Trên đường về nhà Lý Bình Xuyên, Tảo Tình đã gửi tin nhắn cho Triệu Nguyên Trình.
Cô xấu xa thì có xấu xa, tùy hứng còn làm ra vẻ, nhưng duy nhất được cái thức thời, biết khi nào phải cúi đầu xin lỗi, khi nào nên nhận thua.
Tin nhắn xin lỗi còn viết rất nghiêm túc, giống như đang viết một đoạn văn ngắn.
"Gửi đi."
Vậy là gửi đi rồi, cũng coi như yên tâm hơn một chút.
Lần này cô từ lỗi sai lúc phơi quần áo đến chuyện cùng Lý Bình Xuyên yêu đương vụng trộm mà không nói cho anh ấy biết, tất cả đều phải nhận sai, từ ngữ thành khẩn, từng từ từng chữ chứa đựng bao nhiêu nước mắt.
Gửi xong không đợi Triệu Nguyên Trình trả lời, Tảo Tình với tay lấy quýt Lý Bình Xuyên mới mua, tốc độ lột vỏ của cô rất nhanh, vì cô có móng tay, chưa được bao lâu đã ăn hết ba trái, vị chua chua ngọt ngọt và giọng nói khàn khàn hòa vào nhau, nhưng rất vui, từ nhất cử nhất động đều có thể nhìn ra được sự vui vẻ.
Lý Bình Xuyên đang lái xe, mặt đường có chút ướt, bên ngoài trời đang mưa phùn, kính chắn gió trở nên mơ hồ, cần phải dùng gạt nước giúp đỡ mới có thể chạy bình thường.
Anh dùng dư quang nhìn về phía Tảo Tình, quan tâm lo lắng hỏi, "Có phải sợ anh trai em nói cho người trong nhà biết phải không?"
"Hả?" Tảo Tình nuốt múi quýt xuống, tiện đó cũng dùng đầu lưỡi liếm luôn vị ngọt còn sót lại trên môi, "Không sợ, anh ấy sẽ không nói, cũng đâu phải lần đầu tiên."
Đầu óc Lý Bình Xuyên xoay chuyển nhanh chóng, từ trong lời cô nói nghe ra được cái gì đó, muốn mở lời, nhưng không biết nói gì.
Vài giây sau lại biến thành, "...!Ừm."
Tảo Tình phát giác được bản thân đã nói sai, quay mặt lại, kề sát vào quan sát Lý Bình Xuyên.
Y chang.
Biểu cảm khi ghen tuông giống y chang thời đi học.
Giống như bị câm, mắt cũng không thèm nhìn về phía cô, nhìn giống như là đang tập trung làm việc của mình, trên thực tế là đang suy nghĩ miên man.
"...Không phải vậy, chuyện đó lâu lắm rồi."
Nghe cô giải thích, Lý Bình Xuyên càng nặng nề hơn, thở không nổi, "...!Ừm."
Cổ họng Tảo Tình có chút ngứa, nước trong quýt ngấm vào, cô đối với loại tình huống này luôn luôn ứng biến rất tốt, hiện tại lại bị rối, không có trật tự ngôn ngữ, cứ thế nói ra hết những lời không nên nói.
"Thật sự đã lâu lắm rồi, em đã quên người đó tên là gì, chính là...!Anh ta đưa em về nhà, một hai phải ở bên ngoài hôn em, đúng lúc bị anh em trở về thấy được...!cứ như thế dẫn em về nhà."
Trên đường Triệu Nguyên Trình cũng không nói cái gì, chỉ cười lạnh trào phúng cô "Quen nhiều người như vậy, thật không biết xấu hổ", cô rất là xấu hổ, còn cảm thấy cảm thấy thẹn, đêm đó trở về liền cùng người đó chia tay.
Lâu như vậy rồi, cô nghĩ đến, cũng chỉ là buột miệng nói ra.
Nếu làm cho Lý Bình Xuyên cảm thấy cô trước đây lịch sử tình trường quá phong phú, cô chắc phải đâm đầu chết quách đi cho xong.
Xe dừng ở ngã tư đèn đỏ.
Sắc mặt Lý Bình Xuyên không đổi, cũng không trả lời lại lời giải thích của Tảo Tình, khi đó bọn họ cũng đã chia tay, cô tìm ai khác cũng hợp lý mà.
Nhưng không thoải mái, không phải không có.
Anh tìm khăn giấy ướt trong xe, giúp Tảo Tình lau tay, móng tay bởi vì lột quýt mà có màu vàng nâu, còn có nước quýt, khăn giấy ướt để vào, sạch hơn rất nhiều.
Ngoài trời đang mưa, bên trong xe khô ráo, hạt mưa đánh vào cửa sổ xe, tích tụ rất nhiều đường uốn lượn chảy xuống, vệt nước dày đặc, làm cho mọi thứ phía sau Lý Bình Xuyên dường như chỉ là làm nền.
Anh là trung tâm trong đôi mắt Tảo Tình.
Ngón tay lau xong rồi, anh lại ngồi thẳng trở về ghế lái, không trả lời lại lời giải thích của Tảo Tình, cũng không hỏi nhiều, đối với vài đoạn tình cảm trước đây của cô, anh cũng không muốn biết.
Trên xe không có dù, đoạn đường đi đến tòa nhà rất ngắn, nhưng Tảo Tình vẫn bị ướt một chút, vừa vào cửa cô đã bị Lý Bình Xuyên kéo đi thay quần áo, tuy rằng cử chỉ vẫn còn quan tâm cô, quan tâm ngón tay cô dính nước quýt sẽ không thoải mái, cũng quan tâm cô mắc mưa sẽ bị cảm, nhưng anh vẫn không chịu lên tiếng, sự ghen tuông vẫn chưa nguôi ngoai.
Bật đèn phòng khách, anh kéo cô đến phòng ngủ, bước chân rất nhanh.
Ấn Tảo Tình ngồi ở trên giường.
Mới quay đầu lại đi đến tủ quần áo lấy bộ quần áo lần trước cô để lại đây.
"Cởi áo khoác ra trước đi."
Tảo Tình còn đang ngơ ngác, nhưng vẫn đem áo khoác ngắn cởi ra, lộ ra áo len bên trong, eo nhỏ và bầu ngực mềm mại, đều là vũ khí sắc bén để kích thích tình dục.
Lý Bình Xuyên cầm trên tay chính là áo sơmi, nhưng anh lại tiến đến cởi nút quần jean của Tảo Tình, ngón tay từ bụng nhỏ luồn vào, linh hoạt cởi đi từng nút một, tiếp theo là khóa kéo, đều cởi ra, nhìn thấy đường viền và hoa văn trên quần lót, màu trắng, nhưng lại trống rỗng, như hai thái cực.
"Nâng lên một chút."
Anh lại chỉ huy cô.
Anh cũng bị mưa làm ướt, trên người còn có khí lạnh, tóc hơi ướt, cúi đầu như vậy, chân mày bị che đi, cũng không thấy rõ ánh mắt.
Tảo Tình cảm nhận được tay anh đang di chuyển xuống.
Tiếp theo đó là quần bị cởi ra.
Quần dính chặt vào chân, nơi đó vốn dĩ đã rất gấp, hiện tại lại nhét một ngón tay của anh vào, bị kích thích đùa bỡn một cách tệ hại.
"..."Cô cắn môi, ôm lấy tay Lý Bình Xuyên, mặt dán vào người anh, hai má ửng hồng, "...!Không phải, không phải thay quần áo sao?"
"Thay đây." Tay anh còn ở làm xằng làm bậy, dáng vẻ lại giống như chính nhân quân tử, "Lên đây, anh thay cho em."
Nói thì nói như vậy, nhưng ngón tay lại cách quần lót thọc thọc vào cửa động nơi đang nóng bừng và kịch liệt co rút.
Tảo Tình không thể không làm theo.
Cô khó khăn nâng lên, lại quỳ ở trên giường.
Lý Bình Xuyên đứng ở phía sau, thân ảnh đè nặng xuống, trọng lượng cơ thể của đàn ông so với phụ nữ có sự khác biệt rất lớn, anh giữ chặt mép quần, kéo xuống tới đầu gối, ánh mắt thâm thúy mà nhìn vào cặp mông tròn đầy đặn và đôi chân của Tảo Tình, được ánh sáng chiếu vào, trắng thêm vài tông.
Rất lâu rồi không có làm, lần trước còn ở trong xe.
Rất vội vàng.
Vốn dĩ muốn dịu dàng một chút, nhưng cô lại ngu ngốc, ở trong xe dám nói những lời như thế.
Lý Bình Xuyên nhéo nhéo mông cô, "Nhấc chân lên."
Tảo Tình rên một tiếng, xấu hổ đến mức dúi đầu vào trong chăn, cái gì cũng không nhìn, giống như cái gì cũng không biết.
Cô nâng hai đùi lên, Lý Bình Xuyên từ phía sau kéo xuống, sự lạnh lẽo từ gót chân được bao bọc một xíu hơi ấm, như vậy vẫn còn chưa đủ, anh lại tới cởi quần lót.
Tảo Tình biết anh muốn làm gì, còn cố làm như không biết mà hỏi: "Thay quần áo...!Tại sao còn cởi cái này?"
Lý Bình Xuyên đưa tay đặt vào chỗ đó xoa xoa, "Đều ướt cả rồi, em nói cởi hay không cởi?"
"Háo sắc."
Cô không dám ngẩng mặt lên nhìn.
Nhưng lực độ xoa huyệt của Lý Bình Xuyên, khi bị kích thích sẽ mang ra một ít nước dính nhớp, đều rất trí mạng.
Quần lót bỗng nhiên bị kéo xuống.
Nước thật sự quá nhiều, thấm ướt tầng vải dệt, mang ra một sợi chỉ bạc, tượng trưng cho tình dục đang tuôn trào của cô.
Đo đỏ, hơi phiếm hồng, lại dính chút chút nước ngọt, thật mê người.
Bởi vì cơ thể không được vuốt ve, Tảo Tình thật không thoải mái mà lắc mông, để nơi đó như ẩn như hiện mà cọ qua cọ lại trước mắt Lý Bình Xuyên.
Bàn tay anh đột nhiên phủ lên, bóp mông, cặp mông đầy đặn từ khe hở ngón tay tràn ra, Tảo Tình rên lên một tiếng, "Chỗ đó...! Muốn."
Lý Bình Xuyên không đáp lại, lại tách chân cô ra.
Còn tưởng sẽ bị sờ thêm một lát, hoặc là sẽ bị cọ, nhưng đều không có, Tảo Tình căng da đầu, đột nhiên bị đầu lưỡi ướt mềm đi sâu vào, ấm áp mà linh hoạt, lướt qua phía ngoài, lại chen vào bên trong.
Cô căn bản chịu không nổi kiểu tấn công này.
Lý Bình Xuyên liếm rất giỏi, cũng có thể dễ dàng tìm đúng điểm mẫn cảm của cô, một khi tìm thấy, tuyệt đối không sẽ bỏ qua.
Đầu lưỡi mềm mại rõ ràng đang cắm vào, lại làm động tác giả giống như chỉ đang kích thích tiểu đậu nhỏ, nơi đó chưa từng bị trêu chọc như vậy, còn chưa chân chính nhìn thấy anh bạn nhỏ của anh cắm vào, đã bị đầu lưỡi của Lý Bình Xuyên đánh bại.
Tảo Tình nắm chặt chăn, eo sắp sụp xuống.
Bị liếm đến đầu óc trống rỗng, cứ trực tiếp rên lên, dịu dàng qua đi, Lý Bình Xuyên liền tăng tốc động tác, anh động càng lúc càng nhanh, Tảo Tình càng ngứa, đầu lưỡi như gãy đàn, cuối cùng xương sống tê dại, lần đầu tiên tới rồi.
Nhận thấy nơi đó tiết ra mật dịch, môi và lưỡi Lý Bình Xuyên đều ướt.
Cuối cùng còn sót lại một chút, đang lúc Tảo Tình còn chưa hoàn hồn, đột nhiên đâm vào, cô chuẩn bị không kịp, anh bạn nhỏ của amh đã nhét đầy cô, một lần cuối cùng, không có sự chuẩn bị trước, cô cứng hết cả cổ, kêu ra tiếng: "...!Ưm...!A, căng quá, đừng mà."
Cô vòng tay ra sau lưng đẩy đẩy eo Lý Bình Xuyên.
Anh thuận thế bắt lấy tay cô đặt ở sau lưng, một tay khác tiến vào áo lông, cởi áo lót.
Không còn áo lót bên trong che chắn, hình dáng ngực cứ thế hoàn toàn lộ ra, ngay cả núm vú thẳng đứng cũng có hình dạng, dấu vết in trên áo len, Lý Bình Xuyên từ sau đâm vào, bắt lấy tay Tảo Tình lại, ôm mông, tận tình mà làm.
Lần sau so với lần trước đều sâu hơn một chút, đâm Tảo Tình sắp thủng rồi.
Lần này khác hoàn toàn so với những lần trước đây, chính là đã mang theo tính áp chế chiếm hữu, đặc biệt là ở tư thế này, làm Tảo Tình không có cách nào phản kháng, cô quay mặt đi, khóe mắt ươn ướt, miệng mở ra, giống như muốn ăn cái gì đó.
"...Lý Bình Xuyên...!anh, anh...!đừng mà!"
Cô vừa nói, anh đã hướng đến chỗ sâu bên trong đâm vào muốn đem tất cả đều cắm hết vào.
Tảo Tình da đầu tê dại, xương cốt mềm nhũn, "...!Quá sâu...!xin anh đó...!đừng mà..."
Cô xoay người, có thể nhìn đến đầu v trong áo len bị va chạm mà chuyển động, nhất cử nhất động, một chữ đều là sắc tình, dâm dịch nơi giao hợp nhưng một dòng chảy, thậm chí còn dính ướt cả Lý Bình Xuyên, vậy mà còn nói đừng mà.
Lý Bình Xuyên buông tay cô ra, thay đổi tư thế để cưỡi hết toàn bộ, từ phía sau nắm lấy bầu ngực mềm mại của Tảo Tình, xoa nắn kích thích, ngậm lấy cái miệng đang rên rỉ của cô, đầu lưỡi hướng trong hút lấy, "Hai cái miệng, đều phải lấp đầy."
Ai bảo cô luôn nói những lời làm người khác đau lòng làm chi, làm anh vừa yêu vừa hận.
Tiếng va chạm rất trong trẻo, bởi vì có sự hỗn tạp trong tiếng nước, điều hòa rất ấm, sự lạnh lẽo đã giảm bớt, khiến cơ thể giao hòa lẫn nhau nóng lên, lúc ôm nhau, như hai lò lửa.
Lần đầu tiên, Lý Bình Xuyên cắn môi Tảo Tình, cơ thể run rẩy, ở bên trong cô bắn ra, giữ lâu như vậy, sao ít được.
Môi cô đau, miệng phía dưới cũng bị lấp đầy, khóc thút thít, ôm anh nói: "Đồ khốn, lại bắn vào trong."
Lý Bình Xuyên tỉnh dậy, sự ghen tị quá mãnh liệt, áp chế không được, "Vậy bắn ở đâu?" Đầu lưỡi liếm qua môi cô, "Ở đây?"
Không được.
Anh muốn bắn hết cả người, khiến cô chỗ nào cũng đều thuộc về anh.
Tảo Tình chưa kịp lấy lại hơi thở, lại bị ôm đi xuống giường, hai chân tách ra, ngồi vào chính giữa Lý Bình Xuyên, tư thế này, đi vào rất sâu.
Đi đi lại lại, cô bị đâm đến mức rã rời, đến rên cũng không có sức lực.
Đi tới đi lui vài chỗ, áo len trên người không biết chỗ nào bị bong ra, bọn họ trần trụi, da thịt dính sát vào nhau sẽ nổi lửa, nhưng Tảo Tình có rất nhiều nước, chảy dính rất nhiều nơi, có một lần là trên sàn nhà chảy ra, lập tức làm cho cả căn nhà đều nhiễm mùi vị dâm mĩ.
Cho dù có ngất xỉu, Lý Bình Xuyên cũng không buông tha, huyệt sưng, anh liền bắt lấy hai vú, đem dương vt để vào giữa hai vú, đâm thọc đôi lúc đụng phải môi Tảo Tình, cô đang mê man, miệng lại ở như có như không hút lấy, cô tỉnh lại một lần, mệt mỏi mà mắng anh: "...!Biến thái."
Mới nói xong, một dòng tinh dịch nóng hổi phun lên trên miệng, cằm cũng có.
Tảo Tình đưa tay lên lau một chút rồi cho vào miệng, lại nắm lấy cây gậy theo thói quen mà liếm láp, si ngốc cười rộ lên, "Ăn ngon."
Đến cuối cùng ai biến thái?
Lý Bình Xuyên nâng mặt cô, càng lúc càng sâu mà cắm vào, "Ưm...!Ăn ngon vậy thì ăn nhiều một chút."
Một đêm dâm loạn qua đi.
Mưa cũng chưa dừng lại.
Thứ bảy là ngày mưa, thích hợp trốn ở trong nhà, bọn họ chỗ nào cũng không đi, buổi sáng tỉnh dậy ăn bữa sáng bổ sung thể lực, sau đó lại về giường, nghe tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, tiếp tục làm một số chuyện, chơi rất nhiều kiểu đa dạng, thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi, Tảo Tình muốn chơi điện thoại một lát, cô nép vào người Lý Bình Xuyên, chân đặt trên người anh, là tư thế cô cho rằng thoải mái nhất.
Cách giải trí của anh so với cô còn ít hơn.
Cùng cô ở bên nhau, chính là nhìn cô chơi điện thoại.
Cô không có gì phải che giấu, ngẫu nhiên cùng Kỳ Hòa nói chuyện phiếm, lại lướt lướt mấy app giải trí.
Lý Bình Xuyên cằm để ở trên đầu cô, buồn chán mà nghịch tóc cô, tối hôm qua làm xong liền đi tắm, làm cho cả người cô đều thơm, tóc cũng thơm.
Một lúc sau tay anh lại trượt xuống eo.
Sau đó dừng lại ngay khi Tảo Tình mở vòng bạn bè ra, cô đang lướt lướt, có lẽ là đang kiếm đồ gì đó lúc trước, lại ngoài ý muốn kéo đến ảnh chụp cùng một người đàn ông khác nửa năm trước, không có chụp mặt, chỉ là một bức ảnh mười ngón tay đan xen vào nhau.
Vô tình xẹt qua, lại cảm nhận được ánh mắt Lý Bình Xuyên trầm xuống.
Nhéo thịt trên eo, lại kẹp đầu v chơi, chỉ là động tác, đã tràn ngập tình dục.
Tảo Tình nhanh chóng xẹt qua, còn cố ý muốn tránh né đôi mắt của anh.
Anh không hé răng, kìm nén lại, ở trên cổ cô hôn hôn, giọng điệu rất khắc chế, "Anh cũng muốn."
"...Cái gì?"
Anh kéo kéo, tìm đúng cái bài đó ở vòng bạn bè, "Cái này, anh muốn giống vậy."
Đó là lịch sử bài đăng của Tảo Tình, là đã từng, anh không thể phủ nhận, nhưng hiện tại, anh cũng muốn có đãi ngộ giống vậy, hẳn là không quá đáng.
giờ chiều.
Kỳ Hòa và Triệu Nguyên Trình đều ở trên vòng bạn bè nhìn thấy Tảo Tình đăng ảnh, rất đơn giản, vừa thấy liền biết đó là phong cách của Lý Bình Xuyên, rất giống với ảnh chụp lúc trước của cô, một bức ảnh nắm tay nhau, đủ để lý giải hết mọi thứ.
Ảnh này đã đăng lên, đào hoa của Tảo Tình cũng hoàn toàn bị cắt đứt.
Cô không quan tâm, không chút gợn sóng.
Những người đó hiện tại cô nhớ không nổi, chỗ nào còn để ý tới.
Chỉ là Triệu Nguyên Trình và Kỳ Hòa bình luận có chút gây mất hứng.
Kỳ Hòa: [ Lâu vậy rồi, vậy mà còn chưa chia tay? ]
Tảo Tình: [ Sơn vô lăng, thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt.
]
Sơn vô lăng, thiên địa hợp, nãi cảm dữ quân tuyệt: Lấy từ trong bài thơ có tên là Thượng Da (Núi không còn đất, trời đất hợp làm một, mới dám cùng chàng chia lìa)
Kỳ Hòa: [cảm ơn cậu, nôn ra thoải mái hơn nhiều.
]
Triệu Nguyên Trình: [ Nói với cậu ta, ngày mai tăng ca, thuận tiện mang hai trăm triệu lại đây, bằng không chuyện hai người, không đồng ý.
]
Tảo Tình trả lời lại: [ Anh trai tốt của em ơi, em hôm nay sẽ dẫn anh ấy đi cướp ngân hàng, tăng ca có thể không được, bởi vì ngày mai anh có thể sẽ nhìn thấy chúng em trên tin tức pháp luật.
].