Anh giận thì giận, nhưng vẫn còn lí trí. Sợ cô đứng lâu trong mưa lạnh sẽ ốm, vậy là kéo cô lên xe.
Cô giằng khỏi tay anh, quay người chạy về phía trước.
Có một chiếc xe đang chạy tới. vì ngược sáng, không biết xe gì và cũng không nhìn rõ người trong xe là ai.
Cô vừa chạy về phía trước vừa vẫy tay.
Xe nhanh chóng dừng lại.
Cô căn bản không suy nghĩ nhiều, chỉ sợ Dung Trí Hằng đuổi kịp bắt cô lại, vội vội vàng vàng mở cửa sau của xe, cả người ướt rượt chiu vào, miệng cầu khẩn lái xe hãy mau cho xe chạy, còn mặt thì quay ra cửa kính đề phòng Dung Trí Hằng.
Dung Trí Hằng đứng im không nhúc nhích, lái xe của anh hoảng hốt mang ô ra che mưa.
Chiếc xe từ từ đi xa, qua làn mưa mù mịt cô không nhìn rõ vẻ mặt anh, nhưng cô biết chắc chắn anh rất không vui. Lòng cô dâng lên nỗi buồn khó nói thành lời, chỉ trong vòng nửa tiếng đồng hồ xảy ra bao nhiêu là chuyện phức tạp, mà tâm trạng bị dồn nén của cô vẫn chưa được xả hết, hai thứ đó quện vào nhau, như muốn xé toạc cô ra. Cô không kìm được lại rơi nước mắt, cúi đầu ôm chặt hai chân đang co ro trên ghế, vùi đầu khóc nấc. Không rõ khóc bao lâu, cô mới phát hiện chiếc xe đã dừng lại ở bên đường từ bao giờ.
Cuối cùng cô cũng phát hiện ra không khí hơi lạ, ngẩng đầu nhìn lên, Phương Tuân Kiệm bước từ ghế lái ra, mở cửa sau cúi người chui vào ôm chầm lấy cô.
Cô có lẽ do quá lạnh, ngay lập tức cảm nhận hơi ấm của anh truyền sang, cùng giọng nói ấm áp: "Sao lại khóc tới mức này?".
Hạng Mĩ Cảnh gần như nín khóc ngay lập tức, sững lại mất hai giây, rồi nhớ là phải đẩy Phương Tuân Kiệm ra. Phương Tuân Kiệm ôm rất chặt, cô co người lại, ngồi trong không gian chật hẹp thế nay, cô chỉ cần mạnh tay, sẽ làm anh bị thương.
Cô chỉ dám đẩy mấy cái, ngang ngạnh nói: "Em không khóc". Kết quả vừa lên tiếng, giọng nghèn nghẹn đã tố cáo cô, muốn giấu cũng không được.
Anh bất lực cười một tiếng, sau đó dần buông cô ra, lấy khăn giúp cô lau mặt. Động tác của anh rất dịu dàng, như đang bảo vệ thứ báu vật đắt giá nhất trên thế giới, anh nói: "Em không khóc, chỉ bị ướt mưa thôi".
Cô lên xe anh trong tình trạng ấy quả thật là một tình huống bất ngờ, anh dịu dàng đối xử với cô như vậy, khiến trái tim đang run lên vì lạnh của cô càng run mạnh hơn, hoảng hốt tự rút một nắm khăn giấy, nhanh chóng lau khô mặt mình, rồi nảy sinh ý định muốn xuống xe.
Anh thấy người cô ướt hết, liền với chiếc áo khoác ngoài trên xe lau đầu cho cô, hỏi: "Lạnh lắm phải không?".
Sức phản kháng của cô không mạnh, vội vàng cầm chiếc áo của anh, rồi lau qua tóc, trả lời: "Em không biết là xe anh".
Anh nhìn cô chăm chăm. Bên ngoài gió mưa sấm chớp tơi bời, nhưng những âm thanh hỗn tạp ấy bị khoá chặt bên ngoài, lúc này anh chỉ thấy cô giống con thú nhỏ bị thương, sau khi cắn kẻ thù, mình mẩy cũng bầm dập. Đôi mắt anh đỏ vằn lên, một giọt nước mắt rơi xuống, không cẩn thận lại rơi đúng mu bàn tay cô. Anh không truy hỏi cô chuyện gì đã xảy ra, mà chỉ hỏi: "Muốn về nhà phải không?".
Cô đặt áo khoác ngoài xuống, vừa mở cửa xe vừa nói: "Em tự về".
Anh đã khoá cửa từ lâu, nói ở đây không bắt được xe, sau đó quay lại ghế lái khởi động động cơ.
Cô nhớ ra lí do anh tới sơn trang, vội nhắc nhở: "Từ tiểu thư đang đợi anh".
Anh "ừ" một tiếng, nhưng không nói thêm về vấn đề ấy, mở điều hoà nóng ở mức to nhất.
Đúng là cô rất lạnh, dù từng đợt khí nóng thốc tới, cũng khó thổi hết cái lạnh trên người cô. Cuối cùng cô không chịu nổi, kéo chặt áo khoác của anh quấn quanh người, ngẩn ra một lúc, rồi lại nhắc: "Anh đến ăn tối mà, họ đang đợi anh".
Vì thiếu ngủ trong thời gian dài, nên da anh không được đẹp như trước, mắt cũng thâm quầng, người gầy xọp, từ anh toá ra sự ức chế kìm nén. Anh quay đầu lại nhìn cô một cái, rất nhanh, khi quay nhìn về phía trước anh móc di động trong túi ra.
Cô tưởng anh gọi điện cho Từ Hi Lê, vậy là dựa người vào thành ghế, quay đầu nhì ra ngoài cửa sổ.
Một tia chớp loé lên vạch ngang màn đêm đen thẫm, ngay sau đó là tiếng sấm nổ rất to, mưa đập vào cửa kính không ngừng, lộp cộp lộp cộp.
Cô đợi rất lâu không thấy Phương Tuân Kiệm gọi điện, không chờ được nữa mà quay đầu nhìn anh.
Anh đang lái xe rất chăm chú, hình như sau gáy có con mắt thứ ba, biết được cử động của cô, chủ động nói: "Di động hết pin, tự tắt máy rồi", sau đó hỏi: "Em muốn gọi điện về đó không?".
Cô bỗng chợt nhận ra vừa rồi mình bỏ chạy trong hoảng loạn, không mang theo đồ đạc, chứ đừng nói gì chào hỏi ai, nếu không gặp anh, không hiểu cô phải chạy trong bao lâu nữa. Có điều nếu không gặp anh, có lẽ cô đã bị Dung Trí Hằng túm lên xe rồi. Nghĩ đến Dung Trí Hằng đầu cô lại rối tung, sau đó do sự xuất hiện đột ngột của Phương Tuân Kiệm những bí mật bị cô gạt sang một bên lúc này liền trở lại.
Nước mắt từng giọt từng giọt to như viên ngọc trai rơi xuống, nhưng cô quyết không chịu phát ra thứ âm thanh đáng sợ kia. Cô khổ sở giữ thái độ tích cực hướng về phía trước, vui vẻ hạnh phúc như thế trước mặt Phương Tuân Kiệm, vậy mà bị huỷ hoại chỉ trong nháy mắt, cô không muốn anh thấy mình bất lực, bi ai, cũng sợ sự buồn bã của mình sẽ ảnh hưởng tới anh, dù giờ anh đã không còn quan tâm tới cô nữa.
Anh giữ yên lặng không làm phiền cô, cũng không quay lại nhìn.
Hai người như có sự phối hợp ăn ý thầm lặng, do mưa to, giao thông trong thành phố rất hỗn loạn.
Sự buồn bã dâng lên từng đợt từng đợt như sóng biển, đồng thời không tránh khỏi cảm thấy sợ hãi và lo lắng. Cuối cùng khi anh dừng xe trước khu chung cư, cô cô kìm nén sự chua xót, cố gắng nói với anh bằng giọng thoải mái nhất: "Bọn em có chút mâu thuẫn, cuối cùng lại để anh nhìn thấy chê cười rồi".
Anh không trả lời, mà dừng xe ở vị trí gần cửa thang máy nhất, sau đó xuống xe mở cửa cho cô, đợi cô xuống xe, mới rút trong ví ra một chiếc chìa khoá từ đã cũ đưa cho cô.
Cô thấy mũi cay cay, suýt nữa thì bật khóc, đầu hơi cúi xuống, nghiến chặt răng, nhanh chóng nhận lấy chìa khoá phòng, cũng không dám ngẩng lên nhìn anh, vội vàng đi vào thang máy.
Anh do dự, phải tới tận khi cửa thang máy gần khép chặt mới quay người, giơ tay chặn lại, đợi cửa thang máy mở lại, anh không chờ đợi thêm nữa, sải chân bước vào, dang hai tay kéo cơ thể yếu đuối của cô vào lòng mình. Anh tì cằm vào gáy cô, nước mắt nhẫn nhịn bao lâu nay lặng lẽ tuôn rơi, anh nhìn cô rất nghiêm túc nhưng anh mắt vô vọng, nói: "Anh biết giờ anh đã không còn tư cách để nói gì nữa, nhưng Mĩ Cảnh, nếu em ở bên anh ta mà phải khổ sở thế này, anh thật sự rất đau lòng".
Sự cứng cỏi vờ vịt của cô đã bị anh bóc mẽ, rõ ràng cô thầm cảnh cáo mình rằng phải phủ nhận sự suy đoán của anh, nhưng giọng đã lạc đi, lời lên tới miệng bật ra thành tiếng khóc, vùi mặt vào lòng anh, nước mắt tuôn ào ào.
Anh ôm chặt cô. dịu dàng vỗ vỗ vào lưng, giống như dỗ trẻ con, cuối cùng lại một lần nữa bước vào căn phòng đã từng cho anh sự ấm áp và an ủi bao năm qua.
Cô không chịu buông anh ra, miệng vẫn khóc lóc kể khổ.
Anh hiểu sự lên xuống trong tâm trạng của cô, cũng có thể hiểu được sự đau buồn của cô, nhưng nếu đổi lại là anh, những chuyện ấy anh cũng sẽ làm như Dung Trí Hằng, tìm cách giấu cô.
Cô khóc mệt, nói cũng mệt rồi, cuối cùng cuộn người nằm trong góc sofa, dần dần ngừng thút thít.
Anh đã mở điều hoà nóng trong phòng, rồi lại lấy chăn đắp cho cô. Anh ngồi một bên, ngắm nghía khuôn mặt cô từng chút từng chút một, đã quá lâu rồi không được ngắm cô như thế này, mặc dù khuôn mặt ấy vẫn thế, nhưng trên đó không còn sự vui vẻ vốn có của cô nữa rồi.
Thời gian trước, thời gian họ ở bên nhau luôn ngắn ngủi nhưng lại vô cùng mãnh liệt, anh đã nhiều lần nhìn thấy cô mệt mỏi cuộn người nằm ngủ cạnh mình sau mỗi lần ân ái, cũng đã chứng kiến cảnh cô thận trọng khi muốn làm anh vui, thậm chí lúc nói lời chia tay, hình anh cô nước mắt giàn giụa hôn mình, anh vẫn nhớ rất rõ.
Đêm Noel, nhìn cô ngã vào lòng Dung Trí Hằng, anh mãi mãi không quên cảm giác đau đớn của mình khi ấy, giống như trong buổi tối cuối cùng của họ, cô nói với anh rằng rất xin lỗi vì đã yêu anh. Anh biết tất cả những gì cô nói là để anh không cảm thấy hổ thẹn trong lòng, nhưng anh không dám lên tiếng dùng tình yêu ích kỉ của mình để níu giữ cô, giống như khi biết cô đã bước về phía Dung Trí Hằng, giữa họ sẽ không còn khả năng tái hợp, anh cũng không thể làm gì để tranh giành cô nữa, bởi vì dù người nói chia tay trước là cô, nhưng anh đã chọn cách không bao giờ nói lời yêu với cô.
Anh luôn mắc nợ cô, nợ cô thời gian, nợ cô tình yêu, và nợ cô rất nhiều nước mắt.
Ba mươi năm sống trong tình trạng cân nhắc giữa được và mất, nhưng lúc này, nhìn khuôn mặt trắng nhợt, đôi mắt khóc đỏ mọng của cô, lòng anh đau đớn vô cùng. Thực ra anh không đạt được con thuyền Noah trong mộng, cũng không hoàn thành được tâm nguyện của Bạch Tuyển Nghi, thái độ bàng quan của Dung Trí Hằng không chỉ điều khiển cả Dung gia, mà còn ảnh hưởng tới rất nhiều người, Bạch Tiên Niệm thúc ép anh liên tục, tối nay anh tới sơn trang ăn cơm, vốn định đề xuất việc kết hôn với Từ Hi Lê lên bà Dung. Anh tưởng cô đã yêu Dung Trí Hằng thật, tưởng cô sẽ dần dần được Dung gia chấp nhận vì có Dung Trí Hằng bảo vệ, anh không còn cơ hội để nói lời yêu với cô nữa, mà cuộc đời con người tiến thoái lưỡng nan, anh đành độc hành trên con đường này mà thôi.
Nhưng ông trời lại cho anh thêm một cơ hội, anh biết rất rõ, nếu bỏ lỡ lần này, anh sẽ hoàn toàn không còn hi vọng. Anh nhẹ nhàng ngắt lời cô, nhưng giọng hết sức kiên định: "Anh không cần gì hết, Mĩ Cảnh, em quay về bên anh đi, được không?",
Tất cả yên tĩnh trở lại, cô ngẩn người nhìn anh, miệng hé mở, đúng lúc cô định nói, thì chiếc điện thoại treo trên chuyên dùng để liên lạc với bộ phận bảo vệ của toà nhà bỗng đổ chuông. Âm thanh chói tai ấy vang lên lanh lảnh khắp phòng, khiến người ta không thể phớt lờ.
Nhưng anh vẫn ngồi im, túm chặt tay cô không cho cô dậy nghe điện thoại.
Cô biết anh đang chờ mình trả lời, nhưng tiếng điện thoại thật phiền phức cứ bám riết không buông. Lòng cô vô cùng sợ hãi, đành an ủi anh: "Em nghe điện thoại trước đã". Sau đó đứng dậy rất nhanh, bước tới nhấc ống nghe lên.
Cô tưởng Dung Trí Hằng gọi đến, sau khi cầm ống nghe lên, lại ngẩn ra do dự hồi lâu. Vì vừa rồi rối ren, nên mới bỏ đi thiếu trách nhiệm như thế, chắc chắn anh giận lắm. Cô vẫn luôn sợ anh giận, giờ cảm giác sợ hãi đó càng rõ ràng.
Cô quay đầu lại, thấy Phương Tuân Kiệm vẫn ngồi im trên sofa, không nhìn về phía cô. Cô đoán lòng anh đang sóng dâng cuồn cuộn, vô cùng căng thẳng giống cô.
Run rẩy đặt ống nghe gần tai, cô nín thở "a lô" một tiếng.
Bên kia nhanh chóng lên tiếng, nhưng không phải là Dung Trí Hằng như cô đoán, cũng không phải bất kì ai trong Dung gia, mà là Lâm Khải Sương.
Lâm Khải Sương nói rất rõ ràng: "Anh biết giờ tâm trạng em đang rất tệ, chắc cũng không muốn nói chuyện với anh, hận anh gạt em, nhưng nếu em không muốn Dung Trí Hằng vì hiểu lầm quan hệ giữa em và Phương Tuân Kiệm mà giận lây sang người khác, tốt nhất mau bảo anh ta rời đi ngay".
Lòng cô kinh hãi, nhưng vẫn vờ kiên cường nói: "Em không biết anh đang nói gì".
Lâm Khải Sương sợ cô cúp máy, vội nói tiếp ngay: "Em biết, Mĩ Cảnh, em biết anh đang nói gì. Đây không phải chuyện đùa, Dung Trí Hằng gọi cho anh kể vì sao hai người cãi nhau, anh ta nói tâm trạng em rất kích động, lên xe của Phương Tuân Kiệm đi rồi, anh ta không gọi được cho em, lại sợ dù có tìm thấy em cũng không giải quyết được vấn đề gì, vì vậy mới bảo anh đến. Anh đang ở dưới khu nhà em, hơn nữa anh đã nhìn thấy xe của Dung Trí Hằng đỗ bên đường, đến còn sớm hơn anh, anh ta đi theo xe hai người, có lẽ đã đoán ra được gì đó, vì vậy mới bảo anh ra mặt. Phong cách làm việc của anh ta thế nào em rõ hơn ai hết, trừ phi em quyết định vứt bỏ tất cả để quay về bên Phương Tuân Kiệm, và chắc chắn Phương Tuân Kiệm đủ bản lĩnh để đón nhận phong ba bão táp sắp tới, nếu không em phải bảo anh ta đi ngay. Dung Trí Hằng đang đợi, anh ta kiên nhẫn đợi được tới mức này đã là rất không dễ dàng gì, em đừng khiêu khích giới hạn cuối cùng của anh ta".
Hai chân cô mềm nhũn, cả người như không còn hơi sức dựa hẳn vào tường, tay nắm ống nghe run lẩy bẩy.
Phương Tuân Kiệm không ngồi yên nữa, đứng dậy đi về phía cô nói: "Ai gọi điện đến cũng mặc kệ, chúng ta đừng quan tâm nữa".
Cô nhìn anh từng bước từng bước tiến lại gần mình, trái tim bỗng như bị lửa thiêu đốt. Phải cố gắng lắm mới nén được nỗi chua xót đã trào dâng lên cổ, giơ tay ngăn anh lại, nín thở một hơi, nghiêm túc nói với anh: "Là đồng nghiệp gọi tới, hỏi về sự kiện chiều mai".
Anh nhận thấy ánh mắt khác thường của cô lướt qua rất nhanh, muốn tiên lên ôm cô.
Cô vội vàng giật lùi một bước, vô cùng lạnh lùng nói: "Xin lỗi, em đã yêu Dung Trí Hằng rồi".
Anh lắc đầu, kiên định nói: "Em chưa".
Giọng cô run rẩy, nhưng cố gắng nở một nụ cười: "Em biết đối với anh mà nói chuyện này không dễ chịu gì, nhưng chúng ta đã kết thúc từ lâu rồi. Trên thực tế, em đã bắt đầu cùng Dung Trí Hằng từ khi còn ở Bordeaux, chỉ vì e ngại vài việc nên mới giấu mọi người mãi mới công bố. Lần này bà nội anh ấy qua, anh ấy đã vì em làm rất nhiều chuyện, còn nói hi vọng em có thể bước vào Dung gia, đương nhiên em còn yêu anh ấy hơn trước kia. Cãi vã là chuyện rất khó tránh, nhưng em mong anh có thể hiểu, chúng ta không có khả năng ở bên nhau nữa. Không phải em trách anh đã không giữ em khi em bỏ đi, mà vì em đã yêu người khác, không lưu luyến gì với anh nữa".
Anh vẫn lắc đầu: "Em nói dối".
Cô sợ cứ tiếp tục thế này, cô sẽ để lộ sơ hở, đành tàn nhẫn: "Anh đừng không cam tâm như thế, trên thế gian này không ai đợi được ai cả đời, em không có nghĩa vụ phải yêu anh cả đời. Dung Trí Hằng tốt với em, yêu em, bảo vệ em, em yêu anh ấy cũng là việc bình thường. Em rất cảm ơn anh đã đưa em về nhà, lại còn bỏ thời gian ra nghe em nói nhiều như vậy, nếu em có hành động nào khiến anh hiểu lầm, hoặc gây rắc rối cho quan hệ của anh với Từ tiểu thư, em có thể tới gặp cô ấy để giải thích rõ ràng, em tin Dung Trí Hằng sẽ hiểu và tin em, nhưng em thật sự không thể gạt anh".
Anh nhìn cô chằm chằm, không thể thuyết phục mình tin vào những gì cô nói.
Cô thấy vẻ thất vọng buồn bã của anh, cảm giác tim đau như dao cắt, nhưng điều duy nhất cô có thể nói với anh chỉ là: "Phương Tuân Kiệm, em đã không còn yêu anh nữa. Xin anh đừng làm ảnh hưởng tới cuộc sống của em".
Anh chầm chậm cụp mắt. Mỗi câu cô nói lúc này, cho dù không thật lòng, nhưng chẳng khác gì mũi kim đâm vào trái tim vốn đã có ngàn vạn vết đâm của anh. Trải qua một quãng thời gian dài như thế, anh đã không còn tự tin như ngày trước nữa, cũng không dám hi vọng cô còn yêu anh. Không phải anh lo cho lòng tự trọng của mình, mà anh không còn dũng khí để nghe cô nói cô yêu người đàn ông khác như thế nào.
Bàn tay cô ra sức cấu véo vào đùi sau của mình, cảm nhận được nỗi đau từ da thịt, lấy hơi, quay người ra mở cửa phòng, quyết liệt nói: "Em muốn đi nghỉ rồi".
Lâm Khải Sương gặp Phương Tuân Kiệm ngoài thang máy.
Anh đang lo lắng, thang máy còn chưa mở hết cửa anh đã vội vàng lao ra ngoài, kết quả không cẩn thận và vào Phương Tuân Kiệm.
Anh không cao lớn, sức khoẻ bình thường, nhưng cú va này suýt thì xô ngã Phương Tuân Kiệm. Anh vô thức giơ tay ra kéo người lại mới nhìn rõ người ấy là Phương Tuân Kiệm, hơi sững lại.
Phương Tuân Kiệm không ngước mắt nhìn anh, hình như cũng chẳng định nói gì, đi qua người Lâm Khải Sương, bước vào thang máy.
Lâm Khải Sương vẫn đứng im, cho tới tận khi thang máy bắt đầu đi xuống anh mới bừng tỉnh trở lại, tới trước cửa nhà Hạng Mĩ Cảnh, bấm chuông.
Trong phòng không có động tĩnh gì, anh đợi một lúc, lại bấm chuông cửa lần nữa, vẫn không thấy ai ra. Anh ngẫm nghĩ, rồi ghé sát vào cửa nói: "Là anh".
Hạng Mĩ Cảnh vẫn đang mềm nhũn người khuỵu ngay đằng sau cánh cửa nghe thấy giọng Lâm Khải Sương, mới từ từ ngẩng đầu lên giữa hai đầu gối, im lặng một lúc, đứng dậy, nhìn qua mắt mèo, xác nhận người gõ cửa là Lâm Khải Sương, cô lau nước mắt trên mặt, giơ tay mở cửa.
Cửa mở, Lâm Khải Sương đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, thấy Hạng Mĩ Cảnh với bộ dạng nhếch nhác đằng sau cánh cửa, lòng anh xót xa. Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, muốn ôm cô như anh trai ôm an ủi em gái.
Cô nhìn Lâm Khải Sương một cái, không đợi anh đi đến ôm mình, đã quay người đi vào trong, nằm xuống sofa, kéo chăn đắp kín người.
Anh đã tưởng tượng ra đủ các kiểu phản ứng của cô, nhưng giờ cô chỉ phớt lờ không thèm quan tâm tới anh, anh thấy tình hình không đến nỗi tệ lắm. Không lãng phí thời gian thêm nữa, đóng cửa thật chặt, anh nhanh chóng đi vào, ngồi xuống sofa nhỏ bên cạnh.
Cô nằm nghiêng, quay lưng về phía anh, không nói gì.
Anh ngồi đó im lặng rất lâu. Trong khoảng thời gian ấy, đầu anh hiện lên rất nhiều chuyện, anh vẫn luôn cho rằng mình là người đủ thông minh, ít nhất là trên thương trường, trong cách giải quyết vấn đề cũng chẳng cao minh, nhưng có những chuyện, anh vẫn cảm thấy nên giấu đi là lựa chọn tốt nhất.
Nhìn chiếc chăn trên người cô trượt xuống, cuối cùng anh khẽ thở dài một tiếng, giơ tay kéo chăn đắp cho cô, buồn buồn nói: "Trước khi gọi điện anh còn do dự mãi không biết có nên báo cho em không, biết đâu đây chính là kết cục mà em muốn, nhưng anh lại nghĩ, con người em, cái gì cũng tốt, chỉ là thỉnh thoảng nghĩ quá nhiều cho người khác, nhận ấm ức về mình, sau đó sống chẳng vui vẻ gì, mà lại cố tỏ ra cho người khác thấy mình đang vui vẻ. Còn anh, lại luôn biết được những chuyện mà anh không nên biết một cách đúng lúc. Tối đó ở bệnh viện, anh nghe bạn em nói những lời ấy, thật sự anh rất sốc, nhưng sau nghĩ lại, thực ra cũng chẳng có gì lạ cả, là anh chậm hiểu, còn em giấu kĩ thôi. Nhưng anh rất hối hận vì đã nói cho em biết chuyện của Bội Bội, nếu không em đã không quay lại, em sẽ không lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan".
Anh nói mãi nói mãi, tự mình cảm thấy rất bi ai, nước mắt cứ thế rơi.
"Mĩ Cảnh, em không muốn làm liên luỵ Phương Tuân Kiệm, đúng không? Trước kia không muốn, giờ càng không muốn, vì vậy bất kể lúc nào, chỉ cần bày ra trước mặt em sự lựa chọn, em sẽ lập tức chọn cách rời bỏ anh ta".
Cơ thể đang co trong chăn của cô bất giác run lên.
Anh không nhìn thấy mặt cô, cũng không dám nhìn bộ dạng nước mắt giàn giụa ấy. Đưa tay lau nước mắt trên má mình, anh nói tiếp: "Dung Trí Hằng đúng là đã giấu em rất nhiều chuyện, anh cũng giấu em rất nhiều, đó là bởi vì bọn anh đều không muốn em phải chịu thêm bất kì cú sốc nào nữa, vì vậy mới thống nhất với nhau. Nếu không phải em vô tình nhìn thấy dì, thì những chuyện này cả đời bọn anh cũng sẽ không chủ động cho em biết. Có thể em thấy bọn anh độc đoán, nhưng xin em hãy tin rằng, bọn anh đều là muốn tốt cho em, và cũng muốn tốt cho Dung Trí Dật. Không sai, Dung Trí Dật ngộ sát chị gái em, nhưng sự đau khổ của anh ta, ít nhiều em cũng đã biết. Dung Trí Hằng đối với em trai mình, giống như em đối với Bội Bội, dù người thân có phạm phải sai lầm gì đi nữa, là huynh trưởng, anh ta vẫn muốn giúp em mình che giấu. Mà sự thật thì, chuyện của chị em từ đầu tới cuối không liên quan tới Dung Trí Hằng, khi chuyện xảy ra, đa phần người của Dung gia đang đi nghỉ ở Hawaii, chỉ có Dung Trí Dật và Dung Hoài Đức ở nhà".
Cô không còn rấm rức khóc, mà quay sang lạnh lùng nhìn anh: "Dung Trí Hằng rốt cuộc đã cho anh bao nhiêu? Tại sao anh phải hao tâm tổn trí nói giúp anh ta như thế?".
Ánh mắt cô khiến lòng anh run lên, nhưng anh hiểu tâm trạng cô lúc này, anh đáp: "Nếu em nghĩ như thế, thì sao không nghĩ lại chuyện trước kia, tai sao anh ta luôn phải tạo một hình tượng tốt đẹp trước mặt em? Anh không dám khẳng định anh ta yêu em một trăm phần trăm, nhưng chắc chắn đã yêu hết sức anh ta có thể rồi, nếu em nghĩ với điều kiện của anh ta, tại sao lại phải bỏ nhiều công sức vì em như thế?".
Cô không đáp.
Anh tiếp tục nói: "Đừng nói em không thích anh ta chút nào, ở bên nhau lâu như vậy, em không thể không có tình cảm gì được. Nếu chuyện tối nay không xảy ra, thì việc em lấy anh ta sẽ sớm xảy ra thôi. Giờ anh nói những điều này, không phải muốn đả thông tư tưởng cho em, Dung Trí Hằng vốn là người mạnh mẽ gia trưởng, anh ta đứng dưới lầu mà không lên gặp em, điều đó cho thấy có những việc anh ta biết rất rõ nhưng không muốn xé toạc ra. Anh ta có thể không quan tâm tới quá khứ, nhưng không có nghĩa anh ta chấp nhận chuyện cũ lập lại một lần nữa".
Cô căm hận, ngồi bật dậy, nhìn thẳng vào mắt Lâm Khải Sương, tâm trạng gần như mất kiểm soát: "Lẽ nào em nhất định phải sống dưới sự cho phép của anh ta sao? Bên nhau lâu như thế, có chuyện nào thật sự do em quyết định không? Anh nói đúng, anh ta là một người anh tốt, thỉnh thoảng cũng là người bạn trai không tệ, một người con gái không nơi nương tựa như em mà lại oán hận anh em họ vì người chị mình chưa từng gặp mặt, nghe có vẻ không được lí trí lắm, nhưng nếu đổi lại là anh, anh có thể chấp nhận không? Chấp nhận tình yêu mang tính chất dối lừa này không? Chấp nhận hành vi biết rõ quá khứ của em nhưng lại giả bộ như không biết gì của anh ta không?".
Anh lẳng lặng đợi cô phát tiết hết nỗi oán hận trong lòng, rồi dịu dàng khuyên cô: "Giờ tâm trạng em dễ bị kích động, căn bản không thể bình tĩnh để suy nghĩ. Có lẽ em đang trách anh ta ép em phải lựa chọn, chứ không phải trách anh ta đã giấu em nhiều như thế. Nhưng tình yêu vốn ích kỉ, anh ta muốn có thứ mà trái tim mình khao khát, đương nhiên sẽ không thể cứ thế mà buông tay, nhưng nếu anh ta đã muốn qua anh để ép em lựa chọn, có nghĩa anh ta tin trong lòng em có anh ta".
Cô nhìn anh chăm chăm, nước mắt lại tuôn ào ạt.
Cuối cùng anh không kìm được nữa, đứng dậy rồi nửa quỳ nửa ngồi trước mặt cô, vừa giúp cô lau nước mắt, vừa cười nhẹ dỗ dành: "Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa. Anh không nói gì nữa, cũng sẽ không khuyên em. Em muốn về bên Phương Tuân Kiệm cũng được, muốn xá miễn cho tội lừa gạt của Dung Trí Hằng cũng được, chỉ cần em đừng buồn như thế nữa, khiến anh nhìn cũng buồn theo. Con người sống trên đời này chẳng dễ dàng gì, tại sao cứ phải nghĩ nhiều, quan tâm nhiều như thế, nếu em cảm thấy chán Thượng Hải, ngày mai anh đưa em về Paris, không bao giờ bảo em quay lại nữa". Anh nói mãi nói mãi, chính mình không kìm được lại rơi lệ, mũi tắc nghẹn, cổ họng thì nghẹn ngào, nói tiếp: " Tại anh lắm chuyện, còn khuyên em ở lại, đều tại anh mà ra cả, nếu không, chắc chắn giờ này em đang sống rất vui vẻ ở Paris rồi".
Cô gục đầu vào vai anh, vừa khóc vừa nói: "Em không vui, em không vui chút nào hết. Những ngày rời khỏi Thượng Hải , gần như tối nào em cũng không ngủ được, hễ nghĩ tới lại thấy buồn. Em thật sự hận bản thân mình như thế, cũng rất hận Phương Tuân Kiệm, nhưng em lại không nỡ hận anh ấy, giống như lần tới bệnh viện phá thai vậy, em cảm thấy mình không thể chịu nổi nửa, nhất định quyết tâm rời bỏ anh ấy. Nhưng em thật sự không nỡ. Con người anh ấy, nhìn thì như đối với em rất tệ, thực ra làm chuyện gì cũng đều nghĩ cho em. Anh ấy chưa bao giờ thừa nhận yêu em, còn luôn khiến em cảm thấy mơ mơ hồ hồ, em liền bảo với bản thân rằng, thế cũng chẳng sao, em có thể đợi, đợi mãi, đợi cho tới khi anh ấy chịu nói anh ấy yêu em. Nhưng em không đợi được, cũng không thể trở thành gánh nặng của anh ấy, vì vậy em muốn bỏ trốn, muốn thử bắt đầu cuộc sống mới, thậm chí đón nhận tình cảm của Dung Trí Hằng. Em biết Dung Trí Hằng thật lòng với em, em cũng muốn chân thành đối lại với anh ấy, cho đến hôm nay, em không thể không buồn được". Cô khóc nấc lên, nức nở nói tiếp: "Dung Trí Hằng chắc chắn đã điều tra quá khứ của em từ lâu rồi, bí mật em thận trọng cất giữ đối với anh ta căn bản không còn là bí mật nữa. Anh nói không sai, em vốn không trách anh ta giấu chuyện thân thế của em, mà em trách anh ta đã luôn bắt em phải lựa chọn, luôn phải sống theo ý anh ta. Thậm chí anh ta không hề bàn với em về chuyện đưa em về gặp bà nội mình. Em biết, em biết là bởi vì anh ta thật lòng tốt với em, nhưng anh ta không nghĩ em sẽ sợ, sẽ từ chối sao? Anh ta luôn tự động tốt với em mà không bao giờ hỏi em có đồng ý không?".
Anh vỗ lưng cô, dỗ dành: "Chúng ta đừng quan tâm tới ai nữa, kệ anh ta có bao nhiêu tiền, có quyền thế nào, người đàn ông làm người khác đau lòng không phải người đàn ông tốt".
Lâm Khải Sương không biết mình phải dỗ Hạng Mĩ Cảnh bao lâu, anh cảm giác thời gian trôi rất nhanh, nhưng cũng rất chậm. Khi cô bình tĩnh trở lại, tắm rửa sạch sẽ, mệt mỏi nằm xuống giường ngủ thì đã mười hai giờ hơn.
Anh ngồi lại sofa, lấy di động ra nhìn, thấy Phương Tuân Kiệm và Dung Trí Hằng đều nhắn tin cho mình, và cùng hỏi về tình hình của Hạng Mĩ Cảnh.
Anh ngồi thẫn thờ mất một lúc, rồi lại thẫn thờ, cuối cùng gửi cùng một nội dung cho cả hai.
"Cô ấy rất mệt, đã ngủ rồi".
Mấy giây sau anh thở dài thườn thượt, soạn một tin nhắn khác cho Phương Tuân Kiệm.
"Cô ấy không thể lựa chọn anh, anh nên đi con đường nào thì hãy tiếp tục đi con đường ấy, hãy tiến về phía trước, như thế đối với cô ấy mà nói là một sự viên mãn, đừng để cô ấy phải khó xử".
Vừa gửi xong thì nhận được tin nhắn trả lời đầu tiên của Phương Tuân Kiệm cho tin trước, chỉ bốn chữ: "Làm phiền anh rồi".
Anh nhìn bốn chữ ngắn gọn đó, mắt bỗng ướt nhoè. Anh thấy hành vi vừa rồi của mình thật tàn nhẫn, nhưng nếu đả xác định hai người không thể ở bên nhau, chi bằng dứt khoát chém xuống một nhát cắt đứt luôn.
Phương Tuân Kiệm không trả lời nữa.
Nửa phút sau, Dung Trí Hằng gọi tới.
Anh đứng dậy vào nhà vệ sinh nghe điện.
Dung Trí Hằng không hề nhắc tới Phương Tuân Kiệm, chỉ hỏi Lâm Khải Sương: "Cô ấy bớt giận chưa?".
Anh nói thật: "Chưa".
Dung Trí Hằng ngập ngừng, rồi nói: "Sáng mai tôi sẽ đưa đồ cô ấy bỏ lại ở sơn trang tới".
Lâm Khải Sương vốn muốn cho Dung Trí Hằng biết lúc này Hạng Mĩ Cảnh chưa chắc đã muốn gặp anh, nhưng rồi lại nghĩ, có chuyện gì gặp nhau nói vẫn tốt hơn, nên lại thôi.
Song Hạng Mĩ Cảnh kiên quyết không gặp Dung Trí Hằng, nói cách khác, cô từ chối gặp bất kì ai.
Cô nằm trên giường không động đậy, Lâm Khải Sương nói chuyện với cô, cô không trả lời, chỉ nằm im nhắm mắt, thỉnh thoảng lại thấy giọt nước mắt rơi xuống. Anh sợ cô bị ốm, mới ghé sát vào sờ trán cô, quả nhiên đang sốt rất cao.
Lục tìm túi thuốc trong tủ, thuốc bên trong đều đã hết hạn từ lâu. Đến ừ hử một câu cô cũng chẳng buồn chứ nói gì tới việc ngoan ngoãn nghe lời anh tới bệnh viện khám, anh đành xuống nhà đi mua thuốc.
Dung Trí Hằng đến từ rất sớm, gặp Lâm Khải Sương dưới toà nhà.
Dung Trí Hằng rõ ràng mất ngủ cả đêm, bộ vest thẳng thớm lịch lãm cũng không che được vẻ mệt mỏi toát ra từ trên người anh.
Tình hình tối qua quả thật đột ngột và phức tạp. Anh vốn lấy Hạng Mĩ Cảnh làm trọng, tự mình lái xe, không nói với bất cứ ai mà cứ thế đi đến đây. Kĩ năng lái xe của anh không khá lắm, lại đúng trời mưa, vào khu vực thành phố, dòng xe từ bốn phía đổ về giống như đang chèn ép trái tim anh, bức bí đông đúc chật chội đến mức anh thấy ngạt thở. Cần gạt nước mưa hoạt động không ngừng, anh chưa từng thấy sốt ruột như thế này bao giờ, cũng chưa bao giờ chán ghét trời mưa như thế, cản trở anh.
Anh có rất nhiều cách để xử lí việc này, nhưng cuối cùng vẫn chọn cách gọi điện cho Lâm Khải Sương. Khi nhìn thấy xe của Phương Tuân Kiệm lái từ trong hầm ra, anh vừa thở phào nhẹ nhõm nhưng ngay lập tức lại thấy bi ai. Bắt đầu từ lúc nào, anh đã không muốn mất Hạng Mĩ Cảnh như thế, thậm chí còn sợ mất cô, vì vậy anh thà giả vờ như mình không biết gì, chỉ cần cô không quay lại với Phương Tuân Kiệm nữa, anh sẽ không bận tâm mà bước tiếp cùng cô. Anh là người kiêu ngạo như thế, rốt cuộc biến thành kẻ tự ti như thế này từ khi nào?
Đứng trước tình yêu, đứng trước người con gái anh yêu, dù anh có cao ngạo ngẩng đầu cất bước, chỉ trong lòng anh là rõ nhất, cô đang từng chút từng chút khống chế niềm vui nỗi buồn của anh, còn anh thì chìm đắm trong đó.
Anh rất tức giận. Sau khi quay về sơn trang không giải thích lời nào mà cho người đưa Phùng Vũ Phi rời đi ngay trong đêm. Tần Tâm Nghiên cũng bị mời đi, còn Dung Trí Dật bị khoá trong phòng, những người khác đều không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, kì lạ là, ngay cả bà nội cũng không định "dây" vào thằng cháu đang bốc hoả, chỉ có Từ Hi Lê lẩm bẩm vài câu trách không thể liên hệ được với Phương Tuân Kiệm rồi thôi.