Thổ Hào, Chúng Ta Làm Bằng Hữu Có Được Hay Không?

chương 24

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Nhìn tới biểu tình cỉa nam nhân như vậy, Nghiêm Mộ Thanh chỉ biết bản thân lại bị đùa giỡn. Nam nhân sau khi cắn một miếng hồng, càng thêm làm càn đem quả hồng đưa tới trước mặt của y. Nghiêm Mộ Thanh vươn tay đẩy ra, lại bị Lý Chí tránh đi, trong chốc lát lại đưa tới bên miệng của y.

Bất đắc dĩ, Nghiêm Mộ Thanh chỉ có thể từ trên tay của nam nhân, ăn xong quả hồng.

Y thần tình đỏ bừng nhìn Lý Chí đem tay cầm quả hồng kia đưa lên miệng, liếm sạch từng chút một, “Anh… anh không ăn?”

Động tác kế tiếp của nam nhân làm cho Nghiêm Mộ Thanh cảm giác sâu sắc được miệng của bản thân thực tiện.

Lý Chí xoay người đem Nghiêm Mộ Thanh đặt ở trên thân cây: “Ăn em trước.” Tay từ trên bả vai của nam nhân đi xuống, thật nhanh trượt tới phần mông. Lý Chí vươn tay hung hăng bấu một cái, làm cho nam nhân kêu lên một tiếng rên. Lý Chí tiếp theo vừa lòng xoa nhẹ hai cánh mông, dễ dàng kéo xuống quần của nam nhân, thân thủ cầm lấy tính khí đã hơi hơi ngẩng đầu của Nghiêm Mộ Thanh. Sau khi chơi đùa chốc lát, thứ trong tay liền hoàn toàn cứng lên, Lý Chí cười tà áp chế đối phương: “Tức phụ nhi của anh xem ra đã nghẹn tới muốn hỏng.”

Nam nhân giữa ban ngày ban mặt bị nam nhân kéo quần xuống tùy ý đùa bỡn, Nghiêm Mộ Thanh hận không thể ngay tức khắc đục một cái lỗ trên thân cây phía sau, sau đó chui vào trong. Y cố sức từ chối nam nhân trên người: “Ân… Lý Chí… anh đừng chơi đùa nữa… đừng ở tại chỗ này…”

Lý Chí nhướng mi: “Anh không nhịn được, bảo bối nhi, không tin em sờ sờ.”

Hắn vươn tay dẫn dắt tay của nam nhân chui vào trong quần của mình, chặt chẽ dán lên trên tính khí nóng bỏng.

Nghiêm Mộ Thanh nghĩ muốn rút tay về, bất đắc dĩ lại bị rằng buộc thô mạnh của nam nhân làm cho không còn một chút đường sống để phản kháng, y nhẹ giọng nhắc nhở: “Không cần… nơi này có người…”

Lý Chí cúi đầu đem oán giận của nam nhân đều ngăn lại ở trong miệng: “Không có việc gì nha, em cứ việc kêu, kêu lớn hơn nữa thì cô ba cũng không nghe được.”

Nói xong, đem Nghiêm Mộ Thanh trở mình, thân thể đưa lưng về phía chính mình, linh hoạt cởi bỏ quần áo của chính mình, đỡ lấy lão nhị hung hăng đánh mấy cái lên trên cánh mông trắng như tuyết, miệng nói: “Tức phụ nhi, mông thực cong.” Sau đó vừa lòng nhìn đối phương, dùng tốc độ cực kỳ thong thả nâng tay chống lên trên thân cây, vòng eo chậm rãi áp xuống dưới, hình thành một hình ảnh mỹ vị mặc người nhấm nháp.

Thời điểm làm tình, tức phụ nhi của hắn rõ ràng xấu hổ muốn chết, nhưng lại vẫn ngoan ngoãn nghe lời, cũng thực quá đáng yêu a!

Ánh mắt hắn tràn ngập tự hào, Lý Chí nâng tay từ trên phụ cận thân cây, hái xuống một quả hồng đỏ tươi.

Nghe được thanh âm quả bị hái xuống từ phía sau, Nghiêm Mộ Thanh giống như hiểu được gì đó, thấp giọng nức nở một tiếng, mông lại vẫn như cũ run rẩy nâng lên, mặc người xử trí.

Bàn tay thưởng cho, vỗ vỗ cái mông của nam nhân, Lý Chí một tay niết quả hồng, lại nhẹ nhàng đem ngón tay dính đầy nước trái cây hướng phía bên trong đùi của nam nhân thăm dò đi vào, miệng nhắc nhở: “Cắm vào đây, thả lỏng một chút nha.”

Nghiêm Mộ Thanh cơ thể cứng lại một chút, khóe mắt dư quang lướt qua nhìn dương quang bị lá cây bao phủ ở bên ngoài. Ở khi ngón tay thứ nhất nháy mắt tiến vào phía sau, y vùi đầu thực sâu vào trong hai cánh tay.

Sau khi bôi trơn, Lý Chí rút ra ngón tay của bản thân, cúi đầu tỉ mỉ quan sát tiểu huyết dính đầy nước trái cây đỏ tươi của nam nhân, có vẻ càng thêm mị hoặc vô cùng.

Thanh âm của Nghiêm Mộ Thanh từ trong hai cánh tay truyền ra, bởi vì bị bắt phải chơi dã chiến, cho nên lộ ra tiếng khóc nức nở bối rối: “Ô… Lý Chí…”

Lý Chí nhìn đối phương hành động giống như đà điểu, thật là, mặc kệ làm bao nhiêu lần vẫn cứ thẹn thùng như vậy. Mặc kệ cỡ nào thẹn thùng, lại vẫn luôn lớn mật phục tùng những yêu cầu quá phận của bản thân. Không biết càng làm như vậy thì nam nhân sẽ càng muốn hung hăng khi dễ y hơn sao?

Chậm rãi đem dương cụ của mình đẩy vào bên trong lỗ chỗ căng chặt của đối phương, Lý Chí theo thói quen đè thấp thân thể, bao trùm lên trên thân thể ở phía dưới, trêu đùa: “Xem ra mông của tức phụ nhi thực thích ăn hồng đi.”

Hai tay Nghiêm Mộ Thanh dùng để che khuất đi ánh mắt lại bị Lý Chí bắt ngược ra sau lưng, thân thể bởi vì va chạm không ngừng của nam nhân mà bị đẩy về trước, cảm thấy thẹn thùng tới mức biểu tình rơi lệ cũng không thể che giấu được. Cố tình, biểu tình như vậy lại là biểu tình kích thích nam nhân nhất, khiến cho Lý Chí nhịn không được càng tăng nhanh hơn tốc độ, bức cho y càng phải chảy ra nhiều nước mắt hơn: “Ô a… đừng nói nữa… Lý, a… Chí…”

Lý Chí đầy giận dữ đâm vào, đem thanh âm của nam nhân thao tới mức vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.

“Làm nhiều lần như vậy, vẫn là không đủ ngoan a, ở trên giường phải kêu lão công.” Nói như vậy, tay yên lặng nắm lấy dương cụ của đối phương.

“A a… đủ rồi… đủ rồi… lão công…” Nghiêm Mộ Thanh nhẹ giọng xin tha thứ, ý đồ muốn nam nhân có thể phóng cho mình một con ngựa(tha cho mình một con đường).

Lý Chí tâm tình tốt: “Lúc này mới ngoan.” Hạ thân vẫn như trước không đổi, không ngừng thao lộng. Trên tay tốc độ lại nhanh hơn, rất nhanh, Nghiêm Mộ Thanh thét chói tai bắn ra trong tay của hắn, cả người vô lực tê liệt ngã xuống trong lồng ngực hắn.

Nhắm mắt cảm thụ xúc động đã qua, bởi vì tiểu huyệt đột nhiên bóp chặt lại mà bắn tinh, Lý Chí thong thả rút ra tính khí của bản thân, để cho Nghiêm Mộ Thanh tựa vào trên thân cây, bình phục dư vị cao trào.

Hắn cởi áo của chính mình, cùng quần áo của Nghiêm Mộ Thanh xếp thành một đống, ngửa đầu nằm lên.

Tê… hòn đá nhỏ trên mặt đất đâm vào làn da khiến hắn thấy đau, hắn hướng nam nhân còn tựa vào trên thân cây thở dốc vẫy vẫy tay: “Tức phụ nhi, lại đây.”

Nghiêm Mộ Thanh lúc này đã gọi lại được hồn phách trở về, giương mắt nhìn qua, chỉ thấy Lý Chí đang nằm ở trên quần áo của hai người, trên tay phải dính tinh dịch mà mình vừa bắn qua, vẻ mặt hưởng thụ hướng phía trên lão nhị của chính mình chà sát.

“Lại đây, ngồi ở trên.” Nghiêm Mộ Thanh bị hình ảnh kia khiến cho kích thích không nhẹ, thiếu chút nữa mông đã ném tới trên mặt đất.

Dù đang bận rộn nhưng vẫn ung dung nhìn vợ của mình lộ ra bộ dạng ‘Anh không biết xấu hổ nhưng em vẫn biết’, Lý Chí quyết định áp dụng chính sách mềm dảo. Hắn nhẹ nhàng giãy dụa một chút, thúc giục nói: “Tức phụ nhi, nơi này nằm đau chết mất.” Nói xong còn vươn tay chỉ chỉ phía da lưng bị ma sát tới đỏ lên của mình.

Nghiêm Mộ Thanh nhãn thần lóe lóe, thật sự rất muốn hướng bên đó đi qua…

Một nửa kia của mình lại còn đang nằm ở trên quần áo mà mình cần để mặc vào…

Tất cả rơi vào đường cùng, Nghiêm Mộ Thanh vẫn là ngoan ngoãn đi qua, đứng ở bên người nam nhân bất động.

Lý Chí đùa giỡn nói: “Tức phụ nhi không biết? Anh dạy cho em a, trước hai chân tách ra, ngồi khóa ở trên người anh, sau đó giúp đỡ lão nhị của anh nhét vào bên trong mông của em…”

“Câm miệng!” Nghiêm Mộ Thanh suy nghĩ phát nóng quát lớn, thân thể lại chiếu theo từng bước chỉ thị của nam nhân mà hành động.

Lý Chí ngửa đầu thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.

Ân, bắt đầu ngồi lên, nửa hạ thân nhìn không sót thứ gì a, còn giống như có thể mơ hồ thấy được tiểu huyệt.

Ân, chần chờ đỡ lão nhị của mình, ôi chao, tức phụ nhi, em nhẹ một chút, đừng làm cho anh bị cầm tới hỏng.

Ân, ngồi lên đi, tức phụ nhi, em cần phải dùng thêm lực a, em tốc độ chậm như vậy có tới buổi tối anh ngay cả cái quy đầu cũng đều bị tắc lại không vào được. Nhanh lên nha, nhanh lên nha, nhanh lên nha, nhanh lên nha, nhanh lên nha…

Chịu không nổi.

Người trên người còn rối rắm quá chậm chạp, như thế nào ngồi lên trên. Lý Chí thắt lưng vừa nhấc lên, gốc rễ chỉnh hướng đi vào, quả cầu bên dưới đập mạnh vào da thịt đối phương.

“Ân!” Nghiêm Mộ Thanh đột nhiên bị đột kích mở to mắt, phát ra tiếng thét kinh hãi, không khỏi hạ thắt lưng. Nguyên bản đang dùng bàn tay vô lực đỡ lấy tính khí của nam nhân, còn chưa kịp phản ứng lại là chuyện gì đã xảy ra, tính khí ở dưới thân đã bắt đầu mãnh liệt tiến lên.

Lý Chí nhìn Nghiêm Mộ Thanh bị bản thân thao tới mức phát ra thanh âm tiếng khóc đáng thương, nước mắt từ trong hốc mắt rơi xuống trên khuôn mặt của y. Hai tay chống tại trên mặt đất, trong lòng bàn tay đều bị ma sát tới rách da.

Lý Chí thở dài, nam nhân này, khiến người ta muốn khi dễ như vậy, lại khiến người ta thương yêu như vậy.

Đau lòng nắm lấy tay của Nghiêm Mộ Thanh, đem nó vòng lên cổ của mình. Nghiêm Mộ Thanh cũng không thể khống chế được mà hạ thắt lưng, kề sát với hạ thân của nam nhân, cảm thấy thẹn thùng leo lên trên đối phương, tùy ý để đối phương ở trong cơ thể của chính mình cuồng loạn đâm mạnh trừu sáp.

Lại qua một trận mây mưa, Lý Chí như trước duy trì tần suất, thao người nam nhân trong lòng tới mãnh liệt. Tính khí của Nghiêm Mộ Thanh lại một lần tới sát lúc phun trào, ngay tại thời điểm Nghiêm Mộ Thanh nhắm mắt chờ bắn tinh, Lý Chí ý xấu dùng ngón cái chặn lại lỗ nhỏ trên đầu dương cụ của y.

“Em không phải bệnh liệt dương sao, đừng bắn nhiều, miễn cho bệnh cũ tái phát.”

Tính khí bị đối phương cầm lấy, thân thể ở trong chỗ sâu nhất một lần lại một lần bị đâm phá, Nghiêm Mộ Thanh đáng thương run rẩy vài cái, cắn chặt khớp hàm: “Lý Chí… anh buông ra…”

Lý Chí nhìn dáng vẻ đáng thương của y, chính là không khi dễ thì không có biện pháp đạt được mục đích ác liệt của mình. Hắn nghiêng đầu hôn lên khóe mắt của Nghiêm Mộ Thanh, hàm chứa yêu thương đề nghị nói: “Tức phụ nhi, chơi với anh trò chơi này, anh sẽ để em bắn.”

Nghiêm Mộ Thanh bị khi dễ tới không thể nổi nóng được: “Anh muốn… ngô… làm gì…”

Lý Chí cười tà, ở bên tai của Nghiêm Mộ Thanh thấp giọng: “Đơn giản, chốc lát anh sáp một cái, em ngoan ngoãn gọi một tiếng lão công. Thiếu một tiếng, em cũng đừng nghĩ sẽ được bắn.”

Nghiêm Mộ Thanh khiếp sợ trừng lớn hai mắt: “Lý Chí, anh!” Lời còn chưa dứt, liền cảm giác được thứ cực nóng trong cơ thể khi thì thong thả, khi lại hung hăng hữu lực thao. Sau đó, nam nhân giống như đợi gì đó, một bàn tay ở phía trước ấn lên lỗ nhỏ trên tính khí của y, một bàn tay dù bận rộn nhưng vẫn ung dung nâng lên vuốt ve đầu của y.

Nghiêm Mộ Thanh hạ tầm mắt: “Lý Chí… cầu anh…” Thứ của nam nhân trong cơ thể không có phản ứng.

Nghiêm Mộ Thanh nức nở một tiếng, cuối cùng thỏa hiệp mở miệng kêu lên: “Ô… lão công…”

Lý Chí ở góc độ đối phương không thấy được nhếch miệng cười, dưới thân lại mạnh mẽ thao nam nhân một chút, một trận ‘ba’ kéo dài cùng tiếng nước dâm mĩ.

“Lão công…” Người bên trên hiểu được nếu không nghe lời, nam nhân nhất định sẽ không bỏ qua cho chính mình, thuận theo nam nhân thao lộng mà kêu lên.

“Ba!”

“A… Lão công…”

“Ba!”

“Lão công…”

“Ba!”

“Lão công…”

“Ba!”

“Lão… ngô… Lão công!”

Sau đó Lý Chí rốt cuộc nhịn không được, một lần so với một lần thao lộng càng thêm ác liệt hơn, càng mạnh mẽ hơn, nhanh hơn. Nam nhân tuần suất mở miệng hoàn toàn không theo kịp được tốc độ trừu sáp của hắn. Lý Chí hung hăng nói: “Thật sự là không có biện pháp nắm bắt em.” Ngón tay dời đi, cầm lấy tính khí của người trong lòng bắt đầu di chuyển, đồng thời hạ thân cũng đâm rút với tốc độ nhanh nhất, cuối cùng cùng nam nhân bắn tinh.

Nghiêm Mộ Thanh run rẩy bị bắn vào trong thân thể luồng tinh dịch nóng bỏng, vách tường nhịn không được gấp gáp co rút, khiến cho tính khí được hầu hạ tới thư sướng. Bị làm tới mức thần chí không rõ, miệng vẫn còn theo phản xạ kêu lên: “Lão công, lão công, lão công…”

Lý Chí xuất ra khăn tay tùy thân đã chuẩn bị tốt lắm, đem bên ngoài bên trong của tức phụ nhi lau khô sạch sẽ, thích thú chơi đùa đầu v, ở bên ngoài kéo kéo vài cái, miệng khích lệ nói: “Tức phụ nhi thực ngoan.”

Truyện Chữ Hay