“Con không sao hết” Hạo Phong đáp.
Kì thực, trong lòng cậu rất muốn nói cho Tử Chân biết rằng mình đang gặp vấn đề gì. Tuy nhiên, suy nghĩ lại lại có cảm giác rất ngại ngùng khó nói.
“Ba có chuyện muốn nói với con”
Tử Chân kéo cái ghế xoay của cậu lại gần giường.
Hạo Phong ngước mặt lên nhìn ông chờ đợi.
“Thật ra, chúng ta không phải yêu, mà là một bộ tộc nhỏ, người dân trong tộc khi đến tuổi trưởng thành lần đầu tiên sẽ bắt đầu phân hoá giới tính…”
“Dạ?” Cậu khó hiểu.
“Con để ba nói” Ông đang hồi tưởng lại hồi ước lúc nhỏ, nên lập tức đánh gãy cậu.
“Giới tính ban đầu của bộ tộc chúng ta luôn luôn là nam giới. Tuy nhiên, khi đến mùa xuân tuổi 18 hoặc 19 mới định hình được giới tính thật sự, giới tính tương lai có thể quyết định được nhờ vào cách dạy dỗ của bậc trưởng bối. Một là trở thành giống cái, hai là trở thành giống đực. Giống cái sẽ giống với nữ giới, còn giống đực…”
“Ba khoan đã…” Hạo Phong thật sự không thể tin được nhìn Tử Chân. Cảm giác tâm quan 17 năm qua đều đang bị lật đỗ. Chuyện này còn sốc hơn cả việc cậu biết rằng Tử Chân có thể mang thai, và ông là người đã mang thai cậu.
Có thể thấy sự giáo dục ở đây đã ăn sâu vào cậu.
“Sao con?” Tử Chân hỏi.
“Vậy là…chuyện con biến thành thỏ, chính là con đang phân hoá?”
Tử Chân gật đầu.
“Vậy bây giờ con đã phân hoá thành cái dạng gì rồi?”
“Ba không biết, nhưng có thể kiểm tra”
“Kiểm tra như thế nào?”
“Xem phim người lớn”
“Dạ???”…
Cuối cùng vẫn là chẳng xem gì cả.
Hạo Phong nằm ì ra trên giường mà lười biếng.
Nhắm mắt lại.
Theo như lời của ba nói. Cậu bây giờ chính là một giống cái.
Nếu là giống cái…
Cậu che mặt lại, cả người nóng bừng lên.
Cậu có thể thích Tu Kiệt. Cũng có thể sinh con cho anh nữa…
Không thể nào ngủ được. Cậu bật người tới trước máy tính.
Không phải định xem phim người lớn đâu à nha!!!
Cậu muốn ghi kế hoạch học tập.
Cậu muốn trở thành một người giỏi hơn.
Nếu như giỏi bằng nhau, chắc chắn Tu Kiệt sẽ chú ý đến cậu. Chỉ cần thật là giỏi, thật là giỏi là được.
Hạo Phong bắt đầu lên mạng, lôi hết tập sách ra ngoài, bắt đầu ôn lại những kiến thức đã mất. Những công thức bị bỏ bê và những biện pháp tu từ đã bị cậu bỏ quên.
Nếu như, nếu như kì thi cuối kì hai này cậu có thể lấy được điểm trung bình các môn học trên 8. Cậu sẽ tỏ tình.
Không!
Trên 9 đi. Cậu cảm thấy nếu như mình bắt tay vào thể nào cũng có thể trên 8 cả. Cần một cái gì đó khó khăn lớn lao hơn. Cậu vẫn chưa có đủ tự tin để nói lên lòng mình cho một thằng con trai khác.
Tối hôm nay, một đêm không ngủ.
…
Trang Duyên bất ngờ vô cùng khi thấy Hạo Phong đứng trước của phòng giáo viên.
Ngạc nhiên hơn nữa chính là dường như cậu đang hỏi bài tập.
Thầy Luân cũng có cảm giác như Trang Duyên. Nhưng ông đối với mấy bạn học muốn quay lại đầu này lại cực kỳ chào đón. Chỉ cần có chút tâm ý muốn học. Ông sẽ móc tim móc phổi ra dạy.
Sau đó chính là tiếng trống vang lên. Hết giờ ra chơi và Hạo Phong cũng đã rời đi như chưa từng có cậu xuất hiện ở đó.
Tuy nhiên, chỉ 45 phút sau đó. Cô lại thấy Hạo Phong cầm tập chạy lại chỗ giáo viên hoá, hỏi đông hỏi tây.
Cô suýt nữa là không kiềm được mà khóc lớn.
Cuối cùng cũng có thể quay đầu lại rồi!
Tình yêu tuổi học trò muôn năm!
…
Hai ngày sau đó.
Trong lớp 11a5.
Tu Kiệt liếc Hạo Phong. Luôn có cảm giác cậu đang trốn tránh anh. Nhưng mỗi lần trốn đều sẽ có rất nhiều cái cớ hay giống như là “tôi phải đi hỏi bài rồi”, “tôi phải làm bài tập”, “Tu Kiệt, đừng làm phiền tôi học tập”.
Hai ngày nay cậu giống như thay đổi. Không phải cái tính cách vô lo vô nghĩ ấy thay đổi, nó vẫn như vậy, nhưng chính là cái cách cậu đối với học tập đã thay đổi.
Cậu chăm chỉ hơn nhiều. Mỗi lần có câu hỏi đều xung phong lên trước. Và có câu hỏi muốn hỏi liền lon ton chạy đi tìm thầy, cô giáo.
Vậy tại sao không đưa anh trả lời?
Chuyện gì lại xảy ra vậy?
Anh học rất giỏi mà? Sao không đưa anh trả lời?!!
Thấy cậu có dấu hiệu muốn đứng dậy. Tu Kiệt liền nắm lấy tay cậu kéo xuống.
“Cậu đi đâu?”
“Đi tìm Trang Duyên” Hạo Phong nhìn chăng chăng vào bàn tay đang nắm chặt bàn tay mình. Cảm nhận sức nóng của nó mà tin cũng đập loạn lên.
“Sao không hỏi tôi?” Tu Kiệt lại hỏi cậu.
“Tôi, cậu buông ra trước đã”
“Không buông, cậu không còn coi tôi là bạn nữa?”
Tôi vốn cũng chẳng muốn coi cậu là bạn đâu, Tu Kiệt à.
“Sợ cậu phiền” Hạo Phong lí nhí đáp, bất quá, tay vẫn cố gắng giật giật ra.
Anh khó chịu, nắm tay cậu càng chặt hơn.
“Không phiền, cậu muốn hỏi gì? Đưa đây”
Hạo Phong thấy anh giống như hơi bệnh bệnh, lập tức dâng quyển tập trong tay tới.
Tu Kiệt ngạc nhiên, câu hỏi tiếng anh này là cậu câu hỏi cũng thuộc dạng hơi khó, cần áp dụng nghĩa là ngữ pháp song song với nhau.
Ngước lên những câu cậu đã làm. Đều hoàn thành rất khá.
Tu Kiệt bõng dấy lên một có tự hào khó tả. Muốn ôm cậu vào lòng xoa xoa rồi khen cậu một trận.
Thỏ con, xem ra…cậu thật giỏi.