Lăng Tu Kiệt rất đẹp, nhưng lại đẹp theo kiểu lạnh lùng người sống chớ gần.
Nhìn theo góc nghiêng này lại càng đẹp đẽ hơn. Mũi cao thật, trên mũi là một cặp kính gọng màu trắng trong suốt, nhìn vừa lạnh lùng, vừa cấm dục.
Bàn tay cũng đẹp, gầy gò thon dài nhưng không đơn bạc. Có một vài mạch máu gồ lên, trông khá nam tính.
Hạo Phong ngắm Tu Kiệt đơn thuần vì một cái gì đó trong đầu của con trai, kiểu kiểu như ghen tị.
Ngoài tầm mắt của cậu, bàn tay đang nắm chặt lấy bút của Tu Kiệt hơi siết.
Một cục phấn trắng từ đâu bay thẳng tắp vào đầu cậu. Vang lên sau đó chính là tiếng nói tức giận của Trang Duyên.
“Hạo Phong! Nếu như em học mà cũng tập trung như lúc em nhìn bạn cùng bàn như vậy thì chắc điểm ngữ văn cũng không tệ đến mức như vậy đâu!!!”
Hạo Phong giật mình, theo bản năng mà lấy tay che quả đầu của mình lại. Gương mặt ngơ ngác nhìn lên cô Trang.
Trang Duyên thấy cậu chẳng có chút ăn năng nào, lửa giận càng bốc lên hơn.
“Em ra ngoài đứng đến hết tiết cho tôi!!!”
Hạo Phong dường như không nghe lời cô nói. Cậu hốt hoảng nhìn vào mắt cô, rồi lại nhìn cả lớp, cuối cùng là nhìn bạn cùng bàn của mình.
Tu Kiệt cũng hơi hoảng, tròn tròn mắt nhìn cậu.
Chỉ thấy ngay sau đó có một bóng người chạy vụt ra khỏi lớp 11a5 như cơn gió. Để lại phía sau là tiếng mắng của Trang Duyên vang lên lanh lảnh.
Hạo Phong một đường chạy đến nhà vệ sinh, cậu chạy vào phòng vệ sinh gần nhất rồi đóng sầm cửa lại.
Một việc khó tin sau đó đã diễn ra.
Chỉ thấy trên đầu cậu, chỗ vẫn còn vương phấn trắng đồ Trang Duyên ném lên đột ngột mọc ra một đôi tai màu trắng ngần. Lông tơ nho nhỏ mềm mại trông rất hút mắt, bên trong tay còn có lỗ tai hồng nhạt, có một nhúm lông tơ rậm rạp chặn ở đó. Cậu hốt hoảng đến mức điện thoại cầm không vững vàng.
Tu Kiệt hình như thấy rồi!!!!
Không đâu! Sao mà thấy được! Chỉ thoáng qua một cái.....
Nhưng mà mặt của cậu ta làm sao vậy chứ?!! Sao không làm mặt lạnh nữa?!!
....
Ở một công ty lớn khác.
Hạo Hiên đang xử lý công việc của mình thì bất thình lình điện thoại reo lên.
Màn hình chính giữa để ba chữ duy nhất, nhưng không phải tên. “Ông Trời Con” ba chữ đơn giản nhưng lại khiến Hạo Hiên phải nhìn nó với ý vị thâm tường.
Cuối cùng ông vẫn chọn nhấc máy lên.
“Cha ơi...”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói yếu ớt tựa như buồn tủi lắm.
Hạo Hiên tháo mắt kính trên mặt xuống. Ông thở dài, lấy tay bóp bóp thái dương một chút.
“Chuyện gì?” Ông hỏi lại.
Ở bên này. Hạo Phong cuộn tròn người lại trên nắp bồn cầu, một cái trai cao 1 mét 72 cứ như vậy cuộn cơ thể của mình lại như một con tôm. Trông có hơi buồn cười nhưng lại có chút đáng yêu.
“Không thu tai lại được....làm sao bây giờ? Tới rước con về đi...”
Hạo Hiên lại lần nữa thở dài.
Chuyện nhà họ Hạo phải nói từ nhiều năm trước.
Hạo Hiên vừa ra đời đã yếu ớt bệnh tật. Mẹ ông lúc đó khóc rất dữ, phải biết, sao khi sinh ra đứa con này, bà đã không thể sinh thêm một đứa con nào khác nữa.
Ba ông thương ông và vợ ông rất nhiều. Quyết định đi lên núi tìm về một vị đại sư, vị đại sư này không nói không rằng. Giao cho ông một đứa con trai, bảo là chỉ cần chăm sóc tốt thì bệnh tình của ông không cần lo lắng.
Quả nhiên, sau khi có cậu bé ấy sống trong nhà thì bệnh của Hạo Hiên đã đỡ hẳn.
Đứa bé tên là Ngọc Tử Chân. Một cái tên rất đẹp.
Hạo Hiên rất thích Tử Chân, và cái thích ấy đã biến thành yêu sau quãng thời gian sống chung từ bé đến lớn.
Chuyện bắt đầu rối loạn sau khi ông biết Tử Chân mang thai.
Một nam nhân mang thai?
Hỏi một đứa trẻ cũng biết đây là chuyện không thể nào xảy ra được.
Đình điểm một lần, cậu vợ này của ông biến ra hai tai thỏ. Ngốc nghếch nhìn anh.
Đứa bé được sinh ra sau đó là Hạo Phong.
Nét mặt rất giống cha, ngũ quan kiệt xuất, rất soái khí. Nhưng tính tình lại giống Tử Chân nhiều. Thích nói chuyện, lúc nhỏ lại làm nũng rất nhiều.
Chính là, con lai giữa người và yêu khiến một mạch đoạn Gen nào đó của cậu bị biến đổi. Tai và đuôi khó khăn mới thu lại được.
Tử Chân cũng không có cách. Ông ấy nói, bất kể nhân thú nào sinh ra cũng đều biết cách thu lại thú tính của mình, đó là bản năng.
Hạo Hiên hồi thần sau hồi ức, nhỏ giọng an ủi.
“Con đang ở đâu, nấp vào một góc đi, cha đến đón”
Cậu dùng giọng mũi phát ra tiếng ừm ừm rồi tắt máy.
Hạo Phong bây giờ lại thật chẳng biết làm sao. Cậu hơi căng thẳng nên nắm lấy tai thỏ nhéo nhéo, làm rơi ra một vài sợi lông tơ trắng ngần.
“Két!.....”
Tiếng cửa nhà vệ sinh mở ra rất đặc biệt. Suýt chút nữa làm Hạo Phong cắn lưỡi.
Theo đó là tiếng bước chân rất có quy luật.
“Cộc cộc....”
Cửa phòng vệ sinh của cậu bị gõ nhẹ. Hạo Phong run rẩy.
“Ai đó?”
“Tôi”
“Tôi nào?”
Tu Kiệt trên vai đeo một cái cặp của mình. Trên tay lại cầm thêm một cái cặp khác.
“Tu Kiệt, bạn cùng bàn của cậu”