Lăng Minh vừa sáng sớm đã thức dậy, dẹp hết tất cả công việc qua một bên, trợ lí bên cạnh nhìn anh mà không chớp mắt.
Anh vừa mừng vừa lo. Bạn quen qua mạng này của anh chưa từng cho anh thấy ảnh của mình, thậm chí còn chưa bao giờ tiết lộ bất cứ thứ gì về mình cho anh biết. Đối với cậu ấy, anh rất yêu lại cũng rất đau đầu.
Hôm nay cuối cùng cũng đồng ý với anh hẹn ra ngoài gặp mặt Lăng Minh vui muốn chết.
Mấy năm nay anh toàn vùi đầu vào công việc, đến em trai cũng không quản được, nhìn lại mới bất giác cảm thấy nó xa cách mình, bây giờ mới cuống quýt làm lành. Đồng thời còn quen được một người bạn mạng tên Huy Huy trên một diễn đàn chuyên thảo luận về sừng thú.
Lúc đó Huy Huy này thao thao bất tuyệt nói về sừng Sơn Dương tuyệt vời thế nào, lại có người nói muốn chặt sừng Sơn Dương xuống pha nước uống bổ thận liền bị Huy Huy mắng đến đời ông sở ông sơ.
Lăng Minh bị thu hút, rồi lại biến thành người yêu mạng. Anh cảm thấy rất lạ, lại cảm Thấy rất vui, lần đầu tiên anh tâm sự với một người nhiều đến như vậy.
Anh hít một hơi.
“Chủ tịch” Chị Tiếp Tân thấy anh, cuống quýt chào. Phải nói chủ tịch nhà họ thật là bảnh bao quá đi. Bước đi thôi mà cũng mang theo BGM nữa, mê quá.
“Người phòng tôi đặt đã tới chưa?” Lăng Minh hỏi.
Tiếp Tân nhớ đến gương mặt trắng trẻo đáng yêu kia thì cười.
“Dạ tới rồi ạ” nói rồi, cô đưa cho anh thẻ phòng.
Lăng Minh cười.
Anh đứng trước phòng, nhìn thẻ phòng số 22 khẽ nhếch mép môi.
Chỉnh lại tóc một chút rồi tự tin mở cửa. Anh bước vào.
Trước mặt chính là cảnh tượng mà anh không thể nào tưởng tượng nổi. Trên bàn ăn, khăn Trãi bàn bị vì cho nhăn nhúm, trên đó chính là một chàng trai…không mặc gì cả! Một mảnh vải che thân cũng không có.
Người kia ngẩng đầu lên thấy anh liền cười.Không ngờ trai bao mình lại là một chàng trai tuyệt đẹp như vậy, cậu ta không nhịn được nửa, mông khoe ra chỗ tự tin nhất của mình.
“Tới ạ, đây…đây là lần đầu của em”
Cửa đóng một cái rầm thật là lớn, thiếu điều muốn nứt cả tường ra.
Lăng Minh bị sốc.
Anh không thể chấp nhận được như thế này, lúc cậu ta mông lên, đối diện với cái đó cả bầu trời của anh sụp đổ, tam quan gần như vỡ vụn, không chấp nhận được sự thật này.
Thất thần thất tha thất thiểu bước đi.
…
Mãn Huy đang dốc sức rửa mặt, rửa mắt, rửa sạch sẽ con ngươi bị bẩn của mình.
Cậu đúng là quá ngốc!
Có ai trên mạng mà bình thường cơ chứ, hối ra đều là vì chuyện ấy thôi, đúng là chết tiệt, cậu đúng là đuôi mù mới nhìn trúng cái người kia.
“Sói” cmn! “Sói” cc nó!
Cửa nhà vệ sinh lại được mở ra. Mãn Huy thấy một anh chàng cũng đang dốc sức rửa mắt của mình.
Anh ta rửa đến độ muốn banh mắt ra, cả gương mặt bị đỏ bừng lên cảm giác da đã bị xoa cho mỏng đi, ấy vậy mà như không biết đau mà vẫn không hề dừng lại.
Mãn Huy trợn mắt, thật sự không nhìn nổi.
“Anh? Anh gì ơi? Anh có sao không?”
Lăng Minh đang làm sạch đôi mắt của mình liền bị gõ gõ lên vai vài cái. Anh ngẩng đầu.
Thiếu niên trước mặt rất trẻ, làn da trắng trẻo bị ánh sáng của đèn led chiếu giống như phát sáng lên. Áo sơ mi sắn tay làm lộ cánh tay thon gọn. Cậu có màu mắt hơi nhạt, tựa màu vàng cánh gián.
Thật sự quá đẹp.
Lăng Minh không tự chủ nuốt ực một cái.
Phải như “Huy Huy” của mình bình thường một nửa người này thì hay quá.
“Tôi không sao, cảm ơn cậu” Anh đáp.
Theo lời anh nói, trên mũi vậy mà chảy ra một tia máu.
Mãn Huy: “…”
Cậu hốt hoảng lấy ra miếng khăn giấy từ trong túi nhỏ của mình ra, đưa cho anh.
Mãn Huy: “Anh ơi, anh chảy máu kìa”
Lăng Minh nhíu mày nhìn về phía gương. Thấy mũi mình đang chảy máu.
Chắc là lúc nảy anh chà quá mạnh, làm mũi bị tác động.
Lấy khăn giấy từ tay của thiếu niên trước mặt, chạm lên mũi, mùi hương khăn giấy bạc hà nhè nhẹ chui vào mũi, dễ chịu giống như người trước mặt vậy.
“Cảm ơn” Anh nói với cậu.
“Không có gì” Mãn Huy đáp.
Lúc cậu muốn quay đầu rời đi liền bị nắm lại. Mãn Huy quay đầu.
“Cậu…tên gì thế?” Lăng Minh hỏi.
“Tôi tên Mãn Huy, còn anh?”
Mãn Huy sao? Huy…Huy. Anh âm thầm lẩm nhẩm một chút rồi mới trả lời cậu
“Lăng Minh”
Hai người đồng thời bước ra khỏi nhà vệ sinh. Liền thấy trước mắt bắn tới một người.
Tiếp Tân thiếu điều muốn cắn lưỡi.
Cô mơ mơ màng màng lang việc mà giao nhầm cho người khác thẻ phòng số 22 rồi, còn đưa lộn cho bạn của chủ tịch thẻ phòng số 2 nữa!!!
Thật sự hoảng loạn, cô vừa sợ vừa khẩn trương, muốn đem giao lại thẻ đúng cho hai người.
“Chủ tịch! Em…em…em”
“Có gì từ từ nói” Lăng Minh bị cô làm cho giật mình, nhưng rất nhanh đã biến lại thành dáng vẻ Trần ổn thường ngày.
Mãn Huy thi hết mấy biến hoá đó vào mắt. Đột nhiên cảm thấy người đàn ông này khá là đáng yêu.
Nếu như, nếu như “Sói” bằng phân nửa người này thôi thì tốt quá.