Trang Duyên từ nảy đến giờ đều phóng ánh mắt rực lửa về phía Tu Kiệt nhưng ấy vậy mà anh chẳng bị lửa của cô lan tới.
Đã vậy còn lộ thiên định làm trò làm không dành cho con nít xem!
“Hạo Phong! Tân Nhiên và Thanh Dương tại sao hôm nay không đi học!” Trang duyên hỏi
Hạo Phong ngẩn đầu lên nhìn cô hơi chột dạ xoa xoa gáy.
“Chuyện là Thanh Dương bị bệnh, Tân Nhiên vì là người bạn thân nhất, hy sinh chăm sóc cho cậu ấy nên cũng bị bệnh. Hai cậu ấy nói là xin nghĩ ạ”
Trang Duyên lườm cậu, rõ ràng là không tin một chút nào.
Hạo Phong nở một nụ cười thật tự tin!
Trang Duyên cảm thấy moi miệng cậu không được nữa thì lập tức vào chuyện chính của hôm nay.
“Thành tích học tập này quá xuất sắc, đây chính là cái mà cô mong muốn thấy được ở các em, cảm ơn các em vì đã vì cô, vì bản thân mình mà học chăm chỉ. Sau này vẫn vậy nhé, đến lúc không được gặp cô nữa vẫn vậy nhé”
Hạo Phong bị giọng nói dịu dàng của cô làm vừa rung động vừa bất ngờ.
Trang Duyên bị bệnh. Một phần cậu muốn có được thành tích tốt để tỏ tình, một phần cũng muốn khiến Trang Duyên vui lòng, không lo lắng nữa.
Cậu siết chặt phiếu điểm của Thanh Dương và Tân Nhiên trong tay.
Tân Nhiên vốn đã học giỏi các môn tự nhiên rồi chỉ tệ ở khoảng xã hội vậy mà lần này lại thì rất tốt.
Thanh Dương vốn khá kém mảnh học hành lại được điểm đạt tiêu chuẩn các môn tự nhiên, hẳn là nhờ Tân Nhiên dạy giúp.
Lại nhìn cả lớp học vui vẻ với sự khổ luyện mà mình làm ra…
Ai cũng đều tốt hơn rồiHạo Phong nở nụ cười
…
Sau đó cậu không cười nổi nữa.
Ngồi trên bàn học ở nhà, trước mặt là một miếng giấy xanh được trang trí cẩn thận với những miếng băng keo sắc màu và một vành mảnh lá khô. Trên đó chỉ vỏn vẹn mấy chữ /Gửi bạn học Tu Kiệt thân mến/ mà mãi chẳng viết thêm được chữ nào.
Cậu có lên mạng tra thử cách để viết thư tình thật hay nhưng lại thấy cái thì quá sến súa, cái thì giống của con gái, cái thì kì cục giống như gửi cho idol vậy. Thế nên cậu đều gạt qua một bên hết, quyết định tự mình viết.
Nhưng tự mình viết lại quá khó đi.
Hạo Phong thở dài, sau đó lấy từ trong cặp ra một cái hộp lớn.
Cái này là Thanh Miên gửi cho cậu, vì không muốn Tu Kiệt thấy nên cậu đã đem nó gửi cho bác bảo vệ giữ giúp, sau khi ra về thì bí mật đi lấy.
Khui hộp. Bên trong là một đôi giày thể thao đế dày màu trắng, các đường chỉ được may tỉ mỉ, dây giày là màu trắng tinh có thêu tên Lăng Tu Kiệt lên đó. Vừa đơn giản nhưng thanh lịch.
Cậu hếch cao mũi.
Vốn là dự định nhờ Thanh Miên hỏi xem rồi mua lại đôi giày hàng hiệu của bạn cô ấy về rồi tặng, dù sao nó cũng là hành số lượng có hạng rất hiếm. Nhưng nghĩ lại, cho Tu Kiệt một đôi giày mà người khác từng mang rồi cậu lại thấy khó chịu.
Thế nên đành phải tự mình thiết kế một đôi độc nhất vô nhị cho anh luôn.
Mà Thanh Miên lại có quen một ông chú có kinh nghiệm nên cậu đưa bản phát thảo, nhờ ông giúp. Thế là giá chiếc giày này được nâng lên một tầm cao mới nhưng lại rất đẹp.
Chính là tâm huyết của cậu.
Hạo Phong thật sự rất tò mò nếu như anh biết được thì sao nhỉ? Sẽ không nhảy lên vì vui mừng đâu ha. Cậu ôm hộp cười ngây ngô, sau đó mới nhớ là còn vụ thư tình.
A!!!
Không muốn viết nữa!
Sao Tu Kiệt lại muốn có thư tình thế không biết! Cũng quá là trẻ con đi…
Nói thì nói vậy chứ người nào đó cũng bỏ hộp giày mà quay lại bàn học tiếp tục suy nghĩ đó thôi.
“Cốc cốc”
“Hạo Phong, cậu còn thức không?”
Tiếng của Mãn Huy vang lên bên ngoài cửa.
Hạo Phong cảm thấy như được giải thoát khỏi thư tình, lập tức đẩy nó qua một bên, lấy sách úp nó lại sau đó đi ra mở cửa.
“Sao vậy?”
Thấy Mãn Huy ngồi trên giường bất an, cậu khó hiểu.
Mãn Huy đỏ mặt lên.
“Cậu, cậu biết đó. Tui đang hẹn hò với anh của bạn trai cậu mà”
“Thì sao?”
“Thì thì…tui muốn hỏi cái này”
“Hỏi sao?”
“Hôn, hôn á, cảm giác thế nào”
Vừa nói xong câu này, sừng trên đầu cậu chàng bung ra, làm mái tóc rối lên, cộng thêm gương mặt hơi đỏ cùng quần áo ngủ hình gấu lại dễ thương vô đối.
Cậu âm thầm chụp lại.
“Hôn hả? Ừ, chưa thử sao?”
Mãn Huy lắc đầu.
Nếu không phải lúc sáng bị làm phiền lúc làm thêm, sau đó được đề nghị trắng trợn hôn giữa chốn đông người thì Mãn Huy sẽ không tò mò về cái hôn đến như vậy.
Hạo Phong lắc đầu.
“Cái này không nói được, cậu phải tự trải nghiệm, người giữa người sao lại hôn giống nhau cho được, đừng hỏi, làm tới luôn cho nó choáy “
Mãn Huy trừng mắt cậu.
“Hỏi cũng như không!”
Hạo Phong cười lên.
“Mà không qua phòng tui ở thật sao? Không nhớ hơi ấm của anh hả?”
Mãn Huy cắn răng khó chịu tỏ ra khí âm.
“Mẹ nó, thằng cha đó không cho tui ngủ với cậu!”