Tối đó, Vương Gia Hi hẹn gặp cô, còn nói cô không gặp sẽ hối hận. Cô không muốn mình phải hối hận cho nên liền gặp.
Rõ ràng hẹn cô tám giờ, vậy mà đúng tám giờ ba mươi phút cô ta mới lắc eo đi tới. Nói thật bộ cực cỡ F của cô ta rất chói mắt, mỗi lần gặp cô đều phải dùng hết sức bình sinh mới có thể chuyển rời lực chú ý lên khuôn mặt trang điểm đậm đà kia.
“Để không mất thời gian của nhau, tôi nói thẳng luôn.”
Châu Lộ Lộ tỏ vẻ đang nghe.
“Có thể cô không biết, Vũ là bạn trai của tôi.”
Cô bỗng thấy ngực trái nhoi nhói.
Vương Gia Hi khuấy động ly nước trái cây, tiếp tục nói: “Chuyện kết hôn cũng đã tính đến rồi, hay nói cách khác, tôi chính là giám đốc phu nhân tương lai.” Trong giọng nói không che giấu được vẻ kiêu ngạo cùng khiêu khích.
“Để một người có ý đồ quyến rũ anh ấy ở ngay bên cạnh thế này tôi không yên tâm một chút nào.” Vương Gia Hi đẩy một cái phong bì dày cộp đến trước mặt cô, “Cho nên cầm lấy nó và... biến mất đi. Số tiền này đủ để cô sống một đời sung túc.”
Cách một tấm chắn mỏng manh hoàn toàn có thể nhìn thấy màu xanh ‘quyến rũ’ bên trong.
Ngực trái càng ngày càng khó chịu, khó chịu đến khó thở.
Hình như... có khả năng... cô yêu rồi!
Cô hình như yêu Đường Vũ mất rồi!
Trước đây từng có người hỏi cô, cảm giác ‘thốn’ nhất là gì. Khi đó cô nói, đau khổ nhất là phát hiện ra một cục tiền nhưng chưa kịp nhặt thì đã bị người khác lấy mất. Hiện tại cô biết có một cảm giác còn đau khổ hơn gấp ngàn lần. Đó là ngay tại thời điểm có một người phụ nữ đập một cục tiền vào mặt cô và nói, hãy xa anh ấy thì cô đồng thời phát hiện cô đã yêu người bạn trai trong miệng cô ta.
Quan trọng hơn là cô rất muốn nhận cái phong bì kia.
Vương Gia Hi ngồi trên ghế không yên, liên tục đổi tư thế, bộ ngực khủng theo đó lắc la lắc lư trước mặt cô.
Cô lưỡng lự.
“Hợp đồng của tôi còn chưa hết hạn.”
“Chuyện đó cô không cần lo, tôi sẽ xử lý. Điều cô cần làm là triệt để rời xa anh ấy.”
Châu Lộ Lộ nhẹ nhàng: “Được.” Cầm lấy phong bì bỏ vào túi xách, cảm nhận sức nặng khiến người ta vui vẻ. Cô rời đi.
Lúc đi ngang qua Vương Gia Hi, Châu Lộ Lộ dừng lại: “Vương tiểu thư, tôi vẫn có một câu muốn hỏi cô.”
“Cái gì?”
“Mỗi ngày đều vác theo hai ‘quả dừa’ lớn như vậy, cô không mệt sao?”
Mặt Vương Gia Hi đỏ lựng. Không phải vì xấu hổ mà tức giận. Thứ cô ta luôn tự hào lại bị người ta chế nhạo, có thể không tức giận sao? Nhưng là Châu Lộ Lộ đã sớm rời khỏi rồi, cô ta chỉ có thể đập bàn một cái để trút giận.
Trong vòng mười phút ngắn ngủi, cô vừa tìm ra tình yêu thì cũng là lúc cô thất tình.
Thật sự thất tình.
Thật sự đau lòng.
Trước đây chưa từng có cảm giác khổ sở này, bỗng muốn uống rượu đến say sưa. Châu Lộ Lộ chui vào một quán rượu rồi gọi điện cho Trương Ngọc Lai.
Lúc Trương Ngọc Lai đến, đập vào mắt là Châu Lộ Lộ đang ở một góc, một tay chống cằm, một tay nâng ly rượu lắc lắc vẻ mặt mơ hồ.
“Yêu... là như vậy sao?”
Khóe mắt Trương Ngọc Lai giật giật. Con nhóc này lại ăn nhầm cái gì rồi!
Thấy người đến, Châu Lộ Lộ nhiệt tình kéo cô ngồi xuống, rót một ly dâng đến trước mặt nữ vương.
“Cậu uống đi hôm nay mình mời!”
Bỗng nhiên nhiệt tình không mượn tiền cũng nhờ vả! Cái kiểu lấy lòng này cô còn lạ gì.
“Có chuyện gì nói nhanh đi, chị đây còn rất bận nhiều việc.”
“Không có chuyện gì thì không thể gặp sao, chúng ta rất lâu mới ngồi với nhau mà.”
Trương Ngọc Lai nhướng mày châm chọc: “Ồ, thì ra cậu còn nhớ à.”
Châu Lộ Lộ ngượng ngùng gãi tai, uống một ly rượu vội chuyển đề tài: “Lai Lai, tại sao cậu lại yêu Tiêu Hằng?”
“Chuyện người lớn, có nói cậu cũng không hiểu đâu.”
Châu Lộ Lộ trề môi. Gì chứ, cô còn sinh trước nữ vương tháng đấy nhé.
Trương Ngọc Lai bật cười. Chống cằm vẻ mặt giống như nhớ lại chuyện xưa hiếm khi lại trở nên dịu dàng như nước.
“Mình cũng biết, có thể là vì anh ấy chấp nhận bản tính nữ vương của mình, cũng có thể là vì anh ấy ở bên mình lúc khó khăn, giúp đỡ, động viên mình. Trải qua rất nhiều chuyện bất tri bất giác đã yêu rồi.”
Bất tri bất giác đã yêu rồi? Châu Lộ Lộ thầm hít một hơi, thứ này thật nguy hiểm. Tấn công trong âm thầm lặng lẽ lại yếu ớt nhất.
“Vậy... thế nào là yêu?”
“Hử? Sao hôm nay cậu lại hỏi những chuyện này?”
“Không được à, người ta chỉ tò mò thôi mà.”
“Thật là tò mò thôi à? Nghe nói gần đây Thẩm Tư Hiên rất để ý tới cậu đó.”
Châu Lộ Lộ lập tức ỉu xìu: “Đừng nhắc đến anh ấy nữa. Cậu trả lời trước đi mình sẽ nói cho cậu nghe.”