Hạo Phong nhìn anh, không nói gì cả.
Tu Kiệt chu môi sáp lại gần thì bị cậu một phát năm lấy cái mỏ vịt
“Đang ở trường em đấy”
Tu Kiệt nhíu mày lại, đáng thương nhìn cậu.
Tu Kiệt: “Anh là động vật nằm sách đỏ thế giới đấy, em không nên bạo lực như vậy”
Hạo Phong cảm thấy buồn cười hết sức, hôn chụt một cái lên môi anh. Anh cười.
Hạo Phong: “Nắm lấy tay em để bị lạc, hiểu không gấu trúc?”
Tu Kiệt: “Hiểu ạ”
Cậu định sẽ dẫn anh đến phòng thay đồ, tuy nhiên vừa bước vào ngưỡng cửa của phòng họp chung, các bạn cùng lớp đã hít khí.
Lưu Lương trợn mắt. Khó khăn lắm cậu ta mới tìm được một đàn em tạm cho là vừa mắt, vậy nên rất vui, cảm thấy người sẽ bị lạc loài không phải là mình nữa, chỉ có Hạo Phong mà thôi! Tuy nhiên anh đẹp trai quả nhiên chơi với anh đẹp trai.
Lưu Lương nhắm mắt, không thiết sống nữa!!
Tu Kiệt không cười, gương mặt anh lớn lên có phần rất lạnh lùng, nhưng mà cái người cao lớn như vậy lại bị người đằng trước nắm chặt tay dẫn đường, chẳng khác gì con nít nên trông rất chi là buồn cười.
Dẫn anh vào phòng thay đồ. Hạo Phong lấy ra trang phục mình thiết kế.
Một bộ vest đuôi tôm đen tuyền với đường mai tỉ mỉ và kĩ càng. Dọc cổ áo đúng những viên ngọc màu trắng trong suốt ánh lên ánh xanh nước biển. Hạo Phong ướm thử lên người anh.Tu Kiệt rũ mắt nhìn nét nghiêm túc chăm chú của cậu, lòng anh mềm mại.
“Rất đẹp, thật sự rất đẹp, em giỏi quá thỏ con”
Anh nghe ôm cậu vào lòng.
Hạo Phong bị anh ôm thì cười.
“Em biết điều đó, cảm ơn anh, mau thay nào”
Tu Kiệt định cởi áo, tuy nhiên lại thấy cậu chẳng có nét gì là định tránh đi cả. Nhướng mày kề sát vào tai cậu nói.
“Thỏ con, sao vậy? Muốn nữa? Hôm qua rõ làm…”
“Anh yên lặng!!!” Hạo Phong đỏ mặt. Hơi thở anh phát vào vành tai khiến cậu không thể chịu nổi, cơn sóng tình vừa lặng lại nổi lên.
Cậu chỉ là muốn giúp anh mặc mà thôi!!!
Tu Kiệt nâng lấy mặt cậu lên hôn.
Nụ hôn này vừa dịu dàng lại chậm chạp. Anh tựa như đang nhấm nháp món ngon mình để lại sau cùng một cách rất trân trọng, thích thú.
Hạo Phong cảm thấy nếu phải đánh giá mức độ lẳng lơ của anh trên thang điểm từ một đến mười, cậu chắc chắn sẽ không suy nghĩ mà chọn số tám, nhưng mà là số tám nằm ngang!
Anh càng lúc càng lẳng lơ, sau khi được Tử Chân đồng ý thì nó chỉ có tăng chứ chẳng có giảm.
Lúc này đây cậu bị làm cho biết phải thế nào. Bên dưới cứng đến đau nhưng bên trên cậu phải chuẩn bị cho cuộc kiểm tra.
“Xin lỗi xin lỗi, Tiểu Hạo mau dịu xuống nào, đừng để ba con phải khó xử chứ” Tu Kiệt cười, nói với đũn quần của cậu.
Cmn!!!
Hạo Phong nhón chân ôm lấy cổ anh hôn lại, rất kịch liệt.
Tu Kiệt ngạc nhiên cười: “Đây là muốn gì đây? Hửm?”
Hạo Phong cắn răng: “Giúp em, anh ơi…”
…
Tu Kiệt mặc lên bộ áo đó phải nói cực kỳ giống với quản gia có ý đồ phản chủ, mà người chủ của anh chắc chắn là cậu.
Anh có nét lười biếng khó giải thích, bước đi trên sàn đều là những bước rất tự nhiên bình tĩnh. Độ đẹp của anh và bộ quần áo được khuếch đại hết mức. Trực tiếp khiến mấy người mẫu sau đó mất hết đất diễn.
Hạo Phong…Hạo Phong không đi nổi nữa. Cậu ngồi trên ghế nhìn ra ngoài. Lại tưởng tượng khắp nơi, cuối cùng tự khiến mình đỏ mặt.
Mary là một cô con lai, có mái tóc màu vàng óng. Bởi vì bị ảnh hưởng bởi văn hoá tây, cô rất táo bạo và là người con gái vô cùng mạnh mẽ. Cô đến đây với tư cách là người mẫu. Cũng may vừa nảy được lên sàn trước. Không có quá bị dìm.
Nhìn ngắm và cưa trai đẹp là sở thích của cô.
Người đi trên sàn ấy tuy đẹp. Nhưng chắc chắn thuộc dạng người chỉ để ngắm nhìn, không thể nào mà nắm bắt được. Đúng gu của cô, nhưng mà…
Nhìn gương mặt đỏ ửng kia, cô lại hứng thú hơn.
“Xin chào”
Hạo Phong nghe thấy có người gọi mình, theo phản xạ muốn quay lại nhìn. Nhưng chưa kịp quay lại thì xúc cảm đến từ tai khiến cậu giật mình.
Mary vuốt nhẹ vành tai đỏ của cậu. Nhìn cậu hốt hoảng quay đầu thì được phen vui vẻ.
“Sao vậy? Chưa từng bị đụng bao giờ à? Phản ứng này cũng đáng yêu quá đấy”
Hạo Phong đầy một dấu nghi vấn to đùng.
Ai đây?
“Xin lỗi, cậu là…?”
“Mary, bạn của Thiên, cùng lớp với cậu, buồn thật, vậy mà trong cái trường này có người không biết tới tôi luôn đấy…” Cô khá ưa nhìn, cộng thêm mái tóc vàng tự nhiên càng khiến phái nam yêu thích, bây giờ tay đang cuốn lấy tóc mình, kề sát cậu.
Hạo Phong thu lại dáng vẻ ngại ngùng của mình, cậu vuốt mái tóc, để lộ đôi mắt xinh đẹp dưới tròng mắt kính. Đôi mắt tròn tròn ấy khẽ cười, lộ ra vẻ phong lưu khác với lúc nảy một trời một vực.
Nụ cười khiến trái tim của cô đập đến râm ran hết cả. Cơ thể còn hơi nóng lên. Có cảm giác giống như thiếu nữ bị đùa bỡn.
“Xin lỗi cô gái, tôi chủ yếu thích đàn ông” Cậu nói.
Mary: “…”