có hoạt động mới, video [Mặc váy mới đi chơi công viên Disney]

Ninh Tây Cố nhanh chóng nhấn vào xem.

Lúc đầu khoé miệng cậu còn treo nụ cười nhẹ, bởi vì mỗi khung cảnh khiến người khác khen ngợi không dứt đều là do cậu quay, không thể quen mắt hơn được nữa.

Nhưng cứ coi mãi, coi đến cuối video—— nụ cười trên mặt cậu tắt lịm hoàn toàn.

Trong Vlog của Nhạc Quỳnh Quỳnh hoàn toàn không có mặt cậu, ngay cả cái bóng cũng không có.

Truyện Chữ Hay